Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Khu tự trị

"Chào buổi tối, bà lão đã mời tôi hút thuốc." Giọng Lục Thanh Gia vang lên từ trong TV.

Bà lão quỷ nhìn thấy cả nhà mình đang quỳ thành một hàng trong TV, rõ ràng là bị khống chế, lập tức mất hết vẻ hung hăng vừa rồi khi dọa dẫm Mập. Sắc mặt bà ta bỗng chốc trắng bệch, thậm chí còn khó coi hơn Mập trước đó.

Bà ta run rẩy chỉ tay vào Lục Thanh Gia trong TV: "Mày...mày——"

Lục Thanh Gia tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tay đặt trên đầu gối, tư thế chẳng khác nào mấy vai phản diện: "Bà nghĩ tôi làm sao tìm được đến nhà bà?"

Bà lão quỷ không trả lời, nhưng rõ ràng đối với chuyện này cũng vô cùng hiếu kỳ.

Lục Thanh Gia cười nhạt: "Lần trước khi thông báo giúp gia đình bà đến nhận lão già lạc đường đãng trí kia, trên người ông ta chẳng ghi đầy đủ địa chỉ, số điện thoại đó sao? Trùng hợp trí nhớ tôi lại khá tốt."

"Bà có thể tìm đến hiện thực để bắt Mập, tôi cá rằng, các người vốn là thân thích ruột thịt, có thể thông qua bọn họ mà liên lạc được với ngươi đang ở âm gian."

"Giờ xem ra, cách suy luận lần theo manh mối của tôi quả nhiên không sai."

Nghe vậy, ánh mắt bà lão quỷ như kim độc đâm về phía lão già nhà mình.

Lão già đầu bẹt trước đó đã bị Lục Thanh Gia đập mấy viên gạch, đầu bị móp cả xuống, lại thêm chuyện ông ta mà bị lừa mất mấy nghìn, tất nhiên chẳng dám đi bệnh viện chữa trị. Giờ phút này, ông ta co rúm lại, không dám đối diện với bà lão quỷ.

Bà lão quỷ mắng: "Đồ chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết làm hỏng việc."

Người đàn ông trung niên bên cạnh lại nói: "Mẹ, lúc này còn mắng bố con thì có ích gì, mau cứu bọn con đi."

Người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng gào lên: "Sao tôi lại rơi vào cái nhà vô dụng này cơ chứ? Tiền chẳng kiếm được bao nhiêu, lại để người ta moi sạch cả vốn liếng, giờ thì cả ổ bị tóm, còn trông mong vào một con mụ chết già sao?"

"Thật đáng thương cho mẹ con tôi, xui xẻo vạ lây bởi một lũ ăn không ngồi rồi." 

Nói đến đây, bà ta cũng không giữ nổi tư thế quỳ nữa, ngồi phịch ra sau, vừa vỗ đùi vừa khóc lóc: "Đêm qua đem về một xấp tiền giả còn dám khoe công trước mặt tôi, cái đồng hồ giấy đeo suốt đường mà lóa mắt chẳng nhận ra."

"Nhờ em trai giúp thì van nài đủ điều, kết quả hai người bị lừa sạch sẽ, để mẹ già ở nhà chả còn mặt mũi nào ngẩng lên với bên ngoại."

"Trong đó còn có cả tiền học kỳ sau của Tiểu Bảo, nhà cũng sắp hết hạn thuê rồi, chẳng lẽ định để mẹ con tôi ra đường ăn gió uống sương sao——"

Giọng người phụ nữ sang sảng, khóc lóc ai oán chẳng khác nào kẻ hành nghề khóc thuê khóc mướn ở nghĩa trang, khiến bầu không khí trong ngôi nhà càng thêm âm u bi thương.

Đang khóc gào, bỗng nhiên toàn thân bà ta run rẩy, hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết, dọa bà lão quỷ trong TV cùng Mập bên ngoài đều giật nảy mình.

