Chương 26
Cảnh hôn đổi thành ngày mai quay? Tô Bạch kinh ngạc đi qua xem .
Phân đoạn trong kịch bản lần này chính là phân đoạn diễn biến tiếp theo của đoạn mà hắn cùng Lục Văn Tông lần đầu diễn(có ai còn nhớ đoạn này không ? Nếu không nhớ thì quay lại chương 6), Triều Thanh đụng phải cảnh tượng Cung Thành Trụ hút máu sau đó ném tỏi ra rồi xoay người chạy trốn, bị Cung Thành Trụ đuổi theo hút máu dẫn đến mất trí nhớ.
Đêm nay bọn họ sẽ quay phần tiếp theo của phân đoạn lần trước đó ,sau khi Triều Thanh té xỉu bị Cung Thành Trụ đưa về trong phủ, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau chính là phân đoạn diễn hôn lần thứ nhất.
Đạo diễn Thân vốn dĩ muốn cho hai người làm thân lâu hơn một chút sau đó mới cho quay cảnh hôn, cho nên cảnh hôn phía trước đều bị đẩy ra sau.
Bất quá theo sự quan sát của ông ta, cảm giác hai người bọn họ đã rất thân rồi, vậy nên ông ta liền quyết định dựa theo trình tự bình thường mà quay .
"Đêm nay hai người các cậu trở về khách sạn có thể tìm xem cảm giác, Văn Tông có thể giúp Tô Bạch được không ?"
Tô Bạch tò mò, diễn cảnh hôn thì đối diễn như thế nào?
Đang muốn dò hỏi, liền thấy Lục Văn Tông nhàn nhạt mở miệng "Được"
Thấy Lục Văn Tông đồng ý giúp hắn, Tô Bạch cũng nhẹ nhàng thở ra, thật sự là hắn không có kinh nghiệm diễn cảnh hôn, thậm chí liên tiếp hôn đều không có quá(?)
Nghĩ nghĩ, đột nhiên Tô Bạch cảm thấy chính mình thật mệt.
Thực mau mọi người liền phải đi chụp bổ sung cho cảnh diễn đêm nay, Tô Bạch chỉ có thể tiếc nuối nhìn Hạ Tuấn Sinh, "Xem ra hôm nay không thể cùng cậu đi dạo "
Hạ Tuấn Sinh còn đắm chìm trong tin tức hai người bọn họ sắp hôn diễn, nghe vậy nhanh chóng nói "Không sao ,cậu đi trước đi không cần phải để tâm đến tớ "
Hắn hiện tại hoàn toàn phục Tiểu Bạch Bạch , khí tràng trên người Lộ Thần quá cường, loại người này ngay cả tới gần đều rất có cảm giác áp bách, như thế nào Tô Bạch lại có thể cùng hắn quan hệ tốt?
Hạ Tuấn Sinh hắn cũng không dám nói chuyện cùng Lộ Thần, vẫn là đứng từ xa chú ý bọn họ , nếu như cp phấn trở thành thật thì thực tốt.
Tô Bạch gật đầu, hắn cùng Hạ Tuấn Sinh là lão bằng hữu không cần khách khí, nhờ Trương Nhiêu mang theo người tùy tiện đi dạo, hắn liền đi theo đạo diễn Thân đi đóng phim.
Hai người yêu cầu một lần nữa hoá trang làm tạo hình, Lục Văn Tông lại lần nữa thay một bộ cẩm văn áo đen, làn da tái nhợt như mắc bệnh, lây dính máu đỏ tươi, đứng ở trong bóng đêm thực quỷ mị, thoạt nhìn cường đại lại nguy hiểm.
Rời xa ngọn đèn dầu lầu các phồn hoa , Tô Bạch lại lần nữa trở lại con hẽm nhỏ âm u lần đầu tiên quay phim, quay lại chốn cũ này làm hắn khó được tâm sinh cảm khái.
Thật sự đã lâu cũng chưa tới phá địa phương như vậy...
Thấy Lục Văn Tông như cũ cao lãnh đứng ở bên cạnh, Tô Bạch dùng khuỷu tay thọc thọc hắn, đùa giỡn nói "Lục lão sư, suất diễn kế tiếp thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, có cần phải chú ý cái gì không?"
Lục Văn Tông rũ mắt nhìn Tô Bạch ,đôi mắt ửng đỏ mang mười phần tính nguy hiểm.
"Chưa đến mức phải chỉ giáo, chỉ cần cậu không trợn mắt là được."
Tô Bạch nhếch miệng "Anh chỉ cần không khiến tôi ngã xuống đất ,tôi tuyệt đối sẽ không trợn mắt,."
