Chương 21
Nguyên Mão chiêu mộ nam nhân mười ba tuổi trở lên cùng nữ nhân thân thể khỏe mạnh nhập ngũ, số lượng đã vượt qua bảy ngàn, đến lúc này, trong thành Quảng Ninh phàm là người nhấc được đại đao, khiêng được đá tảng đều toàn bộ muốn tham chiến, đương nhiên, họ sẽ không trực tiếp lên tường thành ngăn địch, mà làm những công việc hậu cần.
Trong đội ngũ, Nguyên Mão nhìn thấy Nguyên Vi Linh đang co đầu rụt cổ đứng. Ông nhíu nhíu mày, chỉ vào Nguyên Vi Linh: "Ngươi ra đây cho ta."
Nguyên Vi Linh không tình nguyện mà bước ra.
Nguyên Mão nghiêm túc nói: "Ngươi chạy tới đây làm gì?"
"Tham chiến."
"Hồ đồ, mẹ ngươi lấy ai chăm sóc?"
"Chính là nương kêu ta tới." Nguyên Vi Linh hùng hồn nói, "Nương nói nương không cần ai chăm sóc, kêu ta đến trợ giúp cha chút sức."
"Ngươi..."
Nguyên Vi Linh ưỡn ngực: "Cha, ta khỏe mạnh hơn nhiều so với nữ nhân bình thường, dù để cho ta ra trận giết địch ta cũng không sợ."
Nguyên Tư Không đứng bên cạnh kéo kéo ống tay áo Nguyên Mão: "Cha, lúc này chính là lúc dùng người, đại tỷ thông minh nhanh nhẹn, nhất định có thể giúp đỡ, hơn nữa, họ cũng chỉ vận chuyển vật tư, không có nguy hiểm."
Nguyên Mão nghiêm mặt nói: "Linh nhi, ngươi không được xằng bậy, tất cả phải nghe theo sắp xếp."
"Yên tâm đi cha." Nguyên Vi Linh le lưỡi một cái, "Thiên hộ đại nhân."
Nguyên Mão dẫn Nguyên Thiếu Tư và Nguyên Tư Không đi vào nhà: "Không Nhi, ngươi mới nói, ngươi có kế sách lui địch?"
Nguyên Tư Không gật gật đầu.
Ba người đi tới địa đồ to lớn trải trên mặt bàn trước mắt, Nguyên Mão chống hai tay lên bàn: "Nói đi."
"Trác Lặc Thái phạm vào một sai lầm rất lớn." Nguyên Tư Không nói ngay vào điểm chính.
"Hả, sai lầm gì?"
"Hắn không vây thành." Nguyên Tư Không nói, "Đương nhiên, sai lầm này cũng không phải là hắn cố ý phạm, đây là động thái bất đắc dĩ."
Nguyên Mão nhìn chằm chằm bản đồ: "Không sai, địa hình, khí hậu của Quảng Ninh, cùng rất nhiều nguyên nhân khác khiến hắn không vây thành, tất nhiên, còn có một nguyên nhân nữa, có lẽ hắn khinh địch."
Trác Lặc Thái trước khi tiến công Quảng Ninh, đã bắt giam bốn ngàn tù binh quân Thịnh, dĩ nhiên biết rõ trong thành Quảng Ninh không thiếu ăn thiếu mặc, tối kỵ của công thành, bên thủ không lo lương thảo thiếu thốn còn bên công lại từ xa mà đến, bởi vì bên thủ căn bản không sợ bị vây, còn bên công căn bản không kéo dài được.
Thêm nữa xung quanh thành Quảng Ninh chắn bởi một dãy núi cao, đất đai không đủ rộng lớn trống trải để Trác Lặc Thái chăn nuôi ngựa dê bò do hắn mang đến, bây giờ trời lạnh đất đông, không có cỏ nuôi gia súc, bất luận là thức ăn cho người hay cho gia súc, nhất định phải là thứ do mình vận chuyển tới, do vậy, Trác Lặc Thái liền không dám dễ dàng chia quân vây thành, sợ lương thảo bị tập kích.
