Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nghe theo con tim

Đây là lần đầu tiên người đàn ông dùng "Cậu" thay vì từ "Ngài" lạnh lùng quy củ, Đường Viễn vô cùng yêu thích cái cách xưng hô này, giống như vừa kéo gần khoảng cách giữa hai người lại vậy.

Cậu ho khan hai tiếng, vừa nói vừa bước đến gần: "Thế còn thư ký Bùi thì sao?"

Bùi Văn Cận lời ít ý nhiều: "Uống rượu."

Đường Viễn nhìn anh, một nửa khuôn mặt của anh bị bóng tối che khuất, một nửa phơi bày trước ánh sáng, không nhìn rõ được.

Cậu có hơi mất tự nhiên gãi đầu: "Chỗ này là của nhà em, bạn của anh ở phòng nào, em bảo quản lý Liêu đến xem qua."

Cơ mặt Bùi Văn Cận giật nhẹ, khẽ cười một cái, lại giống như không cười: "Thiếu gia không cần làm như vậy đâu."

Đường Viễn bĩu môi, không thích thì thôi.

Bầu không khí khó xử như cơn lũ tràn lan khắp nơi.

Đường Viễn muốn bỏ đi nhưng thân thể lại không nghe lời, cứ cắm rễ tại chỗ.

Có lẽ là do cậu cứ nhìn chằm chằm anh nên Bùi Văn Cận quay sang nhìn cậu.

Đường Viễn không kịp che giấu nỗi hốt hoảng và xấu hổ của mình.

Nhưng trước khi cậu thất thố thì thấy một người đầu húi cua toàn thân đầy mùi rượu nghiêng ngả bước lại gần đây, cánh tay hắn đặt trên vai Bùi Văn Cận, ngả ngớn cười hỏi: "Lão Bùi, bé trai xinh đẹp này là ai vậy nha?"

Bùi Văn Cận nói: "Thiếu gia."

Đầu húi cua kinh ngạc nhìn qua, lập tức thay đổi thái độ, hô: "Hóa ra là thiếu gia nhỏ, xin chào xin chào."

Dứt lời liền hạ giọng thì thầm với anh: "Sao ông không nói sớm?"

Kim Thành là nhà cậu ta, có thể ở đây chơi miễn phí không? Ây da Lão Bùi, xem cách mà thiếu gia nhỏ nhìn ông kìa, trông giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh ấy, tui có thể ngửi thấy được mùi đồng loại trên người cậu ta, ông nói xem thế có kì quái không chứ?

Người đàn ông không đẩy bàn tay khoác trên vai mình ra, còn tùy ý để đối phương dí sát vào tai mình như vậy, có khi lúc nói chuyện bị nước miếng phun hết lên rồi cũng nên.

Cũng không biết thì thầm to nhỏ cái gì.

Trông không giống như là anh em, thế là gì mà mới thân thiết như vậy được?

Đường Viễn miên man suy nghĩ một lát, cảm thấy ý tưởng này như tự dội một gáo nước đá vào mình, cơ thể lạnh toát không còn chút nhiệt độ nào.

Cậu không nói lời chào tạm biệt, im như hến xoay người chạy mất tăm, nghe được giọng nói trêu đùa của đầu húi cua: "Thiếu gia nhỏ kiêu ngạo ghê ha."

Kiêu con mẹ ngươi, ông đây mà kiêu thật thì ngươi đừng hòng rời khỏi Kim Thành nửa bước.

Đường Viễn đem vẻ mặt âm u bước vào phòng.

Nhìn cảnh trong phòng, Đường Viễn theo bản năng lui về sau một bước, cảm giác nóng cháy đốt rát cả da mặt, giống như trẻ con không cẩn thận thấy cảnh làm chuyện xấu của người lớn, nói năng lắp bắp.

“Bọn bây, bọn bây không biết đường thuê phòng hả? Có nhiều tiền đến thế để làm gì? Mắc cái gì ở trên sô pha mà, mà... Mẹ nó! Con mẹ mày nữa Trần Liệt mày đang làm cái gì đó! Đó là máy điện thoại của ta-.....”

Từ "tao” chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị Trần Liệt quá chén nhét vào trong cổ áo của cô gái.

