Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 + 8

CHƯƠNG 7: THẬT ĐÁNG BUỒN

Không cần thiết phải tự rước lấy nhục, nhưng xem ra Thẩm Diệu Hành hoàn toàn không có ý định buông tha cho cậu.

Hắn thản nhiên đặt tay lên vai Kỳ Nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện cùng một người quen cũ: "Lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?"

Kỳ Nhiên cố nhịn xúc động muốn lật tay hất hắn ra, lặng lẽ lui về sau một bước, giọng điệu dửng dưng: "Vẫn ổn..." Ổn cái rắm, đồ khốn kiếp.

Thẩm Diệu Hành dường như không nhận ra sự kháng cự của cậu. Hắn tiến lại đặt tay lên, lòng bàn tay siết chặt lấy bờ vai gầy gò. Sắc mặt Kỳ Nhiên thoáng biến đổi.

Xung quanh bắt đầu có không ít ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía này.

Yến tiệc xa hoa, những người đến đây đều không phải hạng tầm thường.

Kỳ Nhiên không dám giãy giụa quá lộ liễu, chỉ ngước lên nhìn hắn, sắc mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm tổng, rốt cuộc anh có ý gì? Chẳng lẽ anh quên tôi từng có quan hệ với Lục Cẩn rồi sao?"

Thẩm Diệu Hành mỉm cười, nhưng bất ngờ cúi sát xuống, ghé sát tai Kỳ Nhiên. Cậu lập tức cau mày, hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng bả vai lại bị nắm chặt hơn.

Làn hơi ấm áp phả nhẹ lên vành tai, giọng hắn trầm thấp đầy ẩn ý: "Giới này đâu có kiêng kỵ chuyện đó? Lục tổng cũng chẳng bận tâm đâu. Ví dụ như tôi chơi, hắn chơi, tôi chơi chưa đủ, hắn lại tiếp tục... Bao năm qua, cậu đoán xem chúng tôi đã từng như vậy hay chưa?"

Sắc mặt Kỳ Nhiên lúc này đã không thể chỉ dùng từ khó coi để miêu tả.

Cậu cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Thẩm Diệu Hành vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt, nhìn từ xa, trông hắn như đang bàn tán chuyện phiếm đầy hứng thú.

"Nhưng tôi thì khác." Hắn chậm rãi nói tiếp, giọng điệu như đang dụ dỗ. "A Nhiên, tôi sao có thể giống Lục Cẩn, nói bỏ là bỏ cậu? Tôi..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.

Hắn cúi xuống nhìn, liền thấy Kỳ Nhiên dẫm mạnh lên mu bàn chân mình.

Cậu nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc lạnh: "Anh muốn trả thù thay Thẩm Minh sao?"

Thẩm Diệu Hành thoáng ngẩn ra, nhướng mày: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Hắn hoàn toàn không để tâm đến cú giẫm vừa rồi.

Lồng ngực Kỳ Nhiên hơi phập phồng, không biết là do nghe nhắc đến Lục Cẩn hay vì lý do gì khác, hốc mắt lại ửng đỏ.

Cậu hít sâu một hơi, giọng điệu nhún nhường: "Thẩm tổng, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng đáng để anh phải bận tâm như vậy. Cái giá tôi phải trả cũng đã trả rồi, bây giờ chỉ mong có thể kiếm cơm qua ngày. Xin anh rộng lòng bỏ qua."

Thẩm Diệu Hành nhìn thanh niên với đôi mắt hoe đỏ trước mặt, không hiểu sao trong lòng lại mềm đi đôi chút.

"A Nhiên, cậu nói gì vậy?" Hắn cười cười, "Cậu giẫm tôi mà tôi còn chưa tính toán đây này. Yên tâm đi, tôi không phải người như Lục Cẩn đâu. Dù gì trước kia chúng ta cũng từng qua lại, thấy cậu ra nông nỗi này, tôi cũng đau lòng lắm."