Nói xong hắn duỗi tay niết lấy cánh tay Lục Văn Tông , sờ đến cơ bắp trên người hắn, nghĩ thầm Lục Văn Tông sức lực lớn như vậy, đợi lát nữa hẳn sẽ không khiến hắn ngã .
Lục Văn Tông mặt không có biểu tình nhìn hắn sờ loạn tay chân, tuy rằng ánh mắt lạnh căm căm, lại cũng không ngăn cản.
Lúc này đạo diễn Thân lại đây, miêu tả lại động tác như lần trước, ý bảo Tô Bạch cả người vô lực ngã vào trong lòng ngực Lục Văn Tông, mà Lục Văn Tông gắt gao ôm lấy hắn.
Điều chỉnh xong tư thế, chính thức bắt đầu quay.
Cung Thành Trụ cúi đầu, Triều Thanh hai mắt nhắm nghiền sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn.
Thần sắc Cung Thành Trụ phức tạp, huyết tộc làm mất trí nhớ không phải nhất định sẽ hiệu quả, đặc biệt máu Triều Thanh là máu đặc thù, có lẽ hắn sẽ có thể nhớ lại .
Lấy mức độ thống hận của hắn đối quỷ hút máu ,khẳng định sẽ báo lại với triều đình, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là diệt khẩu.
Nhìn Triều Thanh mặc dù té xỉu cũng nhíu chặt mày, trong lòng Cung Thành Trụ vô cùng giãy giụa, giữa mày dần dần lộ ra thống khổ, như thế nào cũng không hạ thủ được.
Giờ khắc này Cung Thành Trụ mới chân chính ý thức được chính mình sớm đã thích Triều Thanh, ở trên phố lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn liền thích, tình nguyện bại lộ thân phận nguy hiểm, cũng không muốn thương tổn hắn.
Ánh trăng quy về bí ẩn, bóng đêm dần dần đặc sệt.
Trầm mặc thật lâu sau, hắn thở dài đem người chặn ngang bế lên, ở trên trán Triều Thanh rơi xuống một cái hôn khẽ.
Nụ hôn này thực nhẹ, lại vô cùng trầm trọng.
Trán truyền đến xúc cảm mềm mại, Tô Bạch bởi vì nhắm hai mắt nên mọi tập trung đều dồn vào nơi này, thực nhẹ cũng thực ngứa.
Mí mắt Tô Bạch bất động, nhưng trong lòng bắt đầu phun tào.
Lại có đoạn diễn bổ sung , đạo diễn Thân cư nhiên lại không nói cho hắn, hắn vừa rồi kinh ngạc thiếu chút nữa liền mở to mắt.
Hắn đã bị Lục Văn Tông tiếp xúc rất nhiều lần, vốn tưởng sẽ không sao, ai ngờ không hề có, ngược lại càng ngày càng mẫn cảm.
"Cắt! Đoạn này quá tốt!"
Rốt cuộc Tô Bạch cũng được thở phào một hơi, giãy giụa từ trên người Lục Văn Tông đi xuống.
Mọi người lại đi đến phòng Triều Thanh, bởi vì tốc độ của quỷ hút máu cơ hồ có thể di dời thực nhanh, cho nên tiếp theo trực tiếp quay ở nơi này .
Lục Văn Tông lại lần nữa bế Tô Bạch lên, hiện tại còn không có bắt đầu quay, cho nên Tô Bạch trợn tròn mắt, rõ ràng có thể cảm giác được đối phương bế hắn lên thực nhẹ nhàng.
"Tôi có phải hay không thực nặng?" Tô Bạch tự nhận thể trọng của chính mình sẽ khiến đối phương tốn không ít sức lực .
Lục Văn Tông ăn ngay nói thật, "So với lần trước ăn lẩu còn nặng hơn."
Tô Bạch khóe miệng trừu một chút, sao Lục Văn Tông có thể có nhớ rõ trước kia hắn có bao nhiêu nặng ? Khẳng định là cố ý nói như vậy.
Hắn đột nhiên muốn trả thù hắn, ỷ vào việc Lục Văn Tông đang ôm hắn không thể nào cử động được, chấm một giọt máu từ trên cổ Lục Văn Tông .
Vốn dĩ máu đọng lại trên cổ cũng không nhiều lắm, giờ phút chấm lấy cũng chỉ có được một lớp máu mỏng.
Lục Văn Tông phát hiện động tác của Tô Bạch, quay đầu nhìn hắn.
Tô Bạch nguyên bản đối diện với sườn mặt Văn Tông, giờ phút này hắn quay đầu nhìn sang , hai người liền mặt đối mặt, có thể nhìn được kỹ càng ngũ quan của nhau .
