Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Khi nào tôi mới được yêu chiều?

"Cái... cái gì?"

Quý Đình Tự mở to mắt không tin, giống như một chú mèo con hoảng loạn.

Tuy nhiên, cậu chưa kịp phản kháng đã bị Hạ Chước kìm giữ trong lòng.

"Bây giờ mới biết sợ à?"

Hạ Chước khóa chặt cổ cậu từ phía sau và áp sát, Quý Đình Tự bị ép cậu phải ngửa cổ lên cao như một con thiên nga. Hơi thở của Alpha bao quanh lấy vành tai nhạy cảm của cậu, khiến nửa người cậu tê dại.

"Hạ Chước... đừng phát điên nữa..."

Hơi thở và nhịp tim của Quý Đình Tự hoàn toàn rối loạn, cơ thể cậu ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang cắn.

Tác dụng của bạc hà mèo lại tấn công cơ thể cậu, làm cậu cảm nhận rõ rệt sự kích thích mãnh liệt.

"Em thấy hưng phấn hơn à? Để cậu ta nghe thấy làm em có cảm giác hơn sao?"

"Tôi có cái ông nội anh!" Quý Đình Tự tức giận đến nỗi đấm vào anh.

Nhưng cổ tay cậu bị Hạ Chước nắm chặt và nâng lên trên đầu, cùng với tay kia của cậu. Quý Đình Tự bị ép phải nằm sấp trên cửa, lưng cong lên run rẩy một cách đáng thương.

Bên ngoài, Sa Mạc Thanh gần như phát điên, điên cuồng đá cửa: "Hạ Chước! Nếu anh dám động vào anh tôi, tôi sẽ giết anh!"

Hạ Chước cảm thấy phiền phức, lưỡi đặt trên má.

Âm thanh đập cửa lại vang lên, anh lập tức đấm vào cửa: "Cút!"

Cánh cửa vô tội bị đập đến rung lên mạnh mẽ, suýt nữa bị phá vỡ, còn Quý Đình Tự thì trong trạng thái rối loạn cảm xúc, cắn chặt môi dưới.

Cậu gần như bị cơn khát tình ái thiêu đốt, hoàn toàn không biết hai người đàn ông này đang tranh cãi điều gì.

Toàn bộ cơ thể cậu như đang kêu gào điên cuồng, từng giọt máu sôi sục như muốn thoát ra ngoài, không cách nào che giấu được dáng vẻ thảm hại ấy.

"Em làm sao vậy?" Hạ Chước nhận thấy sự bất thường, sờ lên người cậu và hỏi: "Tiểu Tự?"

"Đừng—" vừa bị chạm nhẹ, Quý Đình Tự đã hoảng loạn gào lên.

"Đừng sờ nữa! Anh con mẹ nó... không biết xấu hổ..."

Những từ "không biết xấu hổ" vừa giống như trách móc vừa chứa đựng tình cảm, không có chút tức giận nào, ngược lại còn thêm phần mờ ám.

Ngay lập tức, trong lòng Hạ Chước bùng lên một ngọn lửa dữ dội.

Anh nhắm mắt lại, giữ cằm Quý Đình Tự và nâng lên.

"Nhưng mà Tiểu Tự, chẳng phải em thích tôi như vậy sao?"

"Tôi..." như một con mèo bị lật tẩy bí mật, ngay sau đó hai má Quý Đình Tự đỏ bừng lên, hai tai nhỏ dựng thẳng lên như phản xạ, "Anh nói bậy bạ gì vậy, làm sao tôi có thể thích..."

Hạ Chước mỉm cười.

Anh biết mình đã đoán đúng.

Nếu sau ngần ấy ngày sống chung mà không nhận ra Quý Đình Tự thật sự phản ứng như thế nào với sự tiếp xúc của mình—là hoàn toàn kháng cự, miễn cưỡng chấp nhận, hay thực sự thích mà chỉ ngại thừa nhận—thì quả là anh đã sống lại vô ích.

Anh cúi xuống, thử cắn vào đầu tai cậu, Quý Đình Tự ngay lập tức quằn quại tránh đi, rên rỉ: "Ừm—anh cái tên chó điên này... đừng làm nữa..."

Hạ Chước cười khẩy, áp sát vào gốc tai của cậu và tuyên bố:

"Tôi chính là muốn làm em, nếu em thực sự không muốn, có thể đẩy tôi ra."