Chỉ thấy phía sau bà ta, Lục Thanh Gia đang ngồi, vẻ mặt hờ hững: "Ai cho phép đổi tư thế hả? Quỳ không nổi nữa phải không?"

Người phụ nữ trong nhà có thể dám chửi rủa chồng và cha mẹ chồng mình, chứ đối với tên cướp xông vào nhà mình kia thì tuyệt nhiên không dám.

Vừa mới chịu khổ xong, khí thế càng nói càng hăng hái của bà ta lập tức xẹp xuống, vừa khóc vừa ngoan ngoãn quỳ lại.

Cả nhà bà lão quỷ thấy mụ đàn bà chua ngoa kia im miệng thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng tính mạng cả nhà đang nằm trong tay người khác, bọn họ đâu thể nào vui nổi.

Chỉ có Mập là suy nghĩ rẽ sang hướng khác. Sau khi nhận ra anh em mình đã đánh úp được hậu phương của đối phương, giúp tình hình bên này giảm đi nguy cơ đáng kể, đầu óc cậu ta lại chạy theo lối suy diễn kỳ quái.

Tên mọt phim chết bầm này nghe xong câu của Lục Thanh Gia, tự động nghĩ lệch đi, thầm nhủ:: "Gia Gia nói về tư thế còn mạnh bạo gớm, lúc đó người đàn ông kia nhìn cũng ra dáng lắm, không biết hai người họ có phải là..."

Còn chưa kịp tưởng tượng xong thì bên cạnh đã nghe bà lão quỷ kinh hãi thất thanh: "Sao mày lại có câu hồn tác của quỷ sai?"

*Câu hồn tác: là sợi xích/dây trói hồn của quỷ sai, còn trong đây đã được "hiện đại hóa" thành cái gậy gõ 'boong boong' của cảnh sát =)))

Cái gậy kia chạm vào người chẳng khác nào sét đánh, với đám quỷ bình thường mà nói thì sợ hãi đến cực độ, không có con quỷ nào không nhận ra.

Mà tên này rõ ràng là một sinh hồn, tuyệt đối không thể nào thông qua con đường chính thống mà có được câu hồn tác.

Liên tưởng đến việc ba ngày trước cậu đã khiến cả nhà mình suýt phá sản, bà ta liền hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Gia.

"Mày, mày đã lừa gạt quỷ sai sao?"

Lúc này cả nhà bà lão thật sự hối hận vì đã chọn Mập làm mục tiêu. Mặc dù hồn tệ thì ngon thật, nhưng dính líu tới một kẻ dám cướp đồ của quỷ sai, nếu bị phát hiện, với cái kiểu ngang ngược vô lý của đám quỷ sai, bọn họ liệu có còn đường sống không?

Bà lão quỷ vội vàng hoảng hốt nói: "Không, không được đâu, bọn tao chỉ là tham chút hồn tệ thôi, ai thèm cùng kẻ điên như mày làm bậy chứ?"

"Tao không làm nữa, tao thật sự không làm nữa, ngày mai chúng ta sẽ dọn nhà, coi như tao không quen biết mấy người."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy con trai bà ta lại gào thảm một tiếng.

Lục Thanh Gia chậm rãi thu lại câu hồn tác, mỉm cười nói: "Ấy, đừng mà, cả nhà các người chính là 'hướng dẫn viên âm phủ' của tôi đó, dẫn dắt tôi mở rộng tầm mắt, mỗi tối đều tiếp đãi chu đáo, giờ lại muốn phủi tay làm ngơ, chẳng phải khiến tôi khó xử sao?"

Cả nhà bà lão hiểu rằng chuyện này không thể kết thúc êm xuôi, vội vàng cầu khẩn: "Tôi biết sai rồi, là bọn tôi có mắt không tròng. Bọn tôi sẽ trả lại hồn tệ trước kia đã lấy, có được không?"

