Chương 3: Làm màu vừa thôi anh trai, nhập vai sâu quá rồi
Edit by: buoimatongngotngao
______________
Trung học Anh Hoa vốn dĩ trước giờ vẫn "quân tử trước, tiểu nhân sau": lớp 10, lớp 11 hoạt động nhiều, lại không chia lớp theo thành tích. Nhưng đến khi kỳ thi cuối kỳ lớp 11 vừa kết thúc, trường lập tức như đổi cả khuôn mặt, từng "món lớn món nhỏ" bày ra trước mặt học sinh.
Đầu tiên là một đòn "ra oai" bằng bài kiểm tra khởi động, bắt học sinh phải ngoan ngoãn đi học thêm suốt hè. Sau đó mới đến kỳ thi phân lớp chính thức khi khai giảng, mỗi một thứ hạng là một cái hố, ai cũng đừng mong gian lận.
Năm đó, lên lớp 12, Diệp Tư chỉ ở lại lớp 4 một tháng. Một tháng sau, thi phân lớp, cậu hiển nhiên đi đến nơi mình phải đi.
Chuông báo hiệu vang lên, cổng trường và mấy tòa ký túc xá chẳng khác nào chuồng lợn mở cửa, đàn heo chờ mổ kêu eng éc ùa về phía tòa dạy học. Cách kỳ thi cuối kỳ mới trôi qua một tuần, đồng phục vừa giặt phơi khô xong đã lại mặc vào người, ai cũng ấm ức. Cái ấm ức ấy lộ rõ ở cổ áo đồng phục phanh toang, ống quần xắn đại.
Diệp Tư thì khác, cậu chẳng thèm mặc đồng phục, chỉ khoác cái áo phông đỏ chót. Giữa ngực áo in rõ nét một dấu X trắng, nét ngang nét chéo như vết cào, làm cái áo đỏ càng thêm rực lửa như máu.
Màu đỏ càng khiến da cậu thêm trắng, trắng đến lạnh lẽo, giữa tiết trời ngày hè nắng cháy lại toát ra một luồng khí lạnh băng.
Bỗng một cánh tay từ sau quàng lấy cổ. Diệp Tư thoáng nghi mình bị thành heo treo lên rồi, còn chưa kịp bật ra tiếng "má nó", thì giọng the thé của Tống Nghĩa đã nổ bên tai phải: "Á Diệp Thần! Lại sắp một lần nữa oanh liệt trên bảng xếp hạng rồi!"
"Diệp Vô Câu lại tái xuất giang hồ rồi." Một giọng rõ ràng còn ngái ngủ vang lên bên trái, Ngô Hưng ngáp dài, lim dim nhìn cậu: "Chào buổi sáng."
"Chào cái đầu mày." Diệp Tư khó chịu, lôi cái cục nợ đang treo trên người xuống, "Má nó, kiếp trước mày là cái móc khóa hả, bạ đâu cũng treo?"
Tống Nghĩa nhún nhảy tại chỗ hai cái, đầu gối chẳng thèm gập, hai cánh tay ve vẩy như thằng hề.
"Làm nóng, lắc cái nào, trước khi vô phòng thi phải xua hết tử khí, biết đâu lại có đứa may mắn nhích lên được một hạng."
Ngô Hưng ngáp tiếp: "Tao đủ điểm vô trường bình thường là được rồi, mày đừng lôi tao."
Tống Nghĩa khịt mũi: "Ngồi phòng thi số 20 thì oai gì chứ, còn chưa vô được phòng số 1, có khác gì bọn tao phòng 36 đâu."
"Phải không, Diệp ca?"
Diệp Tư lanh lẹ né sang một bên, để cái thằng định quàng cổ này hụt tay suýt ngã bổ vào Ngô Hưng.
Ngô Hưng vội vuốt tóc rối, gào: "Biến, đừng có chạm tao, tao còn buồn ngủ lắm!"
Tống Nghĩa quay đầu trợn mắt với Diệp Tư: "Mày né cái gì? Tao ngồi cặp kè cuối phòng 36 với mày hai năm trời, dự là còn thêm một năm nữa, mày đối xử với tao vậy đó hả?"
Ngô Hưng hừ lạnh: "Mày giỏi nói sướt mướt thế, sao gặp Hứa Thiện Nguyệt lớp 3 thì lại câm như hến?"
