Chương 33: Những câu chuyện nhỏ giữa Diệp sư thúc và Tô Thánh tử
Diệp Thắng lo lắng rời đi, không ít người lén lút cười, vẻ mặt đầy ẩn ý. Không giống với mọi người đang âm thầm xem kịch vui. Đổng Nghị nhìn sư tôn nhà mình không chút do dự rời đi, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên u ám.
Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi không một bóng người, đáy mắt lướt qua một tia hung hiểm.
A!
Không ngờ Tô Ngưng Chân kia còn sống!
Bất quá cho dù Tô Ngưng Chân còn sống thì sao chứ?
Người hắn đã để mắt, sẽ không dễ dàng buông tay.
Cho dù là đoạt, hắn cũng muốn đoạt sư tôn từ tay cái tên Thánh tử đáng ghét kia về!!
Đổng Nghị phía sau lưng có Đổng gia xuất thân từ Trung Ương Vực, lại còn là một thế gia tu tiên đỉnh cấp của Trung Ương Vực.
Hắn có một người anh trai, tên Đổng Huy, là thiếu chủ Đổng gia.
Còn có ba người chị gái có thiên phú siêu tuyệt.
Đổng Nghị là con út trong dòng chính, bởi vậy hắn được anh chị, cùng cha mẹ, người thân vô cùng sủng ái yêu quý.
Bên cạnh hắn thậm chí còn có cường giả Động Hư đỉnh âm thầm bảo vệ.
Phải biết, dù là Tông chủ Phó Thủ Từ, tu vi cũng bất quá chỉ là cảnh giới Động Hư đỉnh. Như vậy đủ để thấy Đổng gia yêu thương Đổng Nghị đến tột cùng là bao nhiêu.
Xuất thân từ đại tộc đỉnh cấp, từ nhỏ đã được ngàn vạn người sủng ái, Đổng Nghị tự nhiên có đủ tự tin và tư cách để nói ra những lời như vậy.
Bên kia.
Diệp Thắng sốt ruột hoảng hốt rời khỏi Phù Phong, sau khi ra khỏi sơn môn Vạn Kiếm Tông, anh đột nhiên phanh gấp dừng lại giữa hư không.
Diệp Thắng mắt trông mong nhìn về phía Bắc, đó là phương hướng của Bắc Vực.
Anh đột nhiên có chút do dự không dám tiến lên.
Năm mươi năm, anh và A Ngưng đã năm muơi năm không gặp.
Năm đó khi họ yêu nhau, A Ngưng quả thật là trang phục nữ tử không thể nghi ngờ.
Tuy không biết năm đó nàng có phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào không, mà phải dùng cách chết để rời xa anh.
Nhưng anh chưa bao giờ giận A Ngưng.
Anh chỉ là sợ, sợ A Ngưng không nhận ra anh, càng sợ A Ngưng đã có một nơi chốn tốt hơn.
Tưởng tượng đến khả năng thứ hai, Diệp Thắng nhíu chặt mày, sự nhớ nhung tích góp 50 năm trong lòng dần dần biến thành sự ghen tị, chua chát và không cam lòng.
Không được! Anh nhất định phải đi gặp nàng!
Cho dù thật sự đến mức không thể vãn hồi, anh cũng muốn có một câu trả lời.
Diệp Thắng hạ quyết tâm xong, lắc mình trốn vào hư không, hướng tới Bắc Vực mà đi.
......
Phù Phong.
Mọi người vẫn đang say sưa ăn dưa về Diệp Thắng và Thánh tử Thanh Mộc Tông.
【"Hóa ra Tô Ngưng Chân vốn dĩ là nam, tên thật là Tô Ninh."】
Đường Nghiên đang muốn ăn dưa, hệ thống ở sâu trong đầu lười biếng không muốn đọc bát quái cho cậu.
Liền thả xuống một màn hình màu xanh tinh tế mà chỉ Đường Nghiên mới thấy được.
Nội dung trên đó chính là chuyện bát quái năm xưa giữa Diệp Thắng và Tô Ninh.
Đường Nghiên mắt sáng rực, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào những chuyện bát quái trên màn hình. Vừa xem vừa theo bản năng lẩm nhẩm ra tiếng.
【"Những câu chuyện nhỏ giữa Diệp sư thúc và Tô Thánh tử —"】
Trong hư không, Giang Mị nhìn thấy bộ dạng này, phỏng chừng sau này còn không ít bát quái nữa. Thế là liền lấy ra một cái bàn nhỏ từ túi càn khôn, trên bàn có linh tửu thơm ngọt ngon miệng, linh quả, đồ ăn nhẹ...
Đám người Hứa Ưu và Phí Trọng thấy thế, lập tức chạy tới khoanh chân ngồi xuống.
Giang Mị chậm rãi nhấp một ngụm rượu, vô cùng thỏa mãn.
"Bát quái đi cùng rượu, cuộc sống tươi đẹp đây rồi!"
Hứa Ưu khoan khoái nhấp một ngụm rượu, tán đồng gật gù. Những người trong hư không vừa uống rượu vừa ăn dưa khiến họ sướng đến chết.
Phía dưới, Lật Nhung nghe động tĩnh của mấy người phía trên, thiếu điều viết đầy ghen tị và ngưỡng mộ trên mặt.
Nghĩ nghĩ, Lật Nhung ngay tại chỗ mò cá, gọi đại đồ đệ nhà mình đến, bảo cô chủ trì tiểu bỉ, còn mình thì loáng một cái trốn vào hư không, tìm Giang Mị xin rượu và đồ ăn.
