Chương 15: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (15)
Chương 15: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (15)
Đèn treo thủy tinh phát ra ánh sáng tươi đẹp, trong phòng sáng như ban ngày.
“Sao anh lại tới đây?” Nguy Dã nghi hoặc hỏi, từ trước gương đi tới. Dưới vạt áo là hai cái chân dài thẳng, lông tơ rất ít, làn da trắng sáng.
Khi bước đi, sơ mi trắng ở trên người hắn hơi nhếch lên, giống như trong phòng thổi qua một cơn gió.
Thiệu Kỳ Ngôn trên cao nhìn xuống nhìn thấy tất cả, y không đành lòng thu hồi mắt, giọng thong thả mà nói: “Tôi tới đưa quần áo.”
“Không phải này sao?” Nguy Dã tập trung nhìn vào, trong tay y chính là một cái quần lót mới.
Còn không có bóc tem, nhìn…… Kích cỡ có chút lớn.
Nguy Dã mặt nóng lên, mới ý thức được chính mình phía dưới trống trơn.
Hắn trần trụi chân đạp lên sàn nhà gỗ, ngón chân tuyết trắng xấu hổ mà cuộn lên.
Thiệu Kỳ Ngôn đem đồ đưa qua: “Mặc vào đi, coi trừng cảm lạnh.”
“Anh…… Anh đặt trên giường đi.” Nguy Dã nhịn không được kéo áo vạt áo sơ mi xuống.
Thiệu Kỳ Ngôn lúc này mới đem quần lót ở trên giường, lễ phép mà rời đi.
Một lát sau, Nguy Dã mặc xong quần áo ra tới, tay áo quá dài bị săn tới trên khuỷu tay, cánh tay mảnh dài lộ ra bên ngoài.
Quần cũng dài, ống quần cũng săn tới mắt cá chân, hắn buồn rầu mà đá đá chân: “Thiệu tiên sinh, anh có quần áo dư khác không?”
Thiệu Kỳ Ngôn khẽ cười, đôi mắt thâm thúy nhìn Nguy Dã: “Có, là áo ngủ của tôi hồi trẻ, cậu đêm nay ở lại chỗ này sao?”
“Có thể chứ?” Nguy Dã cào cào gương mặt, ngại ngùng nói: “Nóc nhà của tôi bị dột, tôi có thể ở nhờ một đêm sao?”
Thiệu Kỳ Ngôn đương nhiên vui.
Đổi xong áo ngủ, Nguy Dã chạy đi tìm Thiệu Kỳ Ngôn.
Thiệu Kỳ Ngôn ngồi ở trên sô pha, cặp chân dài giao nhau, y giơ tay nhấc chân từ trước đến nay đều ưu nhã, này vẫn là lần đầu tiên Nguy Dã thấy y ngồi như vậy.
Thấy Nguy Dã lại gần, Thiệu Kỳ Ngôn đem sách trong tay đặt trên đùi, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Vừa không?”
Nguy Dã gật đầu: “Thực thoải mái, cảm ơn anh, Thiệu tiên sinh.” Kích cỡ vẫn lớn, nhưng áo ngủ vốn dĩ là rộng thùng thình.
Hắn ngồi xuống sô pha bên cạnh Thiệu Kỳ Ngôn, tò mò mà nhìn sách trên đùi đùi y: “Đây là sách gì nha?”
Sách bị đặt ngược, Nguy Dã đầu hơi cúi xuống song song với bìa sách, cái đầu xuất hiện phía dưới tầm mắt Thiệu Kỳ Ngôn, cổ áo to rộng rơi xuống.
Thiệu Kỳ Ngôn giật mình, duỗi tay đem bìa sách ở trên đùi thay đổi phương hướng.
“Oa, vừa nhìn liền rất thâm ảo.” Nguy Dã thấy rõ bốn chữ toán học tài chính, kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Thiệu tiên sinh anh thật là lợi hại.”
Sữa mùi tắm tươi mát như là có sinh mệnh, chủ động hướng về mũi Thiệu Kỳ Ngôn.
Thiệu Kỳ Ngôn không nói gì, đợi khi Nguy Dã muốn ngẩng đầu, bỗng nhiên giơ tay xoa cổ hắn.
