Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Meo x 1

Edit: Bông

"Hôm nay ngày lành, chuyện gì rồi cũng sẽ thành thôi..."

Nhạc chuông vang lên trong hầm để xe yên ắng, âm thanh đặc biệt vang dội.

Úc Phỉ lau mồ hôi trên trán, một tay đẩy valy vào trong cốp xe, một tay rút điện thoại đang không ngừng phát nhạc trong túi ra.

"Phù...Có chuyện gì vậy?"

"Làm...làm sao...vậy? Thở...thở hổn...hổn hển...suyễn (*)...bị...bị suyễn à...à?" Hiển nhiên đầu dây bên kia là một người bị nói lắp, chỉ hai câu thôi đã đủ khiến người nghe tổn thọ cả chục năm.

(*) Suyễn: là bệnh ảnh hưởng tới phổi, làm cho người bệnh thở khò khè, khó thở, tức ngực, ho vào lúc đêm hoặc buổi sáng sớm.

Úc Phỉ tức giận nói: "Suyễn suyễn cái cục cớt! Ông đây đang chuyển nhà! Cậu cũng biết chọn thời gian để gọi gớm. Có chuyện thì mau nói, không có thì mau cút!"

Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo ý cười: "Còn...còn có chuyện gì nữa...nữa. Chúc mừng...chúc mừng cậu chuyển...chuyển nhà...thôi!"

Cốp xe đã bị nhét chật cứng, một vài chiếc valy không còn chỗ để nữa nên bị lòi ra ngoài.

Úc Phỉ nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, đôi tay dùng sức ấn valy vào trong, thuận miệng hỏi: "Chúc mừng gì cơ?"

"Chính...chính là...chúc mừng cậu...ly...ly hôn!"

Úc Phỉ: "......"

Valy cuối cùng miễn cưỡng được nhét vào. Úc Phỉ đóng cốp xe, thở dài: "Tôi đây mới chỉ nghe qua chúc mừng kết hôn, giờ mới biết ly hôn cũng có thể chúc mừng cơ đấy? Cậu thèm đòn à!!!!"

"Ly...ly hôn...với...với Lục tra nam (*)....Không...không đáng để...chúc mừng...mừng à?"

(*) Tra nam: chỉ những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.

Nghe được lời này, Úc Phỉ không tự chủ được mà hơi nhíu mày, vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lái vừa nói: "Lục Chỉ Miên cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi với tôi. Cậu đừng gọi lão là tra nam."

Người nọ chậc lưỡi: "Cậu...cậu còn nói... nói...giúp...giúp hắn..."

"Không phải nói giúp hắn." Điều hòa trong xe đang bật, từng đợt khí lạnh không ngừng phả ra, cái cảm giác cả người đang đầy mồ hôi lại tóm được một cơn gió mát miễn bàn có bao nhiêu thỏai mái, Úc Phỉ hiếm khi kiên nhẫn giải thích với bạn tốt: "Tôi với hắn chỉ là liên hôn thương nghiệp, chẳng có tình cảm gì với nhau. Vả lại cũng là chia tay trong hòa bình. Hắn không có lỗi gì đâu."

Người nọ nói thầm gì đó, Úc Phỉ đang ngẩn người nên không nghe thấy: "Cậu vừa nói gì cơ?"

"Không...không có gì, cậu...cậu cứ chuyển nhà đi...đi. Tối...tối nay, bảy giờ...giờ, gặp ở chỗ...cũ...cũ."

Như là đoán được Úc Phỉ sẽ từ chối, người nọ vừa nói xong liền dập máy, không hề chừa cho Úc Phỉ một cơ hội mở miệng nào.

Úc Phỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Cái tên này......"

Người vừa gọi điện tới chính là bạn thân từ nhỏ của Úc Phỉ, Vương thiếu. Sau khi biết bạn tốt ly hôn, y thiếu điều không đốt pháo ăn mừng. Vậy mới thấy, cái tật nói lắp này, khẳng định là do kiếp trước tạo nghiệp không ít.

Buổi tối có đến tiệc chúc mừng hay không để sau hẵng nói, đầu tiên Úc Phỉ phải dọn chỗ valy này về nhà mới đã.

Úc Phỉ ném điện thoại sang ghế bên cạnh, khởi động xe rời đi.

Tháng bảy nắng gắt, cả thành phố như biến thành Hỏa Diệm Sơn.

(*) Hỏa Diệm Sơn: vùng đất lửa bốc ngùn ngụt suốt tám trăm dặm.

Giữa trưa, ngoại trừ vài chiếc xe băng băng trên đường cái, hai bên lối đi bộ hầu như không một bóng người. Hai bên đường trồng hai hàng cổ thụ rất tươi tốt, tiếng ve kêu râm ran không ngừng như đang tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Đèn đỏ, xe ngừng.

