Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Cảnh Thượng thật sự dám giết người

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

"Nói bậy bạ gì đó? Em sốt đến hồ đồ rồi à?"

Cố Văn vội vàng kéo một cánh tay của Lục Thừa An, gỡ cậu ra khỏi người mình.

Anh trước tiên nhanh chóng nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xuống lầu qua hàng rào, sợ nhìn thấy các giáo viên khác. Sau đó, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Thừa An, xác nhận xem vẻ mặt của cậu rốt cuộc là thật hay giả.

Nói những lời này với giáo viên của mình, Lục Thừa An cũng cảm thấy đường đột, thậm chí muốn mắng mình một câu khốn nạn.

Nhưng cậu tuổi trẻ bồng bột, nông nổi dại khờ, đã không lựa chọn nghe theo lời khuyên của Trình Phỉ Bạch ngay từ đầu, không kịp thời tránh xa tên điên phát bệnh Cảnh Thượng kia.

Đời người không có đường quay lại, Lục Thừa An đã dám khiêu khích Cảnh Thượng thì sẽ không hối hận, nhưng cậu buộc phải nắm bắt được hướng đi của sự việc tiếp theo.

"Em đang trong kỳ nhạy cảm, nhưng... nhưng em có lý trí. Em nói thật, không có sốt đến hồ đồ đâu. Đàn anh biết đấy, cấp bậc phân hóa của em... hơi thấp, không giống người khác, nhưng điều này không ảnh hưởng đến các đặc trưng khác của em, em phát triển hoàn thiện ở mọi nơi."

Lục Thừa An sợ Cố Văn sẽ hiểu lầm tấm lòng của mình là một trò đùa, hoặc chỉ xem đó là hành vi tìm bạn đời nguyên thủy mất lý trí của Alpha, nên giải thích rất gắng sức và nghiêm túc.

Nói đến cấp bậc phân hóa, giọng cậu đột nhiên yếu đi, sợ Cố Văn ghét bỏ, vì vậy lại dùng một giọng điệu càng thêm sốt sắng giải thích rằng cấp bậc phân hóa và đặc điểm cơ thể không liên quan đến nhau. Những gì cần có cậu đều có, không thiếu chỗ nào, có thể cắn, có thể ở trên.

"Đàn anh, đàn anh... tuyến thể của em khó chịu quá. Em biết anh không tin em lắm, là do thái độ thường ngày của em có vấn đề. Nhưng em thật sự nghiêm túc."

Lục Thừa An bất chấp hậu quả mà ra sức dúi vào lòng Cố Văn, cậu đang phát sốt, cơ thể từ trong ra ngoài đều có nhiệt độ cao, thân nhiệt bình thường của Cố Văn đối với cậu giống như một làn gió mát, cậu cấp bách cần được đến gần ôm lấy

"Anh cũng thích em phải không, đàn anh..."

Bất chợt, từ trên người Cố Văn, cậu ngửi thấy một mùi hương dịu mát, phảng phất như hương thanh sạch thoảng qua tim gan.

"Vào trong, tiêm thuốc ức chế." Cố Văn vừa một tay mở cửa vừa nghiêm túc tìm ra đối sách.

Cửa mở rồi lại đóng, Cố Văn khóa trái cửa lại. Ngăn cách thế giới bên ngoài, cánh cửa khép kín không một kẽ hở, tiếng "cạch" giòn giã đó đối với Lục Thừa An là bản nhạc hoa mỹ nhất.

Cậu chủ động kéo cổ áo sau gáy xuống, đầu hơi cúi, thành kính dâng hiến.

Khi Cố Văn lấy ra một ống thuốc ức chế trong suốt từ ngăn kéo, đi về phía sau cậu, Lục Thừa An lúc này mới bừng tỉnh, kéo cổ áo lên lại.

Mùi hương bưởi thanh thuần từ người Cố Văn mơ hồ lan tỏa, như làn sương sớm, như hương vị đầu hạ.

Lục Thừa An khẽ mở miệng, định nói gì đó.

"Không cần che nữa, mùi pheromone Romanée-Conti trên người em rất nồng."

Cố Văn không có biểu cảm gì, gạt tay của Lục Thừa An đang muốn che đi, nhưng khi thật sự nhìn thấy tuyến thể gần như biến dạng hoàn toàn kia vẫn khựng lại một chút, sau đó mới thành thạo đâm mũi tiêm vào

"Tôi đã thấy Cảnh Thượng cắn tuyến thể của em. Bây giờ xem ra, hắn không chỉ cắn em một lần, đúng không."

