Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91


Edit by meomeocute

Cửa chính của chính điện lặng lẽ bị đẩy ra một khe hở rộng hơn mười centimet.

Một cái đầu nhỏ thanh tú thò vào, thấy Trương Dực vẫn ngồi trên ghế, thần sắc lạnh nhạt, dường như từ lúc hắn rời đi đến giờ, y vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Khụ--"

Tiểu quỷ khẽ ho một tiếng, chậm rãi bước vào trong, hai tay đan chặt vào nhau, lộ ra sự căng thẳng bất an trong lòng.

Từ Tiểu Hi hé miệng, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, đành bực bội khép miệng lại, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Trương Dực trông thì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong lại chẳng hề điềm tĩnh như thế. Từ khi tiểu quỷ đứng ngoài cửa mãi không dám vào, thần kinh của y đã căng như dây đàn.

Theo lý mà nói, y đã biết rõ tâm tư của Từ Tiểu Hi đối với mình, lẽ ra không nên cảm thấy hồi hộp.

Thế nhưng lúc này, y vẫn mang đầy mong đợi trong lòng, mong Từ Tiểu Hi đích thân nói ra câu "ta thích ngươi".

Thế nhưng, cảnh tượng tiểu quỷ vừa bước vào chính điện đã nhào tới tỏ tình lại không xảy ra. Từ Tiểu Hi chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, cúi đầu, không nói lời nào.

Không khí cứ thế giằng co, trở nên ngày càng kỳ quặc.

"Tch."

Cuối cùng, Trương Dực không nhịn được nữa, chủ động hỏi: "Ngươi chẳng có gì muốn nói với ta sao?"

Từ Tiểu Hi: "À."

"Không phải bảo ra ngoài suy nghĩ sao?" Trương Dực nhướng mày, cố ý hỏi: "Suy nghĩ lâu thế rồi, vẫn chưa nghĩ xong?"

Từ Tiểu Hi ngoan ngoãn đáp: "Nghĩ xong rồi."

Trương Dực: "Nói đi."

Từ Tiểu Hi: "Hình như là thích."

Nắm đấm đang đặt trên mặt bàn của Trương Dực bỗng siết lại, khóe môi nhếch lên, truy hỏi: "Thích cái gì?"

Hai má Từ Tiểu Hi hiện lên vẻ thẹn thùng: "Ngươi."

Trương Dực nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sâu thẳm: "Nói cho trọn câu."

Từ Tiểu Hi quả nhiên ngoan ngoãn: "Ta hình như là thích ngươi."

Trương Dực: "Hình như?"

Từ Tiểu Hi gật đầu: "Ừm, ta vẫn chưa xác định."

Trương Dực trấn định lại tâm thần, hỏi: "Làm sao mới xác định được?"

Từ Tiểu Hi: "......"

Những lời sau đó hắn thực sự không nói nổi.

Trương Dực lại không có ý định buông tha, hỏi: "Hỏi ngươi đấy, làm sao xác định được?"

Tiểu quỷ ngượng đến mức không thốt nên lời, đột nhiên đứng bật dậy nói: "Ta... ta mệt rồi, ta muốn về nghỉ, chuyện này để sau hẵng nói."

Hắn ném lại một câu như vậy, định chạy về phía bức tượng đá bên trái.

Nhưng Trương Dực sao có thể để hắn trốn thoát, khi tiểu quỷ đi ngang qua y, y vươn cánh tay dài, túm lấy cổ tay hắn, hơi dùng lực, kéo tiểu quỷ vào trong lòng mình.

Từ Tiểu Hi giật nảy mình, kêu to: "Trương Dực!"

Trương Dực để tiểu quỷ ngồi trên đùi mình, cánh tay siết chặt eo hắn: "Nói được một nửa rồi muốn chạy?"

Từ Tiểu Hi chống hai tay lên ngực y: "Không có, ta nói xong rồi mà."

Trương Dực: "Vẫn chưa xác định được là ngươi thích ta."

"......"

Từ Tiểu Hi nhìn gương mặt tuấn tú của y, ánh mắt giao nhau với đôi mắt đen sâu thẳm kia, trong đầu lại vang lên lời bạn thân vừa nói, ánh nhìn của hắn dần dần rơi xuống đôi môi Trương Dực.

