Chương 43: Ngày sinh dự tính 3
Tốc độ tìm kiếm của những người khác không nhanh bằng Lâm Gia và Diêm Tự. Sau khi Lâm Gia đi quanh tòa nhà bệnh viện thêm lần nữa, bốn người kia cuối cùng cũng kết thúc việc tìm kiếm.
Lúc này họ đang ở tầng ba của tòa nhà bệnh viện, đứng ở chỗ ngoặt nối với phòng VIP chờ những người khác.
Vị trí này được lựa chọn kỹ càng, có thể coi như vị trí đắc địa, nhìn sang trái có thể thấy một góc của phòng bệnh VIP, nhìn sang phải có thể chú ý đến quầy y tá. Chỉ cần nhỏ giọng một chút, với khoảng cách giữa phòng bệnh VIP và quầy y tá, đều không thể nghe âm thanh từ đây, trừ phi thứ trong phòng VIP không phải là người.
Thấy bốn người tập trung ở đây, Lâm Gia cùng hai cái đuôi cũng đến. Những người khác thấy ba người Lâm Gia đều không có ý định giao lưu, cho đến khi Diêm Tự chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn mới có người gọi một tiếng: "Đội trưởng Diêm."
Diêm Tự cà lơ phất phơ đi đến.
Những người này lập tức nói các manh mối họ phát hiện. Một người đàn ông xỏ lỗ tai nói: "Phòng VIP ở tầng ba hình như có tiếng động."
Một người đàn ông trung niên có nốt ruồi ở lông mày tiếp lời: "Cửa hình như bị khóa, chúng tôi không dám lại gần."
Người đàn ông xỏ lỗ tai tiếp lời: "Chúng tôi lục soát khắp toà nhà bệnh viện, không tìm thấy chìa khóa."
Người đàn ông có nốt ruồi bổ sung: "Không chỉ chìa khóa, cả tòa nhà bệnh viện đều trống không, không có thuốc men hay thiết bị y tế. Ôi trời, xem ra manh mối duy nhất chỉ có trong phòng VIP, nhưng phòng này cũng rất kỳ lạ. Chúng tôi phát hiện từ bên ngoài tòa nhà bệnh viện, phòng này không có cửa sổ, các phòng bệnh khác đều có, chỉ riêng phòng VIP tầng ba này là không có. Hơn nữa vì tòa nhà bệnh viện quá trống, không tìm thấy hồ sơ bệnh viện, không biết rốt cuộc tình hình trong phòng đó thế nào."
Người đàn ông xỏ lỗ tai và người đàn ông có nốt ruồi cậu một câu tôi một câu, người khác khó mà chen lời, tất cả dứt khoát chờ bọn họ nói xong.
Người đàn ông xỏ lỗ tai: "Nước mì là 'Bụng cô phồng lên. Cô ấy lại sắp làm mẹ', người trong phòng bệnh có lẽ chính là cô gái nước mì đề cập. Có thể cô ấy sắp sinh, âm thanh phát ra giống như tiếng thở gấp do cơ thể không thoải mái."
Người đàn ông có nốt ruồi nói: "Nếu cô ta đã tồn tại trước khi hỏi người cá, vậy thì hỏi người cá về vấn đề liên quan cô ta đi."
Hai người rốt cuộc cũng nói xong, nhìn Diêm Tự với vẻ mong chờ, đợi ý kiến của anh.
Trước khi Diêm Tự mở miệng, có người đưa ra ý kiến trái ngược. Đó là một người đàn ông có mái tóc hơi dài và xoăn nhẹ: "Sao có thể hỏi trực tiếp người cá vấn đề liên quan đến cô ta? Hiện tại cô ta bị giới hạn trong phòng VIP, lỡ hỏi xong cô ta hết bị giới hạn thì sao."
Đi cùng người đàn ông tóc xoăn là người lớn tuổi nhất trong tám người bị cuốn vào lần này, khoảng chừng năm mươi tuổi, mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc.
