Chương 4. Lừa hay bị lừa
Mập sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, mặt trắng bệch run rẩy quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Gia: "Gia... Gia Gia... tôi có phải là không bao giờ tỉnh lại được nữa không?"
"Nếu tôi mà không tỉnh lại được, cậu nhớ mấy dịp lễ Tết, Thanh Minh, Trung Nguyên... phải đốt nhiều đồ cho tôi đấy. Giá cả dưới âm phủ thế nào cậu cũng thấy rồi, một năm đốt một lần chắc chắn là không đủ đâu. Sau này kiếp sống ma quỷ của anh em cậu là ăn sung mặc sướng hay nghèo khổ túng thiếu, tất cả đều trông cậy vào cậu cả đấy."
Lục Thanh Gia mỉm cười nói: "Ừ, người và quỷ khác đường, tôi cũng coi như đã tận sức rồi"
Nói xong liền quay người định đi hướng khác.
Mập vội vàng ôm chặt lấy đùi cậu khóc lóc: "Đồ quỷ chết tiệt, cậu đúng là lòng dạ sắt đá~~~"
Lục Thanh Gia lôi kéo đống thịt hơn trăm cân đến bên cầu, một cước đá Mập xuống, rồi chính mình cũng ngửa người ngã theo sau.
*100 cân TQ = 50kg
Khi tỉnh lại từ cơn mơ, ánh nắng ban mai đã xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào.
Mập bật dậy khỏi giường, sờ soạng khắp người mình: "Còn sống, còn nóng hôi hổi này!"
Điều đó có nghĩa là tiền của cậu ta vốn dĩ chưa bị lừa mất. Thấy Lục Thanh Gia không thèm để ý mà đứng dậy đi rửa mặt, Mập mới chợt hiểu ra.
Tên này nếu trong lòng không nắm chắc, thì tuyệt đối đã không thèm liếc nhìn mà ném thẳng cái túi tiền giả kia đi rồi. Chỉ là bản thân cậu ta lo lắng quá nên mới rối trí.
Thở phào một hơi, Mập kéo cái vali nhỏ mà Lục Thanh Gia mang theo, bên trong toàn là công cụ giấy tiền vàng mã phòng thân.
Mặc dù hầu hết đều không dùng đến, nhưng không trách được cậu lại khinh thường mụ già ở Trạm Sơn Ngôi Pha kia.
Người ta đã chuẩn bị vũ trang đến tận răng, vậy mà lại phát hiện kẻ địch chỉ cần một ngụm nước bọt là đã đủ để ghim chết rồi, đúng là hơi mất hứng.
Nhưng những thứ đó đều không quan trọng, bởi vì Mập đột nhiên lật ra dưới đống đạo cụ giấy kia có một xấp tiền, chính là hai vạn của gã đàn ông kia cộng thêm mấy ngàn của bọn họ, trong góc còn lòi ra một chiếc đồng hồ Rolex.
Ngay cả khi đã trở lại hiện thực, đồng hồ cũng không biến thành hàng mã, rõ ràng chính là cái hàng thật mấy vạn mà Lục Thanh Gia mua.
Nhưng cái này chẳng phải đã đem đi cầm cho gã đàn ông kia rồi sao? Sao lại quay về được?
Mập lập tức hớn hở chạy đến trước cửa phòng tắm, nói với Lục Thanh Gia đang đánh răng: "Cậu làm thế nào mà lấy lại được vậy?"
Lục Thanh Gia cũng hết cách với sự ngốc nghếch đơn thuần của cậu ta, bèn nói: "Cái túi tiền kia rốt cuộc đã rơi vào tay tôi mấy lần?"
"Hai lần."
"Đã biết lần thứ hai mở ra là giả, vậy tôi tráo đổi là vào lúc nào?"
"Lần đầu tiên." Mập trả lời như thế, nhưng vẫn không hiểu rõ toàn bộ: "Thế còn cái đồng hồ thì sao?"
