Chương 9+10
Nửa tiếng sau tại phòng họp.
Đinh Kha đứng song song với Ngải Dương, hai người ai nấy đều mặt mũi bầm dập nhìn chằm chằm đối phương.
Người phụ trách ban tổ chức cùng người đại diện hai bên đều đang sôi nổi tường trình sự việc.
Người phụ trách: "Theo quy định, nghệ sĩ xích mích đánh nhau ảnh hưởng vô cùng lớn, có lẽ chúng ta không thể hợp tác cùng nhau nữa."
"Vậy sao được!? Giám đốc anh xem Tiểu Kha nhà chúng tôi bình thường vô cùng ổn trọng, chưa bao giờ tranh chấp với người khác, nhất định là có hiểu lầm gì đó.''
"Tiểu Dương nhà chúng tôi sức khỏe không tốt, không thể đánh nhau được.''
Đinh Kha tức giận, "Em chưa nói cái gì cả, là Ngải Dương cứ xông lên đánh nhau với em, em chỉ là đang tự vệ!''
Ngải Dương: "Cậu đang trả đũa, rõ ràng là cậu tiến lên đánh tôi trước!''
"Phẫu thuật thẩm mỹ như cậu câu nào là giả chứ!?''
"Con mẹ nó cậu...''
Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, người phụ trách thấy vậy liền đập bàn: "Nhìn đi, nhiều người ở đây như vậy còn muốn đánh, không biết lúc không có ai thì sẽ như thế nào? Đây là thành thục ổn trọng mà các cô các cậu nói à?''
Người đại diện hai bên đỡ trán.
Kỳ Nghiên Tinh ngồi ở ghế trên uống trà, không để ý nhìn trò khôi hài trước mặt. Một đám thanh niên mà lại như học sinh tiểu học dính líu với nhau.
Anh xem mà thấy chán, còn Hứa Hủ lại cuộn tròn trên sofa một bên, xem rất thích thú.
Chỉ là tư thế ngồi không được đoan chính lắm, cả người cậu gần như chìm vào sofa, thắt lưng tựa lên gối, cổ hơi ngửa ra, tựa nghiêng vào tay vịn. Hai cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi không cài, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
Tầm mắt Kỳ Nghiên Tinh dừng lại trên xương quai xanh của cậu một lát, rồi dời đi, lại quay lại, rồi lại dời đi, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa.
Anh đặt tách trà xuống: "Hứa Hủ."
Hứa Hủ đang xem cảnh cãi nhau rất hăng say, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, đuôi mắt hơi nhếch lên, vẫn còn vương nụ cười.
Kỳ Nghiên Tinh nghiêm túc: "Ngồi thẳng lên."
Hứa Hủ: "......"
Ngoại trừ mẹ ruột của mình, đã lâu rồi Hứa Hủ không gặp ai sửa dáng ngồi cho cậu như thế này.
Nhưng Kỳ Nghiên Tinh lại ngồi rất nghiêm chỉnh, bộ vest không có chút nếp nhăn nào, Hứa Hủ do dự một lát, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ngồi thẳng lên một chút.
Chỉ là có vẻ thuốc giảm đau sắp hết tác dụng, cơ thể anh bắt đầu nhói lên, chưa ngồi được bao lâu, lại lặng lẽ trượt xuống.
"Thật sự đáng tiếc!" Người phụ trách bị nhóm người kia làm cho đau đầu, giọng cũng to hơn: "Nhưng quy tắc là quy tắc, chúng tôi không thể phá lệ, các cậu cũng đừng quá buồn, năm sau vẫn còn cơ hội mà."
Nhìn có vẻ thực sự sắp bị loại, Ngải Dương bắt đầu hoảng, đưa mắt nhìn quanh, rồi khóa mục tiêu vào Hứa Hủ đang ngồi trên sofa.
"Tiểu Hủ," cậu ta lập tức cầu cứu Hứa Hủ, "Chúng ta là bạn tốt mà, cậu giúp tôi nói vài câu đi, cậu chứng minh là Đinh Kha gây chuyện, tôi là người bị hại mà."
Trong người Hứa Hủ không thoải mái, tinh thần cũng uể oải, cậu chống trán ngáp một cái, rồi dụi dụi mắt.
Đợi đến khi nhìn rõ biểu cảm của Ngải Dương, cậu mới lười biếng nói: "Tôi đâu có phụ trách việc này, cậu tìm tôi cũng vô ích."
