Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35 - Đội trinh thám công khai cá cược

Editor: Yang Hy

Tại văn phòng đội trinh thám, đám người vừa nghe tin ngày mai sếp và cậu nhân viên họ Phong nào đó cùng nhau xin nghỉ phép, lập tức hồ hởi ùa ra khỏi phòng làm việc, hăng hái bắt đầu buôn chuyện.

Cố Tình Thâm vừa hớp ngụm trà vừa nhỏ giọng như đang bật mí chuyện động trời: "Lời của Ma Tôn hôm nọ các cậu đều nghe cả ha?"

Ý của Cố Tình Thâm là cái câu "tiến triển nhanh dữ thần" mà Chu Minh Diệp từng buột miệng nói ra hôm trước. Còn cái màn im như thóc suốt bao lâu trước mặt người trong cuộc, chính là để giữ mạng đấy. Chứ không thì giờ Hà Minh chắc đã kéo quân sang Ma giới bịt miệng từ lâu rồi.

"Tôi không ngờ thật đấy." Vẻ mặt Lý Trường Xuyên như vừa nuốt nhầm hạt dẻ: "Hồi trước đâm xe húc sếp, rồi sau đó là mấy màn chọc ngoáy qua lại... tôi cứ tưởng họ sẽ thành cặp oan gia ngõ hẹp cơ, ai dè..."

Ngụm trà suýt sặc luôn. Ngay cả người từng trải như Ngụy Hằng, từng chứng kiến Chu Minh Diệp và Huyền Hồng suốt ngày cũng phải thừa nhận lần này hơi khác. Nhưng khi đổi sang Hà Minh với Phong Vạn Lý, cậu ta lại không kiềm được sự ngạc nhiên: "Tôi càng không ngờ là từ lần đầu gặp nhau đến giờ chỉ mới chưa đầy ba tháng thôi đó?"

"Chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết chứ còn gì!" Cố Tình Thâm gật gù với bộ mặt rất chi là từng trải.

"Căn cứ theo hoàn cảnh của sếp với anh Phong, tôi nghi đây là 'hiệu ứng lẫn lộn kích thích'." Ngụy Hằng lập tức phản bác.

Lý Trường Xuyên tuy là tay công tử nhà giàu học đủ thứ nhưng chẳng thứ nào tới nơi, nghe đến đây thì tịt ngòi luôn: "Là gì cơ?"

"Hiệu ứng cầu treo* đó."

*Hiệu ứng tâm lý khi hai người cùng trải qua khoảnh khắc lo lắng, sợ hãi sẽ dễ dàng đồng cảm, nảy sinh tình cảm với nhau.

Cố Tình Thâm không đồng tình: "Tôi thấy không phải. Hay là cá cược không? Xem bao giờ hai người họ công khai chuyện tình cảm?"

Ngụy Hằng vốn tin vào trực giác của mình, lập tức gật đầu nhận kèo, kéo luôn cả Lý Trường Xuyên nhập cuộc.

Thế là ba nhân viên to gan của đội trinh thám thản nhiên lấy chuyện yêu đương của sếp với đồng nghiệp ra làm kèo cá cược, hoàn toàn quên mất rằng bất kỳ ai trong hai người đó đều đủ sức tiễn họ đi gặp ông bà tổ tiên trong vòng một nốt nhạc.

Cá cược xong, Lý Trường Xuyên chợt nhớ ra: "Khoan đã, vậy là coi như tụi mình giải được Bí ẩn số 9 rồi hả?"

Hai người còn lại ngớ ra, chợt nhớ Bí ẩn số 9 là: Tại sao thành phố này lại có nhiều hiện tượng kỳ dị đến vậy?

Cố Tình Thâm lắc đầu: "Không tính. Hiện tại chúng ta mới chỉ biết vùng ngoại ô thành phố từng phong ấn một vật gì đó của cuộc nổi loạn năm xưa thôi, nhưng vẫn chưa đủ để giải thích tại sao nơi này lại là cái ổ chứa toàn chuyện quái gở."

"Hay là... gọi hỏi sếp thử?" Ngụy Hằng suy nghĩ một chút rồi đưa ra gợi ý. "Tôi cứ có cảm giác Bí ẩn số 9 này giống như được nhét vào cho đủ số thôi. Sếp rõ ràng là chọn đúng chỗ mà xuống tay, chứ không phải tình cờ đâu. Thầy tôi nói là sếp đã lựa chọn kỹ lắm rồi mới đặt trụ sở phái Vô Niệm ở đây... à, là tiền thân của đội trinh thám Kiếp bây giờ á."

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lý Trường Xuyên quyết định gọi điện hỏi thẳng cho rõ. Nhưng ai là người gọi thì lại là một vấn đề lớn.

Cố Tình Thâm khoanh tay, ngẩng mặt nhìn trời như đang xem mây trôi, mặt tỉnh bơ như thể: Tôi không nghe không thấy không biết gì hết.

Ngụy Hằng thì nhún vai: "Điện thoại tôi bể từ hôm thứ Bảy rồi, chưa mua cái mới."