Lục Thanh Gia nhìn cậu ta một cái, lau mặt, coi như chấp nhận số phận: "Vừa ăn sáng vừa nói đi."
Hôm nay trong bếp chiên quẩy, vừa giòn vừa thơm. Sữa đậu nành được xay bằng cối đá thủ công, không cần ai động tay, khách trẻ ở thành phố quen ở lại vườn nhìn thấy cối đá thì thường tò mò muốn thử, thỉnh thoảng đặt sẵn một thùng đậu nành đã ngâm bên cạnh, đảm bảo sẽ có người tự xay xong.
Vừa ăn sáng Lục Thanh Gia vừa nói: "Cái kẻ bị mất của đó thực ra là kẻ đóng giả, chuyện này cậu phải nhận ra chứ?"
Mập gật gật đầu.
"Thật ra đây chỉ là một trò lừa đảo rẻ tiền, dựa vào lòng tham của nạn nhân, cộng thêm màn kịch 'giả vờ bất ngờ' của đám lừa đảo, khiến người ta bị cuốn vào nhịp điệu của chúng mà chẳng kịp suy nghĩ."
"Một khi ai đó thật sự nổi lòng tham với số tiền kia, ngay từ khoảnh khắc 'người mất của' quay lại tìm, trong lòng sẽ nảy sinh chột dạ, và cũng chính lúc ấy đã rơi vào nhịp của bọn chúng rồi. Chỉ là tôi không ngờ, cậu chẳng hề muốn tham số tiền đó, vậy mà cũng mắc bẫy."
Mập lẩm bẩm: "Thì chẳng phải thấy cậu dính vào nên tôi mới không nghĩ nhiều sao?"
Lục Thanh Gia tiếp lời: "Lần đầu tiên túi mà bọn lừa đưa cho tôi thì bên trong đúng là tiền thật. Sau khi đã tôi chơi hai vố, bọn chúng hẳn phải hiểu tôi và cậu khác nhau, xảo quyệt và cảnh giác hơn nhiều, cho nên ngay từ đầu muốn giăng bẫy thì bắt buộc phải bỏ vốn lớn."
"Thông thường trong tình huống này, khi tiền nằm trong tay mình, tâm lý cảnh giác của kẻ bị lừa sẽ giảm đi rất nhiều."
"Đợi đến lúc đi vào chỗ tối giả vờ chia tiền, ảo giác rằng chuyện sắp kết thúc sẽ khiến lòng cảnh giác của người ta hạ xuống mức thấp nhất. Lúc này 'chủ nhân bị mất của' lại xuất hiện, trong lúc hoảng loạn, lợi dụng ánh sáng che khuất, gã kia liền tráo đổi chiếc túi tiền giả đã chuẩn bị sẵn với túi đựng tiền thật. Người bị hại vốn đang bị 'người mất của' thu hút sự chú ý nên hoàn toàn không phát hiện được khoảnh khắc đó."
"Vẫn cứ nghĩ cái túi kia vẫn là cái túi ban đầu, sau đó đối phương lại vội vàng nhét số tiền mà 'người mất của' làm rơi vào trong ví, theo lệ để trấn an kẻ bị lừa nên giao túi tiền lại cho hắn giữ."
"Thực chất hành động đó chỉ là tăng thêm giá trị cho món đồ cầm cố. Tôi đoán bọn chúng hẳn có thủ đoạn đặc biệt để lần ra cậu, hoặc chính xác hơn là lần ra kẻ đang giữ số hồn tệ của cậu. Lúc tôi mua đồng hồ, đã cảm thấy có người theo dõi rồi."
Mập kêu toáng lên: "Lúc đó á? Sao tôi chẳng biết gì?"
Thấy Lục Thanh Gia dùng ánh mắt kiểu "Đồ ngốc, đừng vùng vẫy nữa, buông xuôi cũng là một loại dũng cảm" để nhìn khích lệ mình, Mập thoáng chốc hoài nghi không biết bản thân có thật sự thích hợp để làm người không.
