Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Chương 41 - Tháo găng tay

Chiêu Nhiên đứng dậy ngay, nâng đùi Úc Ngạn ôm cậu vào phòng ngủ, tiện thể tắt đèn trần.

Úc Ngạn nhanh chóng với tay bật đèn lại.

"Đừng nghịch."

"Tại sao, ngại hay không muốn nhìn thấy mặt em?" Úc Ngạn nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng nhìn thấu trong đồng tử của Chiêu Nhiên là mình hay ai khác.

Màu đồng tử rất nhạt và trong suốt, đến nỗi hình ảnh phản chiếu cũng mờ nhạt.

Úc Ngạn dần thỏa hiệp trong sự do dự của đối phương, tắt đèn, áp gương mặt lạnh buốt lên làn da đang nóng bừng của Chiêu Nhiên, cười khẽ trong bóng tối: "Em không quan tâm."

"Vớ vẩn." Chiêu Nhiên đành phải bật đèn lên, đôi mắt và mái tóc vốn hóa đỏ trong bóng tối phai dần đi.

Hắn ôm Úc Ngạn dựa vào gối, Úc Ngạn vội vã tháo găng tay phải của Chiêu Nhiên, cắn đầu ngón tay và kéo ra sau.

"Em gấp gì thế." Chiêu Nhiên đưa ngón tay trái vào trong áo ngủ, đặt sau lưng cậu.

Một bàn tay nhợt nhạt lộ ra, các khớp xương thon dài và mạnh mẽ, bởi vì không tiếp xúc thường xuyên với ánh nắng nên da tay mịn màng và nhẵn nhụi.

Úc Ngạn chăm chú ngắm nghía bàn tay xinh đẹp đó, đặt tay mình lên so sánh, ngón tay ngắn hơn một đoạn, lòng bàn tay cũng nhỏ hơn một vòng.

"Sao anh cứ đeo găng tay mãi vậy, về nhà không thể tháo ra hay sao."

"Vì..." Chiêu Nhiên bị phân tâm bởi cảm giác lòng bàn tay chạm vào nhau, trả lời lơ đãng, "bẩn, ở nhà dễ chạm vào em."

"Chê em bẩn?" Úc Ngạn nhíu mày.

Không phải.

Không có ý đó.

"Được thôi." Úc Ngạn nheo mắt, đan ngón tay vào tay hắn rồi siết chặt, khuôn mặt tràn ngập niềm vui phá hoại.

Cậu cúi đầu liếm ngón tay của Chiêu Nhiên, ngón tay nhanh chóng ửng hồng rồi lan rộng lên trên.

Một tiếng rên nghẹn ngào mắc kẹt trong cổ họng, Chiêu Nhiên vô thức nghiến răng nhưng vẫn không nhịn được, năm đầu ngón tay chợt co lại tạo ra những lỗ nhỏ, những sợi xúc tu màu hồng dài khoảng mười centimet chui ra từ trong đó, nhịp nhàng chuyển động trong không trung như có sự sống.

Đầu xúc tu mọc ra những viên ngọc trong suốt, tiết ra protein gây nhiễm, khi những viên ngọc này vỡ vụn, chất lỏng sềnh sệch sẽ chảy ra.

Úc Ngạn ngạc nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm vào những sợi xúc tu kỳ quái phát sáng yếu ớt như sợi quang học.

"... Đừng sợ." Chiêu Nhiên rút tay lại, cách xa Úc Ngạn, đặt lên giường.

"Hỏa Diễm Khuê cấy hạch dị dạng nên ngoại hình bị biến đổi một xíu, anh cũng thế hở." Úc Ngạn mở to đôi mắt tò mò đầy hứng thú.

"Ừm." Đối phương đã tự tìm cớ cho mình, Chiêu Nhiên thuận thế giả vờ qua loa.

"Em trời sinh ra đã gan dạ như vậy à." Hắn đột nhiên lật người, đè nhóc con tưởng rằng đã thắng chắc xuống dưới người, "Thế mà cũng không sợ."

...

Ban đầu Úc Ngạn thoải mái tận hưởng, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ôm chặt cổ Chiêu Nhiên, càng lúc càng chặt, giọng cũng dần nghẹn ngào.

Những sợi xúc tu len lỏi khắp nơi cực kỳ đáng sợ, chúng quấn chặt, đâm xuyên, không ngừng giải phóng những chất gây nhiễm kỳ lạ, kích thích mạnh mẽ.

"Đau quá, người phỏng vấn, đau bụng, thả em ra."

"Em gọi tôi là gì?"

"Nhiên... anh Nhiên."

"Hôm nay cố tình phá đám khi tôi đang thử thiết bị đúng không?"

"..."

"Cố tình phải không?"

"Đúng, em muốn anh về sớm."

Chiêu Nhiên cười khẽ không dễ nhận ra. Câu trả lời bất ngờ này làm hắn rất hài lòng.

