Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi.

"Cũng không đến mức phải đi chết đâu."

Vị vu y an ủi Chúc Minh Tỉ.

"Chuyện như vậy ấy mà, nhắm mắt mở mắt một cái là qua, cậu đừng mang gánh nặng tâm lý, cũng đừng cứ nghĩ đến lời nguyền của Mị ma mà coi đó là sự sỉ nhục. Cứ coi như một cách trị liệu thôi."

"Nếu thực sự không chịu nổi, ta có thuốc tê và thuốc ngủ đây, trước khi làm uống hai ống, đảm bảo cậu cả quá trình không thấy đau đớn, cũng không nhớ gì."

"Tất nhiên, nếu đã định dùng thuốc thì không thể tùy tiện nhặt đại một Ma tộc ngoài đường được, phải tìm một người đáng tin."

"Nói đến Ma tộc đáng tin, thật ra ta biết một vài Mị ma, họ đều là người làm nghề chuyên nghiệp, không chỉ ngoại hình đẹp, thể lực tốt, mà còn phục vụ rất tận tình. Chỉ cần ma tinh thạch chứ không đòi mạng, ngoại trừ giá hơi cao ra thì không chê vào đâu được. Báo tên ta còn được giảm giá đấy..."

Vừa nói, ông ta vừa rút từ ngăn kéo ra một tấm danh thiếp đưa cho Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu ngước đầu lên, ánh mắt u ám.

"Gì vậy? Cậu không thích Mị ma à?" Vu y nhìn vẻ mặt cậu, lẩm bẩm, "Ờ cũng đúng, chắc là có bóng ma tâm lý với Mị ma rồi. Ngoài Mị ma, ta còn quen vài Huyết tộc nữa, giá rẻ, nhưng sẽ tranh thủ lúc cậu không để ý mà hút máu đấy, ta thì không khuyên chọn đâu..."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Thấy ánh mắt cậu vẫn lành lạnh khó dò, vu y rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Lại nghĩ gì nữa thế?"

"Tôi đang nghĩ ông có phải lang băm không."

"..."

Vu y bắt đầu cáu rồi.

Ông ta ném lại tấm danh thiếp vào ngăn kéo, nghiêm giọng: "Nếu cậu không tin tay nghề của ta thì có thể đi tìm người khác, nhưng nói trước, cậu chắc chắn là trúng Mị độc rồi. Mị độc không có thuốc giải, ít thì ba ngày, nhiều thì ba tháng, cậu chắc chắn chết. Ngoài ra, cơ thể cậu cũng sẽ thay đổi, mỗi khi đêm xuống sẽ tỏa ra mùi thơm lạ lùng, đặc biệt hấp dẫn Ma tộc. Lúc đó, dù cậu không tìm họ, họ cũng sẽ tìm đến cậu. Mà đã bị họ tìm tới rồi, họ muốn thân thể cậu hay cái mạng cậu thì không phải do cậu quyết định đâu!"

Dứt lời, ông ta vẫn bực bội, nói tiếp: "Cậu nghĩ ta giới thiệu Mị ma thì được bao nhiêu phần trăm phí hoa hồng? Có năm phần trăm thôi! Ta vì chút tiền ấy mà hủy danh tiếng của mình chắc?"

"Xin lỗi." Chúc Minh Tỉ lập tức nhận lỗi, "Tôi nói bừa thôi. Không phải tôi không tin y thuật của ông, chỉ là tôi không muốn đối mặt với thực tế... với cả tôi đau đầu quá."

Vu y nghe vậy liền trở nên nghiêm túc, nhỏ vài giọt dược thủy vào mắt trái của Chúc Minh Tỉ.

Đau đầu giảm bớt, ông ta đưa lọ thuốc cho cậu, giọng hòa hoãn: "Thuốc giảm đau chỉ chữa tạm, dùng vài lần là hết tác dụng. Cậu vẫn nên sớm tìm Ma tộc thì hơn."

