Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Chương 2
Có một ít việc, Thẩm Úc sau khi chết mới biết được.
Mình thực tế chỉ là 1 cái thế thân.
Thẩm Úc sau khi chết, ngoài ý muốn lấy được một quyển sách, khi đó y bị nhốt ở một nơi trời đất xám xịt, buồn đến chết, xuất phát từ sự nhàm chán mở ra thứ đồ vật duy nhất (ngoại trừ chính y) có trong không gian này.
Đó là 1 quyển thoại bản, chữ viết trong đó thiếu nét rất nhiều (ý là quyển thoại bản này được viết bằng tiếng Trung giản thể), Thẩm Úc tò mò ngồi đọc xong cả toàn bộ thoại bản, trong lòng có một vạn câu thô tục muốn mắng.
Trong thoại bản, y là 1 nhân vật phản diện, nơi chốn làm ác, gây trở ngại cho tình cảm của vai chính. Mà trong thoại bản này, nam chủ chính là người thứ đệ bị y đưa vào hậu cung của bạo quân, Thẩm Thanh Nhiên, vai chính công còn lại là Việt Vương - Thương Quân Việt.
Thẩm Thanh Nhiên mang theo tri thức của thời đại sau xuyên qua, còn chưa kịp triển khai quyền cước đã bị vai ác Thẩm Úc thiết kế đưa vào hậu cung của bạo quân. Hắn cùng người thương bị chia cắt, mặt khác lại bị bạo quân tra tấn đủ kiểu, từ đó khiến tính cách của Thẩm Thanh Nhiên đại biến. Sau khi trải qua muôn vàn cay đắng rốt cuộc cũng trốn thoát được khỏi hoàng cung, cùng người yêu gặp lại, không ngờ bên cạnh Việt Vương đã có người khác, mà người kia lại là kẻ thù của chính mình - Thẩm Úc. Thẩm Thanh Nhiên bất động thanh sắc ly gián quan vệ của Thẩm Úc với Việt Vương, trước đêm Việt Vương đăng cơ thành công dụ dỗ hắn tiêu diệt Thẩm Úc, sau đó hai người trải qua cuộc sống tốt đẹp cả đời.
Đương nhiên, này chỉ là kết cục trong sách, thực tình ở kiếp trước Thẩm Úc đã kéo theo Việt Vương cùng chết.
Thoại bản này lấy góc nhìn của Thẩm Thanh Nhiên, có rất nhiều sự việc so với trí nhớ của Thẩm Úc không giống nhau, giống như việc Thẩm Úc vì giúp đỡ Việt Vương đoạt quyền, mà trên tay dính đầy máu tươi, hình như không thực tế lắm. Lại còn việc Việt Vương lấy y làm thế thân, chính Thẩm Úc cũng không biết bản thân khi nào thành thế thân của kẻ khác.
Tưởng tượng đến việc Thương Quân Việt đem hắn thành thế thân của Thẩm Thanh Nhiên, Thẩm Úc liền ghê tởm đến không chịu được, một chút tình cảm cuối cùng đối với Việt Vương cũng tan thành hư ảo.
Lại lần nữa nhìn thấy Việt Vương, Thẩm Úc chỉ hơi thất thố 1 chút, chớp chớp mắt, cố ý giả bộ không cao hứng: "Nói với ngươi làm gì, nói cũng không thay đổi được cái gì."
"Lại nói, nếu ta không phải là người tiến cung, thì người đi chính là Thẩm Thanh Nhiên, ngươi có thể nghĩ cách để người đệ đệ tốt kia thay thế ta đi không?" Nói xong, Thẩm Úc rất có hứng thú nhìn về phía Việt Vương.
Nếu những gì quyển sách kia ghi lại đều là sự thật, lúc này, Việt Vương đã cùng Thẩm Thanh Nhiên nhận thức, hơn nữa hai người cũng đã nảy sinh một chút tình cảm, Thẩm Úc muốn nghiệm chứng một chút xem đây có phải sự thật hay không.
