Chương 11+12
Bất kể truyền thông có truy hỏi thế nào, Hứa Hủ cũng đều né tránh không trả lời.
Tiếp theo là phần phân nhóm kịch bản của vòng đánh giá thứ nhất. Hứa Hủ thay một chiếc áo hoodie thoải mái, khi đến phòng tập thì hầu hết mọi người đã có mặt.
Kỳ Nghiên Tinh và đạo diễn Trần Khải ngồi trên ghế, các diễn viên cùng nhóm thì ngồi quây thành vòng tròn trên sàn, bên cạnh có nhân viên vẫn đang điều chỉnh thiết bị livestream.
Hứa Hủ chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống cạnh các diễn viên khác, chọn vị trí ngoài rìa.
Kỳ Nghiên Tinh cầm bút máy và sổ ghi chép, vừa nói vừa cười với đạo diễn Trần.
Vòng đầu tiên có chủ đề "Tưởng nhớ kinh điển", diễn viên được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm biểu diễn một trích đoạn xuất sắc từ năm tác phẩm điện ảnh kinh điển. Tổng thời lượng là 40 phút, trong đó 20 phút đầu quay thành phim ngắn, 20 phút sau sẽ được diễn trực tiếp trong buổi livestream.
Hứa Hủ được phân vào một nhóm diễn phim cổ trang tiên hiệp – bộ phim này chính là tác phẩm truyền hình đầu tiên và duy nhất của Kỳ Nghiên Tinh.
Năm đó, Kỳ Nghiên Tinh thủ vai phản diện chính – Ngọc Linh, cũng nhờ nhân vật này mà anh bắt đầu được công chúng biết đến rộng rãi.
Nhóm còn có bốn diễn viên khác, ba nam một nữ.
Học viện Diễn xuất có một quy tắc ngầm: cấp bậc từ vòng sơ khảo sẽ quyết định vị trí trong phần chọn vai của vòng một.
Khi buổi livestream bắt đầu, nữ diễn viên cấp A đương nhiên nhận được vai nữ chính duy nhất.
Hai nam diễn viên cấp B và C cũng ngoan ngoãn chọn vai nam phụ hai và nam phụ ba, cuối cùng chỉ còn lại Hứa Hủ và một nam diễn viên cấp A khác – Lâm Tụng Phong.
Hai năm gần đây, Lâm Tụng Phong đang lên như diều gặp gió, được xem là gương mặt nổi bật trong dàn diễn viên trẻ, có thực lực và danh tiếng, nhưng vẫn thiếu một tác phẩm mang tính đột phá, mãi chưa thể từ A vươn lên S.
Hai vai diễn còn lại gồm một vai nam chính và một vai phản diện cấp ba. Dù thời lượng xuất hiện trong trích đoạn không chênh lệch nhiều, nhưng đây là cảnh đối đầu kinh điển giữa hai phe chính – tà khi phản diện hoàn toàn sa đọa, trở thành một trong những phân đoạn đỉnh cao của phim.
Trong nguyên tác, màn trình diễn của Kỳ Nghiên Tinh trong cảnh này đã được đưa vào sách giáo khoa từ nhiều năm trước, cho đến nay vẫn chưa ai dám làm lại hay thử thách.
Lâm Tụng Phong từ khi ra mắt luôn đóng vai nam chính, chưa từng đóng phản diện. Khi đọc kịch bản thấy vị trí này, anh ta thậm chí chẳng thèm mở ra, huống hồ còn phải gánh áp lực khi diễn lại vai của Kỳ Nghiên Tinh.
Nhưng cả anh và Hứa Hủ đều là cấp A, nếu trực tiếp mở miệng đòi lấy vai nam chính thì có vẻ quá vội vàng.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía đạo diễn và Kỳ Nghiên Tinh, nói: "Tôi muốn tham khảo ý kiến của hai thầy, thầy nghĩ tôi và Hứa Hủ, ai phù hợp với vai nào hơn?"
Lâm Tụng Phong từng hợp tác với đạo diễn Trần một lần, khi đó ông đánh giá anh khá tốt, nên anh đoán rằng đạo diễn Trần sẽ thiên vị mình. Còn Kỳ Nghiên Tinh thì chẳng ai đoán được trong đầu anh ta nghĩ gì.
Đạo diễn Trần liếc nhìn Kỳ Nghiên Tinh, người sau mỉm cười làm động tác "mời" để ông lên tiếng trước.
