Thanh âm này kêu thật sự quá thảm, cách thật xa đều có thể nghe thấy hắn phá âm kêu gọi.
Tô Kiều nhìn chuyển phát nhanh trên định vị, hiển thị chuyển phát nhanh ở địa phương không xa phía trước, cũng chính là nơi phát ra thanh âm này. Tô Kiều: "......?"
Chẳng lẽ là thịt khô quá nhàm chán, cho nên gửi cho cậu thứ mới mẻ đến?
Mấy chiếc lông xù xù cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm chỗ kia, nhìn dáng vẻ rất là cảnh giác đối với tình huống bên kia, nhưng không hề có ý tứ muốn đứng dậy xem tình huống chỗ đó.
Tô Kiều đứng dậy nói: "Đi, đi xem."
Lão hổ và sư tử lớn nhanh chóng đứng dậy, Tiểu Than Nắm nhảy hai cái liền yên vị trên bả vai của Tô Kiều, "Ngao tức!"
Đi!
Bởi vì có vật lưu lại vị trí, Tô Kiều rất dễ dàng liền tìm thấy vị trí của đối phương
Sau đó đứng ở chỗ định vị ngẩng đầu lên.
Ở trên mặt của nhân viên chuyển phát nhanh lộ ra một khuôn mặt không khóc không cười không hề có biểu tình gì, khàn giọng nói: "Cứu, cứu mạng."
Tô Kiều đánh giá độ cao của cây này một chút, cũng không hoàn toàn tính là cao, nhảy xuống hoàn toàn không thành vấn đề.
Cậu cảm thấy nhân viên chuyển phát nhanh có thể là bị chính mình dọa sợ rồi mới không dám nhảy, cậu cho đối phương chút tin tưởng, nói không chuyển liền chủ động đi xuống dưới.
Tô Kiều mở ra hai tay nói: "Anh nhảy đi, tôi tiếp cho."
Nhân viên chuyển phát nhanh ôm thân cây, cúi đầu liền thấy, bên trái một con hổ siêu lớn, bên phải một con sư tử lớn, trên người Tô Kiều còn treo một cục lông màu đen đôi mắt sâu kín có ánh sáng màu xanh.
Nhân viên chuyển phát nhanh: "......"
Này thấy thế nào đều đều không phải trận hình mà nhảy xuống có thể giữ mạng!
Như là gạt anh ta đi xuống để làm đồ ăn cho những động vật đó!
Nhân viên chuyển phát nhanh bởi vì ôm thân cây lâu nên có chút mệt mỏi hơi buông tay ra, tức khắc lại nắm chặt thân cây.
Nhảy xuống chính là một con đường chết!
Tô Kiều thấy nhân viên chuyển phát nhanh không những không xuống dưới, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, nếu không phải không còn năng lực bò lên trên, chỉ sợ còn sẽ nỗ lực nhích nhích lên trên.
Tô Kiều giơ tay che khuất ánh mặt trời trước mặt, ngẩng đầu hỏi: "Không xuống dưới sao? Tôi có thể tiếp được anh, bên cạnh tôi còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, tuyệt đối không thành vấn đề."
Nhân viên chuyển phát nhanh cúi đầu nhìn xuống những "giúp đỡ", bên trái là sư tử nhe răng, bên phải là lão hổ đang mài móng vuốt, đã chuẩn bị sẵn sàng để nuốt anh ta!
Nhân viên chuyển phát nhanh kiên quyết bất động, Tô Kiều bất đắc dĩ, đành phải nói chuyện với anh ta trước, giảm bớt một chút khẩn trương của đối phương, "Anh như thế nào lại chạy đến nơi đó vậy?"
"Đưa chuyển phát nhanh." Nhân viên chuyển phát nhanh vừa bị hỏi như vậy, ủy khuất tức khắc nhảy lên trong lòng, thút tha thút thít nức nở khóc lóc kể lể nói: "Không đứng vững liền rơi xuống."