【Về rồi thì thử hôn hắn một cái xem, nếu không hôn nổi, hoặc hôn rồi cảm thấy buồn nôn, thì chứng tỏ ngươi có thể là trai thẳng, hoặc không thích hắn.】

【Đến lúc đó ngươi sẽ không cần nghi ngờ bản thân có thích hắn hay không nữa, cũng chẳng cần lo việc ở bên hắn là lừa dối tình cảm của hắn.】

Từ Tiểu Hi cảm thấy mình không cần hôn cũng đã xác định được.

Hắn thực sự thích Trương Dực.

Bởi vì hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, đã có ham muốn muốn hôn lên rồi.

Thậm chí hắn còn vô thức liếm môi một cái.

Ngay từ lúc tiểu quỷ và y nhìn nhau, ánh mắt của Trương Dực đã dần trở nên sâu thẳm, cánh tay đang ôm chặt eo tiểu quỷ cũng vô thức siết lại.

Khi Từ Tiểu Hi nhìn chằm chằm vào y, thì Trương Dực cũng đang nhìn lại hắn.

Trương Dực đè nén ham muốn trong lòng, chờ đợi tiểu quỷ chủ động hôn lên.

Nhưng không có, Từ Tiểu Hi chỉ chăm chú nhìn môi y, vẫn không hề động đậy.

Ngược lại là Trương Dực, khi thấy tiểu quỷ liếm môi, lý trí của y hoàn toàn sụp đổ.

"Ưm--"

Gáy của Từ Tiểu Hi bị một bàn tay to phủ lên, hơi dùng sức một chút, hắn đã chạm đến môi đối phương.

Tiểu quỷ kinh ngạc trừng to mắt, cảm nhận được đối phương tiến vào...

Hôm sau, hơn mười giờ tối.

Trước cửa chính điện, Minh Đào Đào ngồi trên ngưỡng đá, hai tay chống cằm, dáng vẻ chán ngán cực độ, kéo dài giọng gọi: "Từ--Tiểu--Hi, ngươi rốt cuộc bao giờ mới ra vậy!"

"Ta sắp buồn chán chết rồi đây!"

"Từ--Tiểu--Hi!"

"Chẳng phải chỉ bị hôn một cái thôi sao, xấu hổ cái gì chứ, chẳng lẽ ngươi định cả đời trốn trong đó không ra?"

"Trương Dực không có ở đây, ngươi mau ra đi."

Trong bức tượng đá vẫn không có động tĩnh gì.

Minh Đào Đào đứng dậy, nhìn chằm chằm bức tượng đá đầu tiên bên trái, đe dọa: "Ngươi mà còn không ra, ta sẽ vào trong đấy."

Vừa nói xong, hắn lướt qua bậc cửa, bước vào chính điện, đứng trước bức tượng đá, ngẩng đầu nhìn, cảnh cáo: "Ta vào thật rồi đấy."

"Ta..."

Khóe mắt hắn vô tình liếc thấy trên vai tượng đá lộ ra nửa gương mặt của tiểu quỷ.

Minh Đào Đào vô cùng bất lực: "Chỉ là hôn một cái thôi chứ có phải thấy quỷ đâu, ngươi cần gì phải như thế."

Từ Tiểu Hi bám lấy bức tượng, đầu tựa lên đó, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc nổi.

"Đào Đào--"

Một tiếng gọi đầy tủi thân khiến Minh Đào Đào không còn chút giận nào, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không sao đâu, mau xuống đây đi."

Từ Tiểu Hi theo phản xạ nhìn về phía những chiếc ghế trống trong đại điện, hỏi: "Hắn đâu rồi?"

Minh Đào Đào: "Biết ngươi xấu hổ không dám ra, hắn bảo đi dạo một chút."

Sau khi chắc chắn Trương Dực không ở đó, Từ Tiểu Hi mới chậm rãi bước ra từ sau bức tượng đá, được Minh Đào Đào dắt tay đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân.

