Chương 6: Bế Lên Xe
Chương 6: Bế Lên Xe
Edit: Quýt Lười Biếng
Nốt chương này tạm nghỉ đến 11 tây nhé, mình có việc bận.
*************************
Trong tức khắc, đôi mắt của Phong Đàm đột nhiên tối sầm lại. Mỗi khi đối mặt với người với này, cảm xúc của hắn liền dễ dàng lung lay và khó kiểm soát được.
Phong Đàm đã sống qua nửa đời người*, chưa từng có ai giống như Tề Nguyên. Luôn sống tuân thủ theo thói quen của mình và chẳng có gì thay đổi nhiều.
* 封覃过往人生: gốc
Mà bản thân Phong Đàm lại ưa thích kiểu an tĩnh lại điềm tĩnh như vậy.
" Bây giờ cậu đang sống ở đâu? "
Nếu cậu không muốn đi bệnh viện thì hắn đưa cậu về.
Phong Đàm cũng không nhất thiết bám dính lấy khuôn mặt lạnh lùng của Tề Nguyên. Tề Nguyên rất xinh đẹp, nhưng ngoài vẻ xinh đẹp ra thì tính tình cậu ấy thật sự rất khó hòa đồng.
Xem ra là lúc trước hắn nghĩ sai rồi, người đi cùng hắn không phải là một kẻ yếu đuối* mà có lẽ chỉ là một nhân vật nhỏ xíu bị đám người Từ Phi đàn áp đến không động đậy được.
*不是他依附的什么人: gốc, nhưng bản qt và gg dịch khó hiểu quá, ai cú mìn dới.
Ngẫm đi ngẫm lại cũng đúng, cái tính cách này của Tề Nguyên rất khó được lòng nhiều người.
Giống như cả người mọc đầy những chiếc gai sắc nhọn, ai tới gần liền chích họ một cái.
" Cứ dừng xe ở phía trước đi. "
Tề Nguyên không nói ra địa chỉ chõ ở của mình.
Phòng Đàm nhìn chằm chằm Tề Nguyên thật lâu. Nếu đổi thành người khác đã sớm bị ánh mắt lãnh lẽo của Phong Đàm làm cho phải đầu hàng thỏa hiệp. Nhưng Tề Nguyên chẳng những chẳng bận tâm mà ngược lại làm như muốn mở cửa xe vậy.
" Dừng ở ngã tư. "
Phong Đàm nói với tài xế cũng là vệ sĩ riêng của hắn.
Bảo tiêu lái xe đến cái ngã tư tiếp theo, giảm tốc độ xe và dừng hẳn lại.
Xe vừa dừng lại, trước khi tài xế khóa xe thì Tề Nguyên tự mình mở cửa xe.
Tề Nguyên cởi áo khoác và đặt nó trên ghế xe, đi ra phía bên ngoài rồi khom xuống tài xế của Phong Đàm nói:
" Cảm ơn. "
Tề Nguyên xuống xe liền rời đi, đi đến vỉa hè ở phía trước. Phong Đàm nhìn qua cửa sổ xe hướng về dáng vẻ gầy gò đơn độc ấy, hắn chắp ngón tay lên đầu gối.
" Có muốn dừng lại không? "
Tài xế ở ghế trước hỏi.
Phong Đàm bỗng nhiên cười:
" Không cần. "
Nếu dừng lại, phỏng chừng đối phương có lẽ cũng không lên xe. Thật ra có thể mạnh mẽ cưỡng ép đem người bắt bỏ lên xe. Nhưng sau đó thì sao, hắn có thể thật sự đem người giữ lại bên cạnh sao?
Hắn chỉ thích và hứng thú đối với khuôn mặt của Tề Nguyên nhưng chỉ thích thôi thì chưa đủ. Hắn cũng không nghĩ sẽ làm điều gì đó thay đổi hoặc gây ra tranh chấp nào.
Khi xe chạy đi, Phong Đàm cầm lấy áo khoác của mình, dường như áo khoác đang có điểm ấm lên, độ ấm của người khác.
Tề Nguyên một mình đi trên con đường yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc ô tô xẹt nhanh qua.
Nhìn thấy một chiếc ghế đá dài, Tề Nguyên đi đến ghế dài ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên không trung, cậu nhắm mắt lại, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh lại.
Bản thân cậu của ngày hôm nay gần giống như đúc ở đời trước.
Rõ ràng nói phải làm thay đổi nó, kết quả có vẻ hơi khó khăn.
