Thế giới thứ năm (13)
Chuyện xe buýt du lịch tạm thời không nghĩ ra, Sở Thời Từ quay đầu hỏi Thẩm Tu Triết, "Triết ca, vậy chuyện tìm thấy thi thể cảnh sát trong thùng rác có phải cũng là tin tức của 5 năm trước hay không?"
Cậu nhớ rõ bọn họ đã nghe tin về xác chết giấu trong thùng rác trước, sau đó mới nghe về vụ nổ xe buýt du lịch.
Cả hai tin tức này đều phát trong cùng một ngày.
Thẩm Tu Triết khẽ lắc đầu.
"Không phải 5 năm trước?"
"Không, cảnh sát Lý không biết, anh ta chưa từng nghe về vụ này."
Sở Thời Từ không thể lý giải.
Nếu hai tin tức được phát cùng thời gian, vì sao cảnh sát Lý lại chỉ biết về vụ nổ xe buýt mà không biết về xác chết trong thùng rác?
Bởi vì vụ xác chết trong thùng rác không gây được tiếng vang lớn?
Nhưng năm đó anh ta đã tiến vào cục cảnh sát, là một cảnh sát, không phải nên cực kỳ nhạy cảm đối với tin tức về vụ án hình sự như vậy hay sao?
Sở Thời Từ suy nghĩ nửa ngày, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Cậu không có trực tiếp xem TV, chỉ là nghe lén nội dung tin tức thông qua ứng dụng nhỏ.
Mỗi lần nghe tin tức, cũng không nghe thấy đề cập thời gian hay ngày tháng.
Có thể người nọ không xem dựa theo thứ tự thời gian, kỳ thật là đang xem các bản tin được cắt nối biên tập hay không?
Sở Thời Từ nhanh chóng phủ định phỏng đoán của mình.
Nếu tin tức đã qua chỉnh sửa, khẳng định sẽ có khuynh hướng chủ quan, nội dung tin tức thường sẽ tập trung vào các sự kiện mà người biên tập quan tâm.
Nhưng nội dung tin tức cậu nghe được lại khác biệt rất lớn.
Sau khi phát xong vụ án giết người và vụ nổ xe buýt, tin tức tiếp theo là tranh chấp hàng xóm, các việc vặt hàng ngày.
Đây không phải tin tức đã qua chỉnh sửa.
Hiện tại chỉ có hai cách giải thích.
Vụ xác chết trong thùng rác và vụ nổ xe buýt du lịch đều xảy ra cách đây 5 năm. Cảnh sát Lý không quan tâm nhiều đến tin tức, anh ta chỉ biết về những vụ án lớn oanh động cả nước, không biết về các vụ án nhỏ ở địa phương.
Một khả năng khác, tuy rằng Sở Thời Từ nghe cả hai tin tức này trong cùng một ngày, nhưng chúng lại không xảy ra trong cùng một năm.
Vụ xe buýt du lịch là vụ án 5 năm trước, còn vụ xác chết trong thùng rác là vụ án xảy ra trong tương lai.
Cảnh sát Lý chỉ có thể biết những chuyện trong quá khứ, không thể biết trước những chuyện trong tương lai, cho nên anh ta chưa từng nghe về tin tức thi thể cảnh sát giấu trong thùng rác.
Sở Thời Từ bị suy đoán của mình làm choáng váng.
Thẩm Tu Triết nghe cậu nói xong, phản ứng rất lãnh đạm.
Nhìn khuôn mặt cao lãnh băng sơn kia, Sở Thời Từ biết Triết ca hiện tại cũng ngốc luôn rồi.
Thật trùng hợp thay, cậu cũng ngốc rồi.
Nếu không nghĩ ra được, vậy thì không nghĩ nữa.
Sở Thời Từ vứt đống tin tức lung tung rối loạn sang một bên, bắt đầu suy nghĩ về các con vật trên thẻ bài.
Triết ca đã có chó, khỉ, chuột, hắn còn thiếu một con gà là có đủ bốn con vật.
Vốn dĩ Sở Thời Từ cho rằng sưu tập thẻ chỉ là cái bánh nướng lớn, nhưng ông Vương từng ở phòng 10 bên cạnh đã dùng nó để đổi lấy cơ hội rời đi.
