Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Hắn nghe được từng câu từng chữ trong lòng của Lục Thừa An

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

"Anh... anh Cảnh."

Lục Thừa An co rúm mình ở một góc ghế sau xe, không gian chật hẹp khiến nửa người cậu dán chặt vào cửa sổ, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa hoang mang mà liếc về phía Cảnh Thượng.

Một dáng vẻ y như sắp bị người ta ức hiếp, phải liều mạng giữ chặt trinh tiết vậy. Nếu lúc này hai tay cậu mà còn ôm khư khư lấy cổ áo thì càng giống thật.

Thực ra Lục Thừa An không phải không dám lại gần Cảnh Thượng, mà là do chiếc áo thun ngắn tay màu đen của cậu lúc này đã bị xé toạc một mảng lớn. Da thịt lộ ra ngoài không bị trầy xước thì cũng là vết bầm, vệt máu, trông như một bảng màu di động cỡ lớn.

Ở đây không có gương, không cách nào xem được "dung nhan" của mình, nhưng Lục Thừa An có linh cảm rằng bản thân lúc này chắc chắn không ưa nhìn cho lắm. Cậu lại nép mình về phía cửa sổ, đưa bàn tay dính đầy bụi bặm lên lén lút vuốt lại tóc, cố gắng không làm hỏng mặt tiền của mình.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thừa An ngay cả vỏ ngoài của chiếc xe sang còn chẳng có tư cách chạm vào. Vậy mà hôm nay cậu đã được ngồi vào trong.

Ngồi! Vào! Trong! Rồi!

Điền Tân đã đích thân xuống xe, đưa cậu vào.

Lúc đó mấy tên Alpha kia vẫn chưa chịu thua, lảo đảo bò dậy, cậy đông hiếp yếu chỉ vào mũi Lục Thừa An mà chửi bới. Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Mộc Mộc trắng bệch, nhưng không bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát khóc. Cậu ta chỉ cách vài phút lại lo lắng hỏi thăm Lục Thừa An thế nào rồi, trốn ở một nơi rất xa để không trở thành gánh nặng cho cậu. Như vậy sẽ chỉ tổ vướng chân vướng tay.

Ngay lúc Lục Thừa An bị bao vây lần nữa, cậu chỉ cười một tiếng, rồi móc một điếu thuốc trong túi ra châm lửa.

Khi cậu ngẩng đầu lên, khói thuốc lượn lờ.

Sau đó, Điền Tân tới.

"Cậu... nhóc con nhà họ Lục, dập thuốc đi. Học đòi người lớn hút thuốc cái gì." Điền Tân dạy dỗ cậu một câu trước. Thấy Lục Thừa An chỉ cười với mình chứ hoàn toàn không nghe lọt tai, ông bèn hiểu ra thằng nhóc này trông thì có vẻ lễ phép với người lớn, chứ thực ra chẳng nghe lời chút nào, bèn nói:

"Thiếu gia không thích mùi thuốc lá."

"Anh Cảnh lại chẳng có ở đây... khụ khụ khụ khụ..." Lục Thừa An liếc thấy một chiếc xe rất kín đáo ở cách đó không xa, Cảnh Thượng vậy mà lại đang ngồi trên đó. Cửa sổ ghế sau hạ xuống một nửa, để lộ rõ đôi mắt màu tím sẫm kia.

Lục Thừa An vừa nghiêng đầu ho khan vừa gỡ điếu thuốc vứt xuống đất, dùng mũi chân dụi tắt, tốc độ nhanh đến mức khiến Điền Tân phải líu lưỡi.

Cậu lúng túng nói: "Chú Điền hôm nay tới đón anh Cảnh tan học về nhà ạ? Còn đổi xe nữa. Mới mua đúng không chú?"

"Ồ" Điền Tân nói, "Xem ra cậu cũng rành rọt xe trong gara nhà họ Mục quá nhỉ."

Lục Thừa An xua tay: "Cũng, cũng không hẳn ạ."

Diễn biến sự việc chính là ảo diệu như vậy đấy.

Kẻ nghèo hèn Lục Thừa An cũng đã được ngồi lên xe sang, lại còn ngồi cạnh Cảnh Thượng.