"Chính vì biết rõ toàn bộ tài sản trong tay tôi, bọn chúng mới chuẩn bị số tiền vừa khớp. Nếu ít hơn chắc chắn tôi sẽ không đem đồng hồ ra cầm cố."
"Lúc gã ta rút biên lai rút tiền ra, tôi cũng để ý, thời gian là chỉ trước đó mười mấy phút, làm gì có chuyện trùng hợp thế được."
Mập gật đầu liên hồi: "Vậy là ngay từ đầu cậu đã biết hai tên đó là lừa đảo, cho nên thuận nước đẩy thuyền, lúc gã kia đưa túi cho cậu giữ để hạ cảnh giác thì cậu đã tráo tiền rồi đúng không? Thế còn cái đồng hồ?"
"Lúc thanh toán tôi nhờ tiểu thư người giấy cho tôi thêm một cái Rolex hàng mã coi như đồ tặng kèm."
Lục Thanh Gia cười: "Đã phát hiện mình bị theo dõi, cậu tưởng tôi lại chẳng chuẩn bị chút gì sao?"
Cậu tiêu mấy vạn, một cái đồng hồ giấy trị giá mấy chục bạc, tiểu thư người giấy bán hàng mã tặng không chút áp lực. Đến ngay cả Mập đi cùng còn chẳng nhận ra, thì gã đàn ông kia đương nhiên cũng không thể ngờ Lục Thanh Gia từ sớm đã tráo đồng hồ thật bằng đồ giả rồi.
Nghe xong câu chuyện, Mập chỉ có thể cảm thán thế gian hiểm ác, thời buổi này ngay cả âm gian cũng chẳng dễ sống.
Lục Thanh Gia không để ý đến Mập, giờ tác dụng duy nhất của cậu ta chỉ là làm cu li mà thôi.
Đang vào cuối hạ, thời tiết cũng không còn quá oi bức. Hai năm trước Lục Thanh Gia bắt đầu tổ chức một lễ hội theo chủ đề, liên kết cùng các cửa hàng và khách sạn xung quanh để làm.
Qua hai lần quảng bá trước cộng thêm lời khen ngợi không ngớt từ khách tham dự. Trong thành phố, lễ hội này đã trở thành hoạt động mà không ít bạn trẻ mong chờ.
Năm nay, Lục Thanh Gia cũng đã sớm hoàn tất phương án chuẩn bị, giờ đang bắt đầu bố trí. Vì độ hot cao nên kêu gọi đầu tư rất thuận lợi, kinh phí dồi dào, quy mô tự nhiên cũng lớn hơn.
Toàn bộ khu thắng cảnh gần đây đều rất bận rộn, dù ban đêm còn phải đấu trí đấu dũng với ma quỷ, ban ngày vẫn bận rộn đến chân không chạm đất.
Đến khi chiều muộn tạm xong việc, Lục Thanh Gia đi ra sau núi, đứng thật lâu trước một ngôi mộ, vẻ mặt khó đoán, rồi mới quay về nhà.
Mập vội vàng xới cơm cho cậu: "Cậu đi đâu thế, tôi sắp chết đói rồi."
Vừa ăn cơm vừa nịnh nọt cười: "Gia Gia, tối nay tối không cần đi nữa được không?"
Lục Thanh Gia đáp: "Tùy cậu."
Niềm vui vừa hiện trên mặt Mập còn chưa kịp nở rộ, thì lại nghe cậu nói: "Ăn thua thiệt mấy lần như vậy, dù đối phương có ngu thì cũng biết cục xương này không dễ gặm đâu."
"Tôi nhớ cậu từng nói ngoài đời thật cũng đã thấy được bà lão kia rồi đúng không? Cậu chắc chắn là giờ bà ta không thể ra ngoài chứ?"
Mập rùng mình.