Tuy Lục Thanh Gia đã gần như vét sạch vốn liếng cả nhà họ, nhưng số tiền mấy nghìn mà bà lão đã lừa từ Mập, bà ta vẫn cẩn thận cất giấu.

Nếu Lục Thanh Gia không có câu hồn tác, cho dù cậu có cầm dao xông đến chém sạch cả nhà, bọn họ cũng chỉ cắn răng chịu chứ không chịu trả lại.

Dù gì quỷ bình thường thì đâu có giết chết được, chỉ cần có số hồn tệ kha khá kia, cả nhà họ vẫn còn có thể sống sung túc về sau.

Lục Thanh Gia nói: "Trả lại hồn tệ chỉ là điều kiện tiên quyết thôi, các người tưởng chuyện thế này có thể lấy làm điều kiện thương lượng sao?"

Bà lão sợ đến run rẩy: "Thế cậu muốn thế nào?"

"Đừng lo, tôi chỉ có vài câu hỏi muốn hỏi bà thôi."

Cậu đương nhiên không căng thẳng rồi, một căn nhà đầy mạng quỷ đều bị cậu nắm trong tay, người ta thì quỳ còn cậu thì ngồi, hễ không vừa ý là cho giật điện, đúng là đứng nói chẳng đau lưng.

Thấy bà lão quỷ im lặng không trả lời, Lục Thanh Gia liền hỏi: "Bà làm sao biết trên người Mập có hồn tệ?"

Lời này vừa dứt, Lục Thanh Gia rõ ràng thấy sắc mặt bà lão quỷ trên màn hình khựng lại, ngay cả một hàng quỷ đang quỳ trước mặt cậu cũng lập tức trở nên dè dặt, cẩn thận hẳn lên.

Bà lão quỷ hoàn hồn lại, vội vàng che giấu sự khác thường thoáng qua ấy, mở miệng nói: "Hôm đó tôi thấy thằng to con này ở bến xe."

"Lúc đó nó ngây ngốc đứng ở đấy, y hệt một con dê non lạc đường. Con đường ấy vốn là trạm xe âm ti chở những linh hồn mới đến Quỷ Môn Quan báo danh, có xe âm dừng lại mà nó cũng chẳng biết lên. Tôi nhìn liền đoán là dương hồn lạc vào, thế nên mới lại gần bắt chuyện."

Nghe xong, Lục Thanh Gia khẽ cười: "Vậy thì nói cách khác, bà là nhờ kinh nghiệm cộng thêm ăn may thôi?"

Bà lão quỷ gật đầu lia lịa, nhưng đáp lại lại là một tiếng thét thảm của con trai bà ta.

Bà lão quỷ hốt hoảng kêu lên: "Tôi đã nói hết rồi, sao còn hành hạ con trai tôi nữa? Cậu không có nhân tính à..."

Tên "vô nhân tính" ấy liền đáp: "Nhưng theo tôi được biết, trên người dương hồn sẽ không thể xuất hiện hồn tệ."

Mặt bà lão quỷ bỗng chốc trắng bệch——

Lục Thanh Gia thong thả nói tiếp: "Ngay từ đầu tôi đã thấy kỳ lạ rồi. Theo lời Mập thì tối hôm đó nó ngây ngốc đứng ở đó gần nửa tiếng mới gặp được bà, khi đó tiền nó đã cất vào túi từ lâu. Tôi từng đoán chẳng lẽ chỉ cần là người bước chân vào âm gian thì sẽ tự động xuất hiện hồn tệ thuộc về mình, cho đến khi tiêu xài hết mới thôi."

"Nhưng tôi đi đi về về nhiều ngày như vậy, trên người ngoài tiền của Mập thì không hề có hồn tệ nào của bản thân, chuyện này thú vị đấy."