Vừa nói, ông ta lại lấy tấm danh thiếp ra lần nữa, đẩy tới trước mặt Chúc Minh Tỉ.

"Nhớ báo tên ta đó, nhất định phải nhớ nha."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu lặng lẽ ngước lên: "Tôi bị nguyền rủa rồi, ai quan hệ với tôi cũng sẽ chết."

"..."

Vu y chầm chậm thu tấm danh thiếp về.

Trong phòng rơi vào trầm mặc thật lâu.

Người duy nhất còn động đậy là con lợn rừng nhỏ đang ngó nghiêng ngó dọc, bồn chồn bất an, còn hơi muốn hắt xì nhưng lại cố nín nhịn.

"... Ai lại ác độc thế, nguyền kiểu này? Chắc chắn là chết à? Không có ngoại lệ nào sao?"

"Chỉ có một người là ngoại lệ."

"Vậy thì..."

"Bảo tôi đi tìm hắn giải độc, thà tôi đi chết còn hơn." Chúc Minh Tỉ khẽ nhếch khóe môi.

Im lặng lại bao trùm.

Chỉ là lần này, con lợn nhỏ cũng không còn ngó nghiêng nữa, mà cụp tai nằm bẹp dưới đất, ủ rũ như quả bóng xì hơi.

Nói thì nói vậy.

Nhưng khi kỳ lân bay lên không trung chở Chúc Minh Tỉ...

Ánh mắt cậu vẫn vô thức xuyên qua tầng mây, nhìn về phía rừng Ma pháp.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn của cậu, kỳ lân không nhận được lệnh rõ ràng cũng chầm chậm đổi hướng, bay về phía khu rừng.

Chúc Minh Tỉ không ngăn lại.

Thuốc của vu y dùng được năm lần thì mất tác dụng.

Chiều hôm sau, Chúc Minh Tỉ thực sự trải qua lần phát tác đầu tiên của Mị độc.

Tay chân cậu mềm nhũn, đầu óc choáng váng.

Cảm giác nóng ran vô cớ từ trong thân thể trào lên, não trái như có kim châm, từng cơn đau không dữ dội nhưng dai dẳng, khiến pháp thuật Joa cũng không thể phát huy hiệu lực.

Cậu khổ sở đến mức muốn phát điên, chỉ muốn vung pháp trượng phá hủy tất cả.

Cậu rời khỏi khu dân cư, bước vào rừng, ngâm mình trong hồ lạnh mới dễ chịu hơn đôi chút.

Thế nhưng đến khi màn đêm buông xuống, từ bóng tối truyền đến vô số ánh nhìn rình rập.

Vu y không nói sai.

Cơ thể cậu thực sự bắt đầu tỏa ra mùi hương dị thường ngọt ngào vào ban đêm, và chỉ trong vòng hai tiếng đã dẫn dụ đến ba Mị ma và hai Huyết tộc.

Chúc Minh Tỉ lần lượt giết sạch chúng.

Cậu không xử lý xác, cứ để chúng nằm tứ tán ven hồ làm cảnh cáo cho kẻ đến sau.

Vì vậy, Ma tộc thứ sáu đến rất muộn mãi mới dám xuất hiện.

Xui xẻo thay, đúng lúc đó, Mị độc của Chúc Minh Tỉ lại phát tác.

Cậu mất kiểm soát, ra chiêu sai.

Đáng lẽ là đòn chí mạng lại thành thuật định thân.

Huyết tộc hoảng loạn bị trói đứng yên tại chỗ.

Không muốn dùng đại trận cấp Thánh khiến Ma Vương chịu phản phệ, Chúc Minh Tỉ liền cầm dao găm định bước tới cắt đầu hắn.

Nhưng càng tới gần, bước chân cậu càng chậm.

Bởi cậu ngửi thấy trên người Huyết tộc kia có một mùi thơm mát lạ kỳ khiến cơn đau của cậu dịu đi.

Chúc Minh Tỉ dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau khi bị định thân, tên Huyết tộc ấy đã lấy lại lý trí, mắt đỏ sậm cũng chuyển về màu nâu đen.