Có một chút đau nhói, chất lỏng trong suốt được tiêm hết vào cơ thể Lục Thừa An.

Lần đầu tiên trong đời dùng thuốc hỗ trợ, cậu cảm thấy khá thần kỳ. Cơ thể đang nóng ran hạ nhiệt trong vài giây, Lục Thừa An không còn nóng nảy như vậy nữa, cũng không còn chỉ nghĩ đến việc dán chặt vào Cố Văn.

Cố Văn ném ống tiêm rỗng đi, không giấu được sự thất vọng mà hỏi cậu:

"Thừa An, em mang theo pheromone của một người khác chạy đến, nói muốn làm tình với tôi."

"Em xem tôi là gì?"

"Em..."

"Pheromone của Cảnh Thượng bùng phát, cả trường được nghỉ. Tôi rất tiếc vì lúc đó đã không thể bảo vệ em ngay lập tức, mà lại tự mình ngã xuống trước. Nhưng sau khi tỉnh lại, tôi đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn"

Cố Văn lấy điện thoại ra, như thể để đề phòng tên nhóc lừa đảo này lại chối, nên chìa cho cậu xem hàng loạt tin nhắn không được hồi đáp.

"Tôi hỏi em sức khỏe thế nào, hỏi khi nào em đến trường. Cảnh Thượng có tấn công em lần nữa hay không, hỏi em ở phòng bệnh nào... Nhưng chúng đều như đá chìm đáy biển, em không hề hồi âm nửa lời."

Trong ống đựng bút trên bàn làm việc có cắm mấy bông hồng giấy màu trắng, khi ánh bình minh bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, nó trông thật thánh khiết và tao nhã.

Tất cả những thứ này đều là do Lục Thừa An lúc rảnh rỗi đã dùng mấy chục tờ giấy gấp nên để lấy lòng đàn anh. Lục Thừa An nhớ rằng bông hồng giấy đầu tiên cậu làm đã mất ba ngày, vì cậu rất vụng về.

Lục Thừa An biến mất một lèo tám ngày, điện thoại không hề hồi âm.

Cố Văn không biết đã nghĩ thế nào, mà mỗi buổi sáng cầm một bông hồng giấy tuy cũng đẹp nhưng thực ra không đẹp đến thế đứng ở cổng trường một lúc, cố gắng để có thể nhìn thấy Lục Thừa An quay lại trường ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Người lớn tuổi hơn không còn kìm nén nữa, muốn nói cho người nhỏ tuổi hơn biết, trong tim mình vốn đã đầy ắp một vị trí dành cho cậu.

Không ngờ là đã thấy được người, nhưng lại thấy phải cảnh không nên thấy.

"Tình cảm của em, thay vì nói tôi không biết đáp lại thế nào, chi bằng nói tôi hoàn toàn không dám đáp lại." Cố Văn nói

"Bề ngoài, tất cả mọi người trong trường đều biết em thích Cảnh Thượng đến mức nào, cả đời này không phải cậu ta thì không được. Chỉ có tôi, giáo viên của em, là biết riêng em có ý với tôi, dường như trong lòng trong mắt đều là tôi."

"Tôi vĩnh viễn không thể hiểu được tại sao miệng em nói thích tôi, sau khi tốt nghiệp muốn ở bên tôi, cùng tôi chung sống cả, nhưng đồng thời, lúc theo đuổi Cảnh Thượng em lại có thể làm ngơ, coi tôi như vô hình."

Ánh mắt Cố Văn vô thức lại dừng nơi tuyến thể bị cắn dữ dội kia, giọng trầm thấp: "Thật lòng mà nói, các em tuổi tác tương đương, dường như thích hợp để cùng nhau đi đến tương lai hơn. Nhưng em lại luôn trêu chọc tôi..."

Lục Thừa An sắp bị vẻ mặt tổn thương của Cố Văn làm cho tan nát cõi lòng, cậu nắm lấy tay anh, buồn bã gọi: "Đàn anh... em xin lỗi, em sai rồi. Em không có thích Cảnh Thượng, em..."

"Thừa An, em luôn làm anh rất khó xử" Cố Văn thở dài một hơi, không rút tay mình ra, ngón tay cái còn quyến luyến vuốt ve những ngón tay thon dài đều đặn của Lục Thừa An, nói:

"Tôi là giáo viên của em, đương nhiên cũng là đàn anh của em. Tuy tôi lớn tuổi hơn em, nhưng trái tim tôi cũng làm bằng thịt. Nó sẽ khó chịu, sẽ đau khổ..."

