Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Nguyện làm thanh xuân của cậu, nắm tay sánh vai, không ngoảnh lại

Edit by: buoimatongngotngao

______________

Livehouse cách quán mì khá xa, Hà Tu tra thử thì dù không kẹt xe đi taxi cũng phải mất ba mươi phút, lại còn nằm ở hướng khác của thành phố H, nơi hắn chưa từng "mở bản đồ" khám phá.

"Đừng gọi xe." Diệp Tư lấy tay che màn hình điện thoại hắn, "Đi nghe nhạc live mà đi taxi thì mất vui lắm, mình bắt xe buýt tuyến 222, giờ này vắng lắm, vừa đi vừa ngắm cảnh hoàng hôn một tiếng."

Nghe vậy Hà Tu hơi do dự, Diệp Tư đã sải bước đi trước. Phố Vĩnh Bình là con đường dốc dài. Diệp Tư đeo ba lô lên vai, vừa chạy vừa nhún hai bước, mấy ngày nay tích tụ nặng nề dường như tan biến hết, tóc cũng tung bay theo từng động tác, trông hứng khởi hẳn lên.

"Bạn cùng bàn." Diệp Tư nhảy hai bước rồi dừng lại đợi Hà Tu, khoác tay lên người hắn, xoa bụng: "Mua hai cái hamburger ăn trên xe đi."

"Được." Hà Tu gật đầu, "Đầu phố có quán đó."

Quán hamburger ở đầu phố không tên không tuổi, biển hiệu nhỏ xíu nhưng vệ sinh khá ổn. Diệp Tư chống tay lên quầy nghiên cứu menu cả buổi, lại gọi thêm đủ thứ linh tinh cho chiếc hamburger của mình.

"...Thêm miếng đùi gà nữa." Diệp Tư chỉ menu rồi quay đầu hỏi, "Cậu ăn gì?"

"Giống cậu." Hà Tu thật ra không rành hamburger, chỉ là hắn hơi để ý mái tóc của Diệp Tư, đặc biệt muốn biết vì sao mấy sợi trên đỉnh đầu có thể tùy tâm trạng mà lúc bay bổng, lúc rủ xuống.

Thật kỳ diệu.

Nhận hamburger rồi Hà Tu mới thấy hối hận khi gọi giống cậu: chiếc hamburger dày đến mức gần như cầm không nổi. Hắn nghi ngờ lát nữa khó mà cắn cho gọn gàng. Đang định thừa lúc chờ xe bóc giấy xem bên trong có bao nhiêu tầng thì Diệp Tư khẽ vỗ tay hắn, "Nhịn chút."

Diệp Tư nhếch môi: "Lên xe vừa ngắm cảnh vừa ăn."

"Được." Hà Tu bật cười, "Quy củ ghê."

"Diệp thần dẫn cậu đi mở mang tầm mắt." Diệp Tư vênh váo khoác vai hắn, "Từ khi bước ra khỏi cửa, cậu đã đặt chân vào thế giới mới rồi."

Hà Tu gật đầu, hai tay giữ chặt cái hamburger, "Đi thôi."

Xe buýt 222 còn vắng hơn tưởng tượng, trên xe chỉ có hai cụ già và một đôi tình nhân. Diệp Tư lên xe lướt qua những hàng ghế đôi êm ái, đi thẳng xuống cuối, nhường Hà Tu ngồi sát cửa sổ.

"Cậu ngồi sát cửa." Diệp Tư nói.

Hà Tu vừa ngồi vững xe đã lăn bánh. Diệp Tư ngồi xuống bị choạng choạng một cái, hai người va hông vào nhau.

"Á." Diệp Tư kêu lên một tiếng lớn. Cô gái phía trước quay lại nhìn, nói gì đó với bạn trai, anh chàng kia cũng ngoái đầu, ánh mắt có chút khinh khỉnh.

Hà Tu nhíu mày, "Họ nói gì vậy?"

"Còn hỏi sao." Diệp Tư cười híp mắt, đẩy cửa sổ cho gió chiều thổi vào, nheo mắt: "Cô gái nói, sau lưng có hai anh chàng đẹp trai. Anh chàng kia liếc một cái bảo, cũng thường thôi."