Ông chú tóc bạc nói: "Cậu cũng nói rồi, cô ta đã tồn tại từ trước khi hỏi người cá. NPC như vậy nguy hiểm hơn nhiều so với NPC được cụ thể hóa. Không có lý do gì để hỏi người cá về cô ta, tôi cho rằng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Vậy mấy người nói đi, hỏi người cá cái gì bây giờ?"
Đúng như người đàn ông xỏ lỗ tai và nốt ruồi đã nói, tòa nhà bệnh viện không có phát hiện gì quan trọng, nên họ không biết phải đặt câu hỏi gì cho người cá. Người đàn ông tóc xoăn và ông chú tóc bạc cũng không biết.
Có lẽ vì ý kiến bị phản bác, người đàn ông nốt ruồi nói năng khinh thường: "Không nói được chứ gì? Không biết hỏi người cá cái gì thì đừng có mà nghi ngờ ý kiến của người ta."
Ánh mắt khinh bỉ của người đàn ông có nốt ruồi lướt qua ba người Đao Nhọn. Đoàn đội Đao Nhọn này đã tồn tại ở thế giới đáy biển khá lâu, nhưng thay vì ngày càng lớn mạnh, họ lại càng suy yếu.
Tiếu Dao xem như là người quen mắt nhất, nên người đàn ông có nốt ruồi biết rõ Tiếu Dao là một người lỗ mãng không có đầu óc.
Sau đó hắn chuyển dần sang nhìn Lâm Gia. Rồi khựng lại.
Lâm Gia khẽ nâng mi mắt, bình thản quét qua người đàn ông có nốt ruồi, thiếu hứng thú mà rời mắt, sau đó đặt mắt trên người Diêm Tự.
Lúc này, người đàn ông có nốt ruồi phát hiện Lâm Gia nhíu mày khẽ đến mức khó phát hiện.
Người đàn ông có nốt ruồi nhìn theo tầm mắt cậu, thấy Diêm Tự đang dựa vào tường như không xương, lại còn lấy khẩu súng lục ra ngắm nghía không biết chán.
Hiển nhiên người này không quan tâm đến cuộc tranh cãi của bọn họ, bao gồm cả lời của người đàn ông nốt ruồi và người đàn ông xỏ tai.
Người đàn ông có nốt ruồi: "..."
Người đàn ông có nốt ruồi tên là Kim Gian, người cùng hắn vào bụng cá là Kim Giới, hai người là anh em kém nhau hai tuổi.
Nhìn thái độ của Diêm Tự, hai người vừa rồi còn hùng hồn mạnh mẽ, bỗng chốc như quả bóng xì hơi.
"Đội trưởng Diêm, câu hỏi cho người cá ......" Hai anh em nhà họ Kim ăn ý đưa tay sờ mũi, nhường quyền chủ đạo bụng cá cho Diêm Tự, "Anh nghĩ nên hỏi như thế nào?"
Hai người cẩn thận hỏi. Người đàn ông tóc xoăn và ông chú tóc bạc cũng chăm chú nhìn Diêm Tự.
Rõ ràng chỉ là dò hỏi, nhưng Lâm Gia đứng bên cạnh nhìn, nhận ra những người này không kìm được mà lộ ra vẻ khẩn trương, ngay cả Tiểu Điềm và Tiếu Dao bên cạnh cũng có chút căng thẳng.
Dĩ nhiên Lâm Gia biết lý do.
Câu hỏi cho người cá là thứ quan trong nhất trong bụng cá, vừa là chìa khóa giải mã vừa là vực sâu ăn thịt người, phải đặt câu hỏi cho người cá sao cho không được để câu hỏi trở thành lưỡi dao giết mình.
Cậu nhìn Diêm Tự. Nhưng người này có biệt danh là chó điên.
Nếu chó điên lên cơn thì đâu còn quan tâm câu hỏi người cá có trở thành lưỡi dao hại người hay không chứ.
Những người này vừa hy vong Diêm Tự xử lý câu hỏi, vừa sợ hãi đề phòng Diêm Tự.
