Chương 53
Chương 53 - Nội gián
Dưới trời chiều hoàng hôn, Chiêu Nhiên ôm Úc Ngạn thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng hoang vu. Ánh nắng không quá gay gắt phủ lên mái tóc trắng như tuyết của hắn. Hắn thở dốc, buộc phải giảm tốc độ.
Tiếng chim bồ câu vang lên từ phía sau, vài con chim bồ câu trắng được tạo thành từ những quả bóng bay đập cánh bay tới và nổ tung trước mặt Chiêu Nhiên. Chất lỏng ăn mòn màu trắng cùng lúc bắn ra, Chiêu Nhiên trượt chân vội dừng lại, cuốn lên bụi khô che mặt người trong lòng mình, găng tay da bị chất nhầy bắn tung tóe vài lỗ nhỏ.
Nhà ảo thuật chậm rãi đuổi theo, gã ta ưu nhã vặn vẹo những quả bóng bay trong tay, những con vật nhỏ được tạo ra sống động như thật, cứ thế bay về phía Chiêu Nhiên, phát nổ trên đường đi của hắn, liên tục buộc hắn phải chạy theo hướng định trước và ngăn hắn vào bất kỳ khu vực tối nào.
Chiêu Nhiên bị dồn đến nghĩa địa ngoại ô thành phố Hồng Ly, cuối cùng dừng chân trên một đầu của cây cầu vòm bắc qua sông.
Bước vào cổng, hắn cảm nhận ngay một luồng khí lạnh âm u bốc lên từ dưới chân, bầu không khí khác hẳn với sự yên tĩnh và thanh bình thường có của nghĩa địa.
Một người đàn ông cao gầy đeo kính từ từ bước lên điểm cao nhất của cầu vòm, khuôn mặt đầy vẻ tự mãn, từ trên cao nhìn xuống Chiêu Nhiên.
"Ồ? Dược sĩ Phương." Chiêu Nhiên ngước lên nhìn hắn ta, mỉm cười ngạc nhiên, "Nghe nói buổi trưa anh phải bò ra khỏi khách sạn bằng cả tay lẫn chân, có vẻ như cô cả của chúng tôi ra tay quá nhẹ, chỉ một buổi chiều mà anh đã có thể ra đường dạo chơi rồi."
Người đàn ông cao gầy chính là dược sĩ Phương, người đã đàm phán giao dịch với cô cả, là một trong những thành viên cốt lõi của Xe Bay Trôi Nổi, được ông chủ Hùng trọng dụng.
"Tổng giám đốc Hùng rộng lượng, không chấp nhặt với cô Khổng." Dược sĩ Phương nắm tay lại che miệng ho khẽ, chuyện buổi trưa đàm phán không thành, suýt bị một cô gái yếu đuối bắt cả ổ, quả thực làm hắn ta mất mặt.
Hắn ta không nói nhiều thêm, đột nhiên dang tay ra rải một loạt viên nang màu xanh lá xung quanh. Viên nang rơi xuống đất vỡ ra, bột thuốc màu xanh lục phát sáng bên trong nhanh chóng được đất hấp thụ.
Những viên nang không rõ đó có hiệu quả rất nhanh, đất khô nứt ra, một bàn tay người xanh tím đột nhiên thò lên khỏi mặt đất, ngón tay đầy vết tử thi bám vào mặt đất, gầm rú bò lên từ lớp đất lỏng lẻo. Vài giây sau, một khuôn mặt xác sống mục nát từ từ trồi lên từ đất.
Hơn mười con quái vật cương thi 'sống lại' từ mặt đất nứt nẻ, những tên tù nhân vừa thoát khỏi địa ngục này ùn ùn kéo về phía Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên ôm chặt lấy Úc Ngạn đang hôn mê, rút con dao găm từ bao đeo chân ra bằng tay trái, bình tĩnh quan sát xung quanh, nhận thấy mình đã bị chặn đường thoát, dòng sông cuồn cuộn chảy dưới cầu, không còn chỗ nào để chạy.
Lẽ ra nghĩa địa này chỉ có các bình đựng tro cốt, sao lại có xác chết, từ mức độ phân hủy của các xác chết này, ít nhất chúng đã được chôn dưới đất một tuần, sau đó nhà ảo thuật đã đẩy Chiêu Nhiên vào cái bẫy đã được chuẩn bị trước, làm một mẻ lưới bắt gọn.