Kỳ thực, lựa chọn thời tiết này đánh trận, bản thân liền phạm vào kiêng kỵ binh gia, nhưng Trác Lặc Thái không còn lựa chọn, Hoàng thủy không đóng băng, chúng sẽ không thể qua sông được, động thái này cũng là gian nan vạn phần.
Đương nhiên, như Nguyên Mão từng nói, Trác Lặc Thái cũng thật sự có ý khinh địch, hắn có lẽ không ngờ, chỉ là thành nhỏ có hai ba ngàn quân, lại có thể ngoan cố chống đối đến mức độ này.
Cho nên hắn không vây thành, lại để Lý Bá Doãn có thể tự thân đi kinh sư cầu viện. Hiện tại cho dù hắn muốn vây, ngược lại đã không vây được nữa.
Nguyên Tư Không nói: "Trinh sát nói Trác Lặc Thái mặc dù không vây thành, nhưng đã lập trạm gác riêng, giám sát nhất cử nhất động tại Quảng Ninh bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trạm gác tất có sơ hở, đặc biệt là lúc đêm tối gió lớn."
"Ý của ngươi là..." Nguyên Mão trầm tư nói, "Muốn ra khỏi thành?"
Nguyên Tư Không gật đầu.
Nguyên Thiếu Tư cau mày nói: "Lúc này mà ra khỏi thành, nếu như bị giặc kim tóm gọn, há chẳng phải chịu chết?"
"Bị giặc Kim bức ở trong thành, cũng đã là một cái chết." Trong đôi con ngươi Nguyên Tư Không có sự bình tĩnh và chuyên chú vượt qua tuổi tác, "Kế hoạch của ta chính là phái một nhóm tử sĩ, thừa dịp đêm tối gió tuyết dễ che giấu để vượt qua trạm gác, vòng đến phía sau đại doanh Quân Kim, đợi đến lúc Trác Lặc Thái công thành, tập kích đại doanh và lương thảo của hắn!"
Nguyên Mão hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Kế này rất hung hiểm."
"Đúng vậy, quá mạo hiểm." Nguyên Thiếu Tư nói, "Phái ai đi, phái bao nhiêu người đi? Chúng ta thủ thành còn không đủ, làm sao chia quân? Nếu như những người này không cẩn thận bị phát hiện, nhất định một đi không trở lại."
"Cha, đại ca, xin nghe Không Nhi nói tỉ mỉ." Nguyên Tư Không dùng hai ngón tay vê lại một quân cờ, nhẹ nhàng hạ xuống khoảng trống giữa thành Quảng Ninh và đại doanh Quân Kim, "Chọn lựa ba trăm tử sĩ, mang khẩu phần lương thực bảy ngày, trang bị hoả súng và dầu hỏa, thừa dịp đêm tối gió tuyết, rời thành Quảng Ninh, trốn qua trạm gác, vòng hướng phía sau đại doanh giặc Kim, mai phục." Y lấy ngón tay đẩy quân cờ, trượt tới phía sau đại doanh giặc Kim, "Đợi Trác Lặc Thái công thành, đại doanh nhất định phòng thủ yếu kém, tử sĩ thừa dịp tiến vào, tập kích đại doanh, dùng hoả súng quấy nhiễu dê bò, dùng dầu hỏa đốt lương thảo, thành công thì thôi, không thành công, Trác Lặc Thái nhận được tin báo cũng tuyệt đối sẽ quay về cứu lương thực, như vậy nguy khốn của thành Quảng Ninh cũng tạm giải."
Nguyên Thiếu Tư nói: "Kế này độ khó khá lớn, e sợ không thành. Như lời ngươi nói, coi như thành công, cũng chỉ là tạm thời giải nguy, Trác Lặc Thái sắp xếp xong đại doanh, quay lại đánh giết thì làm sao bây giờ?"