Đạo diễn Trần không từ chối, đáp lại bằng một nụ cười rồi nói: "Ừm... ý kiến của tôi là mong Tụng Phong thử vai Ngọc Linh."
Lâm Tụng Phong khẽ sững người.
Đạo diễn Trần tiếp tục: "Ngọc Linh có tính thử thách hơn, mà Tụng Phong cũng chưa từng đóng dạng vai này, đây là một cơ hội rất tốt mà."
Nụ cười trên mặt Lâm Tụng Phong có chút cứng đờ.
Đúng là vai này rất có thử thách, bởi nhân vật Ngọc Linh phức tạp và có chiều sâu hơn nhiều so với nam chính chính diện. Nhưng chính vì sự phức tạp đó mà độ khó cũng tăng lên. Kỳ Nghiên Tinh đã tạo ra một phiên bản kinh điển, muốn vượt qua gần như là không thể, dù cố gắng thế nào thì kết quả cũng chỉ là không có công mà cũng chẳng có lỗi.
Từ khi ra mắt đến nay, Lâm Tụng Phong chỉ toàn đóng những vai ngay thẳng, chính trực, nhờ đó mà hình ảnh trong mắt công chúng cũng rất tốt. Anh không có lý do gì, cũng không đáng để thử sức với một vai diễn gần như chắc chắn sẽ thất bại.
"Tôi cảm thấy mình có lẽ không thích hợp để đóng Ngọc Linh." Lâm Tụng Phong cân nhắc từ ngữ.
"Như đạo diễn Trần nói, tôi ít tiếp xúc với kiểu nhân vật này, có thể sẽ không thể diễn trọn vẹn được. Thầy Kỳ đã thể hiện quá xuất sắc, tôi không muốn phá hỏng một tác phẩm kinh điển."
"Hơn nữa, bộ phim mới của tôi cũng đang phát sóng, tôi vào vai cảnh sát, tôi lo rằng nếu cùng lúc đóng Ngọc Linh, khán giả sẽ khó chấp nhận. Vì vậy, tôi nghĩ rằng..."
Lời anh ta đã rất rõ ràng—không muốn phá vỡ hình tượng trước đây, không muốn đóng vai phản diện hay nhân vật phụ.
Đạo diễn Trần dường như không ngờ anh ta lại từ chối, khẽ "à" một tiếng rồi gật đầu: "Thế thì hơi tiếc nhỉ."
Lâm Tụng Phong cũng giả vờ tiếc nuối cười cười, sau đó quay sang hỏi Hứa Hủ: "Tiểu Hứa, cậu nghĩ sao?"
Hứa Hủ vẫn đang cúi đầu xem kịch bản.
Dù đây là bộ phim truyền hình duy nhất của Kỳ Nghiên Tinh, nhưng trong sách không nhắc quá nhiều đến nội dung, mà chủ yếu nhấn mạnh rằng Kỳ Nghiên Tinh đã đạt được thành tựu thế nào nhờ vai Ngọc Linh.
Bây giờ khi đọc kỹ kịch bản, Hứa Hủ không khỏi cảm thán hào quang của Kỳ Nghiên Tinh—một vai diễn cực phẩm như Ngọc Linh, cả sự nghiệp của một diễn viên có khi còn chưa chắc đã gặp được một lần.
Vừa mạnh nhất, đẹp nhất, cũng điên loạn nhất. Nhưng vì quá tàn ác, cuối cùng chỉ có thể đi đến con đường diệt vong.
Tác phẩm nghệ thuật vốn khác với hiện thực, một nhân vật đủ cực đoan và bi kịch bao giờ cũng có thể khơi gợi sự thương cảm, khiến khán giả mãi mãi không quên.
Kỳ Nghiên Tinh mới chỉ đóng phim thứ hai đã gặp được nhân vật này, hơn nữa còn diễn quá xuất sắc, lập tức trở thành kinh điển.
Một cơ hội tốt như vậy, vậy mà Lâm Tụng Phong lại không dám diễn, còn như cầm củ khoai nóng ném sang Hứa Hủ.
Hứa Hủ cúi đầu trầm ngâm nhìn kịch bản, cả căn phòng cũng theo đó mà im lặng, dường như đều đang chờ cậu lên tiếng.