"Ngươi lúc sống dù gì cũng đã trưởng thành, chẳng lẽ chưa từng xem phim người lớn?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu: "Chưa."

Minh Đào Đào: "Ngoài đường người ta ôm nhau hôn nhau, ngươi chắc cũng từng thấy rồi chứ."

Từ Tiểu Hi có chút ngại ngùng gật đầu.

Minh Đào Đào: "Vậy còn xấu hổ cái gì?"

Từ Tiểu Hi: "Nhìn người khác hôn với... ta thì khác."

Minh Đào Đào tò mò ghé sát lại: "Vậy lúc ngươi với Trương Dực hôn... cảm giác thế nào?"

Từ Tiểu Hi thẹn quá hóa giận, lườm hắn một cái.

Minh Đào Đào làm như không thấy, tiếp tục truy hỏi: "Này, ta hỏi ngươi đấy, hôn hắn ngươi thấy ghét không?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu: "Không ghét."

Minh Đào Đào ra vẻ mập mờ: "Không ghét, vậy là thích rồi."

Từ Tiểu Hi: "......"

Minh Đào Đào: "Tch, ngươi không thể thoải mái một chút được à, hôn thì hôn thôi, xấu hổ cái gì, sau này ngày nào cũng hôn, hôn nhiều là quen thôi."

"À đúng rồi, hôm nay mùng Một Tết, ngươi không định ra ngoài dạo một vòng à?"

Từ Tiểu Hi nghi hoặc: "Đi đâu?"

Minh Đào Đào: "Trong thành chứ đâu, lúc này nhiều chỗ đang tổ chức hoạt động mừng năm mới lắm."

"Ta nói cho ngươi biết, đêm Giao thừa hôm qua còn náo nhiệt hơn cơ. Tiểu quỷ trong miếu Quỷ Thần của các ngươi dắt ta đi xem rồi, cũng khá vui, chỉ là người nhiều quá, đến chỗ cho tiểu quỷ như bọn ta cũng không có."

Từ Tiểu Hi kinh ngạc: "Các ngươi tối qua ra ngoài lúc nào vậy?"

Minh Đào Đào làm ra vẻ vô tình nói: "Chắc lúc ngươi với Trương Dực ôm nhau hôn đấy."

Từ Tiểu Hi: "......"

Phải cứ nhắc mãi sao.

Chuyện này qua không nổi à.

Minh Đào Đào nhận ra cảm xúc nhỏ của hắn, bật cười nói: "Được rồi, không chọc ngươi nữa. Tối qua ta thấy ngươi vào trong rồi không ra, nên đi dạo quanh miếu một vòng. Ở sân trong gặp mấy quỷ sai, nói chuyện vài câu, rồi rủ nhau ra ngoài đi dạo một vòng."

Từ Tiểu Hi nghĩ nghĩ, cảm thán: "Phải đấy, mỗi năm Tết đến trong thành đều có hội đèn lồng, cả đêm sáng rực."

Tối qua hắn nghĩ đến đêm Giao thừa lúc còn sống, cả nhà đoàn tụ, mới thấy buồn bã.

Kết quả là Minh Đào Đào vừa đến, rồi lại xảy ra một loạt chuyện sau đó, khiến hắn quên luôn cả buồn.

Minh Đào Đào: "Ồ, đúng rồi, ngươi là người Tùng Thành, vậy chắc chắn ngươi rành nơi này hơn mấy quỷ sai kia, hay là..."

Từ Tiểu Hi vừa nhìn thấy ánh mắt phấn khởi của hắn, liền đoán được tâm tư của Minh Đào Đào.

Hắn lo lắng hỏi: "Chúng ta đi như thế có đụng phải người sống không?"

Minh Đào Đào nói: "Chà, bọn ta chắc chắn sẽ không chen vào đám đông, với lại giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, lúc ta với ngươi đến thành phố chắc cũng mười một giờ, phần lớn người sống đều đã về nhà ngủ rồi, làm sao mà đụng phải được."

"À đúng rồi, anh Lý nói lát nữa cũng sẽ đến, ngươi cũng kéo theo Trương Dực đi cùng luôn."

"Không không không--" Từ Tiểu Hi liên tục xua tay.