“……”

Trần Liệt và Tống Triều mỗi người ôm một chị gái rời đi, Trương Thư Nhiên không đi, hắn phất phất tay, chị gái ngồi bên cạnh hắn cắn môi, lưu luyến bước ra khỏi phòng.

Trương Thư Nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh biển, động tác tao nhã, bọc quanh vỏ điện thoại lau từng li từng tí.

Đường Viễn cảm động hết sức, cậu có hơi mắc bệnh sạch sẽ, thân thể lẫn tâm lý đều có.

Thế mà Thư Nhiên nhớ rõ chuyện này như vậy.

Trương Thư Nhiên trả điện thoại cho Đường Viễn: "Không phải nói là đi rửa mặt à? Sao vẫn chưa rửa nữa?"

Đường Viễn quẹt màn hình điện thoại di động: "Gặp phải thư ký của ba tớ, nói được mấy câu liền quên mất tiêu."

"Thư Nhiên, A Liệt và Tiểu Triều đều đi chơi rồi, cậu không đi à?"

Trương Thư Nhiên ngửa đầu ngắm đèn trần: "Cậu muốn đi à?"

Đường Viễn lắc đầu: "Tớ nhỏ hơn mấy cậu, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành đâu."

Trương Thư Nhiên cười hiền hậu: "Đến tháng 12 là đủ rồi."

Đường Viễn không hề tỏ ra mong đợi chút nào.

Trương Thư Nhiên cúi đầu, giọng rất nhỏ, như là sợ dọa đến sinh vật xung quanh: "Trong lòng Tiểu Viễn có người rồi sao?"

Đầu óc Đường Viên chưa kịp tỉnh táo hẳn, lại bị ánh mắt của Trương Thư Nhiên cổ vũ, cậu mơ màng thừa nhận: "Có."

Nghĩ đi nghĩ lại, người anh em à đừng có mà lừa tui, tui 17 tuổi rồi, có người để thích là chuyện bình thường.

Trương Thư Nhiên khom người về phía trước, khuỷu tay chống chân, nhìn về phía thiếu niên, giọng càng nhỏ hơn nữa: "Có thể cho tớ biết là ai không?"

"Không thể." Đường Viễn không mắc lừa: "Tớ là đang yêu thầm, hiện tại người ta không có thích tớ."

Nụ cười ôn hòa trên mặt Trương Thư Nhiên cứng đờ, cảm thấy kỳ quái khó mà tin nổi: "Yêu thầm?"

"Không được hả?" Đường Viễn ngại đỏ mặt: "Làm gì mà phản ứng lớn dữ vậy?"

Trương Thư Nhiên lắc đầu: "Hơi ngạc nhiên chút thôi."

Hắn vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này, thở dài nói: "Thật sự không ngờ đến, Tiểu Viễn thế mà lại đang yêu thầm."

Đường Viễn trợn mắt.

Cậu biết Trương Thư Nhiên không thể nào đoán được là Bùi Văn Cận đâu.

Năm cậu come-out với ba, người bên ngoài không ai biết chuyện này

Người ngoài chỉ biết cậu thích đọc truyện BL, nghĩ cậu là hủ nam lâu năm chứ không phải là gay.

Một đám người khác cố kỵ thân phận của cậu, không dám liên tưởng linh tinh.

Một đám khác có nghĩ đến nhưng không dám nói.

"9 giờ hơn rồi, nên về nhà thôi."

Đường Viễn mở bát chuyện khác, cậu giống như ông già thở ngắn than dài: "Đừng nhìn ba tớ ngày thường toàn đi xã giao không về, nhưng ổng quản chặt tớ lắm, ông ấy muốn chú Trọng báo cáo đầy đủ xem mỗi ngày tớ ăn cái gì, đi đâu chơi, ngủ mấy tiếng, hôm nay ổng lùi lịch nghỉ ở nhà, nói muốn cùng nhau kể chuyện cũ bồi dưỡng tình cảm ba con."

Cất điện thoại vào trong túi, Đường Viễn cầm thỏi kẹo cao su lên, một thỏi chia cho Trương Thư Nhiên, một thỏi để mình nhai, lại cảm thấy chưa đủ nên nhai thêm một cái nữa, từng đợt bạc hà mát lạnh ở trong khoang miệng bắt đầu đấu đá nhau.

"Lúc tớ về nhà khẳng định ổng sẽ kiểm tra, về muộn xíu nữa là ổng gọt tớ không còn một mảnh."