Âm thanh đầy quyến rũ dấy lên hồi chuông cảnh báo trong cơ thể omega, mọi giác quan và dây thần kinh đều bị kích thích, khao khát nhiều hơn nữa.

Quý Đình Tự cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ xuyên qua nách ôm lấy ngực cậu, đột ngột nâng lên, chân cậu ngay lập tức rời khỏi mặt đất, được cõng trên vai.

Một tiếng "xoảng" lớn vang lên sau lưng.

Hạ Chước kéo ngăn tủ gỗ nặng ở một bên để chặn cửa, rượu trong tủ rơi xuống hàng loạt, vài chai rượu rơi thẳng vào tay anh, anh không thèm nhìn, chỉ đi thẳng đến bên giường và ném Quý Đình Tự lên đó.

Như một con báo bị thuần hóa, Quý Đình Tự rơi xuống giường và bật lên vài lần, cơ thể mềm mại và đẹp đẽ của cậu bật lên vài lần, tạo nên một vẻ đẹp mong manh. Điều đó càng khơi dậy sự ham muốn tàn nhẫn trong Alpha khó mà kìm nén.

"Đây là giường của Harry!" Quý Đình Tự ngửi thấy mùi của một alpha lạ trên ga trải giường, theo bản năng cảm thấy phản kháng.

Sau đó cậu mới nhận ra: Vấn đề là ở giường của ai!

"Sao không nói sớm." Hạ Chước lập tức ôm cậu lên.

Anh không thể để Quý Đình Tự nằm trên giường của alpha khác, ôm cậu nhìn quanh mà không biết phải làm gì, cuối cùng đành cởi áo khoác của mình, trải xuống đất, rồi đặt bảo bối trong lòng lên đó.

"Lần này hãy chịu đựng một chút."

Chịu đựng cái gì?

Quý Đình Tự trong trạng thái mê mụi không kịp nghĩ.

Rất nhanh, cậu bị đè mặt xuống áo khoác, vải mềm tỏa ra mùi quen thuộc khiến cậu không thể chống cự.

Hành động của Hạ Chước gấp gáp và thô bạo, tay phải vẫn giữ chặt cổ tay cậu, tay trái không biết đang làm gì phía sau.

Quý Đình Tự cảm thấy lưng mình lạnh buốt, cùng lúc đó, tay của Hạ Chước đang giữ chặt cũng đột ngột xuất hiện trước mắt cậu.

Có thể là anh vừa sử dụng súng, mùi thuốc súng vẫn chưa tản đi khỏi các ngón tay.

Để giảm lực phản hồi khi bắn súng, Hạ Chước đã quấn một sợi dây đen nhánh bằng nylon quanh cổ tay, điều này khiến cánh tay vốn đã quyến rũ của anh trở nên càng thêm cuốn hút.

Găng tay rộng khoảng hai ngón tay, quấn chéo từ đoạn hẹp nhất trên cổ tay lên đến hõm ngón cái.

Màu đen tượng trưng cho sự trừng phạt và ham muốn kiểm soát, tạo ra một sự tương phản rõ rệt với màu trắng lạnh lùng và cấm dục, uy nhiên, ở các khớp xương, vì đang chịu lực, lại hiện lên sắc hồng nhạt.

Rượu vừa mới rơi xuống tay anh, từng giọt một chảy xuống, tất cả đều rơi vào hõm lưng của Quý Đình Tự, tụ lại thành hai vũng nhỏ quyến rũ.

"Lạnh quá..." Quý Đình Tự không biết thứ gì đang chảy trên lưng mình, xoay người một cách khó khăn và vô ích.

Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo bị sự ấm áp thay thế, là Hạ Chước đang hôn cậu.

"Em biết không, lần đầu tiên thấy hõm lưng của em, tôi đã thấy chúng rất đáng yêu, thật tiếc nếu không dùng để uống rượu."

Vào đêm hôm đó ở nhà Nien, anh đã muốn kéo Quý Đình Tự lại, giữ cậu trên thành bồn tắm và hôn như thế này.

Anh ta cố ý dùng giọng nói lãng mạn và quyến rũ để thì thầm những lời tình tứ rõ ràng, từ phía sau nắm lấy tóc của Quý Đình Tự, sau khi hôn sạch rượu trong một hõm lưng nhỏ, lại tiếp tục di chuyển đến hõm lưng khác.

Quý Đình Tự cảm thấy như bị kim châm, cảm giác ngứa ngáy tê dại, cậu không chịu nổi, những ngón chân căng cứng, mũi và miệng đầy ắp mùi hương của Hạ Chước.