Nói rồi, hắn lấy một tấm danh thiếp, nhét vào túi áo vest của Kỳ Nhiên.

"Nếu cần giúp đỡ thì gọi cho tôi."

Vừa nói, hắn vừa vỗ nhẹ lên ngực cậu.

Kỳ Nhiên cắn chặt răng, cố gắng giữ thẳng cổ, cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

Cho dù hiện tại rất muốn ném thẳng tấm danh thiếp chết tiệt này vào mặt hắn, nhưng cậu vẫn nhịn xuống.

Cậu không còn là Kỳ Nhiên của ngày xưa, kẻ có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí.

Thẩm Diệu Hành miệng dơ, thủ đoạn cũng dơ, cậu không thể dây vào.

Không chỉ thế, với tình cảnh hiện tại, cậu thực sự cần một vài mối quan hệ, nếu không sớm muộn gì cũng bị đá văng khỏi giới này.

Những kẻ xung quanh vẫn đang quan sát màn kịch này, đánh giá xem thái độ của Thẩm Diệu Hành với Kỳ Nhiên có phải là "quan tâm đặc biệt" hay không, cũng thầm cân nhắc xem bản thân nên đối xử với cậu thế nào.

Đúng lúc đó, trong đám đông vang lên tiếng xôn xao.

"Lục tổng đến rồi."

Thẩm Diệu Hành và Kỳ Nhiên theo bản năng nhìn về phía đó, chỉ thấy Lục Cẩn bước vào, bên cạnh hắn là một thanh niên diện vest đặt may chỉnh chu, dáng vẻ tuấn tú. Hai người cùng nhau tiến vào sảnh tiệc.

Lục Cẩn nổi bật giữa đám đông với khí chất trầm ổn và quyền uy. Chỉ cần hắn xuất hiện, ánh mắt không ít người đã bị thu hút.

Lập tức, có người tiến lên bắt chuyện, vây quanh người đàn ông cao lớn, uy nghiêm đang tiến vào.

Kỳ Nhiên sững người trong chớp mắt.

Gặp lại Lục Cẩn, cậu bỗng có cảm giác cảnh còn mà người đã mất.

Tim cậu vẫn đập mạnh khi nhìn thấy hắn, cả người bất giác run lên, bản năng muốn trốn chạy.

Lục Cẩn vẫn vậy, chỉnh tề, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo. Người đàn ông này chưa bao giờ thiếu năng lực xuất chúng, ngoại hình lẫn khí thế đều ưu việt đến mức áp đảo.

Hai người chỉ cách nhau một ánh nhìn thoáng qua, nhưng đôi mắt sắc bén và xa cách của Lục Cẩn vẫn khiến Kỳ Nhiên nghẹn thở.

Nhưng ánh nhìn ấy quá ngắn ngủi, ngắn đến mức cậu cảm thấy mình chỉ là một người xa lạ bé nhỏ, không đáng để hắn bận tâm.

Hốc mắt Kỳ Nhiên càng đỏ hơn.

Cậu cố gắng dời ánh mắt khỏi Lục Cẩn, khỏi nụ cười rạng rỡ như hoa của Thẩm Minh bên cạnh hắn. Hàng mi khẽ run, rũ xuống để che giấu những cảm xúc phức tạp.

Theo bản năng, Kỳ Nhiên đưa tay chạm vào tai phải của mình.

Ánh mắt thoáng đờ đẫn.

Cậu có oán Lục Cẩn không?

Kỳ Nhiên không dám nghĩ, vì chỉ cần nghĩ đến, mũi cậu liền chua xót.

Một cảm giác ấm ức dâng trào từ tận đáy lòng, chua như vừa uống một ngụm lớn nước chanh, khiến cậu không sao chịu nổi.

Cậu có hận Lục Cẩn không?

Kỳ Nhiên cũng không biết.

Cậu gặp Lục Cẩn vào những ngày tháng mông lung nhất của cuộc đời.

Đã dành trọn những năm tháng thanh xuân cho hắn, yêu hắn, coi hắn như tất cả.