【Mọi người nói xem, Hứa Hủ có dám nhận vai không?】
【Nếu là bất kỳ ai khác, tôi có thể khẳng định chắc chắn là không dám. Nhưng Hứa Hủ... thì khó nói, cậu ấy luôn rất táo bạo.】
【Hứa Hủ chắc không nhận đâu, tôi muốn xem cậu ấy tranh vai nam chính với Lâm Tụng Phong cơ!】
【Cậu ấy có khi thực sự dám nhận đấy, chẳng phải trong vòng sơ tuyển còn dám diễn "Diệt Vong" à?】
【Không giống nhau đâu, "Diệt Vong" tuy cũng rất đỉnh, nhưng dù sao cũng là bộ phim của hai mươi năm trước, lại khá kén người xem, hơn nữa thầy Tống Vu Thanh cũng không còn nữa. Nhưng Ngọc Linh thì khác, thầy Kỳ đang ngồi ngay trước mặt kia kìa, ai dám diễn chứ...】
【Nghe cũng có lý đấy nhỉ...】
Kỳ Nghiên Tinh cũng giống như mọi người, lặng lẽ chờ câu trả lời của Hứa Hủ.
Cậu cúi đầu, không nói một lời, để lộ khoảng da trắng nõn nơi gáy dưới ánh đèn chói chang trong phòng tập. Từ góc độ của Kỳ Nghiên Tinh, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy đường xương gầy mảnh kéo dài xuống cổ áo hoodie.
Ánh sáng trong phòng rực rỡ, làm hai nốt ruồi nhỏ phía sau gáy của Hứa Hủ trông càng nổi bật.
Kỳ Nghiên Tinh vô thức lướt mắt qua, nhưng nhìn xong lại thấy có gì đó không đúng, bèn nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Anh nhớ rất rõ, lần trước nhìn thấy hai nốt ruồi này là màu đen. Vậy mà hôm nay, lại mang sắc đỏ mơ hồ?
Là do ánh sáng không đúng?
Hay vốn dĩ chúng đã có màu như vậy?
Kỳ Nghiên Tinh vô thức xoay cây bút trong tay. Chưa kịp nghĩ ra màu sắc thế nào, anh lại càng nhìn càng cảm thấy—hai dấu nhỏ kia thực sự trông giống vết rắn cắn.
Lần trước nhìn gần đã thấy giống, giờ cách một khoảng lại càng giống hơn.
Hoặc giả không phải rắn, thì cũng là bị thứ gì đó cắn.
Dù sao thì cũng chẳng giống nốt ruồi chút nào.
Làm gì có ai mọc nốt ruồi ngay chỗ đó, lại còn ngay hàng thẳng lối như vậy?
... Vậy rốt cuộc có phải nốt ruồi không?
Kỳ Nghiên Tinh nhìn chằm chằm hồi lâu, suýt chút nữa tự làm mình rối tung.
"Được thôi," cuối cùng Hứa Hủ lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Lâm Tụng Phong, "Nếu cậu không tiện, vậy tôi sẽ đóng vai Ngọc Linh."
Cậu và Lâm Tụng Phong ngồi ở hai đầu của nhóm người, phải hơi nghiêng đầu và vươn người mới có thể đối diện nhau.
Hứa Hủ vừa động, hai nốt ruồi nhỏ cũng theo đó mà biến mất khỏi tầm mắt Kỳ Nghiên Tinh. Anh khẽ nhíu mày, theo bản năng hơi nghiêng đầu theo.
Hứa Hủ khẽ cười với Lâm Tụng Phong: "Một vai diễn tốt như vậy, thật khó tin là cậu lại nỡ nhường cho tôi đấy."
Lâm Tụng Phong vốn đang lo Hứa Hủ sẽ tranh vai nam chính với mình, còn chuẩn bị sẵn cả một bụng lý lẽ, không ngờ cậu lại nhận ngay vai phản diện, đến mức nét cười trên mặt anh ta cũng không giấu nổi: "Có gì đâu chứ, hợp tác vui vẻ nhé!"
Thấy nghệ sĩ mình tuyển tới đều hài lòng vừa ý với vai diễn của mình, đạo diễn Trần cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn về phía Kỳ Nghiên Tinh: "Vậy Nghiên Tinh này, cậu xem còn muốn sắp xếp như thế nào nữa không?''
Kỳ Nghiên Tinh: ''....Ừm?''
Kỳ Nghiên Tinh giờ mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra nãy giờ bản thân mình hoàn toàn không chú ý người khác đang nói gì, cơ thể cũng bất tri bất giác mà nghiêng theo cùng với Hứa Hủ.
Xung quanh đang có sau đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm, chờ anh đưa ra ý kiến.