"Với lại," cậu ngồi thẳng dậy, "Toàn mạng đều biết quan hệ chúng ta khá giả tạo rồi, tôi không giúp cậu thì sao chứ?"
Ngải Dương sững sờ.
Mọi người đều quay đầu nhìn Hứa Hủ, bị sự thẳng thắn của cậu làm cho chấn động.
Đinh Kha kinh ngạc: "Câu này mà cũng có thể nói ra sao..."
Kỳ Nghiên Tinh ho nhẹ một tiếng, nhìn Hứa Hủ một cái.
Bị ánh mắt của anh áp chế, Hứa Hủ bĩu môi rồi lại cuộn mình vào sofa, vẻ mặt uể oải, trông như đang viết lên mặt: Thấy chưa, tôi không có quyền lên tiếng.
Ánh mắt Kỳ Nghiên Tinh dừng lại trên gương mặt tái nhợt của cậu hai giây, khẽ lắc đầu, cuối cùng không nhắc nhở cậu ngồi thẳng nữa.
Mọi người đờ ra nhìn cảnh này, luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, rõ ràng Kỳ Nghiên Tinh và Hứa Hủ không trao đổi gì, nhưng giữa họ lại có một sự thân mật kỳ lạ đang cuộn trào.
Kỳ Nghiên Tinh hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người, liếc đồng hồ rồi đứng dậy, nói với người phụ trách bên cạnh: "Sắp bắt đầu livestream rồi, tôi đưa Hứa Hủ đi trước, chỗ này phiền anh xử lý giúp."
"Được được," người phụ trách gật đầu lia lịa, "Anh mau đi đi, đừng chậm trễ việc chính."
Hứa Hủ cũng chống sofa đứng dậy chậm rãi theo sau Kỳ Nghiên Tinh rời khỏi phòng họp.
Vừa ra khỏi cửa, Kỳ Nghiên Tinh đã nhận được điện thoại của Cao Bình.
"Alo, anh đến đâu rồi?" Giọng Cao Bình hạ thấp.
"Đang đến sảnh livestream, có chuyện gì sao?"
"Không có gì," Cao Bình nói, "Em thấy sắp đến giờ mà anh chưa tới, nên gọi nhắc thôi, bên này thiết bị đã chuẩn bị xong, bây giờ mạng đã bắt đầu nhận tín hiệu hình ảnh rồi."
"Được, năm phút nữa tôi tới."
Nói xong, Kỳ Nghiên Tinh phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Hủ vẫn đang bám vào tường, lững thững bước từng bước, giữa hai người đã kéo ra mấy mét khoảng cách.
Anh hơi dừng lại, quay lại đứng trước mặt Hứa Hủ, lại gần mới thấy mặt cậu ấy còn trắng hơn trước, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Kỳ Nghiên Tinh: "...... Đi bộ cũng khó khăn à?"
Ngón tay Hứa Hủ bám vào tường trắng bệch, đầu hơi cúi thấp, Kỳ Nghiên Tinh chỉ nhìn thấy một bên mặt trắng nõn và hàng mi run run, trông như đang chịu đựng điều gì đó.
Một lát sau, Hứa Hủ thấp giọng thở ra, xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: "Anh không hiểu đâu."
Kỳ Nghiên Tinh: "......"
Đúng là không hiểu thật.
Anh khẽ đỡ Hứa Hủ một chút, rồi tiếp tục nói với đầu dây bên kia: "Có lẽ sẽ muộn thêm vài phút nữa, cậu xử lý giúp đi."
Bên kia, Cao Bình không biết đang làm gì, ngẩn ra vài giây rồi mới đáp: "Ồ ồ, được rồi, hai người cứ từ từ đến, không cần gấp ha."
Cúp điện thoại, Cao Bình nắm chặt điện thoại, hít sâu hai hơi.
Dù không nghe rõ lắm, nhưng ít nhất cũng nhận ra là Kỳ Nghiên Tinh đang ở cùng Hứa Hủ.
Cao Bình thắc mắc, ông chủ của anh sao lại dính lấy Hứa Hủ rồi?
Lúc này, hiện trường đã có mặt gần đủ, livestream đang phát trực tiếp khung cảnh trong sảnh, buổi đánh giá chưa chính thức bắt đầu, các nghệ sĩ và giám khảo nghiêm khắc trước nay đang trò chuyện theo nhóm, bầu không khí hiếm khi thư thái như vậy.