Minh Đào Đào cắt ngang: "Không cái gì mà không, chẳng lẽ ngươi định sau này không gặp Trương Dực nữa à?"

"......"

Minh Đào Đào: "Với lại lát nữa nếu ta và anh Lý không cẩn thận để lạc ngươi, thái tử gia nhà ngươi chắc chắn sẽ lột da bọn ta mất."

Từ Tiểu Hi cũng phải thừa nhận, lời Minh Đào Đào nói không sai, hắn có thể trốn một lúc, nhưng không thể trốn cả đời.

Huống chi rồi cũng đã hôn nhau rồi, xấu hổ nữa thì có ích gì.

"Nhưng mà ta cũng đâu biết hắn ở đâu?"

Từ tối qua sau khi hắn trốn vào trong tượng đá thì vẫn chưa ra ngoài, hoàn toàn không biết Trương Dực rời đi lúc nào.

Minh Đào Đào: "Ngươi ra ngoài tìm thử đi."

Từ Tiểu Hi hỏi: "Còn ngươi thì sao?"

Minh Đào Đào: "Ta không đi, ta ở đây đợi các ngươi về."

Từ Tiểu Hi vẫn cảm thấy chột dạ, đứng tại chỗ do dự không thôi, cuối cùng bị Minh Đào Đào mất kiên nhẫn đẩy ra khỏi cửa sân.

"Mau đi đi."

Phía sau liên tục vang lên tiếng thúc giục của Minh Đào Đào.

Từ Tiểu Hi đành phải gồng mình bước ra ngoài.

Bên ngoài miếu Quỷ Thần, khoảng đất trống bên phải vẫn tụ tập không ít tiểu quỷ đang nằm bên cạnh lư hương hút khí hương.

Dạo này do là dịp Tết, người trông miếu đã thêm ba cái lư hương, mỗi ngày đúng giờ đúng lúc đều thức dậy châm hương, mong rằng những cô hồn dã quỷ quanh đây có thể ăn một bữa no, dính chút phúc khí đầu năm.

Từ Tiểu Hi thu ánh mắt lại, đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Trương Dực đâu.

Nói thật, hắn cũng không rõ Trương Dực sẽ đi đâu.

Dạo gần đây hắn và Trương Dực nhiều nhất cũng chỉ dạo một vòng theo con đường trải nhựa kia, còn những chỗ khác quanh đó, Từ Tiểu Hi chưa từng đi qua.

Từ Tiểu Hi vô thức đi theo con đường nhựa tìm kiếm, phía trước tối om, không thấy bóng dáng Trương Dực.

"Đi đâu rồi nhỉ?"

Từ Tiểu Hi lẩm bẩm đầy nghi hoặc.

Sau đó chợt nhớ ra, Minh Đào Đào có điện thoại, liên lạc với Trương Dực là được, cần gì phải tự mình đi tìm?

"Ở đây."

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên phía sau, khiến Từ Tiểu Hi giật nảy mình.

Hắn lập tức quay đầu lại, liền thấy Trương Dực đang đứng cách đó không xa.

"Ngươi... ngươi từ đâu chui ra vậy?"

Rõ ràng hắn vừa mới lướt qua hướng đó, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Trương Dực.

Trương Dực giơ tay chỉ vào khu rừng tối bên đường nói: "Vừa ở trong đó."

Từ Tiểu Hi: "Ồ."

Sau cơn hoảng sợ, cảm xúc bình ổn trở lại, sự ngượng ngùng cũng theo đó ập đến.

"Khụ khụ, cái đó... Đào Đào nói muốn đi thành phố xem hội đèn lồng, ngươi có muốn đi cùng không?"

Trương Dực: "Ừ."

Từ Tiểu Hi: "Ồ."

......

Không khí đột nhiên lúng túng.

Trương Dực sải bước tiến lên, Từ Tiểu Hi hoảng sợ kêu lên: "Ngươi làm gì đấy!"

Bước chân Trương Dực khựng lại, cười khẩy: "Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"

"......"

Từ Tiểu Hi cũng không ngờ, bị hôn lại khiến mình phản ứng quá mức như thế.