Nguy Dã bị nhiệt độ cực nóng chạm vào, kinh ngạc nâng lên mắt, đối diện tầm mắt giấu giếm sóng triều của y.
“Làm sao vậy?” Thiếu niên môi đỏ đóng mở, ánh mắt ngây thơ tín nhiệm.
Lòng bàn tay Thiệu Kỳ Ngôn vuốt ve chút da thịt, hầu kết lăn lộn: “Mụn không thể tùy ý nặng, để tôi xem giúp cậu.”
Nguy Dã thanh xuân xinh đẹp, đương nhiên không có mụn.
Nhưng Thiệu Kỳ Ngôn vẫn là nhìn vài phút.
Nguy Dã ngượng ngùng không thể được cự tuyệt ý tốt của ông chủ, để y xem, chẳng được bao lâu chân liền tê rần.
Rốt cuộc khi bị buông ra, hắn đã quên hỏi mục đích hôm nay Thiệu Kỳ Ngôn kêu hắn tới, lê dép chạy về phòng cho khách.
Trên sô pha, Thiệu Kỳ Ngôn đỡ trán cười khẽ, thở ra một hơi, như là giải phóng sự nhẫn nại.
——
“Đứng như vậy chân thật đau.” Nguy Dã chạy về phòng cho khách liền ngã vào trên giường, xoa chân mình biểu tình khó chịu.
Nằm ở trên giường nửa ngày, hắn ngủ quên, buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra liền thở dài: “Nói thật, tôi còn tưởng rằng tối hôm qua có thể kết thúc cuộc đời xử nam.”
001:【……】
Nguy Dã cân nhắc nói: “Anh nói Thiệu tổng sao có thể nhịn đâu.”
Hắn lần thứ hai hỏi 001: “Không phải do thân thể Thiệu Kỳ Ngôn có gì vấn đề chứ?”
【 tôi xác định, không có. 】 Nguy Dã từ âm thanh cứng nhắc máy móc của 001 nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, được rồi.” Nguy Dã ngáp một cái, rời giường rửa mặt, đánh răng bỗng nhiên nghe 001 mở miệng:【 đề nghị ký chủ lúc không cần thiết thì nên không *túng dục. 】
*Túng dục: Buông thả dục vọng, không hạn chế.
Nguy Dã đối với tắm gương trước mặt lộ ra ánh mắt nghi hoặc, 001 nói tiếp:【 hệ thống năng lượng không đủ, công năng che chắn riêng tư không thể sử dụng. 】
“Phốc ——” một ngụm kem đánh răng phun ở trên gương.
Nguy Dã trợn mắt há hốc mồm: “Ý của anh là nếu tôi cùng người ta lên giường, anh có thể thấy được?”
Hệ thống cấp thấp cũng có công năng mosaic đi!
“Tôi ngày thường tắm rửa đi WC……” Nguy Dã lập tức cảm giác cả người không thoải mái.
001 lạnh lùng nói:【 tôi không có yêu thích nhìn trộm riêng tư của ký chủ, đối với thân thể nhân loại cũng không có hứng thú, cậu có thể yên tâm. 】
Nguy Dã nhướng mày nói: “Nếu anh không có hứng thú, còn quản tôi túng dục hay không túng dục làm gì?”
001:【…… Tôi chỉ là nhắc nhở cậu một tiếng, muốn làm cái gì tùy cậu. 】
Nguy Dã cả người không dễ chịu mà đi ra khỏi phòng, trên bàn cơm phòng khách truyền đến mùi hương sữa bò. Bụng hắn lộc cộc một tiếng, lập tức đem 001 vứt đến sau đầu.
Thiệu Kỳ Ngôn ngồi ở bên bàn ăn xem điện thoại, thấy hắn tới cười nói: “Ngồi.”
Tinh xảo xíu mại, bánh bao nhỏ, trên bàn là bữa sáng kiểu Trung nóng hổi. Nguy Dã không thấy người hầu trong biệt thự, bữa sáng chắc là gọi người đem tới.
Ăn xong bữa sáng miễn phí, Nguy Dã mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Thiệu tiên sinh, tôi nhớ anh kêu tôi tới là phải cho tôi xem cái gì sao?”
Hắn mới vừa uống xong ly sữa bò, trên môi có một vòng sữa. Ở trên bàn cơm không tìm thấy khăn giấy, liền không thèm để ý mà liếm liếm, có chút đáng yêu.
