Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Không có khẳng định nào đúng hoàn toàn

Chương 8: Ngài Lục: Tôi nghĩ mình mới là thứ không ổn đó

Editor: Pingpong1105

Có vài vấn đề triết học đã khiến con người bối rối rất nhiều năm, hơn nữa chắc chắn nó sẽ còn gây rắc rối từ thế hệ này sang thế hệ khác, có lẽ đến khi con người tuyệt chủng rồi nó vẫn chưa có lời giải đáp.

Chẳng hạn như tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi đang làm gì đây?

Giờ phút này, ngài Lục chính xác là đang bị vấn đề đó quấy nhiễu.

Cuốn sổ tay như mang theo mùi máu tươi cũ mèm bị ngài Lục phiền muộn nhét lại vào kệ sách, hắn đi đi lại lại quanh phòng làm việc rộng lớn, cảm thấy trí nhớ của mình rối thành một mớ bòng bong.

Ngọn núi được nhắc đến trong cuốn sổ chính là ngọn núi nơi hắn đang ở.

Trên núi không có nhiều hộ gia đình, mà giữa các hộ gia đình đó cũng chỉ có mỗi hắn họ Lục.

Chính là hắn.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có mỗi hắn là không bỏ chạy sau khi thấy khách của mình chết sạch thôi.

Nhưng mà. . .

Ngài Lục vò đầu.

Nhưng mà. . .

Ngài Lục ngỡ ngàng ngồi xuống sô pha.

Hắn không nhưng nổi nữa.

Chính là hắn làm.

Ngài Lục muốn tìm một quyển sách giáo dục tư tưởng, đạo đức để bình tĩnh lại.

Hắn đứng ngồi không yên, cứ đi vài vòng quanh phòng rồi lại về ngồi trên bàn. Ghế gỗ của bàn cứng hơn sô pha, khi ngồi xúc cảm cũng không giống cái sô pha mềm mại như không có điểm tựa kia, ngài Lục đột nhiên cảm thấy kiên định hơn vài phần, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Hắn rơi vào một loại trạng thái rất hỗn loạn.

Ký ức bảo ngài Lục rằng việc đó là do hắn làm.

Nhưng ngài Lục cảm thấy mình chưa hề làm chuyện như vậy bao giờ.

Cứ như việc sát sinh duy nhất hắn làm là giết cá trước khi chế biến để nó không cảm thấy đau đớn(2), nhưng ký ức lại cười nhạo hắn bảo rằng mày không ngây thơ như vậy, hai bàn tay của mày đã nhuốm máu vài mạng người rồi.

Ngài Lục mím chặt môi, cây bút trong tay vô thức gõ lên bàn, thể hiện sự phiền não của chủ nhân. . .xen cùng một nỗi bức dọc khi không biết xử lý ra sao.

Dần dần, chỉ còn một ý nghĩ xuất hiện trong đầu ngài Lục—---- ký ức của hắn có vấn đề.

Ngài Lục đang định tìm hiểu xem đầu óc hắn bị làm sao sau đó viết thành một mô hình rõ ràng, nhưng chưa kịp biến ý định đó thành hiện thực thì đã có người gõ cửa phòng. Hắn hơi giật mình, bút trong tay rơi cạch một cái xuống bàn.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng, tần suất vừa đủ như sợ sẽ khiến người trong phòng không vui. Sau ba tiếng gõ cửa, ngài Lục nghe thấy giọng của Bạch Trục: "Xin hỏi tôi có thể vào được không?"

Ngài Lục ổn định lại cảm xúc, lên tiếng đáp: "Mời vào."

Giọng của hắn lúc này khá khàn, ngài Lục chợt cảm thấy chính giọng của mình cũng trở nên xa lạ như ký ức, giọng của hắn không giống giọng của hắn, ký ức của hắn không giống ký ức của hắn, hắn không giống hắn, tất cả đều mang một cảm giác hư ảo quái gở. Mãi đến khi hắn nhìn thấy Bạch Trục đẩy cửa bước vào, cô gái có dáng người nhỏ nhắn nở nụ cười cảm kích không hề nịnh bợ với hắn, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, tràn đầy sức sống và chân thật.

Trái tim của ngài Lục đột nhiên hạ xuống.

Dù không giải thích được lý do, nhưng ngay bây giờ hắn cảm thấy thế giới này cũng không phải hoàn toàn là hư cấu.

"Có chuyện gì sao?" Ngài Lục hỏi, đứng dậy đến bên bàn trà định rót cho Bạch Trục một tách hồng trà ấm.

Bạch Trục thấy động tác của hắn thì vội ngăn lại, hơi lo lắng nói: "Tôi có thể mượn mấy quyển sách về phòng đọc không? Suốt ngày ngồi một chỗ chán quá."

Ngài Lục ra hiệu bảo cậu cứ tự nhiên: "Sách trên kệ cô đều có thể lấy."

Hắn quay về ngồi trên ghế gỗ, nhận ra ánh nhìn của mình sẽ khiến Bạch Trục thấy áp lực nên hắn còn chu đáo quay lưng về phía cậu. Trước khi quay mặt đi, ngài Lục thấy Bạch Trục lấy một quyển sách trên kệ thứ tư xuống.

Hắn không để ý lắm, cúi đầu viết những thứ mình cảm thấy không đúng lên một cuốn sổ bìa cứng trống.