Thật ra, dạo gần đây Kỳ Nhiên đã từng nghĩ, nếu không có Lục Cẩn, liệu cuộc sống hiện tại của cậu có khá hơn không?

Dù bị cư dân mạng phỉ báng, suýt nữa còn vướng vào kiện tụng, nhưng so với quá khứ tăm tối, bây giờ ít nhất cậu vẫn có cái ăn cái mặc, vẫn có thể tiếp tục sống.

Thật lòng mà nói, Kỳ Nhiên không có lý do để oán hận Lục Cẩn.

Lục Cẩn chẳng qua là không yêu cậu, chỉ lấy lại những thứ từng trao cho cậu.

Hắn chỉ là, trong lúc cậu còn ngu ngốc chưa hiểu ra, đã coi Kỳ Nhiên như một kẻ thế thân.

Nhận ra sự thật này, Kỳ Nhiên như bị đánh một cú trời giáng.

Cậu yêu Lục Cẩn, nhưng hắn và cậu vốn không cùng một thế giới.

Nhưng Lục Cẩn có tư cách để làm vậy, có quyền lực và địa vị để quyết định tất cả.

Nếu hiện tại hắn muốn đạp cậu xuống đáy bùn, cũng sẽ không có ai đứng ra bênh vực cậu, bởi vì cậu chẳng còn chút giá trị nào.

Kỳ Nhiên khó khăn liếm môi, không biết bản thân lúc này đang có tâm trạng gì.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm Minh – người mà cậu từng ghen ghét và e dè – đang đứng bên cạnh Lục Cẩn.

Chỉ là tim cậu thoáng siết lại trong một khoảnh khắc.

Cậu và Lục Cẩn chưa bao giờ công khai xuất hiện cùng nhau.

Thời gian xa cách càng lâu, Kỳ Nhiên càng nhìn thấu thực tại.

Trước kia, cậu hận không thể độc chiếm Lục Cẩn, không muốn Thẩm Minh có bất kỳ cơ hội nào.

"Không sao cả. Dù anh ấy xem mình là thế thân, nhưng ít nhất hiện tại anh ấy vẫn tốt với mình. Sau này chắc chắn cũng sẽ vậy."

Nhưng ngày ấy, chỉ vì Thẩm Minh, Lục Cẩn đã tát cậu một cái.

Khoảnh khắc đó, Kỳ Nhiên hiểu rằng mình đã thua hoàn toàn.

Bây giờ, nhìn họ sóng đôi bên nhau, cậu đã học cách chịu đựng.

Thậm chí nếu giây tiếp theo Lục Cẩn và Thẩm Minh tuyên bố quan hệ trước công chúng, cậu cũng chẳng còn cảm giác gì.

Giữa những áp lực của cuộc sống, giữa thực tại khắc nghiệt và một bên tai đã điếc vĩnh viễn, những gì Kỳ Nhiên trải qua dường như vẫn chưa phải tận cùng của tuyệt vọng.

Đầu óc cậu rối bời.

Khi Thẩm Diệu Hành bất ngờ khoác tay lên vai mình, Kỳ Nhiên lại không lập tức né tránh.

Khoảnh khắc ấy, cậu đang nghĩ gì, chỉ có mình cậu biết.

Ở trong lòng, Kỳ Nhiên không biết bao nhiêu lần cảm thấy hổ thẹn và hối hận vì hành vi của mình.

Cậu đã lấy tình yêu và lòng tự trọng của bản thân làm lợi thế, đi dò xét một người vốn dĩ chưa từng yêu mình.

Cậu quên đi nỗi đau, vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ để cầu xin chút thương hại.

Đây là ký ức mà về sau Kỳ Nhiên không muốn nhớ lại nhất, bởi vì cậu đã từng quá mức đáng thương.

Giống như đang khẩn cầu ai đó đồng cảm với mình.

Giống như một kẻ hề thật đáng buồn.