Lý Trường Xuyên: "..." Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi nãy cậu còn dùng điện thoại gọi thầy cậu tới kia mà?

Cuối cùng, cả ba quyết định dùng phương pháp khoa học nhất để chọn người gọi là oẳn tù tì.

Và người được thần may mắn lựa chọn... chính là Lý Trường Xuyên. Đối mặt với định mệnh, cậu ta chỉ biết câm nín: "...."

.

Bên kia, Hà Minh vừa đặt điện thoại xuống sau cuộc trò chuyện với Chu Minh Diệp, thì màn hình lại sáng lên, người gọi: Lý Trường Xuyên.

Bình thường ai nấy đều vui vẻ cười đùa là thế, nhưng Hà Minh biết rõ, thật ra giữa họ với mình vẫn có khoảng cách. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì họ sẽ tránh liên lạc với mình. Dù tất cả đều có số điện thoại của Hà Minh, nhưng ngoại trừ nhắn tin, gần như chẳng ai gọi điện cả.

Có thời gian Hà Minh còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng chức năng gọi đến, còn đi sửa mất mấy lần.

Thế nên vừa thấy cái tên hiện lên, Hà Minh đã đoán được là bọn họ vừa họp hội kín xong.

"Trường Xuyên, có chuyện gì thế?" Hà Minh bắt máy, bật luôn loa ngoài khi thấy ánh mắt của Phong Vạn Lý nhìn qua.

Lý Trường Xuyên im lặng một chút, rồi hít sâu như lấy dũng khí: "Sếp, em muốn hỏi về chuyện chọn địa điểm đặt trụ sở đội trinh thám."

"Sao anh lại chọn lập đội ở thành phố Cổ Trủng vậy? Đất nơi này không hề rẻ, cũng không thuận tiện bằng mấy đô thị lớn. Thật ra nếu không nằm gần mấy thành phố lớn, chắc chả ai biết đến cái chỗ này. Nhưng chỗ này có một điểm rất đặc biệt, là nó nằm sát mấy khu của dị nhân, Yêu tộc sống đầy rẫy, rồi còn gần cả ranh giới giữa Thiên giới và Ma giới. Thậm chí dân ở đây cũng dễ bị 'nhập ma', như Tần Dương ấy."

"Nên em muốn hỏi sếp, thành phố này rốt cuộc có gì đặc biệt?"

Lời của Lý Trường Xuyên khiến Phong Vạn Lý nhớ lại một chuyện vẫn luôn bị bỏ qua, chính là chuyện Tần Dương bị nhập ma. Công bằng mà nói, trừ chuyện em gái ra thì cuộc đời Tần Dương không đến nỗi tệ hại. Vậy mà lại bị nhập ma nhanh như vậy? Nếu ai cũng dễ bị nhập như vậy, thì thế giới này làm gì còn người đi tự tử? Người thường chắc thành sinh vật quý hiếm mất.

Nghĩ đến đó, Phong Vạn Lý cũng bắt đầu tò mò về câu trả lời của Hà Minh.

"Tôi đúng là cố tình chọn nơi này. Vì đúng như cậu nói, nó có những điểm rất thuận lợi. Nhưng ngoài ra, còn một lý do nữa." Hà Minh ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: "Cậu có từng nghĩ, tại sao thành phố này lại tên là 'Cổ Trủng' không?"

Lý Trường Xuyên ngẩn người. Người tiếp lời lại là Phong Vạn Lý.

"'Trủng' nghĩa là mồ mả. 'Cổ Trủng'... là mồ cổ..." Vừa nói, đầu Phong Vạn Lý như được ai tháo gỡ hết mớ dây rối: "Quân phản loạn lúc đầu chiếm được thế thượng phong, đương nhiên sẽ chọn địa điểm vừa dễ thủ vừa dễ công. Cổ Trủng có cột mốc biên giới của Thiên giới và Ma giới, việc tiếp viện rất thuận tiện, lại nằm giữa nhân gian, mọi hành động đều có thể giấu kín."

"Cổ Trủng từng là lãnh địa của quân phản loạn. Anh chọn nơi này là để phòng ngừa chuyện bọn chúng nổi dậy lần nữa."

Lý Trường Xuyên như cuối cùng cũng hiểu ra, khàn giọng hỏi: "Vậy... lý do thành phố này có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy là vì... đây từng là chiến trường cổ, còn là tổng bộ của quân phản loạn sao?"

Hà Minh thở dài: "Vùng đất này đã gánh quá nhiều oán khí không thuộc về nó, lại còn bị phong ấn quá nhiều tâm niệm độc ác. Bởi thế mà thành ra như vậy."

"Nơi này không phải là lãnh địa của quân phản loạn, cũng không phải nơi diễn ra trận cuối cùng... nhưng lại là nơi chứng kiến trận chiến đẫm máu nhất." Hà Minh khẽ nhếch môi, nở nụ cười khổ: "Hồi đó... gọi nó là biển máu cũng chẳng ngoa chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com