Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mộc Nhuận đã nhận được một đống tin nhắn WeChat dồn dập từ Lâm Thanh Thanh.

Lâm Thanh Thanh: "Anh! Hôm qua các anh có gặp Ngô Dật Thần không thế?"

Lâm Thanh Thanh: "Cậu ấy có nói gì kỳ quặc với anh không?"

Lâm Thanh Thanh: "Hôm qua em đi karaoke với bạn, phòng ồn lắm nên không để ý điện thoại được."

Lâm Thanh Thanh: "May quá may quá, cậu ấy bảo là chưa nói cho ai khác đâu."

Lâm Mộc Nhuận vừa đánh răng vừa gõ chữ nhắn lại: "Hôm qua anh không gặp cậu ta, sao vậy?"

"Chào Nhuận Nhuận." Tư Bân đã mặc đồng phục xong xuôi, lúc đi ngang nhà vệ sinh còn tiện tay vuốt lại những sợi tóc đang dựng ngược lên sau gáy Lâm Mộc Nhuận.

"Ừm. . ." Lâm Mộc Nhuận ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ đáp: "Chào."

Đúng lúc đó thì Lâm Thanh Thanh gửi tin nhắn tới, tiếng điện thoại rung thu hút ánh mắt Tư Bân, hắn chỉ vào điện thoại trên bồn rửa mặt: "Có ai tìm cậu này Nhuận Nhuận."

Lâm Mộc Nhuận súc miệng bằng nước sạch, lau khô tay rồi nói: "Là Thanh Thanh, em ấy hỏi hôm qua bọn mình có gặp Ngô Dật Thần không."

Cậu cầm điện thoại lên để đọc tin nhắn của cô nàng.

Lâm Thanh Thanh: "Cậu ấy phát hiện ra quan hệ của hai người rồi!" Kèm theo đó là ảnh chụp màn hình một đoạn chat khác.

Lâm Mộc Nhuận hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tư Bân.

"Hôm qua Ngô Dật Thần nhìn thấy bọn mình ở trung tâm thương mại." Cậu đưa điện thoại cho Tư Bân xem: "Nhưng Thanh Thanh bảo là cậu ta không nói chuyện của bọn mình cho người khác."

"Không sao." Tư Bân xem xong ảnh chụp màn hình thì trả điện thoại lại cho Lâm Mộc Nhuận, vẻ mặt vẫn bình thường như mọi khi, hắn nói: "Không cần quan tâm cậu ta, cậu đi rửa mặt trước rồi bọn mình cùng đến căng tin ăn sáng nhé Nhuận Nhuận."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu.

Tư Bân quay người về phòng ngủ, lấy điện thoại ra gửi vài tin nhắn cho Ngô Dật Thần.

"Tư Bân?" Lâm Mộc Nhuận rửa mặt xong vẫn thấy Tư Bân đứng trong phòng ngủ, cậu bước tới gõ nhẹ vào cánh cửa đang để mở.

Tư Bân "Ừm" một tiếng, cất điện thoại đi rồi cúi đầu thơm lên hai má còn vương hơi nước ấm áp của Lâm Mộc Nhuận.

Lâm Mộc Nhuận chớp mắt, hàng mi dài khẽ quẹt qua sống mũi hắn.

Tư Bân mỉm cười rồi ôm cậu vào lòng.

"Cậu sao thế?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Không sao." Hắn khẽ nói: "Họ hàng bên nội tìm mình có việc ấy mà."

"Liệu có phiền không? Cần xin nghỉ chứ?" Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu.

"Không sao mà." Tư Bân nói: "Không cần xin nghỉ."

Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng thở phào và nói: "Mình còn tưởng cậu bận tâm về chuyện Ngô Dật Thần cơ."

"Ơi?" Tư Bân bị nói trúng nhưng vẫn nhướng mày, làm bộ thản nhiên như thường: "Chẳng phải cậu ta đã bảo rằng chỉ kể với em gái cậu chuyện của bọn mình thôi sao?"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Nói thì nói vậy, nhưng. . ."

"Không sao đâu Nhuận Nhuận." Tư Bân dịu dàng nói: "Mình sẽ không để những gì Thẩm Hành Tri phải trải qua xảy đến với cậu đâu."