Da hắn tái nhợt, tóc đen nhánh.

Chúc Minh Tỉ chợt thấy gã này... cũng khá đẹp trai.

Dao găm lạnh lẽo rủ xuống bên người.

Cậu cụp mắt, những ngón tay nóng bỏng chạm lên mặt đối phương.

Tên Huyết tộc này vốn là người mà cậu định giết.

Chúc Minh Tỉ nghĩ thầm.

Vậy sao không dùng hắn xong rồi mới giết?

Như vậy, Mị độc sẽ được giải.

Còn về Ma Vương...

Cùng lắm là bị ngàn đao lăng trì, cũng đâu có chết.

Dưới ánh trăng, Chúc Minh Tỉ yên lặng nhìn gã Huyết tộc. Hai năm qua cậu đã cao lên một chút, giờ còn nhỉnh hơn hắn nửa cái đầu.

Nên ánh nhìn của cậu có chút từ trên xuống là kiểu nhẹ nhàng nhưng áp lực.

Gương mặt cậu dưới tác dụng của Mị độc hơi đỏ, con mắt trái màu tím phát ra ánh sáng mê hoặc, còn mắt phải thì đen sâu thăm thẳm, lạnh lùng đến mức lạc lõng giữa màn đêm.

Cậu túm cằm Huyết tộc, ép hắn ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác lướt qua gương mặt ấy.

Khuôn mặt cậu dưới trăng vô cùng lãnh đạm.

Nhưng Huyết tộc dường như nhận ra điều gì.

Vẻ sợ hãi trên mặt hắn dần tan biến, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lại ngả về màu đỏ máu.

Giọng hắn khàn đục như lửa: "Cậu trúng Mị độc rồi, giờ cậu rất khó chịu đúng không? Giao cho tôi đi, tôi sẽ khiến cậu sung sướng... Ặc!"

Một tiếng kêu đau chưa kịp thốt ra.

Xương cổ hắn đã bị một bàn tay dứt khoát bóp nát.

Thôi vậy.

Chúc Minh Tỉ lui lại một bước, lấy khăn tay lau sạch máu dính.

Vẫn xấu quá.

Không xa nơi đó.

Con lợn nhỏ đứng cứng đờ dưới ánh trăng, toàn thân lông dựng đứng cuối cùng cũng thả lỏng, hí hửng chạy về phía Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ nhắm mắt, ngâm mình trở lại vào hồ nước lạnh buốt.

Con lợn nhỏ chạy vòng quanh bờ hồ, bốn cái chân ngắn cứ thế chạy qua chạy lại bên cậu.

Chúc Minh Tỉ đưa tay vớt nó lên.

Không biết là vì ánh sáng quá mờ hay vì đầu óc cậu đã mơ hồ, cậu lại cảm thấy con lợn nhỏ này thật sự... nhìn khá khẩm hơn một chút rồi.

Lông mượt hơn, nanh trắng hơn, đến màu da cũng đều hơn.

Chúc Minh Tỉ hai tay nâng nó lên, lắc lắc trong không trung, rồi nói:

"Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi."

Con lợn nhỏ khựng lại một chút, lập tức gật đầu lia lịa, cái đuôi quẫy như chong chóng, thân hình run run trong tay cậu.

Không rõ là háo hức hay sợ hãi.

"Đừng sợ."

Chúc Minh Tỉ đưa một tay xoa lên đám lông bị gió thổi rối tung trên đầu nó .

"Hắn không giống lời đồn đâu, chẳng đáng sợ gì cả."

Con lợn nhỏ như được an ủi, mắt lấp lánh nhìn cậu.

"... Chỉ là hơi đáng ghét thôi." Chúc Minh Tỉ thì thầm.

Con lợn nhỏ: "..."

"Bõm" một tiếng, nó giãy ra khỏi tay cậu, rơi tõm xuống nước, không thèm quay đầu mà lội thẳng lên bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com