Tô Kiều nhướng mày, tuy rằng không biết nhảy dù chuyển phát nhanh là như thế nào đem luôn nhân viên chuyển phát nhanh cùng nhau đưa xuống dưới, nhưng mà cậu cũng không nhìn thấy gần đó có hộp chuyển phát nhanh, "Hộp chuyển phát nhanh kia đâu?"
"Ở trên phi thuyền." Nhân viên chuyển phát nhanh nói: "Phi thuyền bay đi rồi...... Ô ô ô."
Tô Kiều bất đắc dĩ: "...... Đừng, đừng khóc, xuống dưới lại nói không tốt sao?"
"Tôi mới không xuống dưới......"
"Ngao ——!" Sư tử lớn khổng hề báo trước đột nhiên rống lên một tiếng, cùng lúc đó lão hổ nhiên nhắm về phía cây kia.
"A!" Nhân viên chuyển phát nhanh bị sư tử đột nhiên làm khó dễ dọa hoảng sợ, hoảng hốt chọn hướng bên cạnh dịch sang, kết quả tay cầm không chắc thẳng tắp té xuống!
Nhân viên chuyển phát nhanh sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, trước mắt chợt lóe qua màu vàng, theo sau đó liền cảm giác sau cổ căng thẳng.
Tô Kiều nhìn nhân viên chuyển phát nhanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói: "Không có việc gì."
Nhân viên chuyển phát nhanh thật cẩn thận mở to mắt, "Ô...... Tôi còn sống."
Tô Kiều đi tới khen nói: "Giỏi quá."
Nhân viên chuyển phát nhanh nói: "Đừng khen tôi, tôi là bị dọa......"
Vươn tay ra vòng qua đầu nhân viên chuyển phát nhanh, sờ sờ lông của lão hổ ở phía sau, "Quá lợi hại, cao như vậy còn có thể đem người cứu xuống, mi tuyệt vời quá."
Nhân viên chuyển phát nhanh: "???"
Nhân viên chuyển phát nhanh nằm liệt ở một bên, trơ mắt nhìn lão hổ hung thần ác sát bị Tô Kiều ôm vào trong ngực, lão hổ trong cổ họng vẫn luôn phát ra âm thanh khò khè khò khè.
"Mèo lớn thật thông minh nha." Tô Kiều xác thật cũng bị lão hổ nhảy làm cho kinh ngạc, cậu còn đang rối rắm nghĩ xem làm sao cứu được người, không nghĩ tới hai chiếc mèo lớn phối hợp còn rất ăn ý, một con hù dọa người một con ngậm lấy người rơi xuống.
Sư tử thấy lão hổ được Tô Kiều ôm, cũng đi lên, ấm ức ' ô ô ' kêu.
Tô Kiều vội vàng đem sư tử lớn ôm vào trong ngực, cúi đầu thơm thơm nói: "Mi cũng rất lợi hại, hôm nay bọn mi cứu người đấy, lát nữa cho bọn mu thêm một phần thịt khô!"
"Ngao!"
"Rống!"
Trấn an hai cái lông xù xù, Tô Kiều quay đầu nhìn về phía nhân viên chuyển phát nhanh, hỏi: "Nhân viên chuyển phát nhanh tiên sinh, phi thuyền của anh khi nào trở về?"
Trên phi thuyền hẳn là phải có người kiểm tra đồ, phát hiện không thấy nhân viên chuyển phát nhanh tự nhiên sẽ quay lại tìm người, trên người nhân viên chuyển phát nhanh đều có định vị, phi thuyền sẽ không như vậy đi luôn.
Nhân viên chuyển phát nhanh vừa định nói mình cũng không biết, kết quả vừa nhấc đầu lên liền thấy phi thuyền đi về phía mình, anh ta nháy mắt kích động hơn, đứng lên điên cuồng phát tay, "Đã trở lại....... Tôi ở chỗ này!"