Bạch Trục cũng không tìm sách quá lâu, khi rời đi cậu có báo với ngài Lục một tiếng, tay ôm bảy quyển sách. Khi thấy ánh mắt ngài Lục dừng trên chồng sách trong lòng, cậu ngại ngùng cười: "Tôi mang mấy quyển cho các bạn cùng đọc nữa."

Cậu cẩn thận nhìn ngài Lục với vẻ mong đợi: "Có được không?"

Ngài Lục gật đầu: "Không sao, đọc xong trả về chỗ cũ là được, muốn đọc sách gì đều có thể đến đây lấy."

Bạch Trục vừa cười vừa xoay người đi. Ngài Lục cảm giác bước chân của cậu có hơi sốt ruột, nhưng hắn coi như đây là sự ngượng ngùng của phụ nữ khi ở cùng phòng với một người đàn ông xa lạ.

Hắn không biết sau khi quay lưng về phía hắn, biểu cảm trên gương mặt của Bạch Trục thay đổi ngay lập tức, cậu cười một cách cứng ngắc, không nhịn được mà nín thở, thẳng đến khi rời khỏi phòng làm việc rồi bước nhanh đến bên cầu thang, cậu mới dám thở phào một hơi.

Bạch Trục thận trọng quay đầu nhìn thoáng qua hành lang không một bóng người, sau đó lại cẩn thận nhìn lên xuống cầu thang, rồi mới dùng bàn tay run rẩy nhấc hai quyển sách trên cùng lên, giữa quyển thứ hai và thứ 3 kẹp một cuốn sổ nhỏ mỏng tang.

. . . . . .

Bây giờ ba người chơi còn sống đang tập trung ở căn phòng thứ nhất trên tầng ba, nghiêm túc nhìn cuốn sổ trên bàn. Cuốn sổ vừa được bọn họ truyền tay nhau đọc hết một lượt, xem xong cả ba đều có cảm xúc lẫn lộn.

"Vậy nên," Trầm mặc một lúc, Hứa Duyên là người lên tiếng đầu tiên: "Không ai phản đối việc ngài Lục là một trong những BOSS của ải này đúng không?"

Kính Đen tiếp lời: "Thế nghĩa là cái thứ trong tủ đồ ở phòng bếp kia nói thật à?"

"Chắc là nửa thật nửa giả đấy." Hứa Duyên nói: "Sau buổi đêm rõ ràng là không được mở cửa, nhưng chuyện ngài Lục giết du khách đúng là từng xảy ra."

Kính Đen cảm thán: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Chẳng biết nhà sản xuất nghĩ gì mà lại để cho NPC này một bộ dáng thành thật vô cùng, cứ tưởng là NPC chỉ đường cho người chơi, ai ngờ đằng sau còn có câu chuyện kinh khủng như vậy.

Bạch Trục hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Nhưng nếu ngài Lục thật sự giống như trong cuốn sổ này, vậy tại sao tối hôm qua không có tai nạn gì xảy ra vậy?"

Đúng là có một tai nạn, nhưng trừ việc ngài Lục gõ cửa lúc cuối ra thì hình như những chuyện còn lại đều không dính dáng đến hắn.

Bạch Trục chỉ vào cuốn sổ: "Ngài Lục trong cuốn sổ này đã ra tay từ rất sớm rồi. Theo góc nhìn của trò chơi, một BOSS như anh ta mà hôm qua không có động tĩnh gì thì có phải không thực tế lắm không?"

Kính Đen cho rằng chuyện này là sự thật: "Đây là bản close beta đầu tiên mà? Cốt truyện bị lỗi là chuyện thường thôi."

Nói xong cô liếc nhìn Bạch Trục, phát hiện vẻ mặt cậu rất nghiêm túc.

Kính Đen: ". . ."

"Không phải mày. . ." Kính Đen không biết nên hình dung thế nào cho phải: "Không phải mày đang thật lòng bao che cho NPC đó chứ?"

Cô hơi kinh sợ.

Bạch Trục bị ánh mắt không thể tin nổi của cô chọc giận, quay mặt đi: "Tự mày tiếp xúc sẽ biết. . . Ấn tượng mà ngài Lục mang đến rất khác so với những gì viết trong cuốn sổ này."

Bạch Trục nói xong liền hối hận ngay.

Có cảm giác càng tẩy càng đen thì phải.

Đầu tiên cậu nghi ngờ có phải đầu óc mình bị mê muội rồi không, sau đó lại nghi ngờ thể loại của trò chơi này có vấn đề. Lục Nhân không giống một NPC mà game kinh dị nên có, sự việc trong cuốn sổ đúng là có khả năng cao đã xảy ra, nhưng Bạch Trục không hiểu sao tên NPC luôn mơ màng như chưa tỉnh ngủ, chỉ nằm nhà cũng thấy thỏa mãn kia lại ở trong game kinh dị?

Trông hắn giống kiểu nhân vật sẽ xuất hiện trong mấy game công lược tình yêu hơn. . .

Bốp!

Hứa Duyên và Kính Đen giật mình, mặt khó hiểu nhìn sang Bạch Trục.

"Không phải lo." Bạch Trục buông cuốn sổ vừa để lại một dấu đỏ trên trán mình xuống: "Tao bình tĩnh bình tĩnh mà."

—--------------

(2) Câu này gốc là 就好像明明他杀鱼都要先给鱼安乐死, mình chưa tìm được cách diễn đạt phù hợp với bối cảnh, nếu ai biết xin góp ý giúp mình ạ, mình cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com