Trương Thư Nhiên nói Đường Viễn không cần phải sợ.

Đường Viễn hỏi có thể không sợ sao? Ổng từng luyện Tán thủ và đai đen Boxing đó, ổng đánh tui dễ như vặt cổ gà thôi, cậu có hiểu không?

Trương Thư Nhiên bật cười.

Đường Viễn nhìn chằm chằm Trương Thư Nhiên, đôi mắt của hắn rất đẹp chứa nhiều ẩn ý, không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả.

Trương Thư Nhiên lặng lẽ nhìn cậu.

Đường Viễn vừa thổi bong bóng vừa cười: "Sau này nếu có muốn gia nhập giới giải trí thì cậu có thể đóng cổ trang, mấy vai dễ thương ấy, đứng gấp quạt quyến rũ hàng nghìn cô gái.*

"Cậu cũng có thể đóng vai thiếu gia thời Dân quốc, mặc quốc phục hoặc sườn xàm ngồi trước máy hát, đóng phim hiện đại cũng được, mấy vai diễn khiêm tốn rất hợp với cậu"

Trương Thư Nhiên nhíu mày: "Con cái trong gia tộc lớn như chúng ta, nhiều lắm là được tự do cho đến khi tốt nghiệp đại học, còn về sau này chúng ta không có quyền được quyết định cuộc đời của chính mình."

Như có một chậu nước lạnh ập lên, một nửa đổ lên đầu Trương Thư Nhiên, nửa còn lại đổ lên đầu của cậu.

Động tác nhai kẹo cao su của Đường Viễn dừng lại, nhà Thư nhiên làm Công ty truyền hình và điện ảnh, Phương Lâm là ngôi sao tiêu biểu của công ty, trừ cô ra còn có không ít các nghệ sĩ lớn nhỏ khác.

Không biết hắn suy tính gì đăng kí khoa biểu diễn, nhìn không thấu.

Đường Viễn tiếp tục nhai kẹo cao su, vỗ vỗ vai Trương Thư Nhiên: "Người anh em, hãy nghe theo con tim cậu mách bảo."

Trương Thư Nhiên thôi không nhíu mày nữa, im lặng nhìn Đường Viễn, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng nhỏ.

Không biết làm sao mà Đường Viễn đột nhiên đứng lên, đùi quẹt qua bàn nước khiến đĩa trái cây bị cậu xô rung nhè nhẹ.

Trương Thư Nhiên cũng đứng lên, thân hình cao gầy của hắn khiến cho người khác nghĩ rằng hắn trông rất yếu ớt, nhưng thực chất lại không hề như vậy.

Vài giây sau hắn dời tầm mắt nhìn về phía cửa, trên mặt nở một nụ cười.

"Tiểu Viễn, chú Trọng tới đón cậu."

Đường Viễn không nghĩ tới chú Trọng sẽ tới, chắc chắn là do ba cậu kêu đến đây, cậu hỏi Trương Thư Nhiên có muốn sang nhà cậu ngủ qua đêm không.

Trương Thư Nhiên nói không được: "Lát nữa tớ phải đưa Tiểu Triều và A Liệt về nhà."

Như đã biết trước Đường Viễn định nói gì, hắn cướp lời: "Tài xế lái xe, tớ không lái."

Đường Viễn à một tiếng: "Tớ còn tưởng hai người bọn họ muốn qua đêm ở đây."

"Đúng là có ý định đó, nhưng tưởng tượng thì không giống thực tế được." Trương Thư Nhiên cười: "A Liệt sợ ba, Tiểu Triều sợ anh nó."

Đường Viễn bĩu môi, đúng là có chí lớn ghê ha.

Lúc ra khỏi Kim Thành thì Đường Viễn không gặp lại người đàn ông, không biết anh còn ở bên trong không. Cậu quay lại tìm quản lý Liêu, hỏi người này một cái là tra được tình hình cụ thể liền.

Một phút qua đi.

Quản lý Liêu mất tự nhiên cúi người, thiếu gia nhỏ, ngài cần dặn dò cái gì thì cứ nói đi, cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy là muốn gì?

Y nhịn không được nới lỏng cổ áo, cả người nhễ nhại mồ hôi.

Ngày thường y hay mắng cấp dưới như mắng cháu mình, giờ y mới là thằng cháu đây này.