Kỳ Nghiên Tinh ngồi thẳng dậy không dấu vết, tầm mắt từ trên người đạo diễn Trần dời đến bên người Hứa Hủ.
Anh khẽ ho nhẹ, sửa lại cà vạt, gật đầu tự nhiên: "Thầy nói đúng.''
Hứa Hủ: "....?"
Người xem: "???"
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Kỳ Nghiên Tinh và mọi người đối diện nhau trong ba giây ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng, rồi anh là người đầu tiên dời ánh mắt.
Anh gấp sổ, đứng dậy với vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Được rồi, cứ vậy đi. Mọi người về luyện tập lại phân đoạn của mình. Ba ngày sau tôi sẽ dẫn mọi người đi diễn thử một lượt, sau đó trực tiếp lên phim trường."
Nói xong, anh còn nở một nụ cười, chẳng đợi ai đáp lại mà xoay người rời đi, biến mất ở cửa phòng tập.
Chưa đầy hai phút sau, buổi phát sóng cũng bị cắt, tuyên bố kết thúc cuộc thảo luận của nhóm họ.
【...? Chuyện gì vậy? Vừa rồi thầy Kỳ có phải đang thất thần không?】
【Ha ha ha rõ ràng là mất tập trung mà! Sau đó còn cố che giấu nữa, buồn cười quá!】
【Chắc anh ấy nghĩ rằng chỉ cần mình không thấy xấu hổ thì người khác sẽ là người xấu hổ thay mình ha.】
【Mà người khác đúng là đang bối rối thật đấy, sáu khuôn mặt mơ hồ ngơ ngác ha ha ha ha!】
【Lần đầu tiên tôi phát hiện chồng mình đáng yêu thế này nè, hí hí hí.】
【Thật ra tôi luôn cảm thấy anh ấy có kiểu hài hước lạnh lùng này mà, lúc nào cũng thích làm ra vẻ nghiêm túc lắm.】
【Mọi người có thấy không... lúc nãy hình như anh ấy thất thần khi nhìn Hứa Hủ?】
【? Không có đâu, đừng đoán bừa.】
【Không có, đừng lôi vào.】
【Không chịu nổi nữa rồi, có thể đừng kéo chuyện gì cũng dính đến Hứa Hủ không? Chồng tôi với cậu ta không có nửa xu quan hệ gì cả, được chưa?】
Lịch trình của vòng đầu tiên rất dày đặc, sau khi chia nhóm xong, ai cũng bận rộn tiêu hóa vai diễn của mình. Ba ngày sau, Hứa Hủ mới gặp lại bốn người còn lại trong nhóm khi mọi người hiếm hoi ngồi ăn trưa cùng nhau.
Thức ăn ở nhà ăn của ban tổ chức thực ra rất ngon, đa dạng và hợp khẩu vị. Chỉ là có nhiều món Hứa Hủ không thể ăn.
Giới diễn viên là một vòng tròn. Học trường nào, theo thầy cô nào, từng hợp tác với đạo diễn nào—tất cả đều có thể trở thành ranh giới phân chia tầng lớp.
Ba chàng trai ngồi trước mặt cậu rõ ràng thuộc cùng một vòng tròn.
Rõ ràng mấy ngày nay chưa gặp nhau, nhưng bọn họ nói chuyện với nhau vô cùng tự nhiên, như thể thân quen lắm. Lâm Tụng Phong chỉ thỉnh thoảng góp lời, còn lại chủ yếu là hai chàng trai kia trò chuyện, nhưng mỗi lần đổi chủ đề đều vô thức liếc nhìn sắc mặt của Lâm Tụng Phong, tầng bậc trong chuỗi thức ăn thể hiện rất rõ.
Hứa Hủ không xen vào được, cũng không định xen vào, chỉ im lặng chiến đấu với phần rau trong khay ăn của mình.
"Cậu cũng đang giảm cân à Hứa Hủ?"
Người lên tiếng là nữ diễn viên duy nhất, cũng là người duy nhất không tham gia vào cuộc trò chuyện của đám con trai. Trước mặt cô là một đĩa salad rau xanh, trông như thể đang chật vật ăn giống Hứa Hủ.
Hứa Hủ không phải đang giảm cân, chỉ là cậu có quá ít món có thể ăn được. Thêm vào đó, loại thuốc giảm đau mới dường như có tác dụng phụ khiến cậu chán ăn, mấy ngày nay khẩu vị của cậu rất kém.