Đúng thế, tuy trong chợ âm phủ toàn là quỷ, nhưng chỉ cần tự thôi miên giữ tâm lý bình thường thì ở đó ít ra bất kể là quỷ hay người giấy cũng không cố ý dọa người.
Nghĩ tới nghĩ lui, ở cạnh Lục Thanh Gia mới là an toàn nhất.
Mập mặt mày ủ rũ như mất cha mẹ: "Cái ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây."
Tối đến, hai người vẫn y như hôm qua. Mập thấy Lục Thanh Gia đã ngủ, khẽ gọi mấy tiếng không thấy đáp lại, xác định cậu ngủ say rồi mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Ai ngờ trong cơn mơ màng lại nghe thấy dưới gầm giường vang lên một tiếng động, như thể gõ thẳng vào tim gan cậu ta.
Mập giật nảy mình mở mắt——
"Cốc! Cốc!" Từ dưới gầm giường lại truyền đến tiếng gõ chậm rãi, thanh thúy.
Gió đêm luồn qua cửa sổ thổi vào, thổi tung tấm rèm trắng, thấp thoáng có thể thấy bóng cây ngoài cửa sổ.
Khung cảnh vốn mát mẻ dễ chịu bên ngoài, bỗng chốc trở nên quỷ khí nặng nề.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Lông tơ toàn thân Mập dựng đứng, máu như chảy ngược, da gà nổi khắp người.
Cậu ta cẩn thận nghiêng nửa người, chậm rãi cúi xuống nhìn gầm giường.
Đập vào mắt là một cái đầu trọc lóc, lưa thưa mấy sợi tóc khô vàng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mập, cái đầu đó từ từ ngẩng lên, lộ ra gương mặt nhăn nheo như vỏ cam, trong đôi mắt tam giác lóe lên ánh sáng đầy oán độc.
Hai gương mặt nhìn thẳng vào nhau, bà lão đầu trọc chậm rãi nhếch miệng cười, để lộ hàm răng đen sì và hơi thở hôi hám như thịt chuột thối rữa.
Da đầu Mập tê rần, đôi mắt trợn to như sắp nổ tung, nhìn bà lão từ từ bò ra khỏi gầm giường.
Thân hình khom khom, tứ chi như cành khô sống dậy, hướng về cậu ta phát ra tiếng cười khanh khách quái dị.
"Á————"
-
Trong mộng cảnh, Lục Thanh Gia chờ gần nửa tiếng cũng không thấy Mập tới. Cậu chẳng hề vội vã, ngược lại còn thôi chờ đợi, trực tiếp rời khỏi chỗ cũ.
Đêm nay cậu không đi loanh quanh giả vờ mua sắm để thu thập tin tức, mà chỉ tìm một quảng trường đông người, chọn một nơi tầm nhìn rộng rãi ngồi xuống, quan sát lũ quỷ qua lại.
Xuất hiện ở đây toàn là những quỷ hồn có cuộc sống ổn định nơi âm phủ, không lo cơm áo, nghề nghiệp đủ loại.
Nhân viên văn phòng, nhân viên bán hàng, công chức, thợ kỹ thuật, quỷ sai.
Quỷ sai!
Lục Thanh Gia bình thản quan sát mấy tên quỷ sai đang tuần tra gần đó. Chúng mặc đồng phục giống nha dịch thời xưa, nhìn cực kỳ lạc lõng giữa quảng trường mang hơi thở hiện đại.
Bên hông không mang đao, mà kẹp một thứ trông như gậy cảnh sát.
Những quỷ sai này vẻ mặt kiêu ngạo, người đi đường lướt qua bọn chúng đều cố tình tránh thật xa. Trong quảng trường chật kín, hễ chỗ nào có quỷ sai xuất hiện thì lập tức hình thành một khoảng trống nhỏ.
Lục Thanh Gia thấy bọn chúng thoải mái gọi đồ ăn đêm ở tiệm fast food hay quán nước, lấy đồ cũng chẳng trả tiền, ngược lại các ông chủ còn cười nịnh nọt lấy lòng.