Thẩm Diệu Hành nhìn Kỳ Nhiên ngoan ngoãn để mặc mình ôm vào lòng mà tiến về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.

CHƯƠNG 8: TỰ CAM HẠ TIỆN

Lục Cẩn phía sau còn có một trợ lý đi theo, vừa nhìn thấy Kỳ Nhiên bị Thẩm Diệu Hành ôm vào lòng, ánh mắt liền ánh lên vẻ khinh thường.

Trước đây, cô ta vốn đã không ưa gì Kỳ Nhiên, luôn cảm thấy cậu không xứng với Lục tổng. Nhưng không ngờ, bây giờ bị Lục tổng vứt bỏ, cậu lại vội vàng tìm đến vòng tay của một người đàn ông khác.

Thật ghê tởm.

Chỉ là ghê tởm thì ghê tởm, nhưng cô ta cũng không tỏ thái độ gì ra mặt.

Chẳng qua, có những người thật đúng là biết cách chơi trò tiêu chuẩn kép. Ví dụ như kẻ nào đó, chẳng phải lúc trước đã qua lại với Bạch Nguyệt Quang ngay cả khi vẫn còn chưa chia tay Kỳ Nhiên hay sao?

Yến tiệc cũng chỉ là một sân khấu nhỏ của danh lợi, khắp nơi toàn là những kẻ đang tìm kiếm mối quan hệ và mở rộng giao thiệp.

Nhưng lúc này, chẳng ai dám tiến đến gần nơi này.

Lục Cẩn mới đi công tác nước ngoài hơn một tháng, gần đây vừa trở về không bao lâu.

Hắn khoác trên người bộ âu phục may đo, dáng người cao ráo, khí chất vừa nho nhã vừa uy nghiêm. Tuy tuổi tác không lớn nhưng địa vị lại không hề thấp.

Còn về lý do hắn đến dự buổi tiệc do Thẩm Diệu Hành tổ chức, có lẽ là vì Thẩm Minh?

Chuyện này thì không rõ.

Thẩm Diệu Hành và Lục Cẩn có chiều cao tương đương, nhưng khí chất trên người lại kém hơn một bậc.

Lục Cẩn là kiểu người sinh ra đã mang trong mình sự ngạo mạn. Trước kia, Thẩm Diệu Hành không phục, nhưng về sau cũng đành phải chấp nhận.

Dù sao thì, hắn có học thế nào cũng không thể có được phong thái như Lục Cẩn.

Lục Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía Thẩm Diệu Hành. Khoảnh khắc ấy, Thẩm Diệu Hành liền cảm nhận được sự khó chịu từ người này.

Đáng tiếc, hiện tại hắn chẳng có lý do gì để sợ hãi cả.

Dù gì thì Kỳ Nhiên bây giờ cũng chỉ là một minh tinh nhỏ bé nghèo túng, một đóa hồng nhỏ mà Lục Cẩn tiện tay ném đi. Giờ hắn muốn nhặt lên chơi một chút, thưởng thức một phen, thì có liên quan gì đến người khác?

"Nha, A Cẩn đến rồi! Tôi trăm ngàn lần mong chờ, còn tưởng rằng cậu sẽ không đến nữa đấy!" Thẩm Diệu Hành cười nói, ánh mắt rơi vào Thẩm Minh, người đang nép sát bên cạnh Lục Cẩn. "Tiểu Minh à, dạo này em và A Cẩn luôn dính lấy nhau như hình với bóng, không biết khi nào mới có thể nghe tin tốt từ hai người đây?"

Hắn và Thẩm Minh tuy cùng họ, nhưng trên thực tế chẳng có quan hệ gì đáng kể.

Gương mặt thanh tú của Kỳ Nhiên khẽ nhăn lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tâm trí rối bời như ma.

Cậu cảm thấy mình như mất đi khả năng suy nghĩ.

Thẩm Diệu Hành và Lục Cẩn vốn không phải là những người bình thường. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người xung quanh liền đồng loạt đổ dồn về phía họ.