Thấy Lâm Mộc Nhuận định nói thêm gì đó, Tư Bân hôn nhẹ lên khóe môi cậu rồi chuyển đề tài: "Đúng rồi, mẹ mình bảo tết Nguyên Đán muốn mời cậu dùng bữa cùng nhà mình đó."

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt.

"Nhuận Nhuận có rảnh không?" Tư Bân tựa đầu vào trán cậu, khẽ hỏi.

"Tết Nguyên Đán cũng là sinh nhật cậu mà." Lâm Mộc Nhuận nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tư Bân: "Đương nhiên mình phải tới chứ."

Tư Bân mỉm cười hỏi: "Ôi? Hình như mình chưa nhắc về sinh nhật của mình với cậu mà nhỉ."

"Mình hỏi anh Cao Viễn." Lâm Mộc Nhuận nhỏ giọng đáp: "Anh ấy đã nói cho mình biết."

"Thế à. . .Mình có quà sinh nhật không?" Tư Bân nói khẽ.

"Có, nhưng. . ." Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở tràn ngập hương bạc hà tươi mát của kem đánh răng, hai má Lâm Mộc Nhuận ửng hồng, cậu lí nhí: "Mình đã nghĩ rất lâu mà vẫn không biết nên tặng cậu cái gì, cậu cho mình thêm thời gian đi?"

"Ừ." Tư Bân khúc khích vài tiếng, đứng thẳng lên: "Vậy mình chờ ngày được khui quà nhé."

Sau khi đến lớp, Thân Hạo ủ mưu sẵn vừa thấy người là lập tức sấn tới.

"Bạn Lâm. . ." Cậu ta xoa xoa tay, cười hì hì nhìn Lâm Mộc Nhuận và thì thầm với cậu: "Cho tôi mượn bài tập để chép được không, chỉ cần của toán và tiếng anh thôi!"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu rồi lấy vở bài tập trong cặp ra đưa cho Thân Hạo.

"A!" Dư Thiến Di mới bước chân vào lớp đã thấy bài tập toán của Lâm Mộc Nhuận rơi vào tay người khác, sốt ruột nói: "Mình cũng còn hai câu không biết làm! Thân Hạo chép nhanh lên đi!"

Điều Dư Thiến Di không lường trước được là ngay lúc này Lâm Mộc Nhuận lại quay sang chủ động hỏi: "Hai câu nào thế?"

"Hả?" Cô nàng tạm thời chưa phản ứng kịp, ngây cả người.

"Bài tập toán của cậu." Lâm Mộc Nhuận tốt bụng lặp lại lần nữa: 'Hai câu nào không làm được vậy?"

"Đây đây!" Dư Thiến Di vội vàng rút tờ đề ra rồi chỉ cho cậu xem: "Là hai câu này nè."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, mở vở nháp của mình rồi ghi chi tiết từng bước giải đề xuống.

Dư Thiến Di cầm tờ nháp mà mắt sáng lấp lánh: "Ôi! Cảm ơn cậu nhiều nhá!"

Thấy cô nàng đã làm xong bài tập, Lâm Mộc Nhuận mới mở miệng nói: "Có thể hỏi cậu một chuyện này được không?"

"Chuyện gì thế? Chỉ cần là thứ mình biết thì chắc chắn sẽ nói cho cậu!" Dư Thiến Di làm xong bài nên tâm trạng rất vui vẻ, ngay cả động tác đóng nắp bút cũng khoa trương hơn thường ngày.

"Cậu thường tặng gì cho bạn bè vào dịp sinh nhật ?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Người bạn kia của cậu có phải là bạn gái không vậy?" Dư Thiến Di cười đầy ẩn ý.

"Ừm. . ." Dù không đúng giới tính nhưng đại khái cũng chung mục đích, vậy nên Lâm Mộc Nhuận không phủ nhận mà chỉ gật đầu.

"Chuyện này á, cậu hỏi đúng người rồi đó!" Dư Thiến Di mở nắp bút, viết xuống giấy nháp mấy chữ số "1, 2, 3, 4".