Nghe xong câu đó, Tống Nghĩa như bị vặn chốt khóa miệng, lập tức cụp mặt im thin thít. Diệp Tư không nhịn được cười, lộ ra tám cái răng trắng bóc, sự sắc bén toát ra từ người cậu trong nháy mắt bị xua tan, rực rỡ như nắng hè tháng sáu, tháng bảy.
Cậu nện một cú vào vai Tống Nghĩa: "Hai năm qua cảm ơn mày, năm tới tao không bồi nữa đâu."
Tống Nghĩa khựng lại: "Ý gì?"
Tiếng chuông báo cuối cùng vang lên, ngoài hành lang học sinh bắt đầu chạy nước rút. Diệp Tư đè hai tay lên sau gáy hai thằng bạn, mượn lực lao vọt đi: "Ông đây phải làm một trận kinh thiên động địa!!"
"Má nó!"
"Đù!"
Diệp Tư lao như cơn gió quét ngang đám học sinh, bỏ mặc sau lưng những lời thì thào "Diệp Tư điên rồi à?", "Nó định đánh thầy giáo đấy à?", "Suỵt, coi chừng nó đập vỡ sọ mày đó."
Trong phòng thi chỉ còn trống hai chỗ. Diệp Tư phanh gấp ở cửa, liếc về phía bục giảng.
Giáo viên giám thị lần này trông có vẻ quen, mà cậu không nhớ nổi là ai. Nam, đeo kính gọng bạc, dáng người trung bình, chừng bốn mươi tuổi, không có vẻ gì dữ dằn.
Thầy cũng nhìn lại, nhướn mày: "Diệp Tư?"
Cậu hơi ngạc nhiên: "Thầy biết em sao?"
"Ngưỡng mộ đã lâu." Thầy cười, "Vào đi, em ngồi đâu?"
Diệp Tư ung dung lắc lư về phía góc cửa sổ: "Thầy còn chẳng biết em ngồi đâu, giả bộ gì mà ngưỡng mộ tên tuổi em."
Cả phòng cười phá lên. Phòng thi 36 toàn dân lạ đời, bọn họ vỗ bàn ầm ầm, như muốn lật tung trần nhà.
Tống Nghĩa là người cuối cùng chạy vào, bị bầu không khí như Tết làm ngơ ngác, trên mặt thoáng hiện nét ngượng ngùng, vừa đi vừa giơ tay ra hiệu: "Được rồi được rồi, làm gì thế... mới một tuần không gặp, sướt mướt quá..."
"Ha ha ha ha!"
"Má nó! Hai đứa bây thôi cho tao khỏi cười chết được không!"
"Thật chịu thua rồi ha ha ha!"
Diệp Tư cũng cười theo, tùy tiện quẳng cặp vào góc, móc bút ra vứt lên bàn.
Cậu ngạc nhiên phát hiện giám thị không hề nổi nóng, còn cười theo, mà cười thật lòng nữa.
Đôi khi bọn quỷ này cũng kỳ lạ, nếu có thầy trên bục gào "Ê ê yên lặng nào", thì càng quậy dữ. Nhưng không ai quản, thì ầm ĩ chừng nửa phút là tự lắng xuống.
Chuông phát đề vang, thầy giám thị lật mớ đề thi vừa điểm danh xong: "Thu lại, chúng ta bắt đầu thi nhé. Quy tắc thì không nhắc lại, chỉ cần nhớ thi xong phải nộp đủ, thiếu tờ nào thì đừng có trách bị điểm không!"
Dưới lớp lại cười rộ lên. Trong tiếng cười, Diệp Tư giả vờ lật đề, viết tên xong thì ngẩng mắt quét qua.
Phần lớn đã gục xuống bàn làm, dàn đầu bàn trước còn cố gắng giãy dụa, vặn bút nhìn đề như sắp chết đến nơi.
Đặng Nghĩa ngồi đầu hàng, năm giây viết xong ba câu trắc nghiệm đọc hiểu, động tác nhìn thế nào cũng giống như trực tiếp gạch chéo to tướng phần dịch văn cổ, rồi lật sang mặt sau viết thẳng bài luận.
Diệp Tư hắng giọng, cúi đầu đọc đề.
Phần đầu là một bài phổ cập khoa học về võng mạc, kèm ba câu hỏi trắc nghiệm. Cậu đọc suốt hai mươi phút, cuối cùng chẳng nhớ được gì.
Diệp Tư bình thản nhìn câu hỏi đầu tiên.