Lâm Gia một tay ôm mèo, tay kia thi thoảng vuốt nhẹ đầu nó. Ánh mắt cậu luôn treo trên người Diêm Tự. Cậu khá tò mò, muốn biết Diêm Tự sẽ xử lý những người vừa muốn lợi dụng anh vừa muốn đề phòng anh thế nào.
"Hừ hừ hừ hừ..."
"Gừ gừ gừ..."
Cảm nhận được rung động nhẹ trên tay và tiếng gừ lỗi thời, Lâm Gia ngừng lại, cúi đầu xuống.
Con mèo trong lòng lén lút liếc mắt với Lâm Gia: Tôi vừa mới học được đấy! Khi mèo thấy thoải mái sẽ kêu gừ gừ.
Lâm Gia mặt mũi vô cảm.
Đồ ngu.
Tiếng gừ của con mèo thu hút ánh nhìn của những người khác, nhưng Lâm Gia hoàn toàn không để ý, chỉ hơi cúi đầu, tiếp tục vuốt ve mèo, rõ ràng không có ý định tham gia nhóm tìm kiếm sự giúp đỡ từ Diêm Tự, cũng không có ý định phát ngôn để cướp sự chú ý của Diêm Tự.
Sự chú ý ngắn ngủi nhanh chóng quay trở lại với Diêm Tự. So với việc tại sao mèo lại kêu gừ gừ, họ quan tâm đến việc Diêm Tự dự định đặt câu hỏi gì cho người cá hơn.
Diêm Tự trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Diêm Tự cuối cùng ngừng các động tác nhỏ trên tay, lưng cũng rời khỏi tường. Đợi khi đứng thẳng hoàn toàn, anh mới lên tiếng trong sự chú ý của mọi người: "Người trong phòng bệnh là phụ nữ?"
Một câu hỏi.
Mọi người hơi khó hiểu, không biết tại sao Diêm Tự lại hỏi câu này. Nhưng hai anh em nhà họ Kim vẫn gật đầu: "Người trong phòng bệnh chính là người phụ nữ trong nước mì."
Diêm Tự nhìn vào mắt mọi người, hỏi tiếp: "Người trong phòng bệnh chính là người phụ nữ trong nước mì?"
Lúc này, người đàn ông có nốt ruồi và xỏ lỗ tai mới nhận ra Diêm Tự không phải đang dò hỏi, mà đang hỏi vặn lại.
Không hiểu sao, họ nghe thấy ý tra hỏi trong câu nói của Diêm Tự.
Không đợi họ kịp suy nghĩ về hàm ý tra hỏi, Diêm Tự hỏi lần thứ ba: "Có chắc người trong phòng bệnh là người phụ nữ được nhắc đến trong nước mì không?"
Người đàn ông có nốt ruồi và xỏ lỗ tai không biết Diêm Tự hỏi ngược lại ba lần là có ý gì, nên không dám trả lời là có hay không. Chỉ có Tiếu Dao to gan hơn một chút, đáp: "Chắc là vậy? Âm thanh trong phòng bệnh giống như tiếng người rên rỉ."
Diêm Tự cười hai tiếng.
Tiếu Dao bối rối không hiểu ra sao, không biết tại sao Diêm Tự hỏi, càng không biết tại sao Diêm Tự cười. Hắn nghĩ câu trả lời của mình không có vấn đề gì.
Mẹ nó, chó điên Diêm Tự rốt cuộc muốn cái quái gì?
Mọi người im lặng. Trong sự im lặng, Lâm Gia mở miệng: "Quá nhiều thứ kêu như tiếng người rên rỉ, mèo con, cáo. Mấy người thực sự chắc chắn trong phòng bệnh là phụ nữ? Hay mấy người chắc chắn người trong nước mì là phụ nữ?"
"Sinh con chẳng lẽ không phải..." Kim Gian chưa kịp nghĩ liền phản bác Lâm Gia, nhưng nói một nửa đột nhiên im bặt.
Biểu cảm của những người khác trở nên nghiêm túc, Tiếu Dao cũng bừng tỉnh.