Hà Tu sững ra, rồi cùng Diệp Tư phá lên cười.

Vừa cười vừa ho, Diệp Tư bóc hamburger ra. Một chiếc "siêu cấp vô địch" phải cao đến chừng hai mươi phân, từng lớp thịt và sốt chồng chất lên nhau. Cậu cũng hơi khó hạ miệng, nhìn một lúc mới miễn cưỡng cắn, chỉ cắn được nửa miếng thịt, 'chậc' một tiếng, dứt hẳn một miếng ra, ăn từng lớp.

Hà Tu nói: "Nếu cậu đói thế thì nên mua hai cái, dễ ăn hơn."

"Cậu biết gì." Diệp Tư liếc hắn, chỉ vào chiếc hamburger: "Đây là công trình kiến trúc tầm cỡ thế giới."

Hà Tu nhướng mày. Diệp Tư vừa chỉ vừa đếm tầng: "Cậu nhìn này, hamburger này nhìn tròn trịa mềm mại nhưng đứng vững ở trung tâm thế giới. Đây là móng nhà, tầng một thịt bò là sảnh triển lãm, tầng hai rau là tầng cảnh quan, tầng ba là phòng gym, tầng bốn bảo tàng, tầng năm khu tắm hơi, tầng sáu..."

Hà Tu không nhịn được cắt lời: "Tòa 'cao ốc hamburger' này rốt cuộc dùng để làm gì?"

Diệp Tư ngẩn ra, rồi đáp: "Cái này phải hỏi cậu."

"Hỏi tôi?"

Diệp Tư "a" một tiếng, chỉ lên miếng bánh trên cùng: "Trên nóc có khắc tên kiến trúc sư – Hà Tu."

Hà Tu ngây người, Diệp Tư cúi đầu cắn thêm miếng nữa, vừa nhai vừa nói: "Đây là tác phẩm nổi danh của cậu mười năm sau, tôi còn giúp cậu lên ý tưởng phác thảo rồi, lợi hại chưa."

Hà Tu im lặng hồi lâu.

Khi hắn khẽ động đậy, Diệp Tư đã cắn thêm vài miếng. Phần thân chính của tòa nhà đã bị gặm trụi, các tầng sụp xuống, vương vãi trong giấy.

Trong lòng Hà Tu dường như hiểu ra chút gì đó, nhưng không biết nói sao, chỉ mơ hồ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời khuất dần bên sông, ánh đỏ lay động, lấp lánh trên mặt nước. Cả thành phố ngập trong sắc cam lười biếng. Bên cạnh Diệp Tư nheo mắt trong gió, vừa nhai hamburger vừa khe khẽ hát một điệu hắn chưa từng nghe.

"Ba mẹ đều là vậy." Diệp Tư bỗng nói, "Họ vạch sẵn cho cậu một con đường vì nghĩ nó dễ đi hơn. Nếu là người khác tôi sẽ khuyên nghe lời, nhưng cậu thì khác. Con đường kiến trúc trông thì hẹp, nhưng tôi thấy cậu có thể leo đến đỉnh tháp, còn bật lên cao dùng đầu chọc thủng mây."

Diệp Tư khẽ xoa tay lên chân Hà Tu: "Cố lên, tôi đã đặt cả tòa lâu đài vào cậu đấy."

Hà Tu cúi đầu nhìn bàn tay ấy, khẽ đáp: "Ừ."

"Vui lên nào." Diệp Tư ợ một cái, xuýt xoa: "Hamburger này to thật, tôi chắc ăn không hết."

"Đợi thi phân ban xong tôi mời cậu ăn cái xịn hơn." Hà Tu nói, "Loại cao cấp."

"Loại bò cắn ra còn chảy nước thịt ấy hả?" Diệp Tư cười rạng rỡ, mắt lấp lánh, "Được, tôi còn muốn kem nữa."

Nói là cùng ngắm phố xá, nhưng sau khi làm một bài diễn thuyết kiểu "cố vấn cuộc đời", Diệp Tư chẳng bao lâu đã ngửa đầu ngủ mất. Xe vừa rẽ hướng, thân người cậu nghiêng theo, đầu tự nhiên gục xuống vai Hà Tu.