Ánh đèn sáng làm ảnh hưởng nhẹ đến tầm nhìn của hắn, chỉ trong bóng tối sâu thẳm, hắn mới có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ trên mặt Úc Ngạn.

Nước mắt Úc Ngạn rơi trên đầu mũi, mọi vẻ lạnh lùng và xấu xa đều tan biến trong tiếng nức nở của cậu.

"Được rồi." Chiêu Nhiên vỗ lưng cậu, "Không làm nữa, trông tội nghiệp quá."

Úc Ngạn co giật một chút, cơ thể căng thẳng dần thả lỏng, hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên tắt đèn, lặng lẽ vuốt ve cậu. Đầu ngón tay xúc tu dính chút máu, sau khi tiết ra đủ lượng protein gây nhiễm đã yên tĩnh rút vào bên trong ngón tay.

Sau lưng Úc Ngạn nơi cậu không nhìn thấy, một biểu tượng mặt trời do vô số cánh tay quấn quanh lại hiện lên, dường như rõ ràng hơn một chút.

Trong phòng ngủ duy trì một sự im lặng lâu dài, Úc Ngạn không ngủ, đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Anh Nhiên, em quên mình từ đâu đến rồi."

Những ký ức rời rạc khiến bộ não con người có nhận thức sai lầm về thế giới này.

"Cũng quên mình sống vì điều gì, như thể cơ thể tự động thúc giục em tiếp cận anh, khám phá bí mật của anh."

"Anh luôn bảo em nghe lời, em không hiểu, sao anh không tìm một người nghe lời, anh tìm em chẳng phải vì thích kiểu không nghe lời sao."

Chiêu Nhiên thở dài: "Tôi đặt hy vọng vào em, em là... thực tập sinh của tôi, đương nhiên tôi muốn em tốt hơn rồi."

Trường hợp không nghe lời, Chiêu Nhiên đã thử rồi. Dùng mọi cách để cậu mạnh lên, ném vào phòng ảo đấu trường chém giết, cậu lại yêu thích nơi đầy bạo lực đó, thường lén đi lang thang, qua năm này tháng nọ, ác ý và sát khí ngấm vào xương cốt, tuổi còn nhỏ đã khiến mọi sinh vật xung quanh run rẩy. Người như thế vốn đã đủ nguy hiểm, nếu thêm một thể dị dạng mạnh mẽ mặc cậu tùy ý điều khiển, ngang tàng hoành hành, e rằng sẽ nhanh chóng gây phẫn nộ, thế giới này cao thủ vũ khí mạnh mẽ và như mây, tập trung hỏa lực vào một người đủ để cậu tan thành tro bụi.

Còn trường hợp quá nghe lời Chiêu Nhiên cũng đã thử, ngoan ngoãn đi học, ngoan như một chú chó nhỏ, thích trốn trong phòng nhỏ nghiên cứu thiết bị và chơi game, rồi tới cuộc đối đầu cuối cùng, cầm dao run rẩy sau đó quay đầu bỏ chạy.

"Anh muốn em làm gì?" Úc Ngạn mệt mỏi nhắm mắt.

"Huấn luyện, mạnh lên, cho đến khi có thể giết chết tôi." Chiêu Nhiên bóp eo cậu, "Đừng ác đến mức hủy diệt mọi thứ, cũng đừng thiện lương đến mức mềm yếu dễ vỡ."

"Được..." Úc Ngạn nằm trên ngực Chiêu Nhiên, nửa tỉnh nửa mê.

"Ừm, ngoan lắm."

"Đúng là yêu cầu của bên A."

Câu chuyện nhỏ - Làm tình

Chiêu Nhiên suy nghĩ miên man.

Trước đây khi Úc Ngạn còn hung bạo và ác độc nhất, lúc làm tình với cậu giống như đang đánh nhau vậy, không cẩn thận sẽ bị đấm một phát, hắn cũng phải luôn đề cao cảnh giác, nếu không sẽ bị cục than hư cắn một cái thật mạnh, rỉ máu đầm đìa, rồi nhóc quỷ đó cười đắc ý, cho dù bị làm tới ngất cũng không chịu cúi đầu.

Cục than ngoan ngoãn cũng rất mềm mại, thích được ôm vào lòng nhắm chặt mắt, chỉ cần dùng một chút sức mạnh là sẽ bật khóc.

Lần này Chiêu Nhiên đang hướng đến việc nuôi cục than theo hướng trung lập, nói thế nào thì trong chuyện này, như vậy chắc chắn sẽ có trải nghiệm tốt nhất!

Không ngờ cục than lại vừa cắn vừa khóc, cắn xong lại khóc, vừa cầu xin tha thứ vừa cắn, thuộc về một loại kết hợp kỳ quặc nào đó •᷄ࡇ•᷅

Lời tác giả: Xin lỗi vì chương này khá ít chữ! Nhiều chỗ nghĩ lại sẽ không qua kiểm duyệt nên xóa đi chỉ còn lại chừng này (ᇂ_ᇂ|||) Nhưng không sao, tôi nghĩ các bạn có thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com