"Lúc Trác Lặc Thái lui binh, chúng ta phải quan sát. Nếu như lâm trận lui binh mà chỉnh tề ngay ngắn, hàng ngũ không loạn, thì chứng minh hắn có phương pháp điều binh, nhất định sẽ phái kỵ binh về trước, cấp tốc trở về cứu đại doanh, còn hắn sẽ mang tinh binh chặn hậu, vậy chúng ta liền phái kị binh mang hoả súng ra khỏi thành, đuổi theo, thừa dịp không có kỵ binh, tấn công bộ binh hoặc đội công thành ở giữa, giết địch nhiều ít không quan trọng, mà quan trọng là làm náo loạn trận địa của địch; nếu như lúc hắn lui binh mà hốt hoảng xáo trộn, vậy thì càng tốt hơn, trực tiếp đánh quân phía đuôi của địch, quân Kim hai lần công thành không được, tổn thương nặng nề, sĩ khí tất nhiên đã xuống thấp, bây giờ, phía trước thì đại doanh bị tập kích, phía sau lại có truy binh, quân tâm nhất định tan rã."
Nguyên Mão gật gật đầu: "Nói tiếp."
Nguyên Tư Không nheo mắt lại, một tia hàn quang thoáng hiện: "Tiếp theo, chính là kế sách cuối cùng đánh Trác Lặc Thái chạy về đất man di."
——
Lý Bá Doãn xả thân vì nghĩa, vì thành Quảng Ninh mà tranh thủ được ước chừng mười hai ngày.
Trong vòng mười hai ngày, bọn họ gia tăng luyện binh, tu sửa tường thành, tích trữ hàng hóa vật tư thời chiến, huy động toàn thành.
Thời điểm đại quân Trác Lặc Thái áp sát biên cương, những người còn đường lui cũng đã chạy trốn đầu tiên, khi đã lưu lại, phần lớn chính là bách tính cùng khổ mà mấy đời tổ tiên đều gắn bó với mảnh đất Quảng Ninh này, họ không có cách nào rời bỏ đất đai mà họ dựa vào để sinh sống, họ cũng chẳng có chỗ để đi, vận mệnh đã liền một mạch với thành trì này.
Nguyên Mão phái tướng sĩ đến từng nhà mà khích lệ, khiến họ quyên ra tất cả dao kéo và đồ sắt trong nhà, quân dụng dầu hỏa, mộ binh nhập ngũ tất cả thanh niên trai tráng nam nữ. Lý Bá Doãn dùng mạng của mình khích lệ quyết tâm cùng sống chết với thành trì của các tướng sĩ, Nguyên Mão dùng ý chí chiến đấu thề sống chết không lui và hai lần đánh bại hơn bảy mươi ngàn đại quân, nói cho bách tính Quảng Ninh biết, chỉ cần trên dưới đồng lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực thì sức mạnh thành đồng.
Toàn bộ Quảng Ninh liều lĩnh dốc toàn lực, một mất một còn, bốn mươi ngàn dân chúng trong thành có tiền bỏ tiền, có lực bỏ lực, tất cả đều vì giữ lấy mảnh đất quê hương chung của bọn họ.
Khi Trác Lặc Thái lần thứ ba cử binh công thành, trong lồng ngực mỗi một người dân thành Quảng Ninh đều ôm trái tim liều chết, để làm một việc cầu sinh.
Khi đại quân tiến gần, một trận cuồng phong thổi tan sương mù, tầm nhìn trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy bên trên từng chuôi trường thương giương thẳng như rừng, đột nhiên cắm từng cái đầu người thấm đẫm máu tươi!
Tướng sĩ trên tường thành sởn cả tóc gáy, rõ ràng kia chính là bốn ngàn tù binh quân Thịnh!
Càng làm cho bọn họ bi phẫn vạn phần chính là, thứ đang cắm trên đỉnh soái kỳ của Trác Lặc Thái, chính là thủ cấp của Tổng đốc Liêu Đông Lý Bá Doãn!
Mái tóc bạc trắng như tuyết bị thổi loạn trong gió Bắc cuồng phong kia, có nghe thấy dân chúng Liêu Đông đang khóc than thương tiếc.
Nguyên Tư Không đứng bên cạnh Nguyên Mão, cơ hồ có thể nghe thấy bàn tay Nguyên Mão nắm chặt thành quyền vang lên răng rắc.
Y cảm thấy cay cay nơi sống mũi, trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Bá Doãn bình tĩnh cưỡi ngựa rời đi, thân ảnh gầy gò từ từ tan trong gió tuyết, ngày đó thiên địa một màu, sương mù tuyết trắng rối loạn càn khôn, Lý Bá Doãn phảng phất như biến mất trong tiên cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com