Chương 13
Edit & Beta: Đòe
Mục Bội Chi hơi ngạc nhiên khi con trai út đột nhiên hỏi mình như vậy.
Cô lấy khăn ướt lau mặt cho con trai, nhìn đôi mắt ướt nhòe của cậu bé và nghiêm túc hỏi: "Nếu mẹ không thể hát hay diễn xuất, cục cưng có còn thích mẹ không?"
Mục Mộc gật đầu không chút do dự: "Tất nhiên là có! Con cũng không phải vì mẹ biết hát biết diễn xuất mới thích mẹ!"
Mục Bội Chi cười nói: "Mẹ cũng thế, dù cho con có là nhóc ngốc nghếch đi chăng nữa thì vẫn sẽ là nhóc ngốc nghếch mà mẹ yêu nhất, là cục vàng của mẹ."
Mục Mộc không thể tin được, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc thành hình chữ O, ngập ngừng hỏi: "Thật, thật sao ạ?"
Mục Bội Chi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của con trai, cười nói: "Đương nhiên là thật rồi. Lúc mới sinh ra, con giống như một bé mèo con không lông, suốt ngày chỉ ăn ngủ không biết làm gì và cũng không xinh xắn như bây giờ thì mẹ vẫn rất yêu con đấy thôi, huống chi là hiện tại."
Mục Mộc ngập ngừng: "Nhưng lúc nhỏ ai cũng vậy, để đến khi lớn lên rồi sẽ có người rất thông minh, chẳng hạn như các anh các chị và cũng có người khi lớn lên sẽ hơi ngốc nghếch, giống như con. Con không được thông minh như các anh chị, mẹ vẫn sẽ thích con sao ạ?"
Mục Bội Chi nhéo má cậu: "Nhóc ngốc này, trên đời sẽ có người còn thông minh hơn anh chị của con, chẳng lẽ mẹ cũng sẽ thích các bạn nhỏ thông minh ấy thay vì thích con mình sao?"
"Mẹ và bố sẽ luôn yêu thương các con dù cho con là thiên tài hay người thường, là thông minh hay ngốc nghếch, mẹ và bố vẫn sẽ mãi yêu các con."
"Hơn nữa, cục cưng mới chỉ là tạm thời chưa học tung bóng được thôi, mẹ sẽ không vì điều đó mà nghĩ con ngốc đâu, trong lòng mẹ cục cưng Mộc nhà ta là bạn nhỏ siêu thông minh."
Mục Mộc lại bắt đầu rơi nước mắt, lần này thậm chí còn quên mất mình vẫn quay đang phát sóng trực tiếp, không thấy thẹn thùng trốn đi nữa.
Vì thế mà giang cư mận trong phòng phát sóng trực tiếp được chứng kiến những giọt lệ long lanh đọng trên hai hàng mi dài cùng với khóe mắt đỏ hoe, vừa xinh đẹp vừa đáng thương khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy đau lòng không thôi.
【 Hu hu hu hu cục cưng Mộc đừng khóc mà, để dì chơm chơm (thơm thơm) nhá 】
【 Chị iu dịu dàng quó 】
【 Tui cũng có mẹ dịu dàng như vậy 】
【 Chẳng biết vì sao mà tôi đột nhiên muốn khóc 】
【 Tôi đã khóc, nhưng tôi khóc xấu quá hu hu hu 】
【 Quả là nhóc con xinh đẹp khóc cũng vẫn đẹp như vậy 】
Mục Bội Chi lại ôm bé cưng đang khóc thút thít vào lòng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng con trai út sẽ hỏi mình câu hỏi như vậy.
Cô và Thịnh Hạo Tồn rất bận rộn, họ vẫn hay tìm hiểu xem các con ngày thường làm những gì, quản gia sẽ định kỳ báo cáo tình trạng của bọn trẻ.
Tuy nhiên, cả hai đều không phải là kiểu bố mẹ mong đợi con mình thành công, hoàn toàn nuôi thả bọn trẻ, bọn họ sẽ không quá bảo bọc như gà mẹ nuôi con.
Bởi vậy mà họ không hề có ý so sánh con út với các anh chị của nó, thậm chí còn vô thức nhận định rằng út nhỏ của họ cũng rất thông minh.
Bây giờ nghĩ lại thì so với ba đứa lớn, cục cưng Mộc không thể hiện rõ có tài năng đặc biệt về một lĩnh vực nào đó.
Cô mơ hồ nhớ ra cậu con trai lớn bắt đầu tự học đọc khi mới một tuổi, thằng bé có thể dễ dàng học tiếng Anh bằng cách xem phim, cặp sinh đôi nhóc hai và nhóc ba cũng vậy học mọi thứ rất nhanh.
Con cái nhà người khác còn đang học mẫu giáo thì ba nhóc nhà cô đều đã bắt đầu tự đọc sách chuyên môn, ông lớn nhất thậm chí còn không thầy dạy mà tự học được cách xào cổ phiếu, đứa thứ hai thích nghiên cứu những con vật nhỏ, còn lại đứa thứ ba thì thích mân mê mấy món đồ vật kỳ quái.
So với việc được gần gũi với bố mẹ, ba nhóc con này có vẻ thích bơi lội trong đại dương tri thức hơn.
Mà cậu con trai út này tuy đã biết đọc chữ nhưng vẫn thích xem tranh minh họa, phim hoạt hình của trẻ em như những đứa trẻ khác và khao khát được bầu bạn cùng bố mẹ.