Nước mì là: Bụng cô ấy phồng lên, cô ấy lại sắp làm mẹ.
Do người cá trần thuật, họ hoàn toàn không thể xác định "cô ấy" chính là "cô ấy", hay là "anh ấy" hoặc "nó". (Tiếng Trung xưng hô chung là Ngươi, không nói cụ thể giới tính đối tượng).
Theo lối tư duy quán tính, họ nghĩ rằng mang thai chắc chắn là "cô ấy", mà "cô ấy" chắc chắn là nữ.
Nhưng đây là bụng cá, quỷ quyệt và hoang đường.
Ai nói thứ trong phòng bệnh nhất định là người phụ nữ trong nước mì? Nếu họ trực tiếp hỏi về "cô ấy" trong nước mì, nếu người phòng bệnh không phải là nhân vật chính trong nước mì, thì khác nào cụ thể hóa ra nhân vật chính nước mì trong khi đã có NPC khởi đầu?
Sau khi nhận ra điều này, mọi người lạnh toát sống lưng. Họ suýt chút nữa bước vào vòng xoáy chết chóc!
Chỉ có Lâm Gia là bình thản đối mặt.
Trong lúc người khác phát sầu về câu hỏi người cá, Lâm Gia lại quan sát Diêm Tự.
Từ vài câu nói và phản ứng của mèo, Lâm Gia cho rằng mèo chính là Diêm Tự, tuy nhiên nguyên nhân không thể dám chắc vì Diêm Tự không phải người ngu ngốc, còn mèo lúc nào cũng tỏ ra ngu ngốc.
Dù ký ức của mèo đang dần phai nhạt, nhưng nó là mong muốn rời khỏi thế giới dưới đáy biển của Diêm Tự, dù thế nào cũng không nên ngu tới mức này.
Đây là lý do chính khiến Lâm Gia không thể trực tiếp xác nhận Diêm Tự là mèo.
Nhưng bây giờ...
Cậu có thêm đánh giá mới về Diêm Tự.
Ngu ngốc.
Rốt cuộc trong phòng bệnh là thứ gì, Lâm Gia cho rằng đó là nhân vật chính trong nước mì. Có điều chưa tận mắt chứng kiến, không thể xác định nhân vật chính có phải là người hay không.
Vì là nhân vật chính trong nước mì và đã tồn tại, tất nhiên có thể hỏi người cá về các vấn đề liên quan. Cho dù trong phòng bệnh không phải là nhân vật chính nước mì, trực tiếp cụ thể hóa nhân vật chính nước mì, đẩy nhanh tiến độ bụng cá cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng ba câu hỏi của Diêm Tự thể hiện thái độ của anh.
Cẩn thận đặt câu hỏi. Diêm Tự không định hỏi "cô ấy" trong nước mì, vì Diêm Tự có trách nhiệm với những người khác.
Ngu ngốc.
Giữ thái độ như vậy đối với người muốn lợi dụng mình, không phải ngu thì là gì, tính ra giống hệt con mèo ngu.
Lâm Gia tiếp tục vuốt mèo. Mèo muốn phát ra tiếng "grừ" thoải mái, cậu kịp thời bóp miệng mèo, không cho nó phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mặc kệ mèo thổi phồng bản thân lên trời, Lâm Gia chỉ tin vào những gì mình thấy. Cậu tính toán rất nhiều trong lòng, nếu Diêm Tự thật sự là mèo thì không tồi, ít nhất là tốt hơn Phó trưởng Trần. Nếu Diêm Tự bây giờ có thể chịu trách nhiệm với những người lợi dụng anh, thì không có lý do gì không chịu trách nhiệm với cậu.
Cơ mà bây giờ còn thiếu một số bằng chứng thực tế chứng minh Diêm Tự chính là mèo. Lâm Gia cúi đầu nhìn mèo.
Nếu lần này Diêm Tự chậm rãi chơi đùa trong bụng cá, vừa hay cậu cần tìm thêm chứng cứ, tiện thể cùng chơi với Diêm Tự vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com