Chương 1: Gả đến Cố gia là phúc khí của ngươi
"Khóc cái gì mà khóc, ngươi có thể gả đến Cố gia là phúc khí của ngươi."
Kiều Niệm nghe mẹ kế Liễu Tuyết Quý hung tợn nói, trong lòng liền lạnh xuống.
"Chính là, chính là ta chưa có gặp qua Cố Chính Uyên, ta cùng hắn không quen, sao lại có thể nói gả liền gả."
Trong đôi mắt thiếu niên tràn đầy nước mắt, duỗi tay hướng về người cha đang lạnh nhạt, đứng ở một bên xin giúp đỡ.
"Cha, ta không thể gả, có thể giữ ta ở trong nhà được không?"
Nghe nói người kia - Cố Chính Uyên chẳng những hai chân tàn tật, tính cách còn cực kỳ bạo lực, những người cùng hắn kết hôn tất cả đều sợ hắn, nhân viên thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu, có phóng viên chụp tin tức tình cảm của hắn, sau tin tức bị xoá thậm chí cả người đều biến mất.
Để giờ đây, lời đồn về người đàn ông thần bí này, diện mạo ra sao, đều rất ít người biết.
Một bên Kiều Hữu Quốc phía xa nhíu mày, nhìn một bên Liễu Tuyết Quý, ho nhẹ một tiếng nói, "Tuyết Quý, không bằng cùng Cố tổng nói hôn sự này hủy đi."
Liễu Tuyết Quý khiếp sợ, trợn to hai mắt, "Hủy?"
"Vậy công ty ngươi làm sao bây giờ? Mất đi Cố gia giúp đỡ, chỗ trống tài chính của ngươi bổ sung như thế nào?"
Liễu Tuyết Quý đỏ hồng mắt, rất hận, nhìn thoáng qua Kiều Niệm, "Chẳng lẽ ngươi nguyện ý đi ngồi tù? Vẫn là ngươi để Kiều Thanh gả qua đó đi?"
"Kiều Thanh mới 18 tuổi, còn đi học, ngươi dám làm như vậy đối với Kiều Thanh, ta liền chết cho ngươi xem!"
Vừa mới dứt lời, Liễu Tuyết Quý liền bắt đầu thương tâm, lau nước mắt, đồng thời còn hung tợn trừng mắt nhìn Kiều Niệm một cái.
Kiều Hữu Quốc vẻ mặt khó xử, chỉ có thể bắt đầu khuyên Kiều Niệm.
"Niệm Niệm, ngươi thông cảm cho cha được không? Ngươi thay em trai gả qua đi, giúp Kiều gia vượt qua khó khăn này, một thời gian sau, ngươi đề nghị ly hôn, cha đều sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi có được không?"
Kiều thị là một công ty nhỏ, khoảng thời gian trước gặp nguy cơ tài chính, Kiều Hữu Quốc bôn ba, bận rộn tìm người hùn vốn, cùng đường gặp Cố thị cư nhiên nguyện ý ra tay hỗ trợ, điều kiện là Kiều nhị thiếu gia gả qua đây.
Cố Chính Uyên đã ngồi ở trên xe lăn ba năm, nghe nói là do một tai nạn xe cộ tạo thành, nghe nói lần này kết hôn là vì xung hỉ.
Chỉ thị của người đàn ông này làm cho người ta lo lắng, sợ hãi, không ai dám làm trái lệnh, phải gả qua đó, nhiều tiền cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Một bên Liễu Tuyết Quý tiếp tục nói, "Kiều Niệm, ngươi cho dù không vì cha, cũng phải vì bà ngoại đang sinh bệnh của ngươi ngẫm lại, nếu Kiều gia thật sự suy sụp, không có người tiếp tế chi phí chữa bệnh, bà ngoại ngươi bấy giờ sẽ ra sao?"
Kiều Niệm nghĩ đến bà ngoại vẫn còn ở viện dưỡng lão, đôi môi tái nhợt, run rẩy, cuối cùng phải gật đầu, nhỏ giọng nói.
"Được, ta đồng ý gả qua đó."
Hắn không muốn làm cha khó xử, quan trọng hơn là sinh mệnh của bà ngoại phải dựa vào Cố gia, mẹ là con gái duy nhất của bà ngoại, mẹ qua đời 1 thời gian, bà ngoại liền ấm ức thành bệnh, bị bệnh trầm cảm, còn có bệnh của người già, ở một mình tại viện điều dưỡng, trong lúc đó cha luôn là người trả tiền thuốc men.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cố gia là một vực sâu,chờ hắn nhảy vào.
Ba ngày sau, đoàn xe của Cố gia mênh mông, cuồn cuộn chạy đến cửa Kiều gia.
Kiều Hữu Quốc cùng Liễu Tuyết Quý ăn mặc đẹp đẽ, trước ngực cài bông hoa đỏ tươi, gương mặt tươi cười đón chào người tới người đi.
Cầm đầu đoàn xe là chiếc Maybach màu đen.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt lạnh lẽo, xuất chúng xuất hiện, nam nhân có ngũ quan rõ ràng, diện mạo có tính công lược, đôi mắt thâm thúy quan sát xung quanh.
"Ta tới đón người."
Cố Chính Uyên môi mỏng khẽ mở, thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng làm kinh sợ một đám người.
Kiều Hữu Quốc nhanh chóng tiến lên, hơi khom lưng nói với cửa sổ xe, "Cố tổng, ngài đã tới, Kiều Niệm đã chuẩn bị tốt, ta đây liền gọi hắn ra."
Hắn vội vàng phất tay với Liễu Tuyết Quý, Liễu Tuyết Quý hiểu ý, lập tức xoay người đi vào phòng gọi người.
Trong phòng, Kiều Niệm đã sớm bị người của Cố gia phái tới tạo hình, đoàn người đem hắn trang điểm một phen.
Kiều Niệm mặc một thân tây trang, cổ áo được thiết kế sư thiết kế thành tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu trắng, áo bành tô là kiểu dáng vạt áo lụa trắng dài, thoạt nhìn giống một tiểu thiên sứ không rành thế sự.
Hắn kéo khăn che phủ xuống dưới, thoáng che khuất cái trán, đôi mắt trong trẻo như một hồ nước, cánh mũi nhỏ nhắn, môi nhạt màu, xinh đẹp khiến mọi người không thể rời mắt.
Hết chương 1!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com