Cũng không biết ông Vương cách vách hiện tại sống hay chết, có thực sự thoát khỏi đây hay không.
Thẩm Tu Triết nghe thấy tiếng kim loại va chạm, là loa nhỏ đang gõ hộp sắt nhỏ.
Hắn sờ soạng cầm lấy hộp sắt, "Cảnh sát Lý muốn đổi thẻ bài với tôi, anh ta còn thiếu một thẻ bài con chó."
Thẩm Tu Triết mở hộp ra, đưa tới trước mặt loa nhỏ.
Sở Thời Từ dùng đầu cắm chọc vài cái, "Chúng ta có ba thẻ bài con chó, có thể cho anh ta, nhưng đưa như thế nào?"
"Mỗi lần người đưa cơm đều đưa cho phòng này trước, sau đó mới đến phòng số 3 đối diện. Cảnh sát Lý hy vọng tôi có thể nhân cơ hội nào đó giấu thẻ bài con chó vào xe đẩy thức ăn, rồi gõ ba lần vào cửa sắt coi như tín hiệu. Chờ người đưa cơm đến phòng anh ta, anh ta sẽ tìm cách lấy thẻ bài."
"Nghe có vẻ khả thi, nhưng đám người kia bắt anh ta là bởi vì đã nhận tiền của người khác, bản thân anh ta còn là một cảnh sát, bọn họ sao có thể thả anh ta ra ngoài? Sau khi anh ta gom đủ bốn tấm thẻ, tám phần sẽ bị mang ra ngoài giết chết."
Thẩm Tu Triết ừ một tiếng, "Cho nên tôi đã từ chối."
Hắn dừng lại một lúc lâu, mím mím môi nhẹ giọng nói, "Anh ta rất thất vọng về tôi."
Sở Thời Từ ngẩn người, "Cái gì?"
"Cảnh sát Lý khẩn cầu tôi nhiều lần, anh ta nói cô bé kia có thể bị xâm hại bất cứ lúc nào, hy vọng tôi có thể giúp anh ta nhanh chóng ra ngoài."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Tu Triết vẫn không có một chút biểu tình như cũ.
Nhưng cái đầu kiêu ngạo từ trước đến nay của hắn, hiện tại không tự giác cúi xuống.
"Sau khi tôi từ chối thẳng thừng, anh ta rất kích động, nói tôi vừa không chịu mở cửa sắt, vừa không chịu giúp anh ta thu thập thẻ bài. Đứa trẻ ở trong tay một đống tội phạm, căn bản không thể chịu được bao lâu. Anh ta hỏi tôi, tại sao rõ ràng có năng lực, mà lại không chịu làm gì cả."
".... Anh ta đang chất vấn anh?"
"Không hẳn, ngữ khí không tệ."
"Vậy anh có giải thích với anh ta không?"
"Đạo lý đơn giản như vậy, cần tôi phải giải thích?"
Thẩm Tu Triết càng nói, sắc mặt càng lạnh.
Thấy cảm xúc sắp mất khống chế, hắn đứng dậy rời giường, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Khi những người vệ sinh đến dọn dẹp máu trong phòng tắm đã di chuyển đồ đạc trên mặt đất. Thẩm Tu Triết bước đi theo trí nhớ, vướng phải giỏ đồ dơ bị dịch chuyển, trực tiếp té ngã.
Tiếng động lớn trong phòng tắm khiến loa nhỏ trên giường giật mình.
Sở Thời Từ buông đống thẻ bài đang nghiên cứu xuống, khẩn trương quay đầu nhìn lại. Triết ca ngã rất mạnh, nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy được.
Cậu lo lắng Triết ca ngã bị thương, gấp đến độ xoay quanh.
Cậu thử ném dây sạc ra, cuốn lấy chân bàn cách đó không xa, chạy đến mép giường làm một cú rơi tự do.
Loa nhỏ vẽ ra một vòng cung trên không trung, cuối cùng vững vàng rơi xuống đất.
Sau khi bị mù, Thẩm Tu Triết thường xuyên bị thương.