Cùng lắm thì....
Tề Nguyên khoanh tay trước bụng, không chỉ bản thân mà còn vì con cái, gian nan khó khăn gì cậu cũng sẽ cố gắng vượt qua.
" Ba nhất định sẽ làm được. "
Tề Nguyên nói với đứa bé trong bụng.
Vương Ngạn đứng ở bên ngoài hồ bơi , mất nửa ngày anh ta mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Khi anh ta gọi điện thoại cho Tề Nguyên , phía bên kia luôn không bắt máy.
Ngay cả hít thở một chút thôi cũng như đá chìm đáy biển.
Vương Ngạn cảm thấy bất an, tự hỏi Tề Nguyên sau này có cùng anh ta chặt đứt quan hệ không. Anh ta cảm thấy Tề Nguyên kỳ thật là một người tốt.
Thật sự quý trọng người bạn này.
Vương Ngạn vội vàng bắt taxi. Anh ta ngày thường tiết kiệm bằng cách ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Vì để tìm thấy Tề Nguyên càng sớm càng tốt, anh ta bắt taxi đến bên ngoài trường học , chạy đến căn hộ của Tề Nguyên, mở cửa, trong phòng một mảnh trống vắng, hoàn toàn không có bóng dáng của Tề Nguyên .
Tề Nguyên đi nơi nào?
****************
Thời điểm cậu rời đi, trong tình trạng đó, Vương Ngạn vô cùng lo lắng Tề Nguyên sẽ xảy ra chuyện.
Lo lắng đến tận đêm khuya, Vương Ngạn đang đợi ở trong phòng, suy nghĩ xem có nên báo cho cảnh sát không, nhưng lại sợ như vậy là lãng phí cảnh lực.
Ngay lúc này, tiếng mở khóa cửa vang lên, Tề Nguyên đã quay lại.
Vương Ngạn lập tức đứng lên, vừa muốn mở miệng dò hỏi Tề Nguyên về chuyện xảy ra ở hồ bơi, liệu cậu có phải gặp được tình huống rắc rối nào không nhưng Tề Nguyên đã nâng lên tay đánh gãy lời nói trong họng của Vương Ngạn.
" Tôi mệt mỏi, muốn ngủ, cậu cũng sớm trở về đi."
Tề Nguyên ra hiệu Vương Ngạn quay lại trường học, không cần phải ở lại chăm cậu.
Vương Ngạn đi tới cửa, quay đầu nhìn Tề Nguyên đi vào trong phòng ngủ, cơ thể gầy gò khiến cho người khác đau lòng.
" Tề Nguyên, tôi... Còn có rất nhiều người quan tâm để ý cậu."
Tề Nguyên nghe thấy lời này liền dừng chân, cậu nhìn về phía Vương Ngạn:
"Cảm ơn cậu! "
Nhìn thấy điểm cười trên mặt Tề Nguyên, Vương Ngạn buông xuống sự lo lắng.
" Có chuyện gì cần đều có thể liên hệ với tôi, tôi vẫn luôn ở đây. "
" Ừm ."
Tề Nguyên gật gật đầu, cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Đi vào mép giường, Tề Nguyên liền quăng mình lên giường, kéo chăn đắp lên mặt.
Có lẽ ngày mai cậu nên đến bệnh viện kiểm tra tâm thần.
Dù có bệnh hay không bệnh, Tề Nguyên từng giấu bệnh và trốn tránh việc chữa bệnh nhưng hiện tại sẽ không.
Nói đến vấn đề thế chất, cậu chỉ biết trước tiên cần phải chạy đến bệnh viện ngay.
Tề Nguyên tắt tiếng điện thoại di động và tạm thời không muốn trả lời cuộc gọi của bất kỳ ai.
*************
Sau khi Phong Đàm rời đi, Tề Trọng và những người khác mất hứng, đặc biệt là Tề Trọng, người đã kiếm cớ rời khỏi bể bơi.
Mà Tạ Dung và Lâm Bắc Nam có quay lại bơi một lúc.
Tạ Dung ghé vào thành bờ của bể bơi, hắn ta quay đầu hỏi Lâm Bắc Nam, người đã bơi hai lượt và đang tiến lại gần:
" Nè, cậu nói, Phong Đàm sẽ không thật sự có ý đối Tề Nguyên đi? "
Này khó có thể xử lí?
Bọn họ quả thật không thích Tề Nguyên.