Nếu hôm nay cậu không thê thảm, bẩn thỉu thế này, thì với cái tính suốt ngày nghĩ trò trêu chọc Cảnh Thượng của mình, cậu đã dang tay ôm nhào qua rồi.

"Anh Cảnh, anh bảo chú Điền gọi em lên đây có chuyện gì không ạ? Có chuyện gì cứ gọi điện hoặc nhắn tin là em tới liền mà, em chắc chắn có mặt ngay - Ồ, em không có thông tin liên lạc của anh."

Lục Thừa An sờ sống mũi, không biết trên đó có dính bụi không, có vết máu đã khô hay chưa. Cậu giống như ngày đầu tiên không tự tin nên chẳng dám ngẩng đầu, chỉ có mí mắt trên là cố gắng nhướng lên, thu hết hình bóng Cảnh Thượng bên cạnh vào trong đáy mắt.

Giọng cậu vui vẻ nói: "Anh Cảnh, anh đột nhiên gọi em lên xe, lại còn ở ngay cổng trường, ngày mai chắc chắn cả trường sẽ đồn ầm lên, lớp nào cũng biết. Họ sẽ nói em cuối cùng cũng được anh để mắt tới, anh cuối cùng cũng có một chút xíu xiu xiu xiu tình ý nho nhỏ với em, bọn mình đang hẹn hò đó!"

Lục Thừa An không nhịn được mà nhích sang phải nửa tấc, ngón trỏ và ngón cái vẫn chụm lại, làm động tác biểu thị "một xíu xiu".

Một tay khác che nửa khuôn mặt, mong chờ nói: "Anh Cảnh, bây giờ em không được đẹp cho lắm, anh đừng nhìn em chằm chằm nữa, em sợ làm bẩn mắt anh. Đợi lúc nào em đẹp rồi anh cứ nhìn thoải mái, nhanh hồi phục thôi ạ. Cho nên... bây giờ chúng ta có thể hẹn hò được chưa? Có phải anh hơi thích em rồi không ạ?"

"Vậy ra" từ lúc ngồi vào xe tới giờ vẫn giả vờ câm mà nhìn chằm chằm, Cảnh Thượng chậm rãi mở miệng: "Cậu nói cậu yêu tôi đến chết đi sống lại, thế nhưng vẫn kiên nhẫn nửa tháng không nhìn mặt tôi... là bởi vì cậu đánh nhau nặng quá, mặt cậu xấu xí nên phải trốn tôi. Đúng không?"

"Hả?" Lục Thừa An ngớ người.

[Vãi, chó Cảnh đang nói cái quái gì vậy. Mình không thèm để ý đến hắn từ khi nào, chẳng phải trước giờ toàn là hắn bơ mình sao? Thật mẹ nó vô lý! Nhưng mà khoan khoan khoan, những lời hắn nói nghe có vẻ quen quen...]

Lục Thừa An vắt óc suy nghĩ, thấy Cảnh Thượng híp mắt lại, cậu liền "a a ô ô" vỗ trán một cái, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ.

"Em đâu có không để ý tới anh đâu anh Cảnh, em thích anh như vậy sao có thể có tiền đồ đến mức không nói chuyện với anh chứ. Chuyện đó còn khó chịu hơn cả không cho em ăn cơm- không, còn khó chịu hơn cả giết em nữa. Một ngày không gặp anh là em đã thấy nhớ nhung quay cuồng, em còn muốn đi theo anh cả đời đây này." Lục Thừa An quả quyết nói

"Anh Cảnh nói gì cũng đúng hết ạ. Thật đó, lần trước em thấy anh là chạy, đúng là vì em cảm thấy mặt mình có sẹo xấu quá, sợ anh chê."

"Ừ, đúng là rất xấu." Cảnh Thượng nhìn chằm chằm vào mặt Lục Thừa An mà nói.

Lục Thừa An gượng cười, bàn tay đang che nửa khuôn mặt lập tức che càng kín hơn.

[Mẹ kiếp, xấu chết mày đi. Xấu mà còn nhìn, sớm muộn gì cũng chọc mù con mắt chó ác độc màu tím của mày.]