Việt Vương trầm mặc một hồi, sủng nịch lại có điểm bất đắc dĩ mà mở miệng: "Nếu là ta có biện pháp, tất nhiên sẽ không khiến ngươi tiến cung."
Đối với lời này, Thẩm Úc trầm mặc không cho ý kiến.
Thẩm Úc cũng không trông cậy vào hắn thật có thể nghĩ ra biện pháp gì, nếu Việt Vương thực sự có năng lực như vậy, kiếp trước y cũng không cần vì giúp hắn thượng vị mà dốc hết tâm huyết, hao tổn tâm cơ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm.
Kể cả không có "ân huệ" của Việt Vương, kiếp trước y cũng sống không được bao lâu.
"Nếu ngươi đã không có biện pháp, ta tìm ngươi làm cái gì?" Thẩm Úc nghiêng đầu, làm như khó hiểu.
Việt Vương cảm thấy Thẩm Úc nói chuyện như mang theo kim, chỉ nghĩ đối phương tâm tình không tốt, ôn nhu an ủi: "Sự tình còn chưa ngã ngũ, nhất định sẽ có biện pháp."
Để Thẩm Úc tiến cung, Việt Vương khẳng định là không nghĩ tới, lần này hắn cải trang tới kinh thành, là vì phát triển nhân mạch của chính mình. Thẩm Úc là người có năng lực nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không nghĩ sẽ từ bỏ y. Hắn không phải chưa nghĩ tới biện pháp đưa Thẩm Thanh Nhiên thay thế Thẩm Úc vào cung, chỉ là hắn không thể bại lộ thân phận ngay thời điểm mấu chốt này. Vạn nhất bị phát hiện, các mưu tính trước đây của hắn đều thành công cốc sao.
Đúng vậy, Việt Vương không phải dùng thân phận thật sự tiếp cận Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng không tính toán ở ngay lúc này vạch trần hắn, vạch trần quá sớm liền chơi không vui nữa, không phải sao?
Thẩm Úc rũ mắt, bàn tay giấu trong chăn, có một tư thái nhu nhược động lòng người. Việt Vương thấy cảnh này, liền kìm lòng không được mà tiến lên một bước, vươn tay, hắn muốn chạm vào mỹ nhân động lòng người trước mặt.
Thẩm Úc nghiêng đầu, không để tay của Việt Vương chạm đến.
Việt Vương sửng sốt một chút, thấp giọng ho một tiếng, làm như không có việc gì mà thu hồi tay, vốn định nói cái gì, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Úc nghiêng về một bên, hiện lên bộ dáng quật cường, đem những lời định nói nuốt xuống.
Hắn cho rằng Thẩm Úc là vì việc phải tiến cung mà phiền lòng, Việt Vương cũng không nghĩ tới, hoàng đế sẽ ở thời điểm này mà bắt nhi tử của Trấn Bắc Hầu vào cung, nếu chờ thêm một thời gian nữa, hắn cũng không cần phải bó tay bó chân khắp nơi như vậy.
Né tránh Việt Vương đụng vào hoàn toàn là động tác theo bản năng của Thẩm Úc, trốn rồi liền trốn rồi, Thẩm Úc lười đoán xem Việt Vương sẽ nghĩ như thế nào. Nếu bị Việt Vương chạm vào, sự nhàn hạ thoải mái mấy ngày nay của y đều hoàn toàn biến mất.
Nếu y không thoải mái, Thẩm Úc cũng không ngại làm làm kẻ đầu sỏ gây tội càng không thoải mái, hắn quay đầu lại nhìn về phía Việt Vương, chậm rì rì mở miệng: "Hậu cung của bệ hạ không có một bóng người, hạ chỉ cho ta tiến cung, có phải hay không ta sẽ được hưởng hết vinh sủng? Bệ hạ tất nhiên cũng là thích ta đi, bằng không nhiều năm như vậy sao lại chỉ khâm điểm một mình ta tiến cung, ngươi nói có phải hay không?"