"Không có gì." Hắn ngượng ngùng gãi đầu, đổi chủ đề: "Chúng ta quay về đi, Đào Đào còn đang đợi... Ưm!"

Chưa nói hết câu, hắn đã bị Trương Dực kéo vào lòng, chặn môi lại.

Tối qua, Trương Dực chủ yếu là thăm dò, sợ dọa đến tiểu quỷ nên động tác rất dịu dàng.

Tối nay, có lẽ vì đã xác định được tiểu quỷ không bài xích mình, Trương Dực trở nên bá đạo hơn hẳn.

Sau một lúc lâu, Từ Tiểu Hi vừa thẹn vừa giận, đẩy hắn ra.

"Ngươi..."

Trương Dực nhướng mày nhìn hắn, giơ ngón tay cái lau khóe miệng, cong môi nói: "Ta làm sao?"

Từ Tiểu Hi: "Sao ngươi không báo trước đã hôn ta!"

Trương Dực: "Muốn hôn."

Từ Tiểu Hi: "Đồ lưu manh thối tha."

Trương Dực bị mắng cũng không giận, ngược lại còn cười thừa nhận: "Ừ."

Từ Tiểu Hi bị hành vi vô lại của hắn làm cho hết cách, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu quay người bước đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay phải lại bị Trương Dực nắm chặt lần nữa.

Tiểu quỷ theo bản năng đưa tay che miệng, trợn to mắt, lúng búng hét lên: "Không được hôn nữa!"

Trương Dực bị hành động của hắn chọc cười, nhưng cũng không giải thích gì, bất ngờ lấy ra một sợi dây màu đen.

Trên dây xâu một con hổ bằng đồng, thân hổ có màu đen đỏ, bên trên khắc những chữ vàng mà Từ Tiểu Hi nhìn không hiểu.

Trương Dực nói: "Cầm lấy."

Từ Tiểu Hi dời tay, hỏi: "Cái này là gì?"

Trương Dực: "Hổ phù."

"......"

Từ Tiểu Hi dĩ nhiên nhìn ra đây là hổ phù, điều hắn muốn hỏi là vì sao lại đưa cái này cho mình?

Trương Dực: "Lúc còn sống ta luôn mang theo bên mình, có thể điều động năm trăm hai mươi nghìn đại quân, giờ thì chỉ là một cục sắt vụn, đưa ngươi chơi."

Từ Tiểu Hi: "Ta không cần."

Trương Dực nhíu mày: "Chê à?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu phủ nhận: "Không phải, tuy bây giờ không còn nhiều binh lính để ngươi điều khiển, nhưng nó cũng là biểu tượng thân phận của ngươi, là thứ rất quý giá, đưa cho ta làm gì chứ."

Trương Dực nâng tay phải của hắn lên, lòng bàn tay hướng lên, đặt hổ phù vào tay hắn.

"Tín vật đính ước, nhận đi, sau này ngươi là của ta."

Từ Tiểu Hi: "......"

"Ngươi đừng nói linh tinh!"

Trương Dực bất mãn nói: "Sao? Ngươi còn muốn chạy?"

Từ Tiểu Hi: "Ta chưa đồng ý mà."

Trương Dực nâng cằm tiểu quỷ, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên môi hắn, như đang nói không lời: Hôn cũng hôn rồi, còn không tính là đồng ý?

Từ Tiểu Hi xấu hổ và phẫn nộ quay đầu đi: "Ngươi đừng bắt nạt ta."

Trương Dực: "Không bắt nạt."

Từ Tiểu Hi mím môi, ấp úng nói: "Ta có thể ở bên ngươi, nhưng phải lập ba điều ước định trước."

Trương Dực nhướng mày: "Nói thử xem."

Từ Tiểu Hi giơ một ngón tay: "Thứ nhất: Về sau ngươi không được hở tí là nổi giận với ta, tuy ta tính tình tốt, nhưng không phải bao cát của ngươi, càng không thích bị trút giận vô cớ."

Trương Dực bất mãn: "Khi nào thì ta thường xuyên nổi giận với ngươi?"

"Lúc ở địa phủ hay nổi giận lắm." Từ Tiểu Hi nói xong lại bổ sung: "Dạo gần đây thì đỡ rồi."