Tô Bạch cười hắc hắc "Văn Tông a, tôi sẽ dùng máu vẽ lên mặt anh khiến cho anh thực xấu xí "
Nghe được lời này của Tô Bạch, mọi người chung quanh tức khắc hoảng sợ nhìn về phía bên này.
Ở trên mặt Lộ Thần vẽ thành xấu xí ?! Ngọa tào, bọn họ không nghe lầm đi! Đây là đang gây chuyện sao?
Lục Văn Tông liếc mắt nhìn ngón tay Tô Bạch "Không đủ."
Tô Bạch nghi hoặc, cái gì không đủ?
Hắn lười phải nghĩ, vươn ngón tay ra ấn lên khóe mắt Lục Văn Tông, ý đồ dùng máu vẽ một trường tuyến(?)
Nhưng mà vốn dĩ máu đọng lại không nhiều lắm, cho nên Tô Bạch chỉ miễn cưỡng ấn một điểm hồng lên đuôi mắt Lục Văn Tông .
Lục Văn Tông quay đầu xem hắn, đuôi mắt một chút đỏ thắm diễm lệ đến cực điểm, giống như yêu nghiệt mê hoặc lòng người .
Trong chốc lát gian đầy vẻ phong tình, Tô Bạch gần gũi thấy một màn như vậy liền kinh diễm đến rồi .
Môi hắn ngập ngừng trương trương, rốt cuộc cũng không nói ra được lời nào .
Quả nhiên là người đẹp, cái phong cách gì cũng đều có thể khống chế.
Đạo diễn Thân lại đây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ấn hồng trên mặt Lục Văn Tông ,ngạc nhiên nói "Không nghĩ tới Văn Tông còn rất thích hợp, đừng lau cứ như vậy mà quay đi!"
Dấu ấn hồng này vừa lúc là ở bên sườn mặt phía bên phải , lần này chủ yếu chụp sườn mặt bên trái , cũng không lộ tẩy.
Ánh mắt Lục Văn Tông vẫn luôn dừng ở trên người Tô Bạch, nghe vậy nhướng mày "Vẽ không tồi, cảm ơn."
Tô Bạch phục hồi lại tinh thần ,thở hắc ra một hơi thật dài .
Sớm biết sẽ thành ra như vậy hắn sẽ đem máu điểm ở chóp mũi là tốt nhất, vẽ thành cái mũi hề ,hắn cũng không tin Lục Văn Tông còn có thể đẹp.
Thực mau bắt đầu tiếp theo quay.
Cung Thành Trụ ôm Triều Thanh đi vào phòng ngủ, trầm mặc đem hắn đặt hắn ở trên giường, bởi vì muốn cho Triều Thanh sau khi tỉnh lại cho rằng chính mình ở nhà ngủ, cho nên hắn giúp Triều Thanh cởi ra áo ngoài.
Lần trước bị xé rớt quần áo không tính, lần này là lần đầu tiên có người giúp Tô Bạch cởi quần áo, trong lòng biệt nữu cực kỳ.
Cố tình hắn còn không thể động, chỉ có thể tùy ý để cho Lục Văn Tông hành động, phỏng chừng trong lòng Lục Văn Tông cũng cảm thấy quái quái.
Trong lòng bất đắc dĩ, Tô Bạch chỉ có thể đổ lỗi vì lúc trước nghĩ quá đơn giản, mới cảm thấy hai người đàn ông diễn phim vai người yêu sẽ không cảm giác.
Kết quả thì sao ! Không chỉ có cảm giác đâu, quả thực quá kích thích!
Quần áo cổ trang không dễ cởi cho lắm, đặc biệt chuyên gia thiết kế áo khoác vì thân phận Triều Thanh là công tử mà tốn nhiều công sức thiết kế ra bộ đồ phức tạp này, muốn cởi phải cởi rất lớp.
Đầu ngón tay Lục Văn Tông thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua trên eo Tô Bạch, cùng phía sau lưng bất đồng, phần eo chính diện của Tô Bạch thực mẫn cảm, một chút lần này làm cho hắn ngứa không thôi.
Đặc biệt là thời điểm kéo cổ áo khoác ra, cách một tầng áo lót hơi mỏng , đầu ngón tay Lục Văn Tông lưu luyến ở trên ngực Tô Bạch, như có như không đụng vào có cảm giác giống như bị điện giật , da đầu Tô Bạch đều bắt đầu tê dại.
Áo trong Tô Bạch là màu đỏ sậm, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, giống như một con rối được làm rất tinh xảo .