Cao Bình truyền đạt lại thông tin rằng Kỳ Nghiên Tinh có việc gấp nên có thể đến muộn vài phút và bày tỏ lời xin lỗi, ngay lập tức bình luận bùng nổ.
【Tại sao vậy, có chuyện gì mà phải đến muộn?】
【Đúng đó, chồng tôi trước giờ luôn đúng giờ, chưa từng trễ lần nào.】
【Trời ạ, chỉ trễ có vài phút thôi mà, ai mà không có chuyện gấp chứ, ba chuyện gấp cũng gấp mà.】
【Nín! Chồng tôi không phải người phàm, không có ba chuyện gấp gì hết!】
【Bệnh thật đấy, chẳng lẽ chỉ có chồng tôi chưa đến sao? Mắt các người chỉ dán vào anh ấy à, Hứa Hủ cũng chưa đến kìa!】
【Ngải Dương và Đinh Kha cũng chưa đến nữa nè.】
【Ngải Dương tôi biết, còn Đinh Kha là ai?】
【Là người cùng công ty với Hứa Hủ, lúc đánh giá vòng đầu vừa diễn vừa khóc đó.】
【Ngải Dương là ai? Tôi không phải người duy nhất không biết chứ?】
【Haha hai năm nay không hóng hớt gì à? Chính là người bạn plastic của Hứa Hủ đó, tương tác của hai người này giả tạo đến buồn cười.】
【Nói vậy mới nhớ, là vụ phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?】
【Trời ạ, mấy người này đều là fan của Hứa Hủ à? Coi cậu ta là trung tâm thế giới hay gì, ai cũng phải xoay quanh cậu ta à?】
【Hứa Hủ có fan à?】
【Không phải tôi.】
【Tôi cũng không.】
*
Kỳ Nghiên Tinh đỡ Hứa Hủ đi đến trước cửa phòng livestream. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ anh đi đường với tốc độ chậm đến vậy.
Anh không biết rốt cuộc trên người Hứa Hủ có vết thương gì mà ngay cả khi di chuyển với tốc độ như ốc sên cũng có thể đau đến mức run rẩy, thở dốc.
Đến gần đại sảnh, Hứa Hủ liền không cho anh đỡ nữa. Cậu cầm kính râm bằng tay phải, tay trái tự nhiên đưa ra kéo cửa, nhưng lại không kéo nổi.
Cánh cửa của phòng phát trực tiếp là cửa gỗ hai cánh rất dày, khá nặng, nhưng một người trưởng thành thì không thể nào kéo không nổi.
Hiển nhiên, Hứa Hủ cũng không ngờ tới điều này, cậu trợn to mắt, ngây ra nhìn cánh cửa gỗ đen sì.
Kỳ Nghiên Tinh cảm thấy hai ngày qua mình sắp thở hết cả tiếng thở dài của cả đời rồi, bất lực nói: "Đến cửa cũng không kéo được sao?"
Nếu như lúc đầu Hứa Hủ còn cảm thấy ngại ngùng vì thể chất yếu ớt của mình, thì bây giờ cậu trông như đã có xu hướng buông xuôi.
Thậm chí cậu còn lười đổi tay, chỉ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình lên nhìn Kỳ Nghiên Tinh, hoàn toàn chấp nhận số phận: "Anh biết là tôi không dùng được sức mà."
Kỳ Nghiên Tinh: "......"
Anh thực sự không hiểu nổi một người trưởng thành như Hứa Hủ sao lại yếu đến mức này, mà còn yếu một cách tự nhiên nữa. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành giơ tay cầm lấy tay nắm cửa kéo ra một cách nhẹ nhàng, rồi vỗ vỗ vào lưng Hứa Hủ:
"Vào đi."
Những bình luận trên màn hình, vốn đang tranh cãi xem Hứa Hủ có fan hay không, bỗng ngưng lại vài giây.
Cả sảnh vốn tràn ngập tiếng trò chuyện cũng đột nhiên yên lặng.
Trên màn hình phát trực tiếp, Kỳ Nghiên Tinh thay Hứa Hủ mở cửa, nâng tay đỡ nhẹ bờ vai cậu, còn thấp giọng nói gì đó.
Còn Hứa Hủ thì ngửa cằm nhìn Kỳ Nghiên Tinh, dáng vẻ như một con mèo kiêu ngạo.