Sóng điện nóng bỏng liên tục tỏa ra từ những chỗ bị hôn, lan tỏa đến các chi và xương cốt.

Cơ thể cậu trở nên nổi loạn từ trong ra ngoài, không còn nghe theo sự kiểm soát của cậu, mà nghe theo người đứng sau, tùy ý nổi lên và chìm xuống.

Cậu từ từ trở nên mềm nhũn, ngoan ngoãn, tan chảy thành một vũng nước.

Chỉ có đầu ngón tay bị giam giữ không tự chủ mà cọ vào ngón tay của Hạ Chước.

Hạ Chước ngẩn ra một chút, ngay lập tức thay đổi vị trí, nắm chặt tay cậu.

Quý Đình Tự hoàn toàn mất ý thức.

Không biết khi nào đã bị lật ngửa, cũng không biết khi nào quần đã được cởi ra.

Khi cậu có chút ý thức và có thể tập trung nhìn rõ hơn, Hạ Chước đang nâng chai rượu chưa vỡ ở bên cạnh lên, uống một ngụm rượu, không nuốt, mà trực tiếp cúi đầu xuống.

Hai cảm xúc không thể tin và tê dại đồng thời xuất hiện.

Quý Đình Tự không bao giờ nghĩ rằng, một người như Hạ Chước, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng luôn đứng trên cao được người khác ngưỡng mộ, lại có thể cúi mình làm những việc như vậy cho cậu.

Đầu óc nghèo nàn về cảm xúc của cậu hoàn toàn không nghĩ ra nhiều trò như vậy.

Cậu nằm trên sàn, nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê theo phong cách Gothic trên trần nhà. Một chùm sáng hẹp chiếu thẳng vào đầu mũi cậu, thậm chí có thể thấy những hạt bụi nhỏ bay lượn trong chùm sáng đó.

Ánh sáng là màu vàng nhạt, giống như mặt biển được ánh hoàng hôn dát vàng, làn sóng màu xanh băng ngắn ngủi bị nhuộm một lớp ánh sáng lấp lánh, giống như đôi mắt của Hạ Chước đang gợn sóng.

Còn cậu, là một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trong vương quốc dưới đáy mắt anh, theo dòng nước trôi dạt, chịu đựng từng cơn sóng gió.

......

Sau hai lần, Hạ Chước mới đưa tay lau khóe miệng, lên đè lên cậu.

Quý Đình Tự thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống.

"Chưa đã sao?" Giọng nói hơi khàn quái dị nói: "Chưa thấy con mèo nào tham lam như em."

Quý Đình Tự đang mơ màng và lúng túng cắn ngón tay của mình, nghe thấy vậy liền liếc anh một cái đầy giận dữ, dù không uống rượu nhưng lại có vẻ quyến rũ mơ hồ như say.

Hạ Chước gần như mất kiểm soát vì cái nhìn đó.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ như vậy. Đây là lần đầu tiên, nhưng nếu sau này em còn dám ra ngoài lêu lỏng với người khác thì sẽ không dễ dàng như thế đâu."

"...... Anh còn muốn làm gì nữa!"

"Tôi sẽ để em làm những gì mà tôi vừa làm cho em." Biểu cảm nghiêm túc của anh rõ ràng không phải đang đùa giỡn. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Quý Đình Tự tức giận quay đi, "Biến thái!"

"Tôi là biến thái mà em còn để tên biến thái giúp em thỏa mãn, thì em là gì?"

"Tôi!" Quý Đình Tự tức đến mức không nói được, trên trán không biết là vì tức giận hay vì lý do nào đó mà đổ mồ hôi.

Hạ Chước bất ngờ nhướn mày, "Còn muốn nữa không?"

Năng lượng trên cơ thể mèo con rõ ràng vẫn chưa hết, pheromone đều là mùi cầu hoan.

Quả nhiên.

Quý Đình Tự xấu hổ và tức giận nghiến răng, giữ chặt vai anh và thúc giục: "Nhanh lên..."

Hạ Chước cười và nhẹ cắn vào đầu ngón tay của cậu.

"Muốn bao nhiêu lần cũng được, ngoan, nắm tóc tôi."

......

Ánh sáng vàng nhạt, sàn nhà cứng và lạnh.

Trong phòng đầy mùi rượu hỗn hợp.

Quý Đình Tự cảm thấy cơ thể mình như trở thành một nhạc cụ thực sự, phát ra âm thanh theo từng lần gảy của Hạ Chước.