Nhưng Hứa Hủ không nói những điều này, chỉ cười nhạt: "Tôi ăn sáng muộn, giờ chưa đói lắm nên chỉ lấy ít thôi."
"Vậy à..." Nữ diễn viên ban đầu còn tưởng gặp được đồng minh chung cảnh ngộ, có chút vui vẻ, nhưng nghe Hứa Hủ nói vậy thì chỉ thở dài rồi tiếp tục ăn rau.
Thật ra, nữ diễn viên này đâu có béo, trước mặt cậu cũng càng không. Chỉ là cô ấy có dáng người cao, khung xương lớn, nên phải giữ dáng liên tục để lên hình đẹp hơn.
Hứa Hủ nói: "Thật ra trạng thái hiện tại của cô là vừa đẹp rồi, không cần phải giảm cân quá đâu. Dáng như thế này lên hình sẽ có thần sắc hơn là gầy thêm vài ký đấy."
"Thật sao?"
"Tất nhiên." Hứa Hủ gật đầu. "Cô phải tin vào sự nhạy bén của người từng làm người mẫu chuyên nghiệp chứ."
Bên ngoài luôn dùng thân phận người mẫu của Hứa Hủ để chỉ trích cậu, nói cậu muốn đóng phim chỉ để kiếm tiền nhanh, đi đường tắt. Nữ diễn viên không ngờ Hứa Hủ lại tự đùa về chuyện này, liền bật cười, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cũng thấy vóc dáng hiện tại khá ổn rồi. Chờ quay xong tôi nhất định sẽ đi ăn thịt nướng để thưởng cho bản thân, mặc kệ hết."
Hứa Hủ cũng cười theo.
"Ồ, mọi người đều ở đây à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một khay đồ ăn được đặt xuống bàn bên cạnh Hứa Hủ, Kỳ Nghiên Tinh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Thầy Kỳ? Sao thầy cũng đến đây ạ?" Đám con trai rõ ràng rất bất ngờ.
"Đến xem mọi người một chút." Kỳ Nghiên Tinh mỉm cười. "Chiều nay chúng ta sẽ diễn thử lần đầu tiên, mọi người chuẩn bị tốt chưa?"
"Tôi đã rất cố gắng chuẩn bị rồi ạ!"
"Phần của tôi ít lời thoại nên ổn, chỉ tội cho Tụng Phong, cậu ấy có mấy trang thoại lận."
Lâm Tụng Phong sờ mũi, "Thật ra cũng không sao, thuộc lời thoại là chuyện đương nhiên của diễn viên mà."
Kỳ Nghiên Tinh hài lòng gật đầu, ánh mắt đảo qua khay đồ ăn của Hứa Hủ, chân mày khẽ nhíu lại.
Chỉ một chút cơm, vài cọng rau xanh, ít ỏi đến kinh ngạc.
Nếu không phải Kỳ Nghiên Tinh vừa tự đi lấy đồ ăn xong, anh thậm chí còn tưởng rằng tháng này ban tổ chức chưa nhận được ngân sách, khiến diễn viên của họ đến miếng thịt cũng không có để ăn.
Mới ba ngày, mà gò má Hứa Hủ đã hóp đi một chút, sắc mặt nhợt nhạt, ăn từng cọng rau một cách chậm rãi.
Bữa ăn gần kết thúc, mọi người dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị đi diễn tập buổi chiều.
"Thầy Kỳ, thầy đi cùng luôn chứ ạ?" Lâm Tụng Phong bưng khay hỏi.
Kỳ Nghiên Tinh đang định đứng dậy thì liếc thấy Hứa Hủ vẫn thong thả lựa rau ăn, thế là lại ngồi xuống.
Anh mỉm cười với Lâm Tụng Phong: "Tôi chưa ăn xong, mấy cậu cứ đi trước đi."
Lâm Tụng Phong muốn tranh thủ xem lại kịch bản, nên không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Vậy em đi trước, thầy ăn ngon miệng nhé."
Người trong căng-tin dần rời đi, Hứa Hủ không còn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nữa, chống cằm nhíu mày, ăn rau một cách chậm rãi và khó nhọc.
Kỳ Nghiên Tinh đan hai tay đặt lên đùi, kiên nhẫn chờ đợi cậu.
Anh ta đến đây không phải để quan tâm mọi người đã chuẩn bị xong chưa, mà chỉ vì vô cùng tò mò về một chuyện.