Sau đó, cô nàng chỉ vào số "1" và nói: "Những món quà mà các bạn nữ tầm tuổi bọn mình thường nhận được nhất chính là mấy thứ như nước hoa, gấu bông, hộp nhạc, các loại trang sức nhỏ làm từ pha lê gì đó. . .Nói chung đều là loại đồ vật không quá hữu dụng nhưng lại mang ý nghĩa kỷ niệm."

Cái này rõ là không hợp với Tư Bân rồi, Lâm Mộc Nhuận lắc đầu.

Dư Thiến Di gạch con số "1" đi, chuyển bút tới số "2".

"Vậy cậu ấy có từng nói rằng bản thân mình cực kỳ muốn thứ gì không?" Cô nàng hỏi.

Dường như Tư Bân chưa bao giờ chủ động đề cập đến sở thích của bản thân, ngay cả việc hắn không thực sự thích uống cà phê cũng là Lâm Mộc Nhuận nghe từ miệng Cao Viễn.

Vậy là Lâm Mộc Nhuận lại lắc đầu.

"Thế sang mục số 3!" Dư Thiến Di đinh ninh: "Đặt một chiếc bánh gato cho cậu ấy, cùng nhau ăn tối rồi còn xem phim nữa. Nghe bình thường thôi nhỉ, nhưng điều mà rất nhiều bạn nữ vẫn luôn mong chính là cậu phải đặt người ấy trong tim và coi trọng cảm xúc của người ấy đó."

Nghe khá hợp lý, nhưng nhớ đến lời mời của mẹ Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận lại mở miệng: "Mẹ cậu ấy đã đặt bàn cơm tối và bánh gato xong xuôi hết rồi."

"Shhh!" Dư Thiến Di xuýt xoa, nhướng mày đầy ngạc nhiên: "Gặp thẳng phụ huynh luôn cơ! Các cậu tiến triển nhanh thế cơ à?"

"Vậy chỉ còn một cái cuối cùng thôi." Dư Thiến Di khoanh tròn số "4" lại và nói: "Tặng quà bình thường thì chẳng ý nghĩa lắm, cậu lại không rõ người ta muốn cái gì nên đoán sai sẽ không hay, thế thì cậu hãy tặng tấm lòng mình cho cậu ấy đi."

Lâm Mộc Nhuận không hiểu nên hỏi lại: "Cụ thể là thế nào?"

"Chẳng hạn. . ." Dư Thiến Di gãi đầu: "Chẳng hạn như đưa cậu ấy đến nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, hoặc là tặng cậu ấy bức ảnh đầu tiên hai người chụp cùng nhau lồng trong khung kính."

"Nơi gặp nhau lần đầu, ảnh. . ." Lâm Mộc Nhuận lẩm bẩm lặp lại những lời Dư Thiến Di nói, cậu suy ngẫm một lát rồi hỏi: "Tặng cậu ấy một cuốn album ảnh có được không?"

"Đương nhiên là có rồi!" Dư Thiến Di gật đầu: "Trong album gắn những bức ảnh của hai người, thế thì ý nghĩa biết nhường nào chứ!"

"Tôi hiểu rồi." Lâm Mộc Nhuận mỉm cười và nói: "Cảm ơn cậu."

Hai ngày trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, Lâm Mộc Nhuận đã nhận được cuộc gọi từ dịch vụ chuyển phát nhanh và tranh thủ thời gian nghỉ trưa để xuống phòng bảo vệ lấy đồ.

Tư Bân nhìn thấy gói hàng thì hỏi: "Trong này là quà của mình à?"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu.

"Là gì thế?" Tư Bân tò mò nói.

"Đợi đến sinh nhật cậu sẽ biết." Lâm Mộc Nhuận ôm hộp carton, che mã vạch trên đó đi.

Tư Bân cười khúc khích, vui vẻ "Ừ" một tiếng.

Vào tiết tự học buổi tối trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, cô Lý đã phá lệ cho cả lớp xem phim.

Trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ màn chiếu thỉnh thoảng nhấp nháy. Rất nhiều học sinh đổ dồn ánh mắt về bộ phim, xem nghiêm túc vô cùng.

Lâm Mộc Nhuận nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra vài ngôi sao rải rác trên bầu trời tối nay.