Sau đó, con mèo này dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ung dung bước từng bước lười biếng, chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
【???】
【Tôi bị mù tạm thời rồi sao?】
【Sao hai người này lại đi cùng nhau??!】
【Xong rồi xong rồi, điều đáng sợ nhất đã xảy ra, Hứa Hủ lại bắt đầu bám lấy chồng tôi rồi】
【Chồng tôi thật quá thảm mà, anh ấy đã làm gì sai mà cứ bị Hứa Hủ bám mãi thế này】
【Tôi tức chết mất, cái tên hồ ly tinh này không có tay à!!】
Sau vòng sơ khảo, việc tổ chức thi đấu thêm lần nữa là lần đầu tiên kể từ khi hệ thống xếp hạng diễn viên được thành lập.
Theo quy trình ban đầu, nội dung chính của buổi tối hôm nay chỉ là công bố kết quả sơ khảo và phân nhóm cho lần đánh giá chính thức đầu tiên.
Trong đại sảnh, ngoài các nghệ sĩ và giám khảo, còn có một khu vực riêng dành cho giới truyền thông. Kết quả sơ khảo và phân nhóm đều là những tin tức tiềm năng cho top tìm kiếm nóng, các phóng viên đã sẵn sàng với máy quay và máy ảnh.
Giới truyền thông luôn nhạy bén hơn người bình thường. Khi Kỳ Nghiên Tinh mở cửa giúp Hứa Hủ, toàn bộ khán phòng còn đang đờ đẫn nhìn theo thì đèn flash đã chớp sáng liên tục.
Kỳ Nghiên Tinh vốn đã quen với điều này, lặng lẽ ước tính thời gian.
Dù trận đấu thêm trước khi công bố thứ hạng chỉ mang tính hình thức, nhưng hôm đó, số người bị Hứa Hủ ảnh hưởng cũng phải chiếm gần một nửa. Tổng cộng ít nhất cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Ghế của các nghệ sĩ bên dưới đều là kim loại cứng lạnh.
Kỳ Nghiên Tinh liếc nhìn sắc mặt của Hứa Hủ, không suy nghĩ nhiều, hạ giọng dặn dò: "Lát nữa nếu không ngồi nổi thì qua phòng nghỉ kế bên ngồi tạm, nhớ quay lại trước khi công bố thứ hạng."
Dù sao Hứa Hủ cũng có thứ hạng cao, nửa đầu vòng đấu thêm chỉ cần ngồi dưới làm khán giả, xem ở đâu cũng như nhau.
Kỳ Nghiên Tinh tự nhận mình là giám khảo có tình người nhất trong lịch sử Viện nghiên cứu diễn xuất, nên giúp thí sinh bị thương có chút đặc quyền cũng hợp tình hợp lý.
Hứa Hủ không ngờ Kỳ Nghiên Tinh sẽ nói vậy, nhất thời không đáp lại, chớp mắt một cái, Kỳ Nghiên Tinh đã ngồi xuống ghế giám khảo ở vị trí trung tâm.
Khoảng cách rõ ràng không gần, vậy mà người này như bay đến nơi, quan trọng là trông vẫn ung dung, bước chân đầy phong độ.
Hứa Hủ lúc này mới nhận ra, hóa ra Kỳ Nghiên Tinh đi nhanh thật.
Bảo sao lúc dìu cậu vào, anh ta cứ có vẻ bực bội như chưa từng đi chậm như vậy bao giờ vậy.
Lúc đầu Hứa Hủ còn không hiểu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Kỳ Nghiên Tinh chưa từng thử đi chậm rãi hết một quãng đường dài bao giờ.
Kỳ Nghiên Tinh ngồi xuống, trận đấu thêm chính thức bắt đầu. Nhịp độ lần này còn nhanh hơn hôm sơ khảo, biểu diễn xong là công bố ngay: hoặc bị loại, hoặc được thăng cấp.
Hứa Hủ không làm theo lời Kỳ Nghiên Tinh, không đi phòng nghỉ mà ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ uống thêm một viên thuốc giảm đau, rồi chăm chú xem biểu diễn. Dù sao xem trực tiếp và xem qua truyền hình vẫn có sự khác biệt.
Từ khi bước vào, đã có vô số ánh mắt liên tục hướng về Hứa Hủ.
Trên sân khấu đã có ba người diễn xong, Hứa Hủ vẫn cảm thấy sau gáy nóng bừng vì bị nhìn chằm chằm.
Không ít người phía trước cứ quay lại liếc cậu, ánh mắt đủ kiểu, như muốn hỏi gì đó nhưng lại nghẹn ở cổ họng, đến mức sắc mặt cũng khó coi.