Bốn phương tám hướng đều là ánh mắt dò xét. Đặc biệt là ánh nhìn sâu thẳm mang theo cảm xúc khó đoán rơi xuống mặt cậu, khiến Kỳ Nhiên không dám ngẩng đầu, toàn thân cứng ngắc đến mức tưởng như sắp ngã quỵ xuống đất.

Cậu đang làm cái gì vậy?

Sắc mặt Kỳ Nhiên dần trở nên trắng bệch. Không hề khoa trương khi nói rằng, nếu không phải Thẩm Diệu Hành đang ôm cậu, có lẽ cậu đã ngã xuống từ lâu.

Đây không phải là vì căng thẳng hay sợ hãi, mà là một loại hoảng loạn và hổ thẹn mà chính cậu cũng chưa kịp nhận ra.

Cậu đang lợi dụng Thẩm Diệu Hành – kẻ mà trước đây cậu từng chán ghét đến tận cùng – để thử dò xét Lục Cẩn, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là muốn ngẩng cao đầu, chứng minh cho hắn thấy rằng cậu không phải là kẻ không còn giá trị sau khi bị vứt bỏ.

Nhưng bất kể là lý do nào, dù chỉ là muốn tranh hơn thua với Thẩm Minh, thì cậu cũng đã thua rồi.

Ánh mắt của Thẩm Minh dừng trên gương mặt Kỳ Nhiên. Cậu ta ngước mắt nhìn sang Lục Cẩn bên cạnh, sắc mặt hắn cũng không mấy dễ chịu, rồi khẽ cười dịu dàng.

"Anh đừng nói lung tung, em và Lục Cẩn hiện tại chỉ là bạn thôi."

Lục Cẩn mặt không biểu cảm, chẳng buồn đáp lại một lời.

Hắn vai rộng eo thon, dáng người cao ráo cân đối, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ toát lên khí thế bức người, như thể toàn bộ hội trường này đều lấy hắn làm trung tâm.

Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc nhìn chàng thanh niên trước mặt, kẻ ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.

Trên mặt hắn không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng những ai hiểu rõ Lục Cẩn đều biết, hắn hiện tại đang rất bất mãn.

Cũng phải thôi, dù gì cũng từng là người bên cạnh hắn suốt mấy năm. Dẫu đã từ bỏ, cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận được chuyện cậu đi theo người đàn ông khác rồi lại lượn lờ trước mặt hắn.

Xem ra, Kỳ Nhiên vẫn chưa nếm đủ bài học, vẫn còn tưởng mình có thể như trước kia, dựa vào sự cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo.

Thật ngu xuẩn.

Thẩm Minh hừ lạnh trong lòng.

Thẩm Diệu Hành lại nói thêm điều gì đó, nhưng Kỳ Nhiên hoàn toàn không nghe rõ.

Đầu cậu hơi choáng váng, giơ tay lên xoa nhẹ hai bên tai.

Sắc mặt cậu tái nhợt đến mức bất thường.

Cậu không biết mình đã đẩy Thẩm Diệu Hành ra bằng cách nào, cũng chẳng rõ mình đã rời khỏi hội trường ra sao, hay làm thế nào để bước vào phòng vệ sinh mà nôn khan.

Đầu ong ong, màng nhĩ đau nhức.

Cậu nâng bàn tay ướt đẫm lên, dùng sức xoa nhẹ hai bên tai.

Hàng mi dài vương chút nước, giọt nước nhỏ xuống bồn rửa bằng đá cẩm thạch.

Ngước mắt nhìn vào gương, cậu chỉ thấy một gương mặt nhợt nhạt, khí sắc yếu ớt đến đáng sợ.

"Đáng thương thật." Cậu khẽ lẩm bẩm.

Rút khăn giấy lau mặt, Kỳ Nhiên vừa quay đầu liền chạm phải một bóng dáng cao lớn đứng ngay ngoài cửa.