Không ai đưa cho hắn gậy dò đường, hắn không phải đụng vào góc cạnh thì cũng bị đồ vật làm vướng ngã. Trong thời gian đầu, trên người hắn đầy vết bầm tím.
Sau đó dần dần sờ soạng, nhớ kỹ bài trí trong phòng, chuyện này rất ít khi xảy ra.
Vừa rồi tâm tình hắn không tốt, đi đường quá vội, ngã cũng rất nặng.
Đầu gối và cánh tay đều bị thương nặng, Thẩm Tu Triết thử đứng dậy, lại bị đau đến kêu rên một tiếng.
Thanh âm của cảnh sát Lý lại quanh quẩn trong đầu hắn.
Anh ta không có ý trách móc Thẩm Tu Triết, anh ta chỉ là rất thất vọng.
Khiến Thẩm Tu Triết nhớ lại cuộc đời mình.
Có lẽ hắn không nên được sinh ra.
—
Mẹ của Thẩm Tu Triết có thai ngoài ý muốn, cha ruột hắn không muốn chịu trách nhiệm, bỏ đi nơi khác, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mẹ hắn.
Mẹ hắn cho rằng nếu không phải không cẩn thận hoài thai hắn, bà cũng sẽ không bị người đàn ông mình yêu thương bỏ rơi.
Thẩm Tu Triết lớn lên trong sự căm hận của mẹ, sau khi mẹ tự sát, hắn bị đưa đến cô nhi viện.
Trẻ con đều thích bạn bè vui vẻ hoạt bát, hắn không thích nói chuyện, nên không có ai chơi cùng.
Hắn không hòa nhập được với tập thể, đành phải chạy đến khu rừng phía sau cô nhi viện, tưởng tượng tiếng lá cây xào xạc là bạn bè đang nói chuyện với mình.
Cũng chính từ lúc đó, hắn bắt đầu thích vẽ tranh.
Người lớn trong trại trẻ mồ côi thường xuyên nói với hắn, tính cách hắn có khiếm khuyết, không ai thích một đứa trẻ quái gở như vậy. Nếu không thay đổi, sẽ không có người nguyện ý nhận nuôi hắn.
Bọn họ nói không sai, trong số những đứa trẻ xinh đẹp, Thẩm Tu Triết là người duy nhất không ai nhận nuôi.
Những người nhận nuôi đó khi nhìn thấy khuôn mặt hắn đều sẽ tiếp cận. Cùng hắn trò chuyện vài câu, lại thất vọng bỏ đi.
Cho nên khi cha nuôi đề nghị nhận nuôi hắn, Thẩm Tu Triết thật sự rất vui vẻ.
Là một họa sĩ, cha nuôi rất thất bại, ông ta không có chút danh tiếng gì.
Nhưng ông ta rất giàu có, là một doanh nhân rất thành đạt.
Thẩm Tu Triết nhảy lên thành tiểu thiếu gia.
Cha nuôi đặt kỳ vọng rất cao vào hắn, hy vọng hắn trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Ông ta yêu cầu hắn phải có trái tim trong sáng nhất, muốn hắn dành cả cuộc đời mình cho hội họa.
Cho dù Thẩm Tu Triết có trưởng thành sớm cũng chỉ là một đứa trẻ. Ngày sinh nhật, cha nuôi hỏi hắn muốn quà gì, hắn nói muốn một chiếc ô tô điều khiển, cha nuôi rút dây lưng ra.
"Quên những gì cha đã nói với con rồi sao, lặp lại lần nữa, con muốn gì?"
"Ô tô điều khiển."
Cha nuôi bảo hắn đứng yên để bị đánh.
Thẩm Tu Triết lại không ngốc, hắn trốn vào phòng phòng chứa đồ, khóa trái cửa từ bên trong, nghe tiếng cha nuôi đá cửa bên ngoài.
Ngày sinh nhật đó, hắn nhận được ô tô điều khiển.
Nhưng cha nuôi không về nhà, người hầu truyền lời, "Ông chủ nói nuôi cậu không bằng nuôi một con chó, từ nay sẽ không tổ chức sinh nhật cho cậu nữa."