"Không phải!"

Lục Thừa An không thể nghe tiếp được nữa, cậu nói rất nhanh cắt ngang lời tra hỏi dịu dàng nhưng xoáy thẳng vào tâm can của Cố Văn, giải thích tại sao cậu không trả lời tin nhắn, tại sao không đến tìm anh. Còn nói cậu hoàn toàn không thích chó Cảnh, ghét hắn đến chết đi được, chỉ vì chán ghét nên mới không muốn nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn

"Cùng là con người, hắn dựa vào cái gì mà tỏ ra cao quý như vậy. Em và hắn là hàng xóm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em đã từng thấy bộ dạng hắn khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem rồi, xấu chết đi được."

"Bây giờ còn giả làm đóa hoa thanh cao, còn ngấm ngầm dùng quyền thế của hắn để đè người. Con trai thượng tướng thì hay lắm sao? Em nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn! Thật ra chó Cảnh đặc biệt yếu đuối, hồi nhỏ là một con quỷ hay khóc nhè."

"Chó... Cảnh?" Cố Văn hoài nghi nhân sinh mà lẩm bẩm cái tên này.

Lục Thừa An hừ một tiếng: "Đúng vậy, chính là chó Cảnh. Thằng chó."

"Đừng nói bậy."

"Ò..." Lục Thừa An không thừa nhận

"Có nói đâu ạ."

Rồi cậu cười lên, nói: "Đàn anh thấy em có ngoan không."

Cố Văn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cũng cười theo.

Ánh bình minh nơi chân trời bắt đầu chuyển từ màu vàng kim u ám sang màu trắng bạc, Lục Thừa An đan hai tay vào nhau nắm lấy vạt áo, phóng khoáng giơ lên cởi phăng chiếc áo thun. Cậu tiện tay ném áo lên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn nhuận đẹp đẽ của Cố Văn, lẩm bẩm:

"Đàn anh... anh đẹp trai thật đấy."

Yết hầu của Cố Văn khẽ trượt, giọng khàn đi: "Không đẹp bằng em." Anh không động thủ, chỉ ngồi trên ghế nhìn Lục Thừa An đang táo bạo ngồi lên đùi mình, ánh mắt dịu dàng như nước vào buổi sáng hôm nay cuối cùng cũng trở nên nóng rực.

"Thật sao." Lục Thừa An kiêu hãnh nhếch miệng cười, nụ cười rạng rỡ và nồng nhiệt.

Cậu đưa tay vuốt lại chân tóc trên trán, không để tóc mái che mắt, một tư thế vừa ngầu vừa ngang tàng, vô cùng tùy ý.

Kỳ nhạy cảm lúc này lại phát tác, cậu cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đỉnh đầu, có một sự thôi thúc muốn làm gì đó. Lục Thừa An hai tay vịn vai Cố Văn, ghé sát lại gần anh, chóp mũi chạm nhau, thì thầm một cách mờ ám: "Đàn anh."

"Ừm."

Lông mi Lục Thừa An run rẩy, như thể khó mở lời mà nói: "Cái đó... lát nữa nếu anh, không thấy em có phản ứng gì, thì đó tuyệt đối không phải là vấn đề của anh đâu."

Cố Văn không hiểu, ánh mắt nhìn thẳng ánh lên vẻ nghi hoặc: "Hửm?"

"Em... có lẽ không được." vành tai Lục Thừa An đỏ lên, càng nói năng ấp úng, "Người khác tuổi dậy thì đều có cái kia... nhưng em lớn từng này rồi, chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Một lần cũng không có."

"Chưa từng tự dùng tay sao?"

"...Chưa ạ."

Cố Văn khẽ cười một tiếng, nói: "Mỗi người mỗi khác. Em chỉ là không có quá nhiều ham muốn thôi, ngay cả dùng tay cũng chưa thử, không hẳn là không được."

"Cũng đúng ha" Lục Thừa An liếm liếm mặt trong của răng, "Ngày kia em tròn mười tám tuổi rồi, chắc không sao đâu nhỉ."

"..."

Không khí càng lúc càng nóng rực, Cố Văn khẽ nhắm mắt, một bộ dạng hoàn toàn bị Lục Thừa An nắm trong lòng bàn tay, không tài nào từ chối được, nói: "Tôi nghe theo em."

Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nhưng trái tim họ hôm nay đã kết nối chặt chẽ với nhau, như thể không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa. Họ đã đánh cược cả tương lai của mình.