Giọng Thiệu Kỳ Ngôn hơi dừng, trong mắt ý cười hòa hoãn: “Tôi nghĩ cậu nhìn thấy nhất định sẽ thích.”
Y mở TV, chỉnh kênh tin tức.
Nguy Dã ở trên màn hình nhìn thấy một người đàn ông chật vật, trên tay còn mang còng bị đưa lên xe cảnh sát, tuy rằng mặt bị mosaic, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra là Lâm Thiên Hạo.
“Công ty niêm yết trong thành phố, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, bị nghi ngờ có liên quan dùng tiền để mua mạng người, cưỡng ép phụ nữ, cùng với trốn thuế, tham ô,... còn nhiều tội trạng khác, hiện đã bị cảnh sát giam giữ……”
Nguy Dã giật mình nói: “Anh ta phạm nhiều tội như vậy sao!”
Thiệu Kỳ Ngôn mỉm cười nói: “Nếu muốn tố giác hành vi phạm tội, tự nhiên muốn tố giác tất cả.”
Tội dùng tiền mua mạng người này bên trong có công lao của Nguy Dã, lần trước hắn ép người Lâm Thiên Hạo phái tới lưu lại ghi âm làm bằng chứng phạm tội, khi Thiệu Kỳ Ngôn muốn ra tay cũng đem bằng chứng giao cho y.
Không nghĩ tới Thiệu Kỳ Ngôn ra tay tàn nhẫn như vậy, Lâm Thiên Hạo cho dù có hào quang nam chính cũng lật người không được.
Làm pháo hôi nhiều năm như vậy, Nguy Dã từng rất nhiều lần cảm thấy ghê tởm cốt truyện, bị hệ thống trói buộc hắn lại không thể không dựa theo kịch bản để làm việc, cuối cùng vì thành toàn người nào đó sự nghiệp hoặc tình cảm, trở thành một khối đá kê chân.
Đây là lần đầu tiên hắn thành công phá hư cốt truyện, phản sát nam chính, cảm giác sảng khoái khó có thể miêu tả.
“Thiệu tiên sinh, tôi thật không biết nên như cảm ơn anh thế nào!” Nguy Dã đôi mắt sáng lấp lánh, chứa đầy vui sướng cùng cảm kích, hắn nhìn Thiệu Kỳ Ngôn, tựa như đang nhìn người anh hùng cứu vớt hắn.
Đồng thời hắn ở trong lòng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, 001.”
——
Thiệu Kỳ Ngôn hôm nay làm việc ở nhà, Nguy Dã cũng dính ánh sáng của tổng giám đốc, không cần đến công ty làm.
Thời gian làm việc nhàn rỗi làm hắn ngượng ngùng, lại bởi vì muốn biểu đạt chính mình cảm kích, hắn chủ động giúp Thiệu Kỳ Ngôn quét dọn phòng ở.
Mỗi lần Thiệu Kỳ Ngôn từ notebook ngẩng đầu, đều có thể nhìn thấy hắn mang dép lê, cầm giẻ lau chạy tới chạy lui, giống chú ông nhỏ chăm chỉ.
Công nhân trong video hội nghị kinh ngạc phát hiện, Thiệu tổng hôm nay giống như có chút thất thần.
Bí thư trong lòng nhịn không được suy đoán, Nguy Dã còn ở nhà Thiệu tổng đi?
Họp xong, Thiệu Kỳ Ngôn đóng lại notebook, nghe được tiếng bước chân của Nguy Dã đang đi tới.
“Thiệu tiên sinh.” Trên tay hắn cầm một lọ thuốc, biểu tình có chút nghiêm túc: “Đây là cái gì?”
Thiệu Kỳ Ngôn nao nao, bất đắc dĩ nói: “Bị cậu nhìn thấy à.”
“Anh uống thuốc đau dạ dày sao, thì ra dạ dày của anh không tốt!” Nguy Dã trong mắt sáng lên lửa giận, hắn tức giận nói: “Vậy sao anh lại ăn món cay Tứ Xuyên? Còn gọi rất nhiều món cực kỳ cay!”
Mười cái tổng tài chín cái bị bệnh dạ dày, lời đồn quả nhiên là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com