Nhưng nhiệm vụ [Quạ Xám: Nhà Đồ Chơi] được thực hiện hoàn toàn bảo mật, để đảm bảo an toàn cho các thực tập sinh, thậm chí nhân viên kỹ thuật của công ty Quạ Xám cũng không được tham gia nhiệm vụ, địa điểm kết nối cũng được quyết định tạm thời tại phòng ảo đoàn xiếc, sao tổ chức Xe Bay Trôi Nổi lại biết được.
"Còn một giờ nữa mới đến hoàng hôn, ôm theo một người, anh có thể chạy đi đâu?" Nhà ảo thuật thong thả nói, "Sao không bàn điều kiện, phải thế nào anh mới chịu giao cậu bé đó cho tôi?"
Chiêu Nhiên đứng trong ánh nắng, cả người trở nên nhợt nhạt.
Nhà ảo thuật đi tới gần, cười nói: "Anh đã làm việc Tàu Điện Ngầm nhiều năm, càng ngày càng ít ra tay, dù nhiệm vụ khẩn cấp anh cũng luôn giấu mình sau thuộc hạ, hiếm khi thấy anh xuất hiện một mình. Tôi có một thắc mắc, là do anh lên chức cao nên trở nên lười biếng hay là vết thương cũ tái phát, sức mạnh giảm sút?"
Nét mặt Chiêu Nhiên không lộ ra chút sơ hở nào, chỉ có Úc Ngạn áp má vào ngực hắn mới nghe được nhịp tim đột ngột tăng tốc của hắn.
Hóa ra tổ chức Xe Bay Trôi Nổi dám ngang nhiên thách thức Tàu Điện Ngầm là do đã có cân nhắc này.
Có vẻ như công ty không chỉ có nội gián, người này còn có thể tiếp cận tình hình của các thành viên cốt lõi. Hắn chợt nhớ tới sự khác thường của Tổ trưởng Tổ Hậu Cần Cơ Khí trong những ngày gần đây, người này đã viện cớ rời đi vào ngày thi chuyển chính thức mà bị hắn chặn lại, khi đó không phát hiện ra manh mối gì, nhưng liên tưởng đến việc Tổ Kỹ Thuật và Tổ Cơ Khí cùng tham gia điều chỉnh thiết bị kết nối [Quạ Xám: Nhà Đồ Chơi] trong tuần qua mà Tổ trưởng Tổ Cơ Khí Lý Tinh lại không có mặt tại vị trí.
Nội gián lại nằm trong ban lãnh đạo cấp cao, cả công ty sẽ rơi vào nguy hiểm không thể lường trước được.
"Bị tôi đoán đúng rồi?" Nhà ảo thuật cười lạnh, gã ta đã đến gần đến khoảng cách tấn công, đột nhiên dùng sức nhảy lên cao lao về phía Chiêu Nhiên, một lá bài A cơ hiện ra giữa các ngón tay, mép mỏng của nó trong tay gã tựa như được mài sắc như kim loại, mũi bài nhọn hướng tới trán Úc Ngạn.
Nếu hôm nay may mắn thì có khi có thể moi ra hạch dị dạng trong người Chiêu Nhiên, đặt ở nhà làm đồ chơi nghệ thuật, cảm giác ấy thật tuyệt biết bao.
Nhà ảo thuật dám thách thức Chiêu Nhiên là do tự tin vào sức mạnh của mình. Là một vật chứa, cổ tay gã ta được gắn một viên hạch dị dạng màu bạc cấp ba, mà viên hạch này được lấy từ thầy gã, nhà ảo thuật nổi tiếng thế giới Charlie Hanna.
Khi một người đưa nghề nghiệp của mình lên đỉnh cao lại bị nhiễm phóng xạ dị dạng, hạch dị dạng sinh ra trong cơ thể có xác suất lớn là hạch nghề nghiệp.
Trong di chúc của Charlie Hanna, ông đã trao hạch nghề nghiệp - Nhà Ảo Thuật cho học trò xuất sắc nhất của mình, gắn vào cổ tay phải mà ông hãnh diện.
Hạch nghề nghiệp là một loại hạch dị dạng quý hiếm chỉ đứng sau hạch dị hóa, năng lực mạnh hơn so với các hạch dị dạng cùng cấp. Nhưng học trò được ông công nhận lại có sở thích giết người trong bóng tối, ngoài biểu diễn trên sân khấu còn kiêm sát thủ, ra tay rất khéo léo.
Chiêu Nhiên ôm người trong lòng nên không thể tung quyền cước, nhưng cũng không chịu tạm thời đặt Úc Ngạn xuống, lo rằng nếu rời khỏi sự bảo vệ của mình cậu sẽ bị bóng bay độc của nhà ảo thuật tấn công.
Nhưng hắn vẫn tỏ ra ung dung, thậm chí không lùi bước: "Anh nghe tin đồn từ đâu vậy, tôi tưởng anh đang cầu nguyện không đấy."