Có thể thấy rằng, tuy âm gian cũng "cập nhật theo thời đại", nhưng rất nhiều quy tắc chung quy vẫn không giống dương gian.
Ví dụ, ở đây không hề cấm mại da^m – cờ bạc – ma túy, giống như những khẩu hiệu trên bao thuốc lá trước kia. Bởi vì những thứ đó đã không còn gây tổn hại đến sức khỏe, ngược lại còn có thể tạo việc làm và nguồn thuế. Lục Thanh Gia thậm chí còn có thể thấy ngay bên cạnh quầy thuốc lá là các loại bao bì ma túy bày bán công khai.
Ví dụ, tuy cũng có cái gọi là báo cảnh sát, nhưng tuyệt đối không thể đem quỷ sai liên hệ với cảnh sát ở dương gian. Với đám linh hồn nơi âm giới, quyền lực và sức răn đe của họ có lẽ chẳng khác nào xã hội phong kiến cả ngàn năm trước.
Lục Thanh Gia ngồi rất lâu mới đứng dậy, giả vờ thảnh thơi tản bộ trong thành phố, còn cố ý đi tới những khu vực âm u, đổ nát. Quả nhiên, cậu trông thấy không ít hồn ma vô gia cư, thân hình tàn tạ.
Chúng cũng không giữ dáng vẻ như người bình thường, kẻ thì cụt tay cụt chân, kẻ ruột lòi bụng thủng, kẻ nửa cái đầu nát bấy, lưỡi dài lủng lẳng, mặt mày sưng vù... đủ loại cái chết đều hiện rõ, bị cấm xuất hiện ở nơi phồn hoa.
Khi nhìn thấy Lục Thanh Gia với diện mạo chỉnh tề, phong thái giống như "nhân vật thượng lưu", trong mắt đám ma quỷ hiện lên sự ghen tỵ và tham lam, nhưng lại không dám tấn công.
Lục Thanh Gia hiểu rõ, sự kiềm chế này chẳng phải do bọn họ giữ được đức hạnh cao quý gì, mà chỉ vì bọn chúng không thể hoặc nói cách khác là không dám mà thôi.
Cậu bước đến trước vài con quỷ còn giữ được dáng vẻ coi được, đang tụ tập sưởi lửa, trong tay xách một lốc bia: "Có thể cùng nhau trò chuyện một chút không?"
Đám quỷ nhìn thấy bia trong tay cậu, tất nhiên là hết sức hoan nghênh.
Một nhóm người nói chuyện rất lâu, cho đến khi bia đã uống hết, Lục Thanh Gia cũng thu được thông tin mình muốn, mới đứng dậy rời đi.
Lần này cậu trực tiếp bắt taxi đến một nơi. Sau khi cho cậu xuống, tài xế còn nở nụ cười mập mờ.
Đứng ở ngã ba đường đã có thể cảm nhận được sự khác thường của cả con phố. Khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí cám dỗ và dục vọng, bảng hiệu và áp phích ngoài cửa tiệm táo bạo đến mức ở dương gian tuyệt đối không thể nhìn thấy.
Những cô gái ăn mặc hở hang, gợi cảm đang múa trong những tủ kính trưng bày, đủ mọi phong cách đều có.
Lục Thanh Gia phớt lờ mấy mụ tú bà đang mời chào khách, đi thẳng một mạch, cuối cùng nhìn thấy trước cửa một tiệm massage có một quỷ sai say rượu ngất ngưởng, đang được người ta cẩn thận dìu vào trong.
Khóe môi Lục Thanh Gia hiện lên một nụ cười mang theo vẻ thợ săn rình mồi, rồi cậu bước theo vào trong tiệm.
...
Lời tác giả muốn nói:
Quỷ sai: Nguy rồi!
Mập: Má nó, thế là quên luôn tôi rồi à?
_____
Bọt: Mập chớt trong lòng 1 chút =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com