Nội tâm Đường Viễn tranh đấu kịch liệt, hỏi rõ ràng thì không thích hợp, sẽ khiến người ta nghi ngờ, làm người không nên quá tò mò.

Nhưng nếu không hỏi thì cậu không an tâm về nhà được.

Lỡ Bùi Văn Cận qua đêm ở đây thì sao?

Ở Kim Thành kiểu chị gái gì cũng có, chỉ cần vung tiền là muốn gì được nấy.

Đó là thiên đường của đàn ông.

Đường Viễn tự bổ não cảnh Bùi Văn Cận ngủ cùng chị gái xinh đẹp, mặt mũi cậu trắng bệch, theo bản năng đi thẳng một mạch đến sảnh lớn.

Quản gia lên tiếng: “Thiếu gia, tiên sinh đang chờ ngài ở nhà.”

Cả người Đường Viễn cứng đờ, không phải vì lời nhắc nhở của chú Trọng mà là vì sự xuất hiện của người đàn ông.

Quản gia nhận ra: "Kia không phải là thư ký Bùi sao?"

Đường Viễn nhìn chằm chằm điếu thuốc anh đang hút, trông người ấy vừa đi đường vừa bóp trán: "Hình như ảnh uống hơi nhiều đó."

Quản lý Liêu tiếp lời: "Chắc là không nhiều lắm đâu, đi đường vẫn chưa có vấn đề gì.”

Quả thật Bùi Văn Cận không uống nhiều lắm, tửu lượng của anh rất tốt, từ trước đến nay chưa say trên bàn tiệc bao giờ.

Chả là anh có đứa bạn học ngày mai kết hôn trở thành chú rể, đêm nay là tiệc độc thân của hắn, cả đám ca hát uống rượu quẩy tanh bành như chưa từng được quẩy, tiết mục xuất sắc sau đó Bùi Văn Cận không có hứng thú, liền chào hỏi mọi người để đi về trước. Tốt nghiệp nhiều năm rồi, người mà anh còn liên hệ cũng không nhiều lắm, chú rể ngày mai là một trong số đó, nếu không anh cũng sẽ không hi sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình mà đến đây.

Bùi Văn Cận vuốt mấy sợi tóc ướt trước trán ra sau, thấy một già một trẻ cách đó không xa, mí mắt anh giật giật, dập điếu thuốc đang hút đi, không nhanh không chậm bước tới chỗ bọn họ.

Thân ảnh người người đàn ông ngày càng lớn hơn trong đôi mắt của Đường Viễn, cậu lắng nghe được tiếng tim trong lồng ngực mình đập thình thịch, nghe thấy đối phương nói chuyện cùng với chú Trọng và quản lý Liêu, xe đến, họ cũng dừng nói chuyện.

Trái tim nhỏ bé thăng thiên rồi.

Người đến rồi đi như một trò đùa.

Đường Viễn héo úa về nhà, cũng héo úa bảo đầu bếp làm cho cậu bánh Pudding.

Đầu bếp nói: 'Thiếu gia muốn ăn vị sữa bò như bình thường không?'

Đường Viễn lại nói: "Không ăn nữa"

Trong lòng nữ đầu bếp run sợ hỏi quản gia: 'Có phải tôi nói cái gì sai không?"

"Không liên quan đến cô." Quản gia nói: "Thiếu gia nhớ ra là mình phải khống chế cân nặng."

"Không cần chuẩn bị cả bữa khuya sao?"

"Để mấy hôm nữa rồi tính."

Nữ đầu bếp thở ngắn than dài, tiên sinh thường xuyên không trở về nhà, cũng may thiếu gia thích ăn uống, cô thích nhìn cậu ăn ngon lắm, bây giờ cậu không ăn thì cô làm cho ai ăn bây giờ.

Vốn dĩ đang học làm hai món tráng miệng ngọt mà.

Nữ đầu bếp càng nghĩ càng buồn lòng, thiếu gia gầy như vậy, đâu có cần giảm béo đâu.

Trên lầu đột nhiên phát ra tiếng "Rầm", đầu bếp hoảng hốt hỏi: "Tiên sinh và thiếu gia cãi nhau ạ?"

Quản gia xua xua tay: "Không sợ, làm bộ làm tịch cả đấy, cô cứ tắm rửa rồi đi ngủ đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com