Lá bài tây hạ xuống với một đường cung màu bạc, chỉ còn cách trán Úc Ngạn mười centimet thì đột nhiên bị chặn lại, cổ tay nhà ảo thuật bị một lực mạnh nắm chặt, gã ta lập tức sửng sốt.
Tay phải của Chiêu Nhiên kẹp chặt nhà ảo thuật, tay trái cầm dao găm quét ngang về phía trước, không chút lưu tình cắt đứt động mạch cổ của nhà ảo thuật, một lượng lớn máu tươi phun ra ngoài. Cùng lúc đó, Úc Ngạn vẫn được hắn ôm chắc chắn trong lòng dù đang hôn mê.
Nhà ảo thuật chặn chặt dòng máu phun ra từ cổ, mặt tái nhợt: "Ồ, bốn tay..."
"À." Dao găm được Chiêu Nhiên ném lên không trung quay tròn, hai cánh tay thừa đỡ lấy Úc Ngạn, tách ra khỏi người Chiêu Nhiên lơ lửng lui sang một bên. Chiêu Nhiên nhếch mày cười nói, "Dù một tay cầm dao một tay giết anh thì tôi vẫn có tay ôm em ấy."
Vừa nói xong, thân hình Chiêu Nhiên đã lao đến trước mặt nhà ảo thuật, mũi dao cắm xuống. Người dưới chân đột nhiên biến thành bóng bay hình người màu đen, mũi dao không kịp dừng lại đâm nát quả bóng làm nổ tung dịch màu đen ăn mòn bia mộ xung quanh.
Nhà ảo thuật xuất hiện sau lưng hắn, giữa năm ngón tay tung ra ba lá bài, dùng lực cổ tay quăng xuống. Chiêu Nhiên lăn một vòng, ba lá bài chí mạng cắm sâu vào mặt đất.
Nhà ảo thuật tiếp tục tấn công, giết tới gần Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai, khóe miệng rách toạc, miệng há rộng đến tận má, những chiếc răng nhọn li ti hơi mở ra, đồng tử nhạt màu cùng tròng trắng mắt cháy đỏ như máu.
Tiếng gào của dã thú mang theo khí thế uy hiếp nặng nề ngăn cản sự tiếp cận của nhà ảo thuật.
Dược sĩ Phương thấy tình hình không ổn, ra lệnh cho những cương thi dị dạng bị thuốc kích thích trong nghĩa địa tấn công.
Trên má và cổ Chiêu Nhiên xuất hiện những vệt đỏ như dung nham sôi trào. Dưới chân hắn bất ngờ xuất hiện một vòng tròn vàng, những điểm sáng vàng bò dưới chân vẽ ra một bông hoa mặt trời đối xứng.
Lá cờ Chiến Thần bay phấp phới trên mặt đất, mười mấy vòng tròn vàng bay ra từ trung tâm, bao quanh những cương thi dị dạng đang xông tới. Trong mỗi vòng sáng xuất hiện một kỵ sĩ mặc áo giáp sắt, cầm thanh kiếm lớn. Cương thi gào thét cắn xé đối thủ nhưng không thể chạm vào bóng kỵ sĩ, bị thanh kiếm lớn chém vỡ tan cùng với hạch dị dạng mới tạo ra trong cơ thể.
"Lá cờ Chiến Thần của Chiêu Nhiên... Hắn ta thật sự nghiêm túc... Thực tập sinh đó là gì của hắn?" Nhà ảo thuật nghiến răng chịu đựng cơn choáng váng do mất máu quá nhiều. Lúc này, dưới chân gã ta cũng xuất hiện một vòng tròn vàng, gã giật mạnh áo choàng, cơ thể biến thành bóng bay hình người màu đen, lơ lửng trên không tránh được thanh kiếm lớn của kỵ sĩ.
Vòng tròn cuối cùng đuổi theo dược sĩ Phương. Hắn ta hoảng loạn trèo lên cây thông trong nghĩa địa, vòng tròn vàng bao quanh gốc cây, kỵ sĩ áo giáp bạc cầm rìu chiến không có trí thông minh, chỉ biết tấn công mục tiêu bị vòng vàng bao quanh, giơ rìu chặt cây từng nhát một.
"Vãi, ôi vãi." Dược sĩ Phương ôm chặt thân cây đang rung lắc dữ dội, chửi thề kẻ nào dám đưa tin giả đùa bỡn bọn họ.
Dưới ánh trời tối dần, không ai chú ý đến Chiêu Nhiên đang thở dốc. Hắn lùi một bước về phía bờ sông, dưới dòng nước đen kịt, một cái bóng khổng lồ đang bơi lại gần từ xa.