" Có khả năng hay không hả? "
Lâm Bắc Nam cẩn thận ngẫm lại, thấy thế quái nào đều sẽ không có khả năng này.
" Phong Đàm có một trái tim nhân hậu. "
Một người bên ngoài nhìn như tảng băng, kỳ thật là người ngoài lạnh trong nóng. Là bằng hữu nên mọi người đều biết đến điểm này.
" Cũng đúng. " Tạ Dung gật đầu.
Nói thế nào đi nữa thì người kia cũng là người nhà của Tề Trọng, không nói yêu ai yêu cả đường đi, nhưng không may xảy ra chuyện té xuống đất kia khẳng định vẫn nên là đến giúp đỡ một chút.
Nói thiệt, kỳ thật không phải là không thể tha thứ cho Tề Nguyên vì cậu ta quả thật có chút công lao.
Tạ Dung lao xuống nước.
Hắn ta lại nghĩ đến cảnh Phong Đàm ngồi vào trong xe, cảm giác như vẫn còn chuyện gì khác xảy ra mà bọn họ không biết.
Tạ Dung nghĩ đến đây liền thò đầu lên. Lâm Bắc Nam tình cờ lại đang bơ sát bên cạnh hắn ta, hai người va vào nhau, Lâm Bắc Nam trực tiếp uống một ngụm nước.
" Xê ra. "
Lâm Bắc Nam lấy chân đá văng Tạ Dung. Tạ Dung liền tóm lấy bạn thân mình, trực tiếp ôm dính vào.
" Khoan, tớ nghĩ đến một chuyện. "
Thấy Lâm Bắc Nam chuẩn bị tiếp tục công kích, Tạ Dung liền vội vã lên tiếng.
" Chuyện gì? "
" Hai người bọn họ chắc chắn chưa ngủ cùng nhau đúng không? "
" Giề? "
Lâm Bắc Nam giơ tay đánh lên đầu Tạ Dung, đánh đến mức khiến hắn phải hét lên.
" Địu mé, thằng nhóc cậu đây là muốn giết người! "
" Đem lời này nói trước mặt Phong Đàm, cậu cho rằng hắn không dám làm gì cậu sao? "
Lâm Bắc Nam lạnh lùng nhìn Tạ Dung.
Tạ Dung rùng mình một cái: " Giỡn hả, cho tiền cũng không dám đi! "
" Đừng can thiệp vào. " Lâm Bắc Nam tựa hồ biết Tạ Dung muốn làm gì liền cảnh cáo hắn ta.
Tạ Dung gãi đầu cười cái: " Dạ dạ dạ. "
Lâm Bắc Nam nheo mắt lại.
***********
Ngày hôm sau, Tề Nguyên lái xe đến bệnh viện tư nhân ở địa phương.
Đời trước cậu chính là ở bệnh viện này mà dưỡng bệnh.
Vốn dĩ muốn đi chỗ khác, kết quả vừa mở cửa xe thì thế quái nào lại lái xe đến đây.
Bệnh viện vẫn như lúc mà cậu rời đi, quen thuộc đến lạ lùng.
Tề Nguyên đi đến sảnh đăng làm thủ tục đăng ký, bác sĩ cũng là người quen.
Bệnh viện cũng không có nhiều người, chi phí ở đây lại rất cao. 一般人很多连地方都找不到。*
*Khúc này đọc bản qt và gg vẫn không hiểu nghĩa là sao. Mn ai biết giúp mình nhe, mình cảm ơn
Đi thang máy lên lầu, nên nói là tình cờ hay ngẫu nhiên đây. Hôm nay, Phong Đàm cũng rất vừa vặn mà tới bệnh viện.
Nhưng hắn đến sớm hơn so với Tề Nguyên một chút. Hắn tới bệnh viên thăm một người họ hàng, một họ hàng xa lắc xa lơ. Đối phương giống như bị bệnh tâm thần. cần đến bệnh viện điều dưỡng hai ngày.
Gần đây bệnh tình đã ổn định nên chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Hai người đang ở trong phòng trò chuyện, Phong Đàm đi đến bên cửa sổ, cúi đầu tùy ý nhìn bên ngoài. Khi hắn rũ mắt, một khuôn mặt quen thuộc mà tối hôm qua vừa gặp lại hiện lên trong tầm mắt hắn.
Trùng hợp à?
Phong Đàm nhất thời không xác định được.
" Phong Đàm? "
Chị họ hắn gọi Phong Đàm vài lần, hắn mới quay đầu lại.