Úc Phỉ với lấy một chai nước lạnh, chưa kịp mở nắp thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ "Lệ Minh Xa".

Úc Phỉ không do dự ấn tắt, trong xe yên tĩnh trở lại.

Tiếng chuông lại vang lên.

Úc Phỉ lại ấn tắt.

Tiếng chuông lại vang lên.

Lặp đi lặp lại vài lần, chuông điện thoại không vang lên nữa. Thay vào đó, một tin nhắn được gửi đến.

"Con ly hôn với Lục Chi Miên rồi? Mau về nhà nói rõ xem chuyện gì đã xảy ra!"

Úc Phỉ bật cười, chữ "nhà" này làm anh cực kỳ ngứa mắt.

Nhà là cái gì?

Mười tám tuổi năm ấy, Úc Phỉ đã không còn nhà nữa rồi.

Đèn chuyển xanh, Úc Phỉ vứt tin nhắn kia ra sau đầu, dẫm ga phóng xe đi.

Đi lướt qua trạm xe bus đều nhìn thấy những biển quảng cáo rực rỡ sắc màu, từ đồ ăn nhanh cho đến loại điện thoại đời mới nhất, không có nhãn hiệu nào không xuất hiện.

Ánh nắng bên ngoài phản xạ vào những tấm kính bao bên ngoài biển quảng cáo, không lệch tí nào chiếu thẳng vào mắt Úc Phỉ.

Úc Phỉ nhắm mắt lại theo bản năng.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải chở xi măng lao đến, mắt thấy chiếc ô tô con màu đen đối diện không tránh mình cũng ngoan cố không đánh lái, thậm chí còn tăng tốc...

Ầm____

Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Chiếc ô tô màu đen dưới áp lực của xe tải bị xô ra xa, thẳng đến khi đâm vào hàng rào phòng hộ ở bên đường mới dừng lại.

Đầu xe bị lõm vào, đuôi xe cũng bắt đầu bốc khói.

Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Úc Phỉ cảm thấy cả người đau nhức, xương cốt như đã gãy vụn ra, đầu óc quay cuồng mơ hồ.

Dòng máu đỏ thẫm chảy từ trán xuống.

Mình sẽ chết sao...

Ý thức Úc Phỉ dần biến mất.

Ánh nắng vẫn hắt lên biển quảng cáo. In trên đó là poster của chương trình [Đây chính là thần tượng!]. Bên dưới có một dòng chữ to, Quán Quân: Lệ Quân.

Úc Phỉ bị xóc nảy phải tỉnh lại, mơ hồ nghĩ thầm, bệnh viện nào mà điều kiện kém thế, giường bệnh còn bị rung lắc.

Lúc này, trên đỉnh đầu Úc Phỉ có tiếng nói chuyện.

"Chị Nhụy, chị có biết đây là giống mèo gì không?"

"Hình như là mèo chân ngắn(*)."

(*) Mèo chân ngắn:

Một giọng nam hoạt bát, một giọng nữ trầm ổn.

Mà khoan! Sao giọng nói này nghe có chút quen tai vậy? Vả lại sao trong bệnh viện lại có mèo? Quá tệ! Đợi xuất viện rồi nhất định phải vote một sao mới được.

"Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ông chủ của chúng ta bề ngoài thì lạnh như băng mà tâm hồn lại tràn đầy tình thương đối với động vật."

"Lời này tự hiểu trong lòng là được, đừng để truyền đến tai ông chủ. Sếp không thích mọi người bàn tán chuyện đời tư của mình đâu." Giọng nữ ôn nhu mang theo ý trách cứ vang lên.

"Vâng vâng! Em biết rồi!" Úc Phỉ lạ kỳ sao giường bệnh của mình vẫn chưa ngừng rung lắc, giọng nói kia lại vang lên: "Mà sao con mồn lèo (*) này còn chưa tỉnh nhỉ?"

(*) Mồn lèo: = mèo lon (tự hiểu nhé).

"Mèo con giống với em bé, thích ngủ."

...Quen tai thật đấy! Rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?

Úc Phỉ cố gắng mở mắt ra.

Đây là một căn "phòng bệnh" vô cùng thiếu nữ, trần nhà màu hồng, vách tường màu hồng...

Không đúng!

Đây là đâu?

Úc Phỉ hoàn toàn tỉnh lại.

Nhớ ra vừa nãy có tiếng nói chuyện, khẳng định bên cạnh mình có người, Úc Phỉ chưa kịp nhìn mặt đã vội vàng hỏi: "Meo méo meo mèo meo!!!" (Đây là đâu???)

Ơ? Mèo ở đâu kêu thế?

Trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, Úc Phỉ hít sâu một hơi, gào lên: "Méo! Méo! Méo! Méo!!!" (Có ai không???)

Toang rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #11#dammy