"Bộp" một tiếng nặng nề, Hà Tu nghe rõ mồn một, còn Diệp Tư vẫn ngủ say.

Cậu chàng này dù không thức khuya làm bài cũng thường nửa đêm mở app luyện đề, Hà Tu đôi khi tỉnh giấc còn thấy trên đầu hắt ánh sáng.

Hà Tu bỗng thấy vai mình nặng, cảm giác trách nhiệm trĩu xuống, lặng lẽ ngồi thẳng lưng cho Diệp Tư dựa thoải mái hơn.

Xe buýt 222 chạy dọc con sông xuyên thành phố H, sóng nước phản chiếu bóng thành phố, lướt qua Anh Trung, thư viện thành phố, khu thương mại, muôn hình vạn trạng người và công trình vun vút lướt qua cửa kính, chỉ còn hơi thở đều đặn trên vai là chân thật và rõ ràng.

Hà Tu nghiêng đầu nhìn Diệp Tư, chỉ thấy hai hàng mi dài cong cong.

Trong khoảnh khắc hắn chợt nghĩ, khung cửa xe đượm ánh hoàng hôn này, có lẽ hắn sẽ nhớ suốt nhiều năm.

Livehouse nằm ngay điểm cuối tuyến 222, xuống xe đi mấy bước đã thấy đám đông chen chúc.

Hà Tu hơi ngạc nhiên: "Đông thế."

"Nhạc indie không có nghĩa là không ai thích." Diệp Tư nói, "Càng ít người biết, fan càng cuồng nhiệt. Nhìn bên kia kìa."

Hà Tu nhìn theo tay cậu, thấy một nhóm người vây tròn, trang phục từ giàu tới nghèo đủ kiểu, ai nấy hòa nhập tự nhiên. Giữa vòng tròn, một người mặc chiếc áo choàng hoa sặc sỡ kiểu nông thôn, cầm quạt hồng tạo dáng, đám đông reo hò rút điện thoại chụp.

"Cang Tử, các cậu tới rồi à!" Một gã béo xăm trổ vai vỗ vai một gã gầy nửa đầu cạo trọc lộ da đầu xanh. Gã gầy phả khói thuốc: "Hôm trước bận lỡ show, lần này ngồi tàu cả đêm đến H thị."

"Phải ủng hộ Kanye chứ." Một phụ nữ tóc tết nhỏ nói.

"Kanye tối qua tới rồi, thấy đăng weibo ăn BBQ."

"Chậc chậc."

Hà Tu thu tầm mắt, "Kanye?"

Diệp Tư lười nhác cười, móc điện thoại quét mã từ phe vé chợ đen rồi dẫn hắn đi soát vé, nói: "Trưởng nhóm, giọng ca chính của 'Smoke Gun Rose'. Cây guitar điện của band cũng ngầu, khó phân cao thấp với Kanye."

Hà Tu nghĩ một lúc mới hiểu cậu nói là tay guitar. Hai người đến cửa kiểm vé, chàng trai ngậm thuốc liếc vé, đóng dấu lên mu bàn tay mỗi người. Đi tới cửa, một cô mặc áo hở eo cầm bút tia cực tím chiếu, hiện ra hai dấu tròn.

"Vào đi."

Hà Tu khẽ cảm ơn, theo bản năng định chà mu bàn tay nhưng lại thôi. Theo lý hắn – một "học thần" – chẳng nên ngạc nhiên bởi trò này, nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc này sự phấn khích đã rạo rực trong lòng. Nếu có ai dùng đèn chiếu lên ngực, có lẽ sẽ thấy trái tim hắn đang đập thình thịch điên cuồng.

Bên trong livehouse có chỗ gửi đồ, gửi xong đi tiếp thì hầu như tối đen, trần cao treo đủ thiết bị âm thanh ánh sáng, sân khấu cao, dưới là khoảng trống mênh mông, người đến đứng san sát như tín đồ sùng kính, chờ 'thần' của họ xuất hiện.