Thẩm Úc cố ý nói ra lời này, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt người nam nhân đối diện, quả nhiên, không đợi mình nói tiếp, liền đã thấy trên mặt đối phương biến hóa kiệt lực che giấu tức giận.
Kiếp trước ở với hắn lâu như vậy, Thẩm Úc đối với Việt vương không dám nhận là hiểu rõ mười phần, nhưng tám phần tất nhiên là có. Việt Vương rất tự cao tự đại, luôn xem ngôi vị hoàng đế của Đại Hoàn là vật trong tay, tất không thể chịu được người khác ở trước mặt hắn khen ngợi đương kim hoàng đế, càng đừng nói là người "được coi là của mình" dùng phương thức như vậy nhắc tới.
"A Úc, ta biết được ngươi không phải tự nguyện, ta cũng rất đau lòng," đương nhiên là đau lòng rồi, một quân cờ tốt như vậy nói bỏ liền bỏ, Việt Vương không muốn công phu lúc trước bị uổng phí, chỉ có thể đem người trấn an trước, "Bất luận phát sinh cái gì, tâm ta đối với đều không thay đổi, A Úc......"
Nói rồi hắn muốn cầm tay Thẩm Úc, nhưng lại lần nữa bị tránh thoát, khó hiểu: "A Úc?"
"Ai nói ta không phải tự nguyện?" Thẩm Úc nhìn chăm chú vào nam nhân gần trong gang tấc, trong mắt ẩn chứa cảm xúc nóng cháy, "Bệ hạ anh dũng thần võ, ta cũng ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu, có thể tiến cung hầu hạ bệ hạ, ta cầu mà không được, lại như thế nào sẽ không tình nguyện?"
Nghe được Thẩm Úc nói, biểu tình ôn nhu trên mặt Việt Vương cơ hồ không duy trì được, "...... Ngươi có thể nghĩ như vậy tự nhiên là tốt nhất."
"Nếu ta muốn vào cung, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, ngươi về sau cũng không cần tới Trấn Bắc Hầu phủ tìm ta." Thẩm Úc trực tiếp mở miệng chặn đường lui của Việt Vương, chỉ kém mức nói thẳng với hắn "Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ".
Bị lạnh lùng vài lần, Việt Vương sắc mặt khó coi, hắn tới tìm Thẩm Úc, cũng không phải muốn kết quả như vậy, hắn nguyên bản nghĩ trước đem người trấn an, nếu Thẩm Úc chịu đáp ứng ở trong cung giúp hắn truyền đạt tin tức thì càng tốt, nếu phải từ bỏ quân cờ này hắn không cam lòng.
"A Úc, ngươi nhất định phải như vậy sao?"
Thẩm Úc bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, lúc ấy chính mình vừa động tâm với Việt Vương không lâu, biết được việc bị Trấn Bắc hầu ép vào cung, trong lòng đã phẫn nộ lại càng tuyệt vọng, còn bệnh nặng một hồi, mà Việt Vương đang làm cái gì? Chỉ sợ là cùng vị thứ đệ xuyên việt kia của y phát triển quan hệ khanh khanh ta ta đi.
So sánh với nam nhân vẻ mặt thâm tình hiện tại, thật châm chọc dữ dội.
Nếu hắn nhớ không lầm, Việt Vương lần này cải trang vào kinh, chính là vì cứu Hà tiểu công tử, người vừa mới chọc giận thánh nhan mà bị hạ chiếu ngục. Kiếp trước, bởi vì cứu được vị tiểu công tử của Hà gia này mà Việt Vương được Hà gia cùng thế lực sau lưng ủng hộ vô điều kiện. Đặc biệt là thế lực phía sau Hà gia, ở trong vài thời điểm chiến dịch quan trọng, đã mang lại tác dụng quyết định.