Phi thuyền là phi thuyền vận chuyển nên hình thể khá lớn, rừng rậm không có đủ đất trống, cho nên phi thuyền không có cách nào đáp đất, chỉ có thể thả thang xuống để nhân viên chuyển phát nhanh trèo lên.
Mấy chiếc lông xù xù chưa bao giờ thấy phi thuyền, giờ phút này thấy con quái vật khổng lồ đều cảnh giác đứng lên, dùng thân thể của mình đem Tô Kiều che chặt chẽ ở phía sau, Tiểu Than Nắm đứng ở trên vai Tô Kiều, thần sắc không thân thiện nhìn chằm chằm chiếc phi thuyền kia.
Tô Kiều vuốt vuốt lông cho đám lông xù, có thể là âm thanh của phi tuyền quá lớn, sư tử lớn và lão hổ đều xù lông, cái đuôi phân biệt mà cuốn lên éo và cổ tay cậu, Tiểu Than Nắm càng là ôm cổ cậu không buông tay.
Như vậy một hồi, Tô Kiều đều nóng đến mức chảy mồ hôi.
"Không có việc gì, đừng lo lắng, bọn họ là tới đưa thịt khô." Tô Kiều vừa dứt lời, bên trên liền có một cái thùng giấy từ trên trời rơi xuống.
Tiểu Than Nắm nháy mắt ngẩng đầu hướng tới phía chuyển phát nhanh nhe răng: "Ha ——"
Tô Kiều sờ sờ Tiểu Than Nắm, "Được rồi được rồi, đừng quá khẩn trương, đó là thịt khô."
Tiểu Than Nắm nghiêng mắt nhìn một cái, liếm liếm gương mặt của cậu, tiếp tục sống chết nhìn chằm chằm cái rương kia.
Lúc phi thuyền rời đi, sư tử và lão hổ trước sau ngẩng đầu lên, thẳng đến khi phi thuyền rời khỏi tầm mắt của bọn họ, lúc này mới thả lỏng lại.
"Ngao tức!" Tiểu Than Nắm nhảy xuống bả vai Tô Kiều chạy về phía thùng giấy.
Tô Kiều lần này mua rất nhiều, thùng giấy rơi xuống nhìn thì không nhiều lắm, giờ phút này đến gần mới phát hiện hộp cao sắp gần bằng một người trưởng thành.
Từ nơi cao như vậy rơi xuống, bên ngoài hộp không có nửa phần sứt mẻ.
Tô Kiều đang muốn đi qua mở hộp, bên hông lại đột nhiên bị siết chặt, cậu hoài nghi nhìn về phía sư tử lớn, "Làm sao vậy?"
"Ô....." Sư tử lớn quay đầu lại cọ cọ cậu, nhưng vẫn như cũ không có buông đuôi ra.
Tiểu Than Nắm cẩn thận đi vòng quanh hộp hai vòng, không ngừng ngửi mùi vị, về sau vòng thêm ba vòng, rốt cuộc như là xác nhận giằng không có vấn đề gì, ngồi xổm ở bên cạnh, "Ngao ô!"
Sư tử lớn nhìn Tiểu Than Nắm liếc mắt một cái, theo sau buông lỏng cái đuôi ra.
Tô Kiều tức khắc hiểu rõ ý tứ của nhóm lông xù, đây là sợ cái rương có nguy hiểm cho nên không cho cậu tới gần, chờ sau khi xác nhận rằng an toàn mới cho cậu đi qua sao?
Một người trưởng thành như Tô Kiều, cảm giác trở thành đứa nhỏ được chăm sóc, cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
"Ngao tức!" Tiểu Than Nắm thấy cậu bất động lại kêu một tiếng, tựa như dò hỏi cậu làm sao vậy.
Tô Kiều vội vàng đi tới, cúi người vuốt cái đầu lông nhỏ một phen, "Chúng ta đem chuyển phát nhanh mở ra đi, khen thưởng cho bọn mi ăn thịt."
————————
Bánh: nhìn mèo nhà ngta xg nhìn lại mèo nhà mik mà muốn báo công an ghê 😩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com