"Đi lên phía trước." Diệp Tư kéo tay Hà Tu len vào đám đông, "Lần này phải chơi cho đã."

Hà Tu chưa kịp hỏi "chơi cho đã" là gì, giữa biển người nồng nhiệt va chạm, hắn vừa nghẹt thở vừa hưng phấn, định giơ tay kéo cổ áo nhăn nhúm rồi lại thôi, cảm thấy bản thân có vẻ ngốc.

"Đừng sợ bị người ta giẫm chân." Diệp Tư đứng lại ở tầm hàng thứ tư, thứ năm, nói: "Có ai giẫm thì cậu giẫm lại, mọi người đều quen nhau như thế cả."

"Ừ." Hà Tu cong khóe môi, nhìn vào mắt Diệp Tư, trong bóng tối vẫn sáng đến thế.

Còn một phút nữa mới bắt đầu, sân khấu nhỏ đã chật ních người, bốn phía đen kịt. Hà Tu liếc sang Diệp Tư, thấy cậu đang nhón chân ngóng về phía hậu trường.

Tiếng sóng nhạc heavy metal bất ngờ bùng lên, Hà Tu còn chưa kịp phản ứng thì cả khán phòng đã phát điên, nhảy nhót hò reo. Phía sau có người đẩy hắn về trước, phía trước lại bị chen lùi về sau, cuối cùng bị Diệp Tư nắm lấy cánh tay kéo bật dậy nhảy theo.

"Ahhh!!!" Diệp Tư hét lên đầy hưng phấn.

Trong lòng Hà Tu cũng hơi sôi trào, nhưng ngập ngừng một chút, cố mở miệng: "A!"

Diệp Tư quay lại nhìn hắn: "Sao thế?"

"Không sao." Hà Tu cũng ngẩn ra, "Sao là sao?"

"Ờ, không có gì." Diệp Tư gãi gãi sống mũi, "Tưởng cậu gọi tôi."

Hà Tu gượng cười, may mà Diệp Tư không để tâm, lại quay sang hò hét tiếp.

Khi bốn thành viên ban nhạc bước ra, Hà Tu như bị chấn động mạnh.

Một ban nhạc toàn những người đàn ông trung niên, tuổi trung bình chừng bốn mươi lăm. Ca sĩ chính – Kanye – ngoài chiếc áo khoác đen vàng phanh ngực và một chiếc quần boxer (*) thì chẳng mặc gì. Tay guitar gầy gò nhất thì mặc một chiếc sườn xám đen vàng xẻ tà cao, lộ ra đôi chân đàn ông hơn bốn mươi khô ráp gầy guộc, đeo kính râm tròn đen, mái tóc dài khô xác trông y như bang chủ Cái Bang trong tiểu thuyết võ hiệp.

(*)Boxer trông thế này nha:

Hà Tu còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc thị giác thì bỗng nhiên mọi âm thanh đều im bặt, chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn lộn dưới khán đài. Ngay lúc đó, ánh vàng bùng nổ sau cánh gà, tiếng rock chói tai từ bốn phương tám hướng dội tới, cả trên sân khấu lẫn dưới khán đài cùng nhảy bật lên.

"Tôi như một bao thuốc lá hàng hiệu!"

"Tôi bị nhét vào túi người nghèo!"

"Tôi như một con chuột tham lam!"

"Tôi bị nhà giàu nuôi nhốt!"

"Tôi như một vị thần phá giới!"

"Bị ông trời đá xuống trần gian!"

Lời ca thô ráp dội thẳng vào màng nhĩ, cảnh tượng như buổi lễ tụ tập cuồng tín. Người đàn ông ăn mặc đến mức đủ khiến cảnh sát phải "mời uống trà" đứng giữa sân khấu, gào bằng chất giọng khàn đục đầy cuồng dại, tay guitar gầy gò nhảy theo nhịp sóng âm, mọi người cùng gào thét, cùng lắc lư.

"Một bầy heo bay lên trời! Con trai tôi bị biến thành tiền bạc!"

"Tôi bị ép sống thành công nhân! Tôi bị ép sống thành thương nhân! Tôi bị ép sống thành thi nhân! Tôi bị ép sống thành phế nhân!"