Thẩm Úc đối với Hà gia có ấn tượng không sâu, nhưng với thế lực phía sau lại cảm thấy vô cùng hứng thú, đương nhiên, y càng cảm thấy hứng thú với việc loại bỏ đi một trợ lực của Việt Vương.
Ghi nhớ việc của Hà tiểu công tử, Thẩm Úc không muốn tiếp tục xã giao cùng Việt Vương, lạnh mặt nói: "Ta như thế nào tựa hồ không liên quan công tử, còn có, ' A Úc ' cái xưng hô này ta không thích, công tử về sau không cần kêu."
Nơi nào là không thích, là không thích bị ta kêu đi? Việt Vương chán nản: "A Úc, không, Thẩm công tử đây là muốn cùng tại hạ phủi sạch quan hệ sao?"
"Ân......" Thẩm Úc giả bộ khó xử bộ dáng nhìn Việt Vương liếc mắt một cái, "Ta cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn là đừng hỏi rõ".
"Ngươi có ý tứ gì?" Việt Vương ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
"Kỳ thật, nếu không phải có thể từ trên người của ngươi tìm được một hai phần bóng dáng của bệ hạ, ta cũng không có khả năng phản ứng với ngươi".
Thẩm Úc là cố ý nói như vậy, kiếp trước lại thêm cả kiếp này, hắn cùng hoàng đế đều tiếp xúc ít ỏi, không có mấy, càng đừng nói đối người ta nhất vãng tình thâm, tuy nhiên trên mặt vẫn làm ra vẻ "Là ngươi muốn ta nói, ta liền nói cho ngươi, đau lòng cũng là vì ngươi muốn vậy", làm người tin là thật.
Khẽ chớp mắt, Thẩm Úc tiếp tục nói: "Hiện tại, ngươi cũng biết là vì sao ta muốn vào cung, ta và ngươi chỉ là,..."
Việt Vương bị chọc giận không nhẹ, hắn nói cái gì? Bởi vì có thể tiến cung đi gặp hoàng đế, cho nên liền không cần chính mình sao? Hít một hơi thật sâu mới có thể làm chính mình bình tĩnh trở lại, Việt Vương không ngừng tự nhủ, không thể để cho khoảng thời gian trước trả giá uổng phí.
Bình tĩnh một hồi căn bản không thể bình tĩnh được, tưởng tượng đến việc bị coi thành thế thân của kẻ kia, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, hắn đều không thể nhẫn nhịn.
"Ngươi là cố ý đúng không? Ngươi giận ta, cố ý nói như vậy......"
"Ta cố ý cái gì?" Thẩm Úc không kiên nhẫn mà đánh gãy lời hắn, "Bằng không ngươi cảm thấy vì sao ta đường đường là trưởng tử của hầu phủ, lại cùng một người trong giang hồ như ngươi tương giao, còn nơi chốn nhân nhượng ngươi? Ngươi đừng nói cái gì chúng ta có sở thích hợp nhau, thiên hạ có cùng sở thích với ta chắc rất nhiều đi".
Nói như thế nào Thẩm Úc cũng là đích trưởng tử duy nhất của Trấn Bắc Hầu phủ, vừa có tài lại vừa có dung mạo, người muốn cùng hắn giao hảo nhiều không đếm xuể, vì cái gì lại cố tình để hắn vào mắt?
Việt Vương không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng mà một khi đi theo hướng suy nghĩ của Thẩm Úc, liền càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Huống chi, hắn cùng đương kim hoàng đế là huynh đệ cùng cha khác mẹ, mặt mày tất nhiên có nhiều điểm tương tự,...
Cho nên hắn ở trong mắt Thẩm Úc chỉ là thế thân của hoàng đế?!
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận khu tiếp tục phát tiểu bao lì xì ~
Cảm tạ ở 2021-06-28 00:00:00~2021-06-29 00:00:00 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Phú quý 1 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Ngọt ngào hồ 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Phi tiểu ngư 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Yên nghiên diễm 10 bình; giữa hè 3 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com