"Kết quả sau khi tôi dò hỏi đám tàn hồn, mới biết dương hồn lạc vào âm gian vốn dĩ không hề xuất hiện hồn tệ, vì dương thọ của họ chưa hết. Chỉ có một số ít vốn nên đã hết thọ mệnh, nhưng nhờ vận số bất phàm mà kéo dài thêm tuổi thọ, thì mới có hồn tệ."

"Loại hồn phách như vậy, trong số dương hồn lạc vào âm gian, nghìn người cũng khó mà có nổi một."

Lục Thanh Gia cười lạnh: "Vậy mà bà còn nói với tôi là vì thấy nó chẳng hiểu biết gì, nên mới đến lừa gạt sao?"

Cả nhà bà lão quỷ đâu phải chưa từng nếm trải sự gian xảo của tên cướp này, chẳng những khiến nhà họ phá sản, mà ngay cả câu hồn tác vốn luôn do quỷ sai giữ cũng bị cậu lấy được.

Màn kịch trước đó chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Thế nhưng chuyện này liên quan đến con đường sống của cả nhà, bà lão quỷ vẫn không khỏi ôm chút hy vọng may mắn.

Lục Thanh Gia trong lòng cũng hiểu rõ, sau khi ám chỉ xong rằng mình không dễ bị lừa, cậu liền chém đứt một ngón tay của con trai bà ta, ném thẳng về phía trước màn hình.

Con trai quỷ kêu thảm liên hồi, bà lão quỷ hoảng sợ vô thức đưa tay ra đón lấy, nhưng âm dương hai cõi ngăn cách, động tác đó cũng chỉ là vô ích.

Lục Thanh Gia nói:  "Thả lỏng đi, chỉ là chút thương tích ngoài da thôi. Tôi có hỏi giá cả chữa trị ở âm gian rồi, mức này chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu."

Cậu lại cười nhạt: "Nhưng mà nói thật, cả nhà các người buôn bán không cần vốn, thiếu đi một ngón tay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến phạm vi làm ăn."

Ngay sau đó, bà lão thấy tên cướp kia đổi câu hồn tác sang chế độ thòng lọng, khẽ quét qua cánh tay con trai bà ta: "Còn mà dám nói dối nữa, thì thứ trên tay tôi sẽ không phải chỉ là con dao nhỏ đâu."

Câu hồn tác vốn là vũ khí có thể giết chết quỷ, thương tích nó gây ra đều là vĩnh viễn.

Bà lão bị dọa đến hồn vía tan tác, vội vàng nói: "Tôi khai, tôi khai hết!"

"Tôi có một năng lực, chỉ cần để ý một chút là nhìn thấu được lai lịch thật sự của người khác. Là dương hồn hay là linh hồn kéo dài tuổi thọ nhờ vận khí, có che giấu dung mạo bằng pháp thuật hay không, tôi đều có thể nhìn ra ngay."

Nghe xong, Lục Thanh Gia chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được.

Cả nhà này ăn không ngồi rồi, từ già đến trẻ chẳng ai lao động sản xuất, vậy mà trong âm gian lại sống dư dả, còn tích góp được chút tài sản. Chuyện đó tuyệt đối không phải nhờ vài trò lừa gạt vụng về của bọn họ mà có.

Lại nhìn thái độ con trai và con dâu đối với lão già trong nhà, rõ ràng chẳng phải loại hiếu thuận gì, nhưng cả nhà lại lấy bà lão quỷ làm trung tâm. Điều này đủ chứng minh, trên người bà ta nắm giữ thứ mấu chốt để cả nhà bọn họ sinh tồn.

Bà lão quỷ nói xong, dè dặt hỏi: "Tôi đã khai hết rồi, ngươi có thể tha cho cả nhà tôi được không?"

Lục Thanh Gia mỉm cười ôn hòa:  "Ừ, không vấn đề. Chỉ cần đưa năng lực của bà cho tôi là được."