Mùi mồ hôi, mùi khói thuốc, mùi kim loại gỉ sét, cộng với mùi rượu trộn lẫn. Hà Tu lại bị chấn động, Diệp Tư bất ngờ quay lại nắm chặt cánh tay hắn, gào lên: "Nhảy theo đi!"

Hà Tu gần như theo phản xạ bật nhảy mấy cái, bị Diệp Tư bóp đến hơi đau, sóng âm va vào màng nhĩ. Hắn liền phản nắm lấy lại tay cậu, vừa nhảy vừa hét: "Cái! Quái! Gì! Thế! Này!"

"Nhân gian!" Diệp Tư hét lớn, "Lễ hội sống của người sống! Thần tiên! Giáng xuống phàm có vui không hả?!"

Hà Tu không thốt được chữ "vui", nhưng quả thật cảm nhận được chấn động chưa từng có. Hắn cứ mơ hồ nhảy theo suốt mười phút, chưa kịp thở thì Kanye giơ tay nắm không khí, tay trống lập tức dồn nhịp mới.

Giai điệu mới, điên cuồng không kém, lại một lần nữa lật tung biển người.

"Thanh——xuân ơi! Thanh! Xuân!"

"Ngồi hướng bắc nhìn về phía nam! Nghe ánh nắng chiếu rọi!"

"Thanh——xuân ơi! Thanh! Xuân!"

"Gió thổi sáu hướng! Uống thời gian như thuốc!"

Trong cơn điên cuồng và phóng túng của thế giới, chỉ có Hà Tu là lặng lẽ. Hăn lắng nghe hơi thở của chính mình, nhìn cái dáng người trước mặt tràn đầy nhiệt huyết nhảy lên nhảy xuống, hét những lời ca chẳng hiểu nổi, mái tóc đen tung bay trong ánh đèn, dẫu ánh sáng rực rỡ đổi thay vẫn đen nhánh như mực.

Hà Tu ở nơi này rõ ràng là kẻ lạc loài nhất, nhưng lại thấy lòng càng lúc càng yên ổn. Hắn vô thức siết chặt lấy cánh tay Diệp Tư, vốn đang hăng say muốn bay lên, Diệp Tư lập tức quay đầu nhìn, nhe răng cười sáng lạn: "Đừng tự trói mình! Nhảy lên đi! Cùng nhảy với bọn tôi nào!"

Cả trường đều biết Diệp Tư sợ đồng tính, vậy mà lúc này lại gửi tới một đám ông chú bốn mươi lăm tuổi nửa giả gái nửa trần những cái hôn gió liên tiếp. Trong mắt thiếu niên ấy bùng cháy niềm vui rực rỡ như mặt trời, thứ vui sướng ấy đập mạnh vào nhận thức của Hà Tu, gần như muốn phá tung.

Hà Tu nắm chặt tay Diệp Tư bật nhảy cao hơn. Một luồng gì đó từ lồng ngực dâng trào mãnh liệt, hắn còn chưa kịp hiểu đó là gì thì đã nghe chính giọng mình.

"Ah——!"

Tiếng hét chìm vào biển người, Hà Tu đưa tay lau mồ hôi trên mũi, rồi gào to hơn: "Ahhhhhhh!!"

Diệp Tư cười nhìn hắn, ghé sát tai hét: "Ahh! Ahhhh!!"

Những bản rock nông thôn với lời ca khó hiểu nối tiếp không ngừng, Hà Tu gào đến rát cổ, hai chân nhảy đến gần chuột rút thì Kanye bất ngờ dừng lại.

"Bài cuối cùng...." Kanye ngừng một chút, "Encore Thanh Xuân, ai muốn chơi thì lên đây."

"Tôi tôi tôi!" Diệp Tư chen ra hai bước nhảy lên sân khấu, trong mắt sáng rực như có lửa.

Kiếp trước cậu đã xem không biết bao nhiêu buổi diễn, nhưng vì sức khỏe cơ thể, ngay cả nhảy cũng phải kiềm chế, đừng nói chơi tới bến thế này.