Cậu căm phẫn nghĩ trong lòng. Lông mi khẽ rũ xuống, biến mình thành một kẻ đáng thương vừa đánh nhau xong đang yếu đuối lại còn bị người trong lòng ghét bỏ.

Điền Tân ngồi ở ghế lái, lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh lái xe của Cảnh Thượng, nhìn cảnh này mà phải khẽ chậc lưỡi.

Cảnh Thượng liếc mắt một cái, Điền Tân lập tức hiểu ý, nhìn thẳng về phía trước, bịt kín hai tai.

"Cậu muốn hẹn hò với tôi?"

"Hửm?" Lời như vậy mà lại thốt ra từ miệng Cảnh Thượng, thật là may mắn biết bao, Lục Thừa An "vèo" một cái ngẩng mặt lên "Dạ!"

"Dạ dạ dạ dạ! Muốn ạ anh Cảnh! Em muốn lắm luôn anh Cảnh ơi!" Cậu gật đầu như giã tỏi, đôi mắt sáng đến mức làm chói mắt người đối diện.

Khóe môi Cảnh Thượng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, gằn từng chữ: "Nằm mơ đi."

"Haiz... em biết mà" Lục Thừa An co chân lên, một tay chống cằm, lùi về khoảng cách lịch thiệp, "Thôi được rồi. Vậy em sẽ cố gắng hơn nữa. Em nhất định phải theo đuổi được anh để làm vợ anh, em tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu."

"......"

Điền Tân nghe nghe mà xót cả răng. Một Alpha mà nói mấy câu còn mềm hơn cả Omega, thiệt là... ê răng muốn chết!

Hơn nữa, hình ảnh hai người họ xuất hiện trong gương chiếu hậu, Lục Thừa An toàn thân bê bết máu với đất cát, trông như một cái bánh socola lấm lem; còn Cảnh Thượng thì sạch sẽ không một nếp nhăn, thậm chí không dính một hạt bụi, tựa như một chiếc bánh mochi trắng tinh.

Đặt cạnh nhau - Mẹ nó, đúng là dị hợm đến đáng sợ.

"Chú Điền, đi thôi." Cảnh Thượng nói.

"Vâng." Điền Tân khởi động động cơ.

Lục Thừa An kinh ngạc. Bảo cậu lên xe mà không có chuyện gì để nói, cũng không mắng cậu thậm tệ, chỉ nói hai câu chẳng thấm vào đâu. Vậy là xong, bây giờ lại còn để cậu tiếp tục ngồi trên xe về nhà cùng hắn.

"Anh Cảnh." Lục Thừa An chỉ vào cảnh đường phố đang lướt qua bên ngoài cửa sổ để xác nhận, "Em không cần... xuống xe ạ?"

Cảnh Thượng không đáp, nhắm mắt dưỡng thần.

Lục Thừa An vui sướng trong lòng, thầm nghĩ cứ thế này lại hay. Đã ở đây rồi thì cậu cũng chẳng coi mình là người ngoài nữa, đưa tay sờ sờ mui xe, tay nắm cửa, rồi lại sờ đến vách trong xe.

Chất liệu đỉnh của chóp.

Cửa sổ xe vẫn chừa một khe hở, ngón tay cậu chạm vào mép cửa, Lục Thừa An thầm đánh giá đây đúng là xe xịn. Sau đó, một bóng người bên đường lập tức thu hút sự chú ý của cậu.

Cố Văn hôm nay không ở lại văn phòng. Nhà anh ở gần nên đi bộ về.

Khi chiếc xe lao nhanh lướt qua người đi bộ chậm rãi, Cố Văn nhìn thấy Lục Thừa An trong xe, cũng nhìn thấy Cảnh Thượng ở bên phải cậu.

"A..." Lục Thừa An ngoảnh đầu lại, thấy Cố Văn đột nhiên đứng khựng tại chỗ, mắt dõi theo đuôi xe của họ. Ánh mắt chăm chú đó khiến trong lòng Lục Thừa An như có một chùm pháo hoa nhỏ nổ tung, trái tim vừa căng phồng, vừa mềm mại.

Đàn anh chắc chắn có ý với cậu rồi.

Cho dù không nhiều, thì cũng chắc chắn có.