Bị người ngồi trước quay lại nhìn mãi, Hứa Hủ không nhịn nổi nữa, nhướng mày nhìn thẳng vào người đó: "Trên người tôi có đính vàng à? Hay sân khấu nằm ở đây?"
Cậu trai kia không ngờ Hứa Hủ sẽ phản đòn trực diện, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng quay đi, cúi đầu rụt cổ, không dám nhìn lén nữa.
Trên sân khấu, bầu không khí căng thẳng và nặng nề.
Vòng đấu thêm này thực chất là do Hứa Hủ mà có.
Sau sơ khảo, một nhóm nghệ sĩ khóc lóc kêu ca rằng cậu đã làm ảnh hưởng đến màn trình diễn của họ. Ban tổ chức không chịu nổi áp lực nên đành tổ chức thêm vòng này.
Nhưng rõ ràng, màn biểu diễn trên sân khấu dường như đang chứng minh Hứa Hủ bị oan.
Bọn họ diễn tệ, thật sự không chỉ vì bị ảnh hưởng.
Ngay cả nữ giám khảo dịu dàng nhất cũng nhăn mày day trán sau khi xem vài lượt.
Còn Kỳ Nghiên Tinh thì hoàn toàn không nể nang mà thẳng thừng mắng thí sinh:
"Cậu cảm thấy mình diễn hay à?"
"Đây là cảnh khóc đúng không? Một giọt nước mắt cũng không có, tôi tưởng cậu đang cười đấy."
"Đạo diễn, phiền thầy chiếu lại đoạn vừa nãy, xem cậu ta có nghe hiểu nổi lời thoại mình nói không."
"Sân khấu rộng thế này, nghĩa là cậu có thể di chuyển, không phải để cậu đứng chôn chân làm linh vật như thế này."
...
Với gương mặt lạnh lùng, anh mắng thẳng mặt thành viên center của nhóm nhạc nam đang hot, khiến cậu ta khóc không thành tiếng. Một cậu trai trẻ đẹp trai rạng ngời như vậy đứng đơ trên sân khấu, ngoài rơi nước mắt ra thì không thốt nổi câu nào hoàn chỉnh, khóc còn đẹp hơn cả con gái.
Nhìn thấy vậy, Hứa Hủ cũng có chút thương hương tiếc ngọc, chậc chậc lắc đầu, cảm thán rằng sao Kỳ Nghiên Tinh không biết giả vờ tỏ ra có chút tình người một chút nhỉ.
Kỳ Nghiên Tinh vẫn ngồi ngay ngắn, ánh mắt không gợn chút sóng nào.
【Trời ạ, thầy Kỳ thực sự quá dữ dằn rồi...】
【Tôn Niệm diễn quả thực hơi tệ, nhưng thầy Kỳ cũng không nên mắng người như vậy chứ】
【Đúng vậy, khóc đến mức tôi cũng thấy đau lòng rồi】
【Những người ở trên toàn là thánh mẫu à, diễn tệ còn không cho người ta nói sao? Thầy Kỳ nói câu nào không đúng sự thật, có chữ nào thô tục không?】
【Không có từ thô tục nhưng tính sát thương thì cực mạnh đó, năm đó Hứa Hủ làm trò lố như vậy mà thầy ấy còn chẳng mắng mà】
【Ờm... cái này, chỉ có thể trách Tôn Niệm quá bình thường thôi, cậu ta tệ một cách phổ thông ấy, biết không? Năm đó Hứa Hủ là diễn xuất kinh thiên động địa, quỷ thần khóc than...】
【Hahahahaha đúng vậy, năm đó thầy Kỳ chắc không phải là không muốn mắng, mà là không tìm được từ nào để hình dung nữa】
【Cho nên mới nói, bình thường chính là nguyên tội】
【1】
--
Cuối cùng, từ hơn một trăm người ban đầu, chỉ còn lại 35 người trụ lại sau vòng loại.
Tất cả diễn viên được chia thành bốn cấp độ: C, B, A và S. Chỉ những ai vượt qua vòng đánh giá sơ bộ mới có cấp bậc, còn lại vẫn chỉ là những diễn viên bình thường có chứng nhận nhưng không có danh hiệu nào.
Các phóng viên vốn đang buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo hẳn – tiết mục chính của đêm nay đã đến.