Chiêu Nhiên bịt miệng mũi Úc Ngạn, nhảy xuống nước, lao vào bóng đen bơi tới: "Anh Cả cứu em."
Vỏ sò lập tức mở ra, hút hai người vào khoang rỗng lớn rồi khép lại, đồng thời che ánh sáng mặt trời chiếu lên người Chiêu Nhiên. Làn da và mái tóc trắng của hắn bắt đầu thay đổi màu sắc, sức sống dần trở lại trong bóng tối lan tràn.
Một chuỗi nhãn cầu tràn ra từ khe hở, những nhãn cầu nhấp nháy bay về phía nhà ảo thuật, mỗi nhãn cầu bay về một hướng khác nhau. Một nhãn cầu gặp ánh nhìn của nhà ảo thuật.
Khả năng 'Ánh Nhìn Tử Vong' của Cáp Bạch, khi ánh mắt gặp nhãn cầu, cơ thể sẽ bị đông cứng tại chỗ, bị kỵ sĩ áo giáp bạc trong vòng tròn chém.
Nhà ảo thuật kéo áo choàng che mắt tránh ánh nhìn của nhãn cầu, nhưng nhãn cầu biết bay, luồn lách qua chướng ngại vật, từ các góc độ khác nhau cố gắng nhìn gã ta.
Nhà ảo thuật bị nhãn cầu giữ chân, kỵ sĩ áo giáp bạc giơ kiếm lớn đâm xuống, chỗ đó máu tuôn xối xả.
Nhãn cầu cuối cùng nháy mắt, nhà ảo thuật nhanh chóng ném ra một con chó bóng bay, bóng bay nổ tung bên cạnh nhãn cầu, dung dịch ăn mòn bắn lên nhãn cầu, nhãn cầu kêu ré lên hóa thành một làn khói đen.
"Thứ quỷ gì... Đang phục kích chúng ta à... mắc bẫy rồi." Cả người nhà ảo thuật nhuốm máu, đất dưới chân ướt đẫm.
-
Vỏ sò lớn trôi dưới đáy nước, bên trong đầy không khí, khô ráo và ấm áp.
Chiêu Nhiên ngồi xếp bằng trong vỏ, đẩy đầu lâu của bạn trai cũ sang một bên, nhẹ nhàng vỗ mặt Úc Ngạn, thì thầm bên tai cậu: "Ngạn Ngạn, tỉnh lại."
Đám nhãn cầu như chùm nho chen chúc xung quanh, giận dữ nhìn Chiêu Nhiên dỗ dành Úc Ngạn, gầm gừ khàn khàn: "Mang con thú cưng của chú cút rời khỏi nhà anh."
"Suỵt, đừng ồn." Chiêu Nhiên nhặt đầu lâu lăn vào góc lại, nhét chùm nhãn cầu vào trong.
Nhãn cầu lật ngược vài chục lần, hai nhãn cầu trồi ra từ hốc mắt của đầu lâu, trừng Chiêu Nhiên, trông như một phụ huynh tức giận bị cao huyết áp, nhìn đứa con nghịch ngợm ôm một bé mèo hoang đầy lông từ đống rác về, đặt lên giường sạch sẽ và đòi ôm nó ngủ, đang cố gắng bình tĩnh suy nghĩ xem nên vứt đứa nào ra ngoài, hay cả hai cùng lúc.
Trên đầu Úc Ngạn vẫn còn dán mảnh kết nối, dưới sự vỗ về của Chiêu Nhiên, mắt cậu mở hờ, đồng tử trống rỗng, rõ ràng ý thức vẫn còn bị kẹt trong Nhà Đồ Chơi, không thể ép tỉnh.
Nhưng bản năng cơ thể vẫn còn, Úc Ngạn ôm lấy cổ Chiêu Nhiên, sức lực yếu ớt như dây leo bám vào.
"Haiz..." Chiêu Nhiên đỏ cả tai, hiếm khi thấy tên nhóc thúi mềm yếu dễ bảo như vậy, vốn muốn tận hưởng một chút, nhưng vì Anh Cả có mặt, đành phải vỗ lưng cậu an ủi.
"Dễ thương lắm đúng không." Chiêu Nhiên nhìn Anh Cả gật đầu, dễ dàng nâng Úc Ngạn lên rồi để cậu dựa vào vai mình, "Em ấy rất thích em ôm, một khi ôm lên là không quậy phá nữa, rất ngoan."
Nhãn cầu nhìn thằng em như bị nhập ma, giật giật vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com