"Ừ." Trương Dực: "Thứ hai?"

Từ Tiểu Hi: "Thứ hai: Dù là bây giờ hay sau này, ngươi cũng không được dùng thân phận Thái tử hoặc Tướng quân để uy hiếp sự an toàn của ta và bạn bè ta."

"Ngươi cũng biết quan hệ giữa chúng ta không bình đẳng, ta luôn ở thế yếu, nếu sau này ngươi tức giận mà muốn đối phó ta, ta chắc chắn không có cách nào cả."

Trương Dực: "Ngươi nghĩ ta là loại người ỷ mạnh hiếp yếu sao?"

Từ Tiểu Hi: "Bây giờ thì không, nhưng sau này không dám chắc."

"Xì--" Trương Dực nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới từ tay áo lấy ra một lệnh bài đen, cũng to bằng bàn tay, nhét vào tay tiểu quỷ lần nữa: "Cầm lấy."

Từ Tiểu Hi nghi hoặc: "Lại là cái gì nữa đây?"

Trương Dực: "Lệnh bài địa phủ, có thể điều động hàng triệu âm binh quỷ tướng dưới âm gian."

Từ Tiểu Hi kinh ngạc hít sâu một hơi: "Hàng triệu..."

Nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh: "Nhưng nếu ta đối lập với ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ nghe lời ngươi mà."

Dù sao thì hắn là Thái tử gia, còn mình chỉ là một tiểu quỷ vô danh tiểu tốt, cho dù có cầm lệnh bài thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ nghe theo mình điều động, đúng không?

"A dô."

Trán Từ Tiểu Hi bị gõ một cái.

Không nặng, cũng không đau, rõ ràng là đối phương không dùng sức.

"Quân nhân, thấy lệnh thì nghe theo, sao có thể tùy tiện nói chơi."

Từ Tiểu Hi: "Nhưng ta đâu phải cấp trên của họ, ngươi mới là."

Trương Dực: "Sau này ngươi cũng sẽ là."

Từ Tiểu Hi: "Được rồi, vậy ta nhận."

Hắn chẳng khách sáo với Trương Dực làm gì, giữ mạng quan trọng hơn, đợi về rồi hỏi Đào Đào xem cái lệnh bài này rốt cuộc có tác dụng thật không.

Trương Dực: "Thứ ba?"

Từ Tiểu Hi: "Thứ ba là ngươi không được tự ý hành động, sau này gặp phải chuyện gì, nhất định phải bàn bạc với ta trước."

Trương Dực: "Ví dụ như?"

Từ Tiểu Hi giơ tay: "Ví dụ như chuyện dán phù truy tung lên người ta."

"Ngươi cho rằng làm vậy là vì tốt cho ta, nhưng ta không nghĩ thế, dù ta đã ở bên ngươi, sau này ngươi cũng không thể hạn chế hành động của ta."

Trương Dực: "Ta đã giải thích rồi, phù truy tung là sợ ngươi lại chạy mất."

Từ Tiểu Hi: "Ta đâu phải con nít, sao mà chạy mất được."

"Ngươi phải tôn trọng ta."

"Ừm." Trương Dực nhìn tiểu quỷ, hỏi: "Nói hết rồi?"

Từ Tiểu Hi: "Ừm, tạm thời chỉ có ba điều này."

Trương Dực: "Đồng ý hết."

Từ Tiểu Hi nhe răng cười ngốc: "He he he, tốt."

Quỷ áo đen cong môi cười, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo má hắn, rồi chìa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, hỏi: "Nắm tay nhé?"

Từ Tiểu Hi cúi mắt nhìn một cái, vẻ mặt lại thoáng chút thẹn thùng, nhưng cũng không còn do dự nữa, đưa tay trái trắng bệch của mình đặt lên.

______

Tác giả:

Trương Dực: Sau này ngươi thuộc về ta rồi.

Đã chính thức xác định quan hệ rồi, lão Trương sau này cũng là quỷ có "vợ" nhé!

Phát lì xì ăn mừng một chút, mọi người nhớ để lại lời nhắn nha, moah moah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com