Trong số 35 người còn lại, có 20 người cấp C, 10 người cấp B, và chỉ có 5 người thuộc cấp A hoặc S.
Tên của các diễn viên thuộc cấp C và B chỉ hiển thị trên màn hình lớn, họ tuần tự đi đến nhóm cấp bậc của mình. Chỉ có cấp A và S mới được giám khảo chính đích thân gọi lên sân khấu.
Hứa Hủ hoặc là A, hoặc là S.
Đây là nhận định duy nhất mà toàn bộ cư dân mạng đồng thuận sau một đêm gió tanh mưa máu.
Quả nhiên, khi những diễn viên thuộc cấp C và B lần lượt rời đi, Hứa Hủ vẫn vững vàng ngồi lại đến cuối cùng.
Còn bốn người còn lại, không có gì bất ngờ, đều là cấp A – không phải những gương mặt mới tham gia đánh giá lần đầu, mà đã có danh tiếng từ trước, năm nay đến chỉ để tranh vị trí S.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, chỗ ngồi của Hứa Hủ lại nằm ngay trung tâm của nhóm năm người.
Anh ta ngồi đó, dáng vẻ thư thái và tao nhã, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trái, ánh mắt bình thản yên tĩnh. Rõ ràng là sự tồn tại kỳ lạ nhất, nhưng lại rực rỡ hài hòa đến lạ thường.
【Đệt, không lẽ anh ta thực sự là S?】
【Sao có thể được, trong lịch sử Học viện Diễn xuất chưa từng có ai được S ngay từ vòng sơ khảo, tỉnh táo lại đi】
【Tại sao không thể? Hứa Hủ của các người ngậm ngôi sao Tử Vi rơi xuống trần mà không gánh nổi một cái S chắc?】
【Chắc chắn là S!】
【Đặt cược luôn, phải là S, hiệu ứng drama phải đẩy lên tối đa!】
Hứa Hủ bước đến bên cạnh Kỳ Nghiên Tinh. Tất cả diễn viên đã biết cấp bậc của mình từ buổi chiều, nhưng bên ngoài không ai hay biết, đèn flash không ngừng lóe sáng điên cuồng.
Kỳ Nghiên Tinh vốn không phải kiểu người thích câu giờ hay tạo hiệu ứng bí ẩn, anh ta cầm tấm thẻ trong tay, dưới ánh nhìn của hàng triệu người, chậm rãi đọc: "Hứa Hủ – A."
Trong khoảnh khắc, cả hội trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao, tần suất chụp ảnh tăng lên mấy lần, truyền thông đua nhau đặt câu hỏi:
"Hứa Hủ! Anh có hài lòng với cấp bậc này không?"
"Mọi người đều đoán anh sẽ là S, nhưng kết quả lại là A, anh có suy nghĩ gì về điều này?"
"Chỉ đạt A, anh có tiếc nuối hay bất mãn gì không?"
Thực ra, truyền thông không thực sự quan tâm anh ta thuộc cấp nào. A hay S cũng đã đủ làm tiêu đề giật gân, bất kể kết quả nào họ cũng có thể xoáy vào để đặt câu hỏi sắc bén.
Khuôn mặt các phóng viên như sắp nở hoa, chỉ cần Hứa Hủ mắc bẫy, công khai bày tỏ sự bất mãn với Kỳ Nghiên Tinh và hệ thống đánh giá, thì họ lại có thể nhờ vào tin tức này mà kiếm sống thêm mấy năm nữa.
Nhưng Hứa Hủ không có chút biểu cảm nào, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen của Kỳ Nghiên Tinh, đối phương cũng lặng lẽ nhìn anh ta.
Hứa Hủ nhẹ giọng nói: "Không."
Lời vừa dứt, không khí ngưng lại trong giây lát, nhưng những chiếc micro chĩa vào anh ta vẫn không hề nhúc nhích.
Các phóng viên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ánh mắt đầy mong đợi, dường như chắc chắn rằng anh ta sẽ nói ra điều gì đó khiến họ hài lòng.
Thế nhưng Hứa Hủ lại bất chợt mỉm cười, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ đèn flash, rực rỡ chói mắt: "Xin lỗi, tôi nói xong rồi."
Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Hứa Hủ nhìn những biểu cảm trước mặt mình, từ sự hào hứng đồng bộ, biến thành ngơ ngác, sững sờ và á khẩu.
----------------
Mặc định 1000 từ 1 chap thì sẽ thành 2 chap cộng lại nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com