Nhất thời đắc ý quên trời đất, Lục Thừa An đang cười trộm thì quay phắt lại đã thấy gương mặt lạnh lùng của Cảnh Thượng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Lục Thừa An tắt ngấm, đổi sang vẻ mặt nịnh nọt và cẩn trọng chỉ dành riêng cho Cảnh Thượng:

"Anh Cảnh, ban nãy em thấy bên đường có một đóa hoa nguyệt quý¹ màu xanh lục đang nở, màu sắc đặc biệt tươi mới thoát tục, em ở xa nhìn thôi mà đã thấy thơm rồi."

"Giống như anh tuy luôn không cho em lại gần, nhưng em lại thấy anh rất thơm. Răng em đôi khi cũng rất ngứa, đặc biệt muốn cắn anh một miếng."

Khóe môi cậu cong lên, để lộ hàm răng trắng đều. Nụ cười rạng rỡ như vậy chỉ có thể thấy ở một thiếu niên, vô lo vô nghĩ, chẳng bận tâm ngày mai: "Em nói muốn cắn anh một miếng không phải là muốn đánh dấu anh đâu ạ, em không có không biết trời cao đất rộng đến thế đâu. Chỉ là - chỉ là đặc biệt vô cùng thích anh thôi ạ."

"Ngứa răng" Cảnh Thượng cười khẩy "Chắc là muốn đánh dấu Omega thì có."

Lục Thừa An không hiểu: "Hửm?"

Ánh mắt Cảnh Thượng lướt từ mặt cậu, dần dần xuống dưới. Khắp người Lục Thừa An gần như không tìm được chỗ nào lành lặn, toàn là vết thương vì người khác mà có.

"Cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy." Cảnh Thượng mỉa mai khen cậu "Rất hợp làm anh hùng."

"À anh Cảnh nói vụ hồi nãy ạ..." Lục Thừa An ngượng ngùng, ngón trỏ tay phải cong lại gãi gãi giữa hai hàng lông mày "Em cũng biết bản thân em là loại chẳng ra gì, nên cũng không rõ rốt cuộc Lâm Mộc Mộc nghĩ thế nào nữa..."

Nỗi lo của cậu không phải là không có lý, và nó đã trở thành sự thật vào lúc tan học hôm nay.

Trong lớp của Lâm Mộc Mộc có một tên Alpha đã có ý với cậu ta từ lâu, cũng không hẳn là theo đuổi, mà là kiểu thầm mến công khai.

Khi phát hiện Lâm Mộc Mộc thích Lục Thừa An, lại còn mạnh dạn bày tỏ, tên Alpha kia cảm thấy mình vậy mà lại bị đặt ngang hàng với Lục Thừa An, thậm chí còn không bằng, trong lòng không chỉ khó chịu mà còn sôi máu.

Nhưng Lâm Mộc Mộc chỉ mới gửi thư tình một lần, tên Alpha đó cảm thấy cậu ta chỉ đùa giỡn, bèn lạnh mặt mấy hôm chứ không gây sự.

Nào ngờ Lâm Mộc Mộc không bỏ cuộc, lại đi tìm Lục Thừa An. Bạn học trong lớp đều ngấm ngầm cười nhạo tên Alpha kia, nói hắn thầm mến Lâm Mộc Mộc lâu như vậy, thế mà lại không bằng một Lục Thừa An người người căm ghét ở trường.

Ai là trò cười, rõ như ban ngày.

Chỗ của Lục Thừa An có thể sẽ bị thay thế.

Lòng kiêu ngạo của Alpha sao nuốt trôi nỗi nhục này, liền hóa yêu thành hận, chặn đường Lâm Mộc Mộc lúc tan học, ép cậu ta ở lại "chơi chút trò."

Lục Thừa An theo dõi mấy hôm đã kịp thời phát hiện tình hình, đương nhiên sẽ không bỏ mặc Lâm Mộc Mộc.

Cởi áo khoác ra là lao vào.

"Lũ đần đó, lại định dùng pheromone để dụ dỗ Omega phát tình, đúng là hạ tiện vãi chưởng." Lục Thừa An hung tợn nói, dùng sức quá mạnh làm rách khóe miệng, khẽ "suýt" một tiếng vì đau, nhưng vẻ oai phong không hề giảm sút

"Ngày mai em nhất định phải xử chết chúng nó!"