Hắn cảm thấy bị bỏ rơi, ô tô điều khiển đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.
Mỗi khi Thẩm Tu Triết chơi đùa, cha nuôi đều châm chọc mỉa mai.
Chỉ khi tranh của hắn đạt giải, cha nuôi mới khen hắn là đứa trẻ ngoan.
Sau khi lớn lên, Thẩm Tu Triết vào trường đại học, được chọn làm nam thần của trường. Một đàn anh luôn chiếu cố hắn, giúp hắn hòa nhập vào tập thể, quan hệ của bọn họ rất tốt.
Thẩm Tu Triết coi anh ta là bạn, ở trước mặt anh ta hắn rất thoải mái, biểu tình cũng phong phú hơn rất nhiều.
Kết quả ngày lễ Valentine năm đó, đàn anh lái xe sang ôm hoa hồng, tỏ tình dưới ký túc xá của hắn. Một vòng nến xếp thành hình trái tim trên mặt đất, xung quanh là một đám đông vây xem, bên cạnh còn có vài người chơi violin.
Tất cả mọi người đều ồn ào kêu gọi bọn họ hôn nhau, còn chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc.
Thẩm Tu Triết lại không thích đàn ông, màn tỏ tình này hắn không cảm thấy lãng mạn chút nào, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Khi đàn anh muốn duỗi tay ôm hắn, hắn cố nén xúc động muốn đánh người, ném bó hoa hồng bị đàn anh mạnh mẽ nhét vào ngực mình, lạnh mặt quay đi.
Sắc mặt của đàn anh lúc đó đặc biệt khó coi.
Từ ngày đó, đàn anh bắt đầu bôi nhọ hắn trên diễn đàn trường, biến hắn thành một tên đồng tính thích giả vờ lạnh lùng trong sáng, thích quyến rũ đàn ông.
Nói rằng hắn một bên tán tỉnh đàn ông, một bên vừa lừa dối tình cảm của các cô gái nhỏ, là một tên đồng tính lừa đảo.
Không phải tất cả mọi người đều tin lời của đàn anh, nhưng chuyện lan truyền rất rộng, cuối cùng truyền đến tai cha nuôi.
Ông ta cho rằng Thẩm Tu Triết đã học hư, gọi hắn về nhà thoá mạ một trận.
Nhìn người con nuôi mặt không biểu tình như một khúc gỗ, cha nuôi thiêu hủy hết tranh hắn mang về.
"Hai năm rồi, vẽ tranh không tiến bộ chút nào, còn có quan hệ không rõ ràng với đàn ông. Mặt mũi nhà họ Thẩm bị anh làm mất hết! Ta thực sự hối hận vì lúc trước không nghe lời viện trưởng cô nhi viện, nhận nuôi cái thứ như anh!"
Thẩm Tu Triết bị nhốt một tháng, cưỡng chế cắt đứt liên lạc với bên ngoài, cha nuôi cũng không có ý định dập tắt tin đồn giúp hắn.
Chờ đến khi hắn quay lại trường, cái danh là kẻ lừa đảo đồng tính đã chứng thực. Từ nam thần của trường, biến thành người ai ai cũng đòi đánh.
Muốn hủy hoại một người, kỳ thật rất đơn giản.
Chỉnh sửa vài tấm hình, tạo ra vài đoạn chat giả. Tìm vài người, trả tiền cho bọn họ giả làm nạn nhân. Đàn anh trả tiền đủ nhiều, còn thuê một cô gái đến, tự xưng là bị hắn làm cho có thai.
Hoa khôi từng theo đuổi hắn, gọi hắn ra ngoài, hỏi hắn rốt cuộc có làm chuyện đó không.
Thẩm Tu Triết nói không.
Hoa khôi muốn hắn đưa ra chứng cứ.
Thẩm Tu Triết cho cô xem điện thoại của mình, ứng dụng chat hoàn toàn trống rỗng.
"Điện thoại của cậu đã được định dạng lại? Tại sao không có ứng dụng nào cả?"
"Tôi rất ít khi dùng điện thoại."
"Vậy cậu ngày thường làm gì?"
"Vẽ tranh."