Vào đông, thành phố Giang Nam luôn bị phủ bởi một màn sương mù nhẹ cả đêm lẫn ngày, hiếm khi thời tiết được tốt thế này - nhìn được cả sao trời giữa đêm đông cuối năm.

Ngày mai là tết Nguyên Đán—-- Ngày đầu tiên của năm mới, cũng là sinh nhật Tư Bân.

Lâm Mộc Nhuận lén lút lấy hộp quà trong ngăn bàn ra xem, ngắm một lúc rồi lại cất đi.

Sắp tan học mà phim vẫn chưa đến hồi kết, cô Lý tắt máy chiếu đi rồi bảo các bạn học sinh gần tường bật điện lên.

Nhiều người đã sốt sắng thu dọn sách vở xong xuôi, chỉ chờ chuông reo là có thể vác cặp lao ra ngoài ngay lập tức.

"Ngày mai là sang năm mới rồi." Cô Lý gõ lên bục giảng, ra hiệu cho các học sinh giữ trật tự.

"Cô chúc cả lớp năm mới vui vẻ trước nhé."

"Cô cũng năm mới vui vẻ ạ!" Thân Hạo đáp lại.

Cô Lý mỉm cười và nói tiếp: "Sang năm mới, cô mong các em vẫn sẽ đặt học hành lên đầu và đừng ham chơi suốt kỳ nghỉ đến mức quên làm bài tập nhé, khi ra ngoài phải luôn chú ý an toàn cho bản thân biết chưa."

Cô vừa dứt lời thì chuông tan học reo lên.

Đám học sinh đã chuẩn bị cặp sách từ trước tranh nhau ùa ra khỏi lớp, hành lang lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Mộc Nhuận cẩn thận nhét hộp quà vào túi giấy rồi vội vàng chạy đến cửa sau của lớp 11-1.

Tư Bân đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy cậu thì mỉm cười rồi hỏi: "Về nhà nhé?"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Đến quán cà phê đối diện tiệm Tinh Nguyệt đi."

Tư Bân gật đầu, không hỏi nhiều.

Hai người xuôi theo đám đông ra khỏi cổng trường, dọc đường đi còn thấy rất nhiều bậc phu huynh đến đón con mình, đủ loại xe hơi sắc màu vây quanh cổng.

Trong các hàng quán gần đó chật ních học sinh của trường Số 1. Để chào đón năm mới, khá nhiều cửa hàng đã gắn đèn led rực rỡ sắc màu bên ngoài và bật điện suốt đêm, nhìn huyên náo và nhộn nhịp vô cùng.

Hai người đi bộ đến quán cà phê.

Trong quán cũng đông vui không khác gì ngoài đường, vô số đôi tình nhân đang chiếm giữ bàn đôi nơi treo những chiếc đèn cam nhỏ nhắn.

Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân gọi hai ly cà phê rồi cùng lên tầng hai.

Ở trên này lại không chật chội như dưới tầng một, vị trí gần cửa kính sát đất nơi có thể nhìn thẳng ra tiệm Tinh Nguyệt vẫn còn trống vài bàn.

Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân đến ngồi xuống ở một góc nhỏ.

Chỗ này ánh sáng không được tốt lắm, nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được trọn vẹn phòng biểu diễn của tiệm Tinh Nguyệt.

"Mình không biết làm thế nào để tạo bất ngờ nên đã nhờ Dư Thiến Di tư vấn, xem phải tặng quà như nào mới khiến người mình thích vui vẻ." Sau khi ngồi xuống, Lâm Mộc Nhuận nhẹ giọng nói với Tư Bân: "Cậu ấy bảo mình có thể đưa cậu đến nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Cậu chỉ tay vào phòng biểu diễn chưa sáng đèn ở đối diện: "Nếu không tính cuộc gặp bất ngờ kia thì quán cà phê này hẳn là nơi cậu có thể thường xuyên thấy mình nhỉ."

Tư Bân giật mình, bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, hắn lén lút nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Lâm Mộc Nhuận và gật đầu nói: "Ừ, khi ấy mình đã ngồi ở nơi này và dõi theo cậu từ xa đó."