Giờ phút này hắn nhắm hai mắt, nằm ở trên giường tùy ý để Lộ Thần rút đi quần áo, ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng lưu luyến ở trên người hắn, rõ ràng một tấc da thịt cũng chưa lộ, hình ảnh lại vô cùng ái muội, không ít nhân viên cộng tác chung quanh nhìn thấy đều đỏ mặt .
Thật vất vả chịu đựng chờ đến khi đạo diễn Thân kêu ngừng, Tô Bạch đột nhiên từ trên giường ngồi phất dậy ,lỗ tai đều phiến hồng .
"Hảo, kết thúc công việc hôm nay đi, Văn Tông a Tiểu Tô liền giao cho cậu, phiền toái cậu trở về dạy dạy cho hắn." đạo diễn Thân dặn dò nói.
Tuy rằng Văn Tông cũng không chụp quá hôn diễn, bất quá hắn tin tưởng loại việc nhỏ này khẳng định không làm khó được hắn.
Lục Văn Tông nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt như suy tư gì nhìn chằm chằm ngón tay chính mình .
Chờ trở lại khách sạn, Tô Bạch thoải mái dễ chịu nằm ở trong bồn tắm , trong đầu toàn là nghĩ tới hôn diễn vào ngày mai.
Nếu có thể một lần liền qua thì tốt rồi.
Một hồi nữa hắn tìm Lục Văn Tông đối kịch mấy lần ,được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu ngày mai đở phải nhiều lần NG.
Nghĩ vậy hắn lại có chút buồn bực, sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay hắn trước tiên sẽ tìm một cô bạn gái, hiện tại nhưng ngược lại khen ngợi, nụ hôn đầu tiên trực tiếp cống hiến cho nghệ thuật.
Tuy rằng Tô Bạch không quá để ý này đó, trong lòng vẫn là không khỏi bị đè nén.
Lại lần nữa cảm thấy may mắn nam chính là Lục Văn Tông, cùng đại soái ca diễn cảnh hôn Tô Bạch tốt xấu không ghê tởm, nếu thật là đại thúc nào đó giống như trong lời Hạ Tuấn Sinh nói ,khả năng hắn sẽ không diễn mà bồi thường hợp đồng.
Hắn nghĩ ngợi, đạo diễn Thân cố ý nói hắn nhờ Lục Văn Tông thỉnh giáo , chẳng lẽ Lục Văn Tông ở phương diện hôn diễn rất có kinh nghiệm?
Trong lòng mạc danh không quá thoải mái, trước kia Tô Bạch không quan tâm giới giải trí như thế nào , trước khi đóng phim còn bị fans Lục Văn Tông mắng, liền càng không nghĩ hiểu biết hắn, thật đúng là không biết hắn chụp không chụp.
Vì thế hắn lấy điện thoại ra , đánh ra dòng chữ Lục Văn Tông hôn diễn .
Nhưng mà kết quả tìm tòi thực ngoại dự kiến của hắn.
Tô Bạch kinh ngạc, trước nay Lục Văn Tông không diễn qua phim tình cảm bao giờ , thậm chí tìm tòi ra tới phần lớn truyền thông cùng các dân cư mạng đều chờ mong cảnh hôn của hai người bọn họ trong 《 Dạ Nha 》
Càng quá phận chính là, bởi vì Lục Văn Tông không có bất kì tai tiếng nào, cư nhiên có vô số truyền thông hoài nghi hắn thích nam nhân.
Tô Bạch bĩu môi, Lục Văn Tông thích nam nhân mới có quỷ.
Hắn yên tâm rất nhiều lại không khỏi bắt đầu lo lắng, nếu hai người bọn họ ai cũng không có kinh nghiệm hôn diễn ...... cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mang tâm tình phức tạp tắm rửa xong, Tô Bạch sợ cảm mạo, thay áo ngủ tay dài lông xù xù , đi dép lê mềm như bông vào ,đi về phía mép giường, gửi tin nhắn đến Lục Văn Tông.
"Khi nào có rảnh a? Tôi với anh có thể đối diễn không."
Sau khi Tô Bạch gửi xong tin nhắn qua liền lấy kịch bản sau đó ngồi trong phòng đợi hắn, nhưng mà đợi nửa giờ cũng chưa có hồi âm.
Nghĩ đến ngữ khí Lục Văn Tông lúc ấy không mặn không nhạt, Tô Bạch chậc một tiếng.
Quả thực thái độ này khi lạnh khi nóng, thật kích thích!
Bệnh cũ của Tô Bạch lại tái phát, cư nhiên mạc danh vui vẻ, cũng không ngại chính mình lấy kịch bản trước nhìn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com