【Theo nguyên văn, lựa chọn nào sau đây không thuộc nghịch lý trong nghiên cứu tiên tiến về phục hồi võng mạc?】
Cái đề này còn phải cho người làm à, đọc thôi đã không hiểu nổi. Diệp Tư nhịn không được chửi thề nhỏ.
Tống Nghĩa nghe thấy, cười đến run người.
Diệp Tư liếc qua đáp án, khoanh C.
Cảm giác này rất kỳ quái, cậu không hiểu bài đọc, không hiểu câu hỏi, càng không hiểu đáp án. Nhưng cậu biết phải chọn C. Không phải vì C dài nhất, cũng chẳng phải trò "không biết thì chọn C", mà là cậu biết chắc đáp án đúng chính là C.
Câu tiếp theo, chọn A. Câu nữa, chọn B.
C–A–B.
Diệp Tư thản nhiên hoàn thành phần đầu, lật sang phần dịch văn cổ. Lần này cậu bỏ qua toàn văn mà dịch ngay ba câu được chọn sẵn.
Gần như theo bản năng mà viết xong, cậu lại quay về đọc kỹ lại, đối chiếu nguyên văn, bỗng nhiên vỡ lẽ.
À thì ra là thế.
Một luồng cảm giác kỳ diệu khi làm bài thi bỗng kích đúng dây thần kinh nào đó của Diệp Tư, khiến cậu ngồi mà cười không ngừng. Bàn theo đó mà rung lên.
Tống Nghĩa ngồi phía trước đang vắt óc làm văn, ngập ngừng một lúc, rồi len lén lật lại mấy trang đầu, chỉnh theo nhịp rung của bàn: câu một khoanh D, rung rung, câu hai khoanh B, rung rung, câu ba lại khoanh D.
Diệp Tư suýt nữa bị thằng ngu này chọc cho tái phát tim mạch.
Kỳ thi khởi động kéo dài hai ngày, sau khi làm xong môn cuối cùng là Khoa học tự nhiên, Diệp Tư vác cặp bước ra ngoài. Lúc cậu đi ngang qua, giám thị đột nhiên nói: "Em cũng không giống như lời đồn lắm nhỉ."
Diệp Tư liếc ông thầy một cái: "Ý của thầy là sao?"
"Không có gì đâu." Thầy giám thị mỉm cười rất hòa nhã: "Quan sát em hai ngày, thấy em làm bài cũng khá nghiêm túc, chẳng ngủ gật lần nào. Đây là lần đầu các em thi tổ hợp Lý – Hóa – Sinh đúng không? Thầy thấy em làm rất ổn, không hốt hoảng lật đề loạn lên."
Thực ra hai ngày nay Diệp Tư mới nhớ ra, thầy giáo này họ Mã, vừa tiễn xong khóa 12, một tháng nữa sẽ tiếp quản lớp 12 Khoa tự nhiên bốn – chính là lớp của Hà Tu.
Lão Mã thu dọn xong bài thi, vẫy tay với cậu: "Đi ăn cơm đi, có duyên sẽ gặp lại."
Vốn chỉ là một câu khách sáo, nhưng Diệp Tư lại nhìn thầy với vẻ thâm sâu khó đoán: "Thầy, em tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Lão Mã hơi ngạc nhiên: "Ý em là gì?"
Diệp Tư hạ giọng: "Chẳng phải sau này thầy sẽ dạy..."
"Đi thôi! Ăn cơm, ăn xong nhanh lên lớp giành chỗ ngồi." Tống Nghĩa từ phía sau xách cặp đẩy Diệp Tư một cái: "Mau lên, đi đi đi đi! Xông lên!"
Bị cậu ta giục đến mức như sắp đi đời, Diệp Tư đành vừa chạy vừa quay lại vẫy tay với Lão Mã: "Thầy sẽ sớm biết thôi!"
Phòng thi số 36 ở cuối hành lang phía tây, cầu thang ở phía đông, chạy ra ngoài vừa vặn đi ngang lớp 4. Hà Tu đang thu dọn đồ đạc ở bàn dãy áp chót, gần cửa sau. Trên bàn đặt một hộp khăn giấy, một cái ví, và một túi kẹo gói trong bao màu hồng nhạt. Lúc Diệp Tư đi ngang, Hà Tu đang cúi xuống lau bàn bằng khăn giấy, không nhìn thấy cậu.