Tay guitar điện bước tới đập tay với cậu, Diệp Tư kéo lại quần.

Dưới khán đài, Hà Tu bỗng dâng linh cảm chẳng lành.

Trong đầu hắn tưởng tượng cả đủ cảnh Diệp Tư bắt chước cởi quần như Kanye, thì tiếng nhạc quen thuộc lại cuộn trào, giữa tiếng gào "Thanh xuân ơi thanh xuân", Diệp Tư đứng giữa sân khấu cao gần hai mét, quay lưng về phía biển người đen kịt, dang rộng hai tay, như con đại bàng tự tại, thẳng người ngã xuống.

Khoảnh khắc thân hình ấy bay lên, tim Hà Tu như chững lại, há miệng gọi tên cậu nhưng không thành tiếng.

Diệp Tư ngã vào hàng chục bàn tay giơ cao, từ đầu đến chân bị nâng loạn xạ. Tiếng hò reo nổ vang, Diệp Tư thả lỏng nằm trên biển người, được truyền đi qua đầu.

Âm nhạc cuồng nộ chưa dứt, Hà Tu quay đầu nhìn, ánh mắt dõi theo thân ảnh ấy càng lúc càng được đưa đi xa, sắp khuất khỏi tầm mắt thì bất ngờ chuyển hướng.

Dù khoảng cách xa đến vậy, Hà Tu vẫn thấy rõ Diệp Tư giơ tay chỉ về phía hắn. Bên dưới một đám người vốn chẳng quen nhau lại hiểu ý mà đẩy cậu về phía này.

Đến cuối bài hát, Diệp Tư trở lại trước mặt Hà Tu.

"Bạn cùng bàn!" Diệp Tư ngồi dậy trên tay mọi người, lại dang tay: "Đỡ lấy tôi!"

Hà Tu theo bản năng đưa tay ra, đám đông liền rút tay và cậu rơi thẳng vào vòng tay hắn.

Hai thằng con trai va mạnh vào nhau, phản ứng trực diện nhất là đau, xương cọ xương, chẳng ai dễ chịu.

Nhưng Diệp Tư phấn khích chẳng buồn để ý, hăng hái xoa xoa vai Hà Tu, kéo tay hắn hướng về sân khấu.

Càng đến gần trung tâm, tiếng sóng âm như tan biến, chỉ còn nghe tiếng tim đập điên cuồng.

Hà Tu bị Diệp Tư dẫn lên sân khấu, đứng giữa những luồng ánh sáng trắng chói lòa, mới phát hiện bên dưới chỉ một mảnh đen kịt, chẳng thấy gì.

Còn trên sân khấu, hắn dường như chỉ nhìn thấy một người.

Khúc cuối cùng của Thanh Xuân sắp kết thúc, Kanye gào vào micro mấy câu, nhấc mic đặt trước mặt Diệp Tư, tay guitar tháo đàn ném cho cậu.

Diệp Tư giơ tay đón lấy, ôm đàn gảy vài nốt.

Nhịp điệu và âm sắc hoàn toàn khác chen vào bản nhạc, làm khán giả điên cuồng hơn nữa. Hà Tu cũng chẳng hiểu bọn họ điên cuồng vì cái gì, chỉ đứng yên nhìn Diệp Tư gảy đàn.

Diệp Tư gảy theo nhịp, bắt kịp tiết tấu, tay trống dồn thêm lực, toàn bộ khán phòng bùng nổ lần nữa.

Diệp Tư bỗng quay đầu nhìn hắn, một chân đặt lên loa, vừa gảy đàn vừa nghiêng đầu hát nốt đoạn cuối của "Thanh Xuân".

"Tôi nguyện làm tuổi trẻ của cậu, một đời cuồng dại một đời say, chẳng quản thời gian, kiễng chân nhìn xa, nắm tay kề vai không bao giờ ngoái lại.

Thanh xuân ơi thanh xuân, con người ơi con người."

Âm nhạc dừng đột ngột, Diệp Tư chỉ vào Hà Tu: "Có từng làm chuyện hối hận ư?, Chưa từng."

"Giỏi đấy, bạn cùng bàn." Diệp Tư tự hào cong khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com