Cuối cùng không phân biệt được, ai đang chơi ai.

"Kêu dễ nghe như vậy làm gì, vẫn chưa đủ sao?"

Sau lần phục vụ thứ ba, Hạ Chước thấy ngực Quý Đình Tự phập phồng mạnh mẽ, đôi môi bị cắn đến chảy máu, mới nhận ra rằng dục vọng của cậu nặng nề đến mức không bình thường.

Thời kỳ phân hóa chỉ khiến người ta mất sức, không nên làm tăng ham muốn.

"Rốt cuộc là sao vậy? Thoải mái quá mức rồi sao?"

Anh lau máu trên môi Quý Đình Tự, rồi vỗ vỗ mặt cậu: "Đừng nói là bị tôi làm hỏng nhé."

"Cho tôi... một ly nước..." Quý Đình Tự cuối cùng cũng lên tiếng.

Hạ Chước vội vàng đứng dậy đi rót nước cho cậu.

Sau ba ly nước đá, Quý Đình Tự mới thở phào nhẹ nhõm như người vừa được cứu khỏi đuối nước.

"Khốn kiếp, suýt chút nữa bị anh làm chết..."

Có vẻ như người vừa được thoải mái đến mức kêu lên không phải là cậu.

"Hôm nay em làm sao vậy?" Hạ Chước lo lắng cho sức khỏe của cậu, hoàn toàn không còn hứng thú đùa giỡn.

"Làm sao? Tôi mẹ nó bị dị ứng!"

Quý Đình Tự kìm nén cơn giận, giải thích tường tận mọi chuyện, rồi liếc nhìn anh với ánh mắt "chuẩn bị chết đi".

Hạ Chước hoàn toàn bối rối.

"Vậy em đến đây để thực hiện nhiệm vụ sao?"

"Đúng vậy." Quý Đình Tự nói xong rồi đạp vào giữa hai chân Hạ Chước!

"Vãi—" Hạ Chước lập tức mặt đỏ bừng, các gân cổ nổi lên, hai hàng nước mắt lập tức tuôn rơi.

Nhờ Quý Đình Tự mà anh chưa bao giờ bị lúng túng như vậy trong đời.

Mèo con trả được thù lớn vui vẻ lau mũi.

"Đáng đời!"

Cậu không ghi thù lâu ngày, nếu không hài lòng sẽ phát tiết ngay lập tức, không để lại mối hận đến ngày mai hoặc sau này.

Vì vậy, dù Hạ Chước đau đến mức nghi ngờ cuộc đời, anh cũng biết sự hiểu lầm này không quá nghiêm trọng, có thể gỡ bỏ được.

"Không giận tôi nữa sao?"

Quý Đình Tự lười để ý đến anh.

Đã làm rồi thì giận dữ cũng chẳng có ích gì.

"Đi tìm cho tôi ít giấy."

Trong phòng không có phòng tắm, không thể rửa sạch, không thể ra ngoài như thế này.

"Tìm giấy để làm gì, tôi làm không sạch sao?"

"Đủ rồi con chó điên này! Phần kịch tính và mạo hiểm của người lớn đã kết thúc rồi! Bây giờ chúng ta chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới đơn thuần!"

"Vâng, lãnh đạo."

Tâm trạng Hạ Chước khá vui, búng tai mèo nhỏ của cậu lên xuống.

Quý Đình Tự vừa rồi thoải mái quá mức, bây giờ toàn thân cảm thấy yếu ớt, tai và đuôi lộ ra ngoài, lười biếng vung vẩy, trông như một con mèo đang nằm lười biếng.

Hạ Chước nhìn thấy mà trái tim mềm nhũn, mang nước và khăn mềm đến, chăm sóc cậu tỉ mỉ.

"Nếu A tóc vàng đó là người cung cấp thông tin cho em, thì tại sao hắn lại đặt tay lên tuyến thể của em?"

"Anh vẫn còn quan tâm chuyện này sao? Cậu đúng là ghen tuông quá mức!"

"Ừ, tôi ghen đó, cho nên là tại sao."

"Anh ta đang kiểm tra tuyến thể của tôi có bị dị ứng không! Và Harry cũng không thể có ý với tôi, anh ta chỉ thích những alpha mạnh mẽ, thô bạo bá đạo, giống như..."

Quý Đình Tự không vui chỉ vào Hạ Chước, "Như anh vậy, và anh ta chỉ làm cái phần bên dưới."