"Sững ra làm gì vậy?" Tống Nghĩa dùng vai đẩy cậu: "Chậm nữa là không còn tranh được nồi sườn hầm đâu đấy?"
"Phải tranh, đi thôi." Diệp Tư đưa tay gãi mũi, theo sau Tống Nghĩa chạy uể oải. Chạy một lúc, cậu đột nhiên hỏi: "Hà Tu chẳng phải luôn ngồi bàn đầu sao?"
Tống Nghĩa thản nhiên: "Chắc đổi ý thôi, lần nào đầu kỳ mọi người cũng tự đổi chỗ mà."
Diệp Tư không nói gì. Cậu nhớ năm đó Hà Tu luôn ngồi một mình ở bàn đầu sát cửa sổ, lên lớp 12 cũng không thay đổi, ít nhất trước khi cậu chia lớp thì vẫn vậy.
Tống Nghĩa hét bên tai cậu: "Mau lên! Hết sườn hầm bây giờ!"
"Biết rồi!" Diệp Tư gắt lại, cảm giác tai sắp bị thằng nhóc này hét điếc.
Căn tin trường Trung học Anh Hoa sạch sẽ, món ăn đa dạng, hương vị ngon, ai ăn cũng khen. Hôm nay thi xong, căn tin lần đầu khai bếp, món đặc biệt buổi tối chính là sườn hầm khoai tây, món được bình chọn ngon nhất ở trường.
Diệp Tư theo Tống Nghĩa vừa chạy vừa lảo đảo, đến cửa liền kéo được Ngô Hưng đang chờ hội quân, ba người cùng nhau lao vào hàng dài chờ mua sườn hầm.
"Có ăn được không đấy." Tống Nghĩa nhìn màn hình điện tử hiển thị "còn 23 phần", sốt ruột hối thúc: "Diệp Tư, đếm xem trước mặt còn mấy người."
Vốn đã nóng, bị cậu ta thúc giục đến mức Diệp Tư muốn xắn tay áo đánh người. Cậu cau mày liếc lên, hai hàng đầu toàn thấy gáy, còn quẹo cong nữa. Cậu bèn giơ tay vỗ vai người trước: "Phía trước mấy người thế?"
Cậu nam sinh bị vỗ quay đầu lại, nét mặt khó chịu cứng đờ một giây, rồi gượng gạo nở nụ cười: "Đợi tôi đếm cho cậu."
Diệp Tư há miệng:
"À."
Tống Nghĩa và Ngô Hưng nín cười, Diệp Tư quay đầu nheo mắt với hai người.
Cậu nam sinh kia căng thẳng kiễng chân, từ đầu hàng đếm ngược ra sau, đi đi lại lại đếm hai lượt, đến chỗ mình vừa đúng 21. Cậu ta quay đầu nhìn ba người bá vương của trường học này, nụ cười dần biến mất.
Bốn người trừng nhau mười giây, nam sinh kia liền né sang bên:
"Ba cậu chen lên trước tôi đi, vừa khéo ba suất."
"Không cần." Diệp Tư ấn vai cậu ta nhét lại vào hàng, dùng cằm hất về phía xa:
"Trong hai cậu ai đi gọi thêm mấy món chay, lấy thêm trứng xào, mang vài cái tart trứng."
"Rõ!" Tống Nghĩa nhe răng, quay người chạy về phía khu tự chọn.
Tiếng bọn họ nói không nhỏ, mấy người xếp sau nghe thấy không còn phần liền tản ra hết, Diệp Tư cảm thấy phía sau thoáng đãng hẳn, tâm trạng khá lên, ghé vai vào Ngô Hưng, không nhịn được nhớ lại kỳ thi vừa rồi.
"Tao thấy toán chắc trên trăm đấy." Diệp Tư bẻ ngón tay kêu rắc rắc: "Trắc nghiệm – điền chỗ trống tám mươi, bài tự luận đều viết hết, quy trình có rút gọn, nhưng kiểu nào cũng phải được thêm ít điểm."
Ngô Hưng mặt không biểu cảm: "Anh à, trắc nghiệm với điền chỗ trống tổng cộng tám mươi điểm thôi."
Diệp Tư nghẹn cổ: "Cảm giác tao làm đúng hết, đề cũng dễ mà."
"......" Ngô Hưng dần đứng thẳng, kín đáo dịch ra xa một chút, sợ bệnh thần kinh lây, "Còn khoa học tự nhiên thì sao?"