Chị họ mỉm cười: " Nhìn gì mà mê mẩn thế? "
" Nhìn thấy một người xinh đẹp. " Phong Đàm đáp.
" Người đẹp ở đây? Quên đi. " Chị họ lắc đầu, cô không có kỳ thị người bệnh. Nhưng nếu thật sự có như vậy ở đây, người nhà bằng hữu, mọi người đều sẽ rất vất vả.
Ví dụ như bản thân cô, bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng nhưng lại dễ dàng hoang tưởng và cảm xúc lại dễ cực đoan. Những vấn đề nhỏ nhặt như vậy thực sự sẽ làm tổn thương những người bên cạnh.
Chị họ lúc trước có một người bạn trai, anh ấy đối với cô rất tốt nhưng cô ấy vẫn chia tay anh ấy.
Cô sẽ luôn vô thức mà tổn thương người khác, xong việc liền tự trách mình và rất hối hận. Đôi khi còn làm tổn thương chính mình.
Vì để không gây ra thương tổn nào nữa, bọn họ liền chia tay và cô đến bệnh viện ở thời gian. Cảm xúc bệnh cũng là bệnh tật so với bệnh tật trên cơ thể, đôi khi vẫn cần điều trị kịp thời.
" Hai ngày nữa, cách vách sẽ có một đứa bé. Chị đã thỏa thuận với người ta, hai ngày nữa sẽ rời đi. " Kế hoạch ban đầu của chị họ vốn là sẽ ra ngoài ngày hôm nay nhưng nhớ đến thỏa thuận kia vẫn là quyết định nhanh một chút.*
*Chắc muốn đẩy nhanh tốc độ dọn khỏi viện.
" Được, vậy ngày kia em đến đón chị. "
Phong Đàm ở lại với chị họ một lát rồi rời đi vì hắn vẫn còn một việc khác cần làm.
Đi xuống tầng dưới của bệnh viện, Phong Đàm ngước đầu nhìn lên phía đỉnh nhà, trong lòng có một chút hiếu kỳ, muốn biết vì sao Tề Nguyên đến nơi này.
Hôm qua trạng thái của cậu rất tệ. Chẳng lẽ tinh thần cảm xúc có vấn đề?
Phong Đàm lắc đầu. Trức giác của hắn bảo là vẫn không nên quan tâm quá nhiều chuyện về Tề Nguyên, nếu không tới đó chỉ muốn biết nhiều hơn.
Đây không phải điều hắn muốn thấy.
Tề Nguyên lên lầu gặp bác sĩ, sau khi chẩn đoán, kết quả lập tức có.
Tinh thần cậu vẫn còn tốt chỉ là đừng có suy nghĩ quá nhiều. Không cần uống thuốc, thích làm gì thì làm, không cần kìm nén bản thân.
Bác sĩ ở đây đưa ra cho cậu một số gợi ý cụ thể.
Tề Nguyên bước ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài hành lang. Cậu đã quá quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Những người khác có thể không thích bệnh viện nhưng Tề Nguyên nghĩ rằng nó vẫn rất ổn.
Cậu đang đi loanh quanh thì bỗng có một cô bé chạy tới, trông như mới năm sáu tuổi, không thèm nhìn đường mà lao thẳng vào lòng ngực Tề Nguyên.
Tề Nguyên đem người đỡ dậy, cô bé ngẩng đầu nhìn thấy Tề Nguyên, lập tức ôm chặt lấy cậu.
" Anh đẹp trai ơi, anh có muốn chơi với em không? "
" Tiểu An, con đụng vào người khác không biết xin lỗi sao? "
Một người phụ nữ xinh đẹo với diện mạo kinh diễm từ phía sau đi ra, nữ nhân đi đến liền kéo tay cô bé.
Đồng thời, người phụ nữ đánh giá Tề Nguyên đang cuối đầu, lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, nữ nhân đột nhiên nói:
" Anh có bạn gái chưa? "
***********
Tác giả có lời muốn thưa:
Bản cập nhật thứ 3
Có lỗi chính tả thì lát sửa sau, ta đi nấu cơm.
Nhân tiện, trong quá trình lưu bản thảo điên cuồng, thời gian cập nhật hiện tại không tốt, 6h đến 12h sáng. Qua hai ngày, nó sẽ cập nhật lúc 6h khi đã ổn định.
Tôi thích viết máu chó! ! !
Tôi yêu những câu chuyện đẫm máu! !
Tôi yêu những câu chuyện đẫm máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com