Nhưng chuyện hôm nay có thể giải quyết êm đẹp vẫn là nhờ Cảnh Thượng. Điền Tân đến tìm Lục Thừa An, Lục Thừa An nhìn thấy Cảnh Thượng ở ghế sau, những người khác có mặt ở đó dĩ nhiên cũng không mù, tất cả đều thấy hắn.

Sau đó...

Chỉ một cái chạm mặt như vậy, lũ ngốc đó liền chạy mất dép. Không một ai dám chọc vào con trai độc nhất của Mục Thượng tướng, cảnh tượng hai chân chúng nó cuống cuồng chạy như có tám chân trông vừa nực cười vừa lố bịch.

Điền Tân bảo Lâm Mộc Mộc về nhà trước, nói rằng ông sẽ xử lý chuyện này.

Bảo cậu ta đừng sợ.

Phải công nhận rằng, chó Cảnh những lúc cần làm người quân tử, cũng ra dáng con người phết.

Xuống xe từ nhà Cảnh Thượng về, Lục Thừa An vui mừng đến nỗi vừa cởi áo vừa nhảy nhót, la lớn "ba ơi ba ơi ba ơi," hệt như ba tuổi.

Nhưng vừa chạy được mấy bước, cậu lại quay ngoắt, lạch bạch chạy ngược trở về, hai tay bám chặt cửa xe sang chưa kịp lăn bánh. Nửa gương mặt ẩn dưới cửa kính, còn đôi mắt thì như muốn chui hẳn vào trong.

Cậu hoàn toàn không để tâm có người khác là chú Điền ở đây, buông lời ve vãn: "Anh Cảnh, không muốn hẹn hò với em thì chúng ta có thể làm tình trước mà. Hôm nay anh đã chở em về nhà rồi, chuyện này thì có khác gì chúng ta đã sinh ba đứa con đâu. Anh có muốn cắn em một miếng không, hay là anh thử mùi của em đi, em siêu thơm luôn đó."

"À đúng rồi, pheromone của em là mùi Hồng Song Hỷ đó. Tuy rằng hơi rẻ tiền chút, tuy rằng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là hoa hồng, tuy rằng không bằng hoa nguyệt quý, nhưng hồng song hỷ và hoa nguyệt quý đều thuộc họ hoa hồng nên cũng như nhau cả thôi. Thơm lắm, thật đấy ạ!"

Hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, Lục Thừa An nổi hứng ham chơi, lời không biết xấu hổ nào cũng có thể nói ra bằng giọng điệu vui tươi. Vẻ mặt vui như cún con thế này, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, cậu ta lại đang chào hàng pheromone và cơ thể của chính mình.

Không biết tự trọng, cũng chẳng biết tự yêu lấy mình.

Mà Cảnh Thượng lại ghét cay ghét đắng kiểu hành vi này.

Lục Thừa An đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Cảnh Thượng chửi cho một trận xối xả, khóe miệng và đuôi mắt đều cong cong. Nào ngờ Cảnh Thượng lại nhìn cậu, những lời nói ra lại khiến người ta há hốc mồm.

"Được." Hắn chậm rãi nói.

Kể từ ngày hôm đó, Cảnh Thượng đột nhiên mắc một cơn bệnh, dường như xuất hiện chứng ảo giác nghiêm trọng.

...

Bởi vì hắn nghe được từng câu từng chữ trong lòng của Lục Thừa An.

______________

(*) Hoa Nguyệt Quý (Hồng Trung Quốc): Hoa nguyệt quý là biểu tượng của Bắc Kinh vì nó có liên quan đến lịch sử và văn hóa lâu đời của Trung Quốc. Trong truyền thống Trung Quốc, hoa này cũng được gắn liền với sự tôn vinh và lòng kiên cường.
Ngoài ra, hoa nguyệt quý còn được trồng rộng rãi ở Bắc Kinh và những khu vực xung quanh, do điều kiện khí hậu ở đây rất phù hợp với loài cây này. Vì vậy, hoa nguyệt quý dần trở thành một biểu tượng mang đậm nét đặc trưng của thủ đô Bắc Kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com