Hạ Chước không hiểu: "Mạnh mẽ thì tôi coi như là khen, nhưng thô bạo bá đạo từ đâu ra?"

"Hả?" Quý Đình Tự nhìn mình rồi nhìn anh, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn: Anh làm tôi thành như vậy mà còn mặt dày hỏi?

Hạ Chước vừa buồn cười vừa đau đầu.

"Trừ hôm nay ra, trước đây có việc gì mà tôi không chiều theo ý em?"

Quý Đình Tự hừ lạnh một tiếng.

Cảm giác chiếm hữu của alpha dã thú đáng sợ đến mức nào, hôm nay cậu đã thấy rõ.

Chỉ là bị cởi một nút quần nhìn thấy quần lót đã khiến anh tức giận như vậy, nếu thực sự có chút gì đó với người khác, anh chắc chắn sẽ phát điên.

Suy nghĩ một lúc, vẫn cần phải lập ba điều để quy định trước.

"Hạ Chước, chúng ta cần nói chuyện."

"Em nói đi."

"Chuyện hôm nay, sau khi phát hiện hiểu lầm mà không giải thích kịp thời, mà lại nói những lời tổn thương để kích động anh, điều này là do tôi quá nóng vội. Nhưng dù tôi làm gì đi chăng nữa, cũng không phải là lý do để anh coi thường ý muốn của tôi và ép buộc tôi, vì vậy cú đá đó anh nhận cũng không oan uổng chút nào, anh nghĩ sao?"

Hạ Chước gật đầu, cất đi sự đùa giỡn.

"Không liên quan đến em, lãnh đạo, lỗi là của tôi, tôi nóng nảy, chuyên quyền và kiêu ngạo,, không chịu lắng nghe giải thích của em. Tôi sẽ thay đổi."

Thái độ vẫn khá chân thành, Quý Đình Tự mới miễn cưỡng hài lòng.

"Vậy thì để tôi tóm tắt cuộc họp lần này: Vì đã nói rõ mọi chuyện, chúng ta cần rút kinh nghiệm. Từ giờ trở đi, khi có chuyện xảy ra, đừng vội vàng, hãy giữ bình tĩnh. Cãi nhau chỉ làm tổn thương nhau mà không có ích gì, có làm được không?"

Mặc dù quan hệ còn chưa được xác định, nhưng cách Quý Đình Tự giáo huấn anh lại khiến Hạ Chước cảm thấy họ như một đôi vợ chồng mới cưới, chưa quen thuộc với đời sống hôn nhân, đang cùng nhau bàn bạc cách làm cho cuộc sống hàng ngày thêm tốt đẹp.

Yêu một người như vậy rất thoải mái.

Bởi vì cậu chân thành, dễ thương, cuốn hút nhưng cũng rất lý trí, dù tức giận nhưng sau khi giải quyết vẫn nỗ lực hướng mối quan hệ theo hướng tốt hơn.

"Vậy đây có phải là gia quy đầu tiên của chúng ta không?" Hạ Chước giúp cậu cài lại cúc quần, hỏi với vẻ rất mong chờ.

"Phải hay không, quyền quyết định nằm ở anh."

"Có ý gì?"

Quý Đình Tự nở một nụ cười xấu xa, kéo anh lại gần, thì thầm vào tai: "Ý là, nếu anh không qua được thời gian thử thách, thì gia quy này cũng có thể là của tôi và người khác."

"Em dám!" Hạ Chước lập tức đổi sắc mặt.

"Tôi có gì mà không dám?"

Quý Đình Tự không sợ anh, đứng thẳng người huýt sáo đầy kiêu ngạo, trên ngực lộ ra một lớp mồ hôi mỏng, quyến rũ hết mức có thể.

"Đến lâu như vậy rồi mà anh chưa nghe câu đó sao? Đây là Newell, lãnh địa của con mèo người Hoa đó. Nếu muốn được tôi yêu chiều thì anh phải ngoan một chút, sói con."

Hạ Chước sửng sốt một chút, bị vẻ ngoài của cậu làm cho si mê, máu dâng lên, móc chiếc khăn lụa quanh cổ kéo cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu từ dưới lên trên.

"Tôi sẽ ngoan, xin hỏi chủ nhiệm Quý khi nào sẽ yêu chiều tôi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Meomi: Hỏi mọi người khi nào sẽ yêu chiều anh ấy!!! Tôi nghe theo ý kiến của các bạn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com