Đường nét khuôn mặt nam nhân vô cùng sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng như băng, thân hình cao lớn được bộ âu phục tinh chỉnh tôn lên một cách hoàn mỹ.

Dáng người thẳng tắp, phong thái cấm lạnh, chỉ một ánh mắt hờ hững quét qua cũng đủ làm tim Kỳ Nhiên đập lỡ một nhịp.

Cậu đột nhiên sững sờ, hàng mi khẽ run rẩy, yết hầu khô khốc, bất giác siết chặt tờ khăn giấy trong tay.

Gương mặt vừa được cậu tự tay xoa đến ửng đỏ giờ lại trở nên tái nhợt, đôi mắt hoang mang, chân tay luống cuống, bộ dáng trông đến đáng thương.

Vóc dáng vốn đã gầy gò, giờ thoạt nhìn lại càng mong manh và vô lực hơn bao giờ hết.

Giống hệt như năm đó, khi Kỳ Nhiên vừa đến Bắc Kinh, tại một bữa tiệc đã vô tình bám lấy Lục Cẩn.

Khi đó, cậu vẫn chỉ là một người mới bước chân vào xã hội, vì ngoại hình xuất chúng mà lọt vào mắt xanh của một công ty giải trí hạng ba.

Người đại diện không phải hạng tốt đẹp gì, vẽ cho cậu một tương lai đầy màu hồng, rồi kéo cậu đến hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, giới thiệu vô số "tài nguyên".

May mắn thay, trong lúc chật vật tìm cách trốn thoát, Kỳ Nhiên đã đụng phải Lục Cẩn.

Cuối cùng, cậu cam tâm tình nguyện trở thành chim hoàng yến trong lồng son của hắn.

Cậu thích Lục Cẩn.

Nếu hỏi cậu bắt đầu thích hắn từ khi nào, có lẽ là từ khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bị gương mặt hắn làm cho kinh diễm.

Hoặc có thể là vào giây phút Lục Cẩn nắm lấy cổ tay cậu, quang minh chính đại kéo cậu ra khỏi bầy sói hổ báo mà chẳng ai dám ho he nửa lời.

Khi đó, ánh mắt Lục Cẩn nhìn cậu vẫn luôn lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào.

Nhưng Kỳ Nhiên lại xem hắn như thần minh, cứ thế ngước nhìn, cứ thế khao khát.

Năm đó, Kỳ Nhiên đã chật vật như thế.

Giống hệt như hiện tại.

Ánh mắt Lục Cẩn nhìn cậu, vẫn lạnh băng như xưa.

Bọn họ, từ quá khứ đến hiện tại, đã trở thành những kẻ xa lạ nhất.

Duy nhất không thay đổi chính là con người trước mặt cậu—vẫn cao cao tại thượng, vẫn ít nói ít cười, nhưng uy nghiêm đến cực điểm.

Lục Cẩn mang theo khí thế sắc bén, từng bước vững vàng tiến vào. Hắn đứng ngay bên cạnh Kỳ Nhiên, người thanh niên dường như đã bị định thân, cúi người rửa tay dưới dòng nước lạnh. Ngón tay thon dài, làn da trắng lạnh lẽo, mỗi cử động đều mang theo một sức mạnh ẩn nhẫn.

Hắn thong thả rửa sạch tay, rút một tờ khăn giấy lau từng ngón một.

Áp lực vô hình càng lúc càng đè nặng.

Cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo ấy cũng rơi xuống người cậu.

"Kỳ Nhiên."

Cậu cứng đờ cả tứ chi, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Giọng nói của Lục Cẩn vẫn như ngày trước, trầm thấp và uy nghiêm. Nhưng lúc này, ánh mắt hắn dừng trên người Kỳ Nhiên lại lạnh nhạt vô tình, ngữ điệu cũng không có chút chần chừ.

"Không cần tự cam hạ tiện, rồi cùng loại người như Thẩm Diệu Hành dây dưa."

Giọng điệu của hắn giống như một lời cảnh cáo.

Tự cam thấp hèn?