Diệp Tư nhẩm tính một lúc: "Cái này khó nói, trắc nghiệm có 126 điểm, Hóa với Sinh phần điền trống cũng nhiều, chắc tao được tầm hai trăm hai, hai trăm ba?"
Lần này không chỉ Ngô Hưng, mà cả cậu nam sinh phía trước cũng không nhịn được ngoái lại nhìn Diệp Tư.
Anh bạn này ra ngoài đánh nhau bị người ta đánh ngốc rồi chăng.
Diệp Tư còn đang kéo Ngô Hưng tính điểm, vai bỗng bị người từ sau húc mạnh một cái. Không phòng bị nên lực đạo lớn, nếu không có Ngô Hưng đứng cạnh thì chắc đã lảo đảo ngã rồi.
Một mùi thuốc lá quen thuộc áp sát, Diệp Tư lập tức biết là ai. Cậu thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, quả nhiên là mấy tên du côn lớp bên cạnh. Cầm đầu là Trần Tử Hàng, nhận đám lưu manh ở phố Vĩnh Bình ngoài cổng bắc làm cha nuôi, trong trường đã gây ra không ít trò bẩn.
Loại này không xứng vào "đại đội du côn" của Diệp Tư, không những không cùng phe, mà mỗi kỳ cậu hầu như đều phải đánh nhau với đám này. Có khi còn dính cả đám xã hội đen kia, đánh đến gà bay chó sủa, chưa thấy máu thì chưa xong.
"Yo, Diệp thần cũng biết bày đặt ở đây hả." Trần Tử Hàng ngậm điếu thuốc chưa châm, cười khẩy: "Lên lớp 12 khác hẳn nhỉ, phong cách làm màu cũng đổi rồi. Cuối tuần này rảnh không, đi dạo Vĩnh Bình một chuyến?"
Trong trí nhớ, Diệp Tư lục lại một chuyện cũ. Cậu lờ mờ nhớ trước kỳ thi cuối kì lớp 11 từng có một trận xung đột với Trần Tử Hàng, nguyên nhân thì không rõ, chỉ nhớ hắn ta tìm đại ca kéo hẹn đánh nhau. Cậu chuẩn bị nghiêm túc suốt hai tuần, kết quả đại ca kia không thèm tới, nghe đâu đi nước ngoài mở rộng địa bàn. Sau đó tận gần kỳ thi đại học mới lại thấy hắn lảng vảng quanh đây.
Chuyện đó khiến Diệp Tư vẫn canh cánh trong lòng, cảm giác như bị sỉ nhục.
Diệp Tư nhìn Trần Tử Hàng: "Ông đây lười bước chân, mày bảo hắn tới đây đi."
Trần Tử Hàng rút điếu thuốc khỏi miệng nhét vào túi: "Bớt cmm hống hách đi, đợi phân lớp rồi lăn vào cùng lớp với tao, tao chăm sóc mày tử tế."
Diệp Tư ừ một tiếng: "Tao ở lớp bốn, hay là mày bò lên đó đi, tao chăm sóc mày, làm thiên sứ của nhau nhé. Tao giúp mày bẻ gãy cánh."
Trong đám đông có kẻ không nhịn được bật cười, liền bị Trần Tử Hàng đá một phát vào ghế cạnh đó, sợ quá im re.
Trần Tử Hàng giơ tay chỉ Diệp Tư hai cái, buông vài câu dọa dẫm kiểu "cuối tuần chờ đấy" rồi mới ngậm lại điếu thuốc, cùng mấy tên lập dị ăn mặc lòe loẹt bỏ đi.
Diệp Tư nhìn bóng lưng chúng, bĩu môi cảm thán: "Mấy thằng học dốt, còn bày đặt oai."
Ngô Hưng nghe xong, đôi mắt vốn lim dim vì buồn ngủ bỗng mở ra: "Mày nói ai thế? Bọn nó? Hay chúng ta?"
"Bọn nó." Diệp Tư thản nhiên thu lại tầm mắt: "Còn m* nó hẹn đánh nhau, tao mà thi được mấy điểm như chúng nó, tao xấu hổ không dám ra đường."
"......Thành tích của người ta còn hơn cậu. Toàn trường Anh Hoa cộng cả ba khối, không ai có tổng điểm thi cuối kì thấp hơn cậu đâu." Ngô Hưng lo lắng nói, "Làm màu thì vừa thôi anh trai, nhập vai sâu quá rồi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com