"Vậy thì không sao." Lục Thừa An mỉm cười, hàng mi rũ xuống che đi ánh sáng vì lý do nào đó hơi ảm đạm trong đáy mắt.

Đôi môi cậu chậm rãi tiến về phía trước, gần như thành kính mà áp lên đôi môi lành lạnh của Cố Văn.

Chỉ còn thiếu một li nữa là chạm vào. Hơi thở khẽ nín lại vì căng thẳng hoặc mong chờ đã phả ra trước, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa họ.

Thân nhiệt của Lục Thừa An rất nóng, nhưng thân nhiệt của Cố Văn lại lạnh. Cậu nhắm mắt nghĩ thầm:

[Hôn đàn anh chắc chắn sẽ rất tuyệt.]

Ngay lúc Lục Thừa An hé miệng, định vụng về đưa lưỡi ra thử mút lấy đôi môi của Cố Văn, một tiếng động cực lớn cuốn theo pheromone giận dữ mất kiểm soát điên cuồng tấn công văn phòng này.

Cánh cửa bị khóa trái "rầm" một tiếng, gãy lìa khỏi bản lề, phát ra âm thanh quá tải rồi lung lay sắp đổ sập xuống đất.

Hệt như cánh cửa sau của lớp học khối 12 trên tầng bảy cách đây không lâu bị Cảnh Thượng một cước đá gãy, suýt chút nữa đã đè chết Cao Mộc Tê.

Lục Thừa An kinh hãi nhảy bật khỏi đùi Cố Văn, vẻ mặt hoảng hốt còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, hai mắt đã bị che lại.

Mùi pheromone Romanée-Conti tràn ngập - có thể nói là phả thẳng lên chiếc áo khoác đang phủ trên người cậu. Bờ vai trần của Lục Thừa An bị áo khoác của Cảnh Thượng chụp lên, cậu đưa tay định gỡ xuống, vừa mới để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, đã bị Cảnh Thượng bóp lấy cằm.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Thừa An tức thì hoảng hốt run rẩy. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Cảnh Thượng, khiến một kẻ tự cho là không sợ đau, không sợ chết như cậu cũng phải sợ đến mềm nhũn chân ngã ngồi xuống đất, không đứng dậy nổi.

Lục Thừa An hai tay cào lấy cổ tay Cảnh Thượng đang ra sức bóp cằm mình, muốn hắn buông ra.

"Anh, anh Cảnh..."

Chiếc áo khoác sắp tuột xuống, Cảnh Thượng liếc nhìn bờ vai cậu, dùng một giọng điệu có thể gọi là đáng sợ nói:

"Lục Thừa An, cái cơ thể hạ tiện này của mày mà còn dám để người khác nhìn thấy, mày có muốn biết kết cục sẽ là gì không?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai từ thô tục nhất, Lục Thừa An lập tức nắm chặt lấy chiếc áo khoác suýt tuột khỏi vai, rồi níu chặt vạt áo trước ngực.

Đợi đến khi cằm được thả ra, rồi bị quăng xuống sàn nhà, trên làn da vốn trắng nõn của Lục Thừa An đã lưu lại mấy dấu ngón tay rõ rệt. Cậu không hề nghi ngờ nếu Cảnh Thượng hoàn toàn mất đi lý trí, xương hàm của cậu sẽ vỡ nát.

Dưới sự kích thích của Romanée-Conti, kỳ nhạy cảm trong nháy mắt nhấn chìm lý trí của Lục Thừa An. Tay chân cậu mềm nhũn, chỉ cảm thấy đầu óc "ong" lên một tiếng, không hiểu tại sao kỳ nhạy cảm vừa mới tiêm thuốc ức chế xong lại có thể hành hạ cậu một lần nữa.

Ngay sau đó, trong pheromone Romanée-Conti, Lục Thừa An kinh hãi nhận ra, kỳ phát tình của Cảnh Thượng đã bộc phát sớm.

Tiếng mũi tiêm đâm mạnh vào da thịt rất nhỏ, Lục Thừa An ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Cảnh Thượng không thèm nhìn mà đâm một mũi tiêm vào vị trí bên cạnh gáy.

Chất lỏng màu xanh lam nhạt.

Không phải là thuốc ức chế của kỳ nhạy cảm.

Loại chất lỏng này, lần trước khi pheromone của Cảnh Thượng bùng phát, Lục Thừa An đã thấy Cảnh Từ dùng qua.

"Thầy Cố, không chơi được cậu học sinh Lục Thừa An này, có tiếc lắm không." Cảnh Thượng đi đến trước mặt Cố Văn.