Ầm một tiếng, cả đầu Kỳ Nhiên như nổ tung, chỉ còn lại một mảng trống rỗng.

Cái gì? Tự cam hạ tiện?

Ha... ha ha ha...

Buồn cười, Kỳ Nhiên thực sự muốn bật cười. Nhưng không hiểu sao, nước mắt lại bất giác lăn dài trên má.

Sắc mặt cậu nóng bừng vì kích động, bàn tay run lên, siết chặt thành nắm đấm.

Lý trí đã mất, giọng nói khàn đi, ánh mắt vừa giận dữ vừa yếu đuối nhìn nam nhân trước mặt, cậu cắn răng nói: "Tự cam hạ tiện? Tôi đã sớm tự cam hạ tiện rồi. Từ khi tôi biết rõ mình chỉ là thế thân, từ khi tôi ngu ngốc muốn tranh giành với bạch nguyệt quang của anh, tôi đã tự cam hạ tiện. Tôi hạ tiện, đúng vậy."

Lục Cẩn vẫn tuấn mỹ không tì vết, phong thái vẫn ngay ngắn cẩn trọng. Hắn bình tĩnh nhìn cậu, không chút dao động, càng khiến Kỳ Nhiên có cảm giác không chốn dung thân.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, lấy tay ôm ngực, ánh mắt thống khổ nhìn hắn: "Lục Cẩn... tôi từng nghĩ rằng việc khiến anh yêu tôi, là chuyện giữa tôi và Thẩm Minh, nhưng không..."

Yêu.

Lục Cẩn đã nghe từ này quá nhiều lần.

Nhất là trên giường.

Đặc biệt là khi hắn thô bạo đẩy cậu xuống nệm, giữ chặt cậu dưới thân.

Thế nhưng, càng nghe lại càng cảm thấy chán ghét.

Hắn chỉ thấy Kỳ Nhiên vẫn không biết tốt xấu, vẫn cố chấp khiêu khích mình một cách không biết liêm sỉ.

Kỳ Nhiên lúc này đã gần như sụp đổ. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cổ họng nghẹn lại, từng đường gân xanh hiện lên. Gương mặt cậu ướt đẫm, ánh mắt đỏ hoe, nhưng giọng nói vẫn run rẩy gào lên: "Phải, là tôi! Là tôi thấp hèn! Tôi vì anh, vì thứ tình yêu ngu ngốc của tôi... Tôi không đáng."

Lục Cẩn khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, một kẻ đang oán hận mà nổi điên trước mặt hắn.

Có lẽ xuất phát từ chút tình nghĩa còn sót lại trong quá khứ, hắn hờ hững nói: "Kỳ Nhiên, tôi đã tận tình tận nghĩa với cậu rồi."

"Ha..."

Kỳ Nhiên nghiêng đầu, sống mũi cay xè, cố gắng nuốt xuống tiếng nức nở. Theo bản năng, cậu đưa tay chạm vào tai phải của mình, im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, buộc bản thân bình tĩnh lại.

Hàng mi dài thấm đẫm nước mắt, đôi mắt mờ sương.

Nhìn người đàn ông trước mặt như thể lần đầu tiên gặp gỡ, cậu lắc đầu, giọng khàn đặc: "Lục Cẩn... tôi đã trả một cái giá quá lớn vì anh. Vì muốn có được anh, tôi đã quên mất chính mình ngày xưa. Nhưng tôi không hối hận."

Lúc này, Lục Cẩn vẫn cho rằng cái giá mà Kỳ Nhiên nói chẳng qua chỉ là mất đi một vài tài nguyên nhỏ bé, không đáng để nhắc đến.

Hắn chỉ cảm thấy Kỳ Nhiên quá mức tham lam.

Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng hơn.

Kỳ Nhiên cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã quá thất thố. Cậu vội vàng giơ tay lau nước mắt, mạnh đến mức làm đôi mắt vốn đỏ hoe càng thêm sưng tấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com