Chuyện này đã ám ảnh anh suốt ba ngày trời.
Đến tối qua, thậm chí anh còn mơ thấy—mơ thấy rằng hai chấm nhỏ sau gáy của Hứa Hủ chính là do rắn cắn.
Giấc mơ thậm chí còn cung cấp cho anh một câu chuyện hoàn chỉnh: Hứa Hủ bước vào một khu rừng rộng lớn, bị một con rắn xanh treo lơ lửng trên cây cắn vào sau gáy, để lại hai vết đỏ tươi như hai giọt máu. Mọi thứ chân thực đến kỳ lạ.
Trong mơ, Kỳ Nghiên Tinh xác nhận được sự thật, tâm trạng sảng khoái vô cùng. Nhưng khi tỉnh dậy, anh lại nhận ra đó chỉ là giấc mộng, cảm giác bức bối không thể kìm nén lại dâng lên.
Xét ở một góc độ nào đó, Kỳ Nghiên Tinh là một người đàn ông trưởng thành với lòng hiếu kỳ lớn và khao khát kiểm soát. Anh không thể chịu đựng được việc có bất kỳ điều gì xung quanh mình không rõ ràng, không chắc chắn.
Dù chỉ là hai chấm nhỏ sau gáy của Hứa Hủ.
Vậy nên lúc này anh rất kiên nhẫn chờ đợi Hứa Hủ.
Chỉ cần lát nữa khi trở về phòng tập, anh chỉ cần bước chậm hơn Hứa Hủ một, hai nhịp, đứng gần hơn một chút là có thể nhìn rõ.
Cuối cùng, Hứa Hủ nhíu mày ăn xong miếng rau cuối cùng, đứng dậy đi đặt khay thức ăn.
Kỳ Nghiên Tinh lập tức theo sau.
Mặc dù cứ nhìn chằm chằm vào gáy người khác nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Kỳ Nghiên Tinh đã sống ba mươi năm, đây có lẽ là lần đầu tiên anh làm một chuyện hoang đường đến vậy. Nhưng chỉ cần nhìn một cái thôi, anh tự nhủ, chỉ cần nhìn một cái để xác nhận, xác nhận xong thì sẽ không nghĩ đến nữa.
Hứa Hủ đi phía trước, lưng thẳng, bóng dáng mảnh khảnh.
Kỳ Nghiên Tinh dời mắt xuống cổ cậu—rồi bỗng sững lại, biểu cảm trở nên khó tả.
Hứa Hủ... lại mặc áo cổ cao!
Anh đã ngồi ăn cả bữa mà không nhận ra Hứa Hủ mặc áo cổ cao sao?!
Một luồng bực bội dâng lên, như thể có một khối nghẹn chặn ngang cổ họng, khiến Kỳ Nghiên Tinh đứng ngây tại chỗ, khó mà chấp nhận được sự thiếu sót này của bản thân.
Mà cơn hiếu kỳ sắp được giải đáp lại bị cắt ngang giữa chừng, càng khiến anh thêm bứt rứt.
Bảo Kỳ Nghiên Tinh kìm nén nó ngay lúc này? Không thực tế chút nào.
"Hứa Hủ." Không hề suy nghĩ thêm, Kỳ Nghiên Tinh trực tiếp gọi tên cậu.
Hứa Hủ quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh.
"Sau gáy cậu..."
"Sao cơ ạ?"
Hứa Hủ lập tức biến sắc.
Kỳ Nghiên Tinh đột nhiên hỏi chuyện này là có ý gì?
Tim cậu bắt đầu đập mạnh, chẳng lẽ Kỳ Nghiên Tinh phát hiện ra cậu đã thay đổi thân xác và đang thử dò xét sao?
Nhưng làm sao cậu biết nguyên chủ có nốt ruồi hay không, bản thân cậu cũng có nhìn được sau gáy mình đâu!
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ..." Kỳ Nghiên Tinh hiếm khi lúng túng, khẽ tiến một bước về phía cậu.
Nhưng Hứa Hủ lại như bị dọa sợ, lập tức giơ tay che gáy, đặt khay thức ăn xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Kỳ Nghiên Tinh: "..."
May mà trong nhà ăn không còn ai, không ai nhìn thấy vẻ mặt khi đỏ khi trắng đầy ngượng ngùng của anh.
Mà giờ Kỳ Nghiên Tinh mới nhận ra—hình như, Hứa Hủ vừa xem anh là... bi.ến th.ái?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com