【"Lần đầu Tô Ninh ra khỏi Thanh Mộc Tông rèn luyện, với vẻ ngoài nam tử bình thường, gặp gỡ Diệp sư thúc cũng ra núi rèn luyện. Tình cờ hai người kết bạn đồng hành. Kết quả Diệp sư thúc đối với Tô Ninh có một loại hảo cảm mơ hồ nào đó?!"】
【"Hắc hắc ~~"】
Đường Nghiên trong lòng cười gian trá.
【"Xem ra mặc kệ Tô Ninh là nam hay nữ, sư thúc đều thích như nhau a."】
【"Diệp sư thúc nhận ra tình cảm có chút không bình thường của mình đối với Tô Ninh sau, liền chủ động rời xa Tô Ninh."】
【"Lần thứ hai Tô Ninh ra tông rèn luyện, nam giả nữ trang, lại một lần nữa kết bạn với Diệp sư thúc. Giống như lần đầu, Diệp sư thúc lại một lần nữa đối với Tô Ninh mặc nữ trang, dùng tên giả Tô Ngưng Chân, có hảo cảm, và cũng nhanh chóng theo đuổi. Kết quả Diệp sư thúc bị cự tuyệt một cách đau khổ còn Tô Ninh thì bỏ đi không một lời cự tuyệt."】
【"Má ơi! Sư thúc thời trẻ chính là một cành hoa của Vạn Kiếm Tông, không ngờ Tô Ninh lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt."】
Những người còn lại: Đúng vậy, đúng vậy, không có mắt nhìn.
Đổng Nghị: Nếu năm đó sư tôn theo đuổi hắn, hắn nhất định sẽ vui mừng khôn xiết lập tức đồng ý.
Sau đó ngay trong đêm thành thân sẽ động phòng, mười tháng sau trực tiếp ôm hai...
Khụ khụ... Suy nghĩ có chút không thực tế.
Nhưng mà! Tên Tô Ninh kia quả thật là mắt mù, sư tôn quý giá như thế của hắn, thế mà lại bị đối phương ghét bỏ như vậy, hừ!
【"Ơ? Hai người này còn có lần thứ ba sao?"】
【"Lần thứ ba Tô Ninh lại thay đổi cách giả dạng, mẹ kiếp lại lại lại lại gặp được Diệp sư thúc, Diệp sư thúc lại lại lại lại động lòng với nàng ta?!"】
【"Diệp sư thúc còn tự mắng mình trong lòng là thằng đàn ông tiện thấy một người thích một người nữa cơ à?! Thật là tàn nhẫn!"】
【"Bất quá cái duyên phận này, đúng là muốn cắt cũng không cắt đứt được mà! Diệp sư thúc không phải ở chỗ Nguyệt Lão nạp VIP rồi chứ?"】
Đường Nghiên trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn.
【"Cái duyên phận không thể cắt đứt này, dứt khoát Diệp sư thúc và Tô Ninh đừng giãy giụa nữa, rửa mặt ngủ cùng nhau luôn đi."】
Đổng Nghị mắt lộ hung quang: Đừng! Tốt nhất là đoạn tuyệt hoàn toàn, sau đó sư tôn chính là của hắn!
【"Ồ! Lần thứ tư, Tô Ninh quay lại trang phục Tô Ngưng Chân, sau đó quả nhiên thu xếp một chút để ở bên nhau với Diệp sư thúc!"】
Vừa lẩm nhẩm xong, nhìn thấy hàng tiếp theo, Đường Nghiên lập tức hăng hái.
【"Mé ơi! Vừa mới ở bên nhau Tô Ninh liền trúng một loại xuân dược chỉ có thể thâm nhập thiển xuất để giao lưu! Sau một lúc ngượng ngùng, Tô Ninh đồng ý cho Diệp sư thúc cứu hắn! Oa đệt, kích thích, tui thích xem!!"】
*đi sâu vào, đi nông ra
Những người đang ăn dưa trên cao trong lòng kích động đến muốn chết.
A a a! Kích thích quá kích thích!
Bọn yêm cũng thích xem! (?'???′?)
Lật Nhung: "Không ngờ sư huynh còn cất giấu chuyện cũ năm xưa như vậy."
Giang Mị: "Đúng vậy, cậu ấy cũng không nói ra để chúng ta nghe một chút, đều là người một nhà, chúng ta cũng sẽ không chê cười cậu ấy."
Phượng Sanh càng là đôi mắt sáng bừng.
Nghe được mà gương mặt ửng đỏ, kích động đến không tự giác siết chặt nắm tay.
Trong lòng cô điên cuồng gào thét, trời ơi, trời ơi, trời ơi!
Đây không phải là tình tiết trong thoại bản cô đã xem, kể về hai nam nhân kết thành đạo lữ sao!
A! Thoại bản chiếu vào hiện thực! Nghệ thuật thế mà lại ở ngay bên cạnh mình!
Phía bên kia, khuôn mặt tinh xảo của Đổng Nghị vặn vẹo trong chớp mắt, trong lòng dâng lên sự ghen tị và chua chát dày đặc.
'Rắc' một tiếng, lần này âm thanh không còn phát ra từ chén trà nữa, mà là từ xương ngón tay của hắn.
Đúng lúc mọi người đang hô to kích thích, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng lòng của Đường Nghiên. Lần này tiếng lòng càng kích thích, càng chấn động, cũng càng khôi hài.
Nhóm người ăn dưa nghe được mà mắt tròn xoe mồm chữ O, chết lặng, từng người một há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com