Hoa khôi không tin ở thời đại này còn có người không dùng điện thoại. Những lời biện hộ của hắn, trong mắt người khác chỉ là những lời nói dối trăm ngàn lỗ hổng.
Thẩm Tu Triết đã xin cha nuôi giúp đỡ, cha nuôi bảo hắn thừa nhận sai lầm công khai xin lỗi, không cần giảo biện nữa.
Hắn báo cảnh sát, cảnh sát tra ra đây là vu cáo hãm hại. Cũng tìm luật sư, thành công thắng kiện, nhận được mấy chục vạn bồi thường.
Nhưng bịa đặt thì chỉ cần một cái miệng, bác bỏ tin đồn thì chạy đến gãy chân cũng chưa chắc được.
Khi sự tình phát triển đến bước này, đã không còn ai quan tâm đến sự thật nữa.
Khi sự việc lên đến đỉnh điểm, trên diễn đàn trường có người mở một cuộc thăm dò ý kiến.
Thẩm Tu Triết không xem diễn đàn, hắn chỉ nghe người ta trong lúc nói chuyện phiếm mới biết mình bị toàn bộ sinh viên trong trường bầu chọn là "người bị ghét nhất".
Có rất nhiều người nhét thư qua khe cửa phòng hắn, mỗi lá thư đều là nguyền rủa hắn mau chết đi, hy vọng loại bại hoại như hắn nhanh chóng biến mất.
Hiện tại như bọn họ mong muốn, Thẩm Tu Triết đã biến mất khỏi thế gian.
—-
Sở Thời Từ vất vả lắm mới mở được cửa phòng tắm, lại thấy Triết ca vẫn nằm nghiêng trên mặt đất.
Hắn giơ cánh tay lên che mặt, chỉ lộ ra đôi môi tái nhợt.
Sàn phòng tắm hơi trơn, Sở Thời Từ lăn bánh xe qua cũng bị trượt ngã.
Làn da của Thẩm Tu Triết vốn đã trắng, cánh tay sau khi bị ngã lại bầm tím, khiến cho làn da của hắn càng thêm trắng.
Nhìn những vết thương xanh tím trên làn da hắn, Sở Thời Từ đau lòng muốn khóc.
Cậu chọc chọc ngón tay Thẩm Tu Triết, "Triết ca..."
Thẩm Tu Triết lạnh lùng ừ một tiếng.
"Anh có thể đứng lên không, chúng ta về giường nằm được không?"
"Cậu đang quan tâm tôi?"
"Ừ, có phải tay anh đau quá, không đứng dậy được không?"
Thẩm Tu Triết ngắt lời cậu, "Tại sao cậu lại quan tâm tôi?"
Sở Thời Từ chen vào trong lòng ngực hắn, "Anh là Triết ca của em, em thích anh mà. Sao lại đột nhiên hỏi cái này, để em xem anh có bị thương không, chân anh có cử động được không?"
Trạng thái của Thẩm Tu Triết thoạt nhìn rất kỳ quái.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, "Nhưng tôi không thích cậu, cậu lấy lòng tôi cũng vô dụng."
"Không sao, em cũng không..."
"Cút."
Sở Thời Từ sửng sốt, mờ mịt nghiêng đầu.
Thẩm Tu Triết vừa rồi còn không động đậy, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích, phất tay đẩy mạnh loa nhỏ ra.
Hắn đỡ vào bồn rửa mặt lảo đảo đứng dậy, nghe thấy tiếng bánh xe lăn phía sau, nghiêng đầu lạnh lùng nói, "Cút! Tránh xa tôi ra!"
Sở Thời Từ giả điếc, coi như không nghe thấy.
Thẩm Tu Triết đi phía trước, loa nhỏ lon ton chạy theo phía sau.
Hắn đi vài bước, cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu đối tốt với tôi là vì muốn làm loại chuyện đó, vậy tốt nhất hãy bỏ ý định đi. Cho dù cậu là người hay là loa, chúng ta cũng không có khả năng."