"Xin lỗi, mình chỉ tập trung luyện đàn mà không để ý đến cậu." Lâm Mộc Nhuận nói vậy rồi lại tiếp lời: "Lẽ ra chúng ta nên quen nhau sớm hơn một chút."

Tư Bân lắc lắc tay Lâm Mộc Nhuận, nhẹ nhàng bảo: "Bây giờ cũng đâu muộn."

"Mình còn tưởng sau kỳ nghỉ hè ấy sẽ không bao giờ gặp lại cậu được nữa." Hắn chậm rãi nói: "Nhưng mà may quá." Tư Bân mỉm cười: "Cậu lại xuất hiện rồi."

"Bọn mình đã cùng chuẩn bị cho cậu một món quà." Lâm Mộc Nhuận mở điện thoại gọi cho Cao Viễn.

Tư Bân "Ừ?" một tiếng rồi phát hiện đèn ở phòng biểu diễn phía đối diện bỗng sáng lên.

Cao Viễn ôm guitar, xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.

Lâm Mộc Nhuận đưa điện thoại cho Tư Bân và nói: "Anh ấy muốn hát tặng sinh nhật cậu đó."

Cao Viễn ở bên kia vẫy tay với Tư Bân, anh ta hắng giọng mấy cái rồi đưa tay gảy dây đàn.

"Happy birthday to you, happy birthday to you. . ."Tiếng hát của Cao Viễn truyền ra từ điện thoại.

Tư Bân cầm điện thoại, nhìn thấy gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng của Lâm Mộc Nhuận thì bật cười ra tiếng.

"Nhuận Nhuận. . ." Hắn nâng tay còn lại lên, còn chưa chạm được vào má của Lâm Mộc Nhuận thì cái giọng oang oang của Cao Viễn đã vang lên từ điện thoại: "Tư Bân! Tư Bân! Bên này!"

Tư Bân theo lời anh ta mà nhìn sang phòng biểu diễn, nơi đó lại chìm trong bóng tối một lần nữa, chỉ có bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" được ghép từ đèn vàng nhỏ treo trên cửa kính là đang lấp lánh sáng rực.

"Wow! Nhìn bên kia kìa!" Có cô gái đã nhận ra động tĩnh ở phòng biểu diễn và lập tức chỉ cho bạn mình: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy chứ? Lãng mạn quá đi!"

"Hai đứa từ từ chơi nhá, anh không làm bóng đèn nữa đâu!" Cao Viễn dứt lời là cúp máy ngay.

Tư Bân thu mắt về, nhìn Lâm Mộc Nhuận một cách dịu dàng rồi hỏi: "Đây cũng là ý tưởng của Dư Thiến Di sao?"

"Ừm. . .Đây là ý tưởng của mình." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy điện thoại mà Tư Bân đưa lại, nói: "Nhưng mà cũng phải cảm ơn anh Cao Viễn đã đồng ý hợp tác."

Tư Bân khẽ cười và bọc lấy tay Lâm Mộc Nhuận trong lòng bàn tay mình: "Cảm ơn, mình vui lắm, rất vui. . ."

Đôi mắt đen láy của hắn sâu hút hồn, khi cười rộ lên, hàng mi dày sẽ cong nhẹ tạo thành một đường viền mềm mại theo đuôi mắt.

"Đây là sinh nhật đầu tiên mà mình được trải qua cùng Nhuận Nhuận." Tư Bân nói: "Cũng là năm đầu tiên chúng ta đi qua cùng nhau."

Không biết ai đã đốt pháo hoa, những tia lửa rực rỡ nở rộ trên bầu trời và ánh lên cửa kính một màu trong trẻo.

"Còn một tiếng nữa mới đến 12 giờ." Lâm Mộc Nhuận nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ rồi nói với Tư Bân: "Sau một tiếng nữa mình còn muốn tặng cậu một món quà nhỏ khác."

"Ừ." Tư Bân gật đầu.

Hai người ngắm pháo hoa trên bầu trời lớn, chậm rãi nhâm nhi ly cà phê đã hơi nguội.

11 giờ 20 phút, họ rời khỏi quán cà phê và cùng bước về phía trường dạy nghề.