Có lẽ cục cưng Mộc nhận ra mình khác với các anh chị nên trong khoảng thời gian này cậu luôn buồn rầu ủ rũ, sợ bố mẹ sẽ không thích nếu mình quá ngốc nghếch.
Câu hỏi này có vẻ buồn cười đối với nhiều người lớn nhưng lại có thể là một vấn đề lớn đối với bọn nhỏ.
Trên thực tế, cục cưng Mộc vốn đã rất thông minh so với hầu hết các bạn cùng trang lứa nhưng lại không nổi bật bằng các anh chị của mình.
Hơn nữa, tính cách của cục cưng không như những gì cô nghĩ trước đây, cậu bé không hề lạnh lùng mà ngược lại rất mềm mại và nhạy cảm.
Những đứa trẻ như vậy cần được bố mẹ quan tâm nhiều hơn và có nhiều khả năng nghi ngờ, phủ nhận bản thân hơn.
Mục Bội Chi đã làm diễn viên hơn 20 năm, đóng nhiều loại vai và gặp đủ loại người.
Cô biết rằng nếu một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm lớn lên một mình với sự thiếu tự tin, sớm muộn gì nó cũng sẽ gặp vấn đề về tâm lý.
Có thể sẽ bị những người giỏi giang hơn đè bẹp, có thể sẽ hoàn toàn tự phủ nhận bản thân, cũng có thể sẽ trở nên hoang tưởng và điên loạn...
Mục Bội Chi có hơi hoảng sợ nghĩ nếu cô dẫn theo cục cưng Mộc cùng tham gia chương trình này mà cục cưng cũng không chủ động nói ra những lo lắng trong lòng thì cô và Thịnh Hạo Tồn rất có thể sẽ vì bận rộn bỏ qua sự khác biệt giữa bé út và các anh chị, để rồi chuyện đã đi quá xa không thể vãn hồi nữa.
Mục Mộc được mẹ ôm vào lòng, dần dần bình tĩnh lại cảm xúc.
Những lời mà mẹ vừa nói đã khiến cậu chấn động, ở kiếp trước cậu buộc mình phải đuổi kịp những người xung quanh, ngoài việc không muốn bị so sánh ra thì cậu càng sợ bố mẹ phát hiện ra mình ngu ngốc và sẽ không yêu cậu nữa.
Loại suy nghĩ này cứ mãi chôn giấu trong tâm trí cậu, cho dù cậu đã quyết định sẽ quý trọng thân thể của mình sau khi sống lại nhưng sâu trong tiềm thức vẫn sẽ tồn tại sự lo lắng này.
Giờ đây cuối cùng cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm, áp lực ngột ngạt đột nhiên tiêu tan khỏi người cậu.
Cậu có thể tự do trưởng thành theo mong muốn của mình, bởi vì mẹ đã nói rằng mẹ sẽ luôn yêu cậu dù thế nào đi chăng nữa!
Tâm trạng thay đổi xoành xoạch làm tiêu hao thể lực, Mục Mộc hơi cảm thấy mệt rồi, lười biếng dựa vào vòng tay của mẹ, cảm giác chưa bao giờ thoải mái như thế này.
Mục Bội Chi còn đang suy tư thì nghe thấy cậu con trai út nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay tạm thời không học tung bóng nữa được không, con hơi mệt rồi."
Mục Bội Chi cười nói: "Tất nhiên là được, bé yêu mệt rồi thì nghỉ ngơi thôi, mẹ sẽ đưa bé về."
Mục Mộc lập tức bắt đầu công khai khoe khoang, làm bộ mình chỉ là một con cá muối nhỏ.
Cá muối nhỏ mà học xiếc ảo thuật làm gì chứ? Ai muốn học thì đi mà học!
Đúng lúc chương trình đưa ra nhiệm vụ mới yêu cầu các bậc phụ huynh phải đích thân nấu nướng và chuẩn bị bữa tối cho con.
Mục Bội Chi thấy con nhỏ trong lòng có vẻ hơi buồn ngủ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hỏi: "Tối nay bé yêu muốn ăn gì nào? Mẹ sẽ làm cho con."
Mục Mộc quả thật đang buồn ngủ, bởi vì hôm nay không ngủ trưa, sau khi khóc xong tinh thần lại được thả lỏng nên bây giờ mí mắt cậu nặng trĩu như hai cánh cửa sắt, không nhấc lên được.
Nhưng khi nghe mẹ nói muốn nấu ăn cho mình, tinh thần cậu lại phấn chấn hẳn lên mắt chớp chớp liên tục vẫn phải đánh một cái ngáp thật dài, khóe mắt vương lệ.
Bởi vì quá buồn ngủ nên giọng điệu của cậu mềm xèo như thể một giây sau sẽ say giấc: "Chỉ cần là mẹ nấu thì con đều thích ăn."
Mục Bội Chi cười nói: "Được rồi, bé yêu ngủ một lúc đi, chút nữa mẹ gọi dậy ăn cơm là phải dậy đấy nhé."
Mục Mộc gật đầu như gà con mổ thóc, chẳng mấy chốc đã ngủ say và thậm chí còn ngáy nhẹ.
Hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở của cậu, chọc thẳng vào chỗ ngứa ngáy nhất trong lòng người.
Mục Bội Chi cảm thấy nhóc con trong lòng mình càng ngày càng đáng yêu, cô không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cậu.
-----
Chúc mừng Doituyentoiyeu giành vé đến CKTGGGGGG :"Các quần thần mau quỳ xuống, nhà vua đã đến" =)))) Nói dị chứ cũng hấp hối nằm ngửa giữa nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com