Vốn dĩ tâm tình Sở Thời Từ đã rất nặng nề, nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Mỗi lần Triết ca đều là ngoài miệng nói không được, thân thể lại rất thành thật. Mỗi ngày đều lôi kéo cậu vận động, làm hệ thống bị mosaic đầy mặt.
Từ trong lời nói của Thẩm Tu Triết, Sở Thời Từ bắt được từ ngữ mấu chốt khác.
Xem ra trước khi bị bắt vào đây, Triết ca đã bị người khác quấy rối dưới danh nghĩa theo đuổi. Người đó thẹn quá hóa giận, mang đến phiền toái không nhỏ cho Triết ca.
Thẩm Tu Triết không để ý đến loa nhỏ, tự mình lên giường.
Sở Thời Từ không đi lên được, gấp đến độ gõ mạnh xuống đất.
Thẩm Tu Triết bực bội trở mình, "Im lặng đi."
"Triết ca?"
"Tôi bảo cậu im lặng, đừng làm phiền tôi nữa! Tôi nói cút, cậu nghe không hiểu sao!"
Thẩm Tu Triết nói xong, căn phòng rơi vào yên tĩnh giống như chết.
Hắn ôm lấy cánh tay bị bầm, dùng chăn trùm kín đầu.
Không bao lâu sau, Thẩm Tu Triết nghe thấy một thanh âm kỳ quái.
Như là có thứ gì đó đang trèo lên cột giường.
Hơn mười phút sau, một vật bò lên giường, chui vào chăn của hắn.
Loa nhỏ chen vào trong lòng ngực hắn, dùng dây sạc cuốn lấy ngón tay hắn.
Thẩm Tu Triết lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia.
"Triết ca, tâm tình anh không tốt sao? Muốn em mở nhạc cho anh nghe không? Nghe một bản nhạc nhẹ nhàng, có thể anh sẽ thấy thoải mái hơn một chút."
Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt trong đầu Thẩm Tu Triết lại đột nhiên đứt phựt.
Hắn trầm mặc hồi lâu, ôm chặt loa nhỏ, vùi mặt vào người cậu.
Hắn hít một hơi thật sâu, "Xin lỗi A Từ, sau này sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa."
Sở Thời Từ không rõ Triết ca đang nghĩ gì, nhưng giá trị sức sống quá thấp, xác thật sẽ khiến người ta mất khống chế cảm xúc.
Kiểu người như Thẩm Tu Triết không giỏi biểu đạt cảm xúc, tâm sự không biết đã đè nén trong lòng bao lâu, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ.
Giá trị sức sống của Sở Thời Từ đã từng giảm xuống 0, cậu có thể nghe ra Thẩm Tu Triết cũng không phải thực sự muốn mắng cậu.
Triết ca nói "cút", nhưng thực ra muốn biểu đạt rằng: "giúp tôi".
Sở Thời Từ cọ cọ vào má Thẩm Tu Triết, "Không sao, em hiểu mà. Em biết anh chỉ là mất khống chế. Triết ca, có phải anh nghĩ tới chuyện không vui gì hay không? Em ở đây, anh có thể nói cho em nghe."
Nước mắt thấm ướt vải trắng trên mắt Thẩm Tu Triết, hắn hít sâu, nghẹn ngào ừ một tiếng.
Cùng lúc đó, hệ thống đang dệt áo lông thấy hai thông báo hiện lên trong hậu trường.
【 Giá trị sức sống + 10 điểm, giá trị sức sống hiện tại: 7/100. 】
【 Giá trị sức sống + 3 điểm, giá trị sức sống hiện tại: 83/100. 】
Sở Thời Từ dỗ dành một hồi, cảm xúc của Thẩm Tu Triết dần dần bình ổn trở lại.
"Khi tôi chưa tốt nghiệp đại học, đã xảy ra một ít chuyện. Sau đó có người tổ chức một cuộc bình chọn ẩn danh, có ít nhất ba mươi nghìn người, nói bọn họ rất chán ghét tôi, hy vọng tôi biến mất."
Gương mặt Thẩm Tu Triết kề sát loa nhỏ, "Tôi có một suy nghĩ rất hoang đường, có phải bởi vì có quá nhiều người muốn tôi biến mất, nên tôi mới bị giam giữ ở nơi này hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com