"Nhớ hôm đó khi mình bị học sinh ở trường nghề vây quanh, trời còn đang đổ mưa." Lâm Mộc Nhuận vừa đi vừa chỉ vào hiệu sách nhỏ trên đường: "Lúc ấy hiệu sách gần trường đóng cửa nên mình mới phải đến tận đây để mua sách."

Hiệu sách kia vẫn còn đang mở cửa, nhưng thanh niên tóc vàng quản lý ngày hôm đó lại không có mặt. Một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi ở quầy thu ngân và xem phim truyền hình trên máy tính, tiếng bật to đến mức khi đi ngang qua còn nghe rõ, Lâm Mộc Nhuận đoán họ là bố mẹ của cậu bạn tóc vàng kia.

"Con trai của ông bà chủ là học sinh trường nghề." Lâm Mộc Nhuận nói trong lúc đi: "Cậu ấy là người rất nhiệt tình, thấy trời mưa nên đã cho mình mượn áo khoác để che tạm, không may là mình lại bắt gặp nhóm học sinh kia."

Quán nướng vẫn đông khách như thường, không ít thanh niên mặc đồng phục trường nghề đang tụ tập ăn uống trong đó, chai bia và xiên que vương vãi đầy đất.

"Sau đó mình gặp cậu." Lâm Mộc Nhuận chỉ về phía trước khi đã đi qua quán nướng: "Lúc ấy cậu đã giải vây cho mình ngay tại đây."

"Ừ, ngày hôm đó khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt, mình đã rất tức giận." Tư Bân cau mày và nói: "Có lẽ vì thấy cậu cầm áo khoác đồng phục của trường nghề nên họ coi cậu là học sinh trường nghề luôn."

"May mà cậu đã đến." Lâm Mộc Nhuận dừng bước: "Lúc ấy mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đánh nhau với mấy người đó rồi."

Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận xoa chóp mũi và nhỏ giọng giải thích: "Mình không có mẹ, bố thì mất sớm nên hồi tiểu học cũng đã từng đánh nhau khá nhiều lần, dù lần nào cũng thắng chẳng dễ dàng nhưng lâu dần thì những đứa trẻ kia đều không dám nói lời khó nghe trước mặt mình nữa. . ."

Lâm Mộc Nhuận không kể cụ thể là những lời khó nghe thế nào nhưng Tư Bân cũng tự đoán được.

Lâm Mộc Nhuận hồi tiểu học tính tình nhút nhát lại sống nội tâm nên chẳng có bạn bè thân thiết mấy, cậu cũng chưa từng được nếm trải tình thương của mẹ nên từ bé đã trầm lặng và chín chắn hơn so với bạn bè cùng trang lứa.

Trẻ con luôn rất ngây thơ và vô tri bậc nhất, chúng không thể chấp nhận việc trong nhóm bạn có một người thành tích tốt nhưng lại chẳng bao giờ chịu giao tiếp.

Tư Bân khẽ siết chặt bàn tay Lâm Mộc Nhuận.

"Không sao." Nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của hắn, Lâm Mộc Nhuận lên tiếng an ủi: "Qua bao nhiêu năm rồi, đều chỉ còn là quá khứ thôi."

Có chú mèo nhỏ chạy men theo bức tường trước mặt họ, Lâm Mộc Nhuận nhìn nó rồi nói với Tư Bân: "Còn nhớ ngày bọn mình nhặt được Tiểu Bạch ở vườn hoa trong trường chứ?"

"Ừm, vẫn nhớ." Thấy Lâm Mộc Nhuận không muốn nói thêm, Tư Bân trầm mặc một lúc rồi tiếp lời: "Cậu bảo nó là mèo nhà bị chủ bỏ."

"Lần đầu tiên mình thấy nó, trên cổ nó có đeo vòng cổ nên mình mới đoán nó từng có chủ nhân." Lâm Mộc Nhuận nói: "Nó suốt ngày chui rúc vào bụi cây và góc tường, mình sợ nó bị cành cây mắc vào nên mới tháo vòng cổ ra."

"Hôm đó bọn mình đã đưa nó đến bệnh viện thú y này." Tư Bân chỉ vào cửa hàng nhỏ đã đóng cửa: "Nó rất căng thẳng, cứ dùng móng cào mình hoài."