Anh ta bị pheromone tấn công đến mức phải quỳ một chân trên đất không đứng dậy nổi, cố gắng giữ gìn chút tôn nghiêm mà vịn vào chân bàn, không để cả hai chân mình đều quỳ xuống. anh nghiến chặt răng không nói nên lời.

Cảnh Thượng một chân giẫm lên mu bàn tay Cố Văn, dục vọng tàn bạo khiến hắn khao khát máu tanh, nhưng thuốc lại giúp hắn giữ được lý trí:

"Tao để mày tận mắt nhìn tao đánh dấu nó không phải để làm mày ghê tởm, mà là để cho mày biết nó là đồ của tao."

"Pheromone của tao sắp bùng phát rồi, phải rời khỏi đây. Tao không muốn lại gây ra tin tức thời sự về chủ đề vũ khí hình người gì nữa, không có thời gian để thực sự làm gì mày đâu."

Cảnh Thượng nhẹ nhàng nhấc cái ống bút điêu khắc có cắm bông hồng giấy bên trong lên, khóe mắt giật giật. Sau đó hắn giơ cao ống bút, rồi nện mạnh xuống thái dương của Cố Văn.

"Rầm-Choang-!"

Lục Thừa An hoảng hốt hét lên: "Anh Cảnh!!"

Cảnh Thượng gầm lên đáp trả: "Câm miệng!!"

Gương mặt dữ tợn kia gần như muốn xé toạc cả da thịt.

Máu đỏ như suối tuôn ra từ đầu Cố Văn, chân còn lại đang chống đỡ sự tôn nghiêm của anh cũng khuỵu xuống, không hề có khả năng phản kháng.

Lục Thừa An sợ đến ngây người.

Cảnh Thượng thật sự dám giết người.

Cha hắn là thượng tướng, nên hắn không sợ gì cả.

Trời đã sáng rõ, Cảnh Thượng ném cái ống bút dính máu đi, túm lấy tóc Lục Thừa An ép cậu ngẩng mặt lên nhìn mình. Lục Thừa An cảm thấy có thể nghe thấy tiếng hắn nghiến răng ken két vì cơn thịnh nộ.

Cậu hoàn toàn không thể kiểm tra vết thương của Cố Văn, đã bị một bàn tay mạnh mẽ xách lên kéo ra ngoài cửa.

Áo khoác bị kéo lên che kín đầu, Lục Thừa An lảo đảo bước về phía trước một cách máy móc. Sau đó cậu nhìn thấy, bên dưới tầm nhìn bị áo khoác che khuất, có mấy đôi chân đang đứng ngoài cửa.

Khi nghe thấy tiếng thở dài sầu não của hiệu trưởng, cậu đột nhiên mở to mắt.

Có một đôi chân đi theo sau, Lục Thừa An biết đó là Điền Tân.

"Rầm!"

Vài phút sau, xung quanh không một bóng người, sự kìm kẹp trên người Lục Thừa An được nới lỏng, cậu lại một lần nữa bị ném một cách thô bạo vào ghế sau của một chiếc xe sang trọng.

Cậu nghĩ rằng bản thân, người đã bị xếp vào loại "thứ đồ thuộc về Cảnh Thượng lúc này", sắp bị xử tử tại chỗ.

Cảnh Thượng đang trong kỳ nhạy cảm, cậu cũng đang trong kỳ nhạy cảm, bọn họ chắc chắn sẽ phải làm một lần ngay tại trận.

Thú tính nguyên thủy của Alpha một khi đã bộc phát, sẽ không quan tâm đến hoàn cảnh.

Cảnh Thượng một tay vịn nóc xe, cúi người thò vào trong xe. Ngay khi nguồn pheromone Romanée-Conti vừa đến gần, Lục Thừa An lập tức co rúm lại vào góc xe. Ánh mắt mông lung nhưng đầy cảnh giác.

"Ngày kia tròn 18 tuổi."

Cảnh Thượng mặc kệ phản ứng của cậu, bóp lấy yết hầu trên cổ cậu, từ từ siết chặt. Giữa lúc sắc mặt Lục Thừa An dần đỏ lên, hắn lại đột ngột buông tay.

Hắn cười một tiếng, thân thiện nói với Lục Thừa An:

"Từ bây giờ, mày hãy cầu nguyện cho thời gian trôi chậm một chút đi."
______________
Chó không sủa tưởng chó không điên hả? Coi chó điên tái xuất nè :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com