Bà lão quỷ nổi hết da gà, gương mặt vặn vẹo còn đáng sợ hơn cả khi bà ta cố ý hù dọa Mập trước đó.

Chuyện năng lực này có thể chuyển nhượng cho người khác, cả nhà bà ta đều không hề hay biết, chỉ có mình bà lão là rõ.

Vì bà ta rất rõ, con trai con dâu thì dựa dẫm không nổi, chẳng khác nào tiền chôn trong quan tài, còn nắm chặt trong tay thì bọn con cái vẫn còn giữ chút mặt mũi, nhưng một khi đưa ra hết, thì chúng nó còn thèm đoái hoài đến hai ông bà già sắp xuống mồ sao?

Nhưng loại chuyện nguy hiểm đến mất mạng này, một dương hồn mới xuống âm phủ vài lần thì làm sao mà biết được?

Nhìn bộ mặt thằng cướp kia, vậy mà lại vô cùng chắc chắn.

Bà lão quỷ mồ hôi lạnh chảy ròng: "Cậu, cậu nói gì tôi nghe không hiểu."

Lục Thanh Gia lấy câu hồn tác kề sát đầu con trai bà ta: "Không, tôi nghĩ là bà hiểu đấy."

Trong chốc lát, lấy màn hình TV làm môi giới, hai bên đều rơi vào tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn nghe được tiếng thở hổn hển của Mập.

Mắt bà lão quỷ đỏ ngầu, cả người bỗng lao về phía Mập với sự nhanh nhẹn chẳng hợp tuổi tác, cánh tay khô quắt như cành củi đưa ra, móng tay lại mọc dài ra một đoạn.

Màu sắc xám bẩn đục, cong queo dữ tợn, nhưng lại rất sắc nhọn, chĩa thẳng vào yết hầu của  Mập.

Giọng bà lão quỷ vang lên như ống thổi bị hỏng: "Hê hê, thằng ranh, đừng được đằng chân lấn đằng đầu. Tao lo cho người nhà, mày cũng phải giữ mạng cho tên bạn của mày chứ."

Bà lão quỷ vẫn rất tự tin, dù cả nhà đã bị bắt, trong tay mình chỉ còn một đứa.

Nhưng bình thường, ai dám mạo hiểm mạng sống xuống âm phủ để giúp đỡ, hẳn là tình nghĩa chẳng tầm thường, cả hai bên đều phải có chỗ kiêng dè. Đến lúc đó bà ta lùi một bước, hồn tệ vẫn trả, nghĩ chắc thằng cướp cũng chỉ có thể đồng ý.

Giấc mộng đẹp còn chưa kịp trọn vẹn, đã thấy màn hình TV văng đầy máu tươi, một cánh tay bê bết máu rơi xuống đất.

Lục Thanh Gia hất vết máu trên câu hồn tác, quay sang phía TV nhoẻn cười, giọng nói trong tiếng thét thảm thiết của đứa con trai quỷ vẫn vang dội, rõ ràng từng chữ lọt vào tai bà ta ——

"Bà già, đây mới gọi là uy hiếp."

.....

Tác giả có lời muốn nói:

Game tệ hơn chó: Mẹ kiếp, đúng là một người chơi hạt giống độc ác. Tôi phải chui vào ngực của Dương Dương để an ủi đây.

Lộ Đại Đầu (mài dao): Tối nay ăn thịt chó cũng ngon đấy.

Công không tên: Thế là ngay cả vai quần chúng của tôi cũng bị cướp mất à?

Thiết lập thế giới giống như cuốn trước của tôi【Nữ hoàng tiếng thét】, nhưng chưa đọc thì cũng không ảnh hưởng gì nha.

_____

Bót: Ban đầu định đặt tên chương là "Uy hiếp" hoặc "Cả ổ tội phạm lừa đảo", nhưng thấy mấy cái chích điện giống khu tự trị bên cam quá nên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com