"Khi ấy nó mới thành mèo hoang không lâu nên còn nhát lắm, giờ đã bạo gan hơn rồi." Lâm Mộc Nhuận mỉm cười: "May mà cậu đã nhận nuôi nó."

"Cậu muốn đến thăm nó không?" Tư Bân hỏi.

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu và cùng Tư Bân bước vào cổng khu hoa viên.

Ánh đèn đường sáng rực rọi ra hai cái bóng đen sì dưới đất, Lâm Mộc Nhuận dẫm trên bóng của mình, hồi tưởng lại: "Lần đầu tiên mình đến nhà cậu cũng là vào một ngày mưa nhỉ."

"Hôm ấy mưa to lắm, còn cậu quên chìa khóa ký túc xá." Tư Bân nói.

"Dì quản lý đi có việc mất tiêu, nếu không tình cờ gặp được cậu thì chắc mình phải ngủ qua đêm ngoài hành lang mất rồi." Lâm Mộc Nhuận bật cười.

Tư Bân nâng tay xoa đầu cậu: "Lần sau nếu quên chìa khóa ký túc xá thì nhớ đến nhà bạn trai nhé."

Lâm Mộc Nhuận: "Ừ. . .Được."

Khi hai người về đến nhà, chỉ còn hai phút nữa là đến 12 giờ.

Tư Bân cẩn thận tránh hai nhóc mèo đang quấn bên chân rồi bật công tắc điện cạnh cửa ra vào lên.

"Hai phút nữa là mình sẽ nhận được một món quà khác rồi." Tư Bân thay giày, giúp Lâm Mộc Nhuận cầm chiếc cặp nặng trĩu.

Lâm Mộc Nhuận gật đầu và đặt túi giấy trong tay lên tủ giày: "Món quà này có liên quan đến những nơi bọn mình vừa đi qua đó."

"Ồ?" Tư Bân cười hỏi: "Là nhật kí sao?"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, ôm Tiểu Bạch đang rón rén tiếp cận túi giấy đi.

Đúng mười hai giờ, tiếng chuông chào đón năm mới vang lên, tiếng pháo cũng nối tiếp nhau truyền khắp khu chung cư, các loại ánh sáng sắc màu phản chiếu lên cửa kính ở phòng khách.

Lâm Mộc Nhuận một tay ôm mèo, tay còn lại đưa túi giấy cho Tư Bân và nói: "Cậu mở ra xem đi."

Tư Bân mở hộp quà, phát hiện bên trong là một cuốn album.

Hắn lật trang đầu tiên ra.

Trong album là một cánh cửa.

"Đây là cửa phòng biểu diễn ở tiệm Tinh Nguyệt, cũng là nơi bọn mình gặp nhau lần đầu tiên." Lâm Mộc Nhuận giải thích.

Trang thứ hai là một góc nhỏ trong quán cà phê, nơi Tư Bân đã ở suốt nửa mùa hè.

Trang thứ tư là con phố gần trường dạy nghề.

. . . . .

Trang thứ mười là hai nhóc mèo đang nằm phơi nắng cạnh nhau.

Trang thứ mười một là tòa nhà dạy nhạc vào sáng sớm.

. . . . .

Trang thứ hai mươi chín là thành phố H trong trận tuyết đầu mùa.

Trang thứ ba mươi là tấm ảnh lan truyền trên confession trường của hai người, họ ôm nhau với cây gậy tiếp sức trong tay.

Mỗi trang là một câu chuyện cũ, ghi lại từng khoảnh khắc từ khi hai thiếu niên gặp nhau tới giờ.

Tư Bân lật cuốn album và xem lại một lần nữa, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Mộc Nhuận, hắn bước tới ôm chặt cậu, dịu dàng cúi đầu và hôn lên môi cậu.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa đang nở rộ và để lại những vệt sáng chói lòa trên bầu trời, những vệt sáng ấy quá mức rực rỡ, làm lu mờ cả những ngôi sao phía xa.


—----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cao Viễn - một người biết rút lui đúng lúc khi nhiệm vụ đã thành công mỹ mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com