Chương 2: Sơn Lam Cù
Kỷ Tư Du bị lạnh đánh thức, tay chân lạnh ngắt, cả người co thành một cục, chân không dám duỗi ra, bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, hôm nay cậu không cần đến trạm y tế, dù trong chăn lạnh như hầm băng nhưng cậu vẫn nán trên giường một lát.
Cậu 8 giờ đúng giờ xuống lầu, mặc quần áo xong vào bếp tìm chút đồ ăn, hôm nay không tự sắp xếp công việc gì cho mình, đầu tiên là dọn dẹp nhà cửa một lượt, lúc dọn dẹp nhà bếp thì phát hiện ở trong góc chiếc bình rượu bằng sắt mà Kỷ Ương Nam vẫn luôn sử dụng, bên ngoài đã gỉ sét, bên trong đã trống không, chiếc bình rượu này bây giờ cơ bản được dùng để đựng một ít rượu xào nấu, Kỷ Tư Du thỉnh thoảng cũng xuống bếp, cậu nghe người ta nói uống một chút rượu thì máu trong người sẽ sôi lên, sau khi nhiệt độ cơ thể tăng cao sẽ không cảm thấy lạnh nữa, bất giác có hơi rung động, cậu không biết uống rượu, nhưng ăn chút thức ăn xào bằng rượu chắc hiệu quả cũng không tệ.
Hôm nay trước khi ra ngoài cậu không quên đội mũ, chiếc mũ len màu trắng che kín cái đầu tròn trịa của cậu, vài lọn tóc mái được để lại trước trán, cậu sợ lạnh, vừa ra khỏi cửa đã bị gió thổi cho run rẩy, bèn kéo mũ xuống thấp hơn một chút, chỉ để lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay.
Thời tiết bên ngoài vẫn không khá hơn, đêm qua tuyết đã rơi, tuyết đọng trên mặt đất càng dày hơn, Sophia chắc vẫn chưa dậy, cửa lớn đóng chặt, cậu đút bình rượu vào túi lững thững đi về phía quán rượu.
Trên đường đi lại hắt xì một cái, cậu dụi dụi chóp mũi đỏ bừng, may mà không chảy nước mũi, nếu không mà bị cảm thì phiền phức lắm.
Quán rượu ban ngày còn lạnh hơn ở nhà, chỉ có một mình ông chủ ngồi sau chiếc bàn gỗ đầy chai rượu, vết sẹo trên mặt theo năm tháng trông càng sâu hơn.
"Là cháu à?" Ông chủ quán rượu thẳng người dậy, lúc cười lên những nếp nhăn trên da kéo theo cả vết sẹo, cùng với nếp nhăn ở khóe mắt trông có hơi đáng sợ, nhưng Kỷ Tư Du không hề sợ hãi.
"Chú ơi, cháu mua một ít rượu trắng." Cậu đưa bình rượu qua, ông chủ thuận tay nhận lấy.
"Ba cháu đâu? Mấy hôm rồi không thấy người."
Kỷ Tư Du nói: "Đi cùng mẹ cháu đến đảo thành rồi ạ, một thời gian nữa mới về."
Ông chủ quán rượu đã lớn tuổi, có lẽ còn hơi viễn thị, lúc rót rượu cho cậu tay không vững, làm đổ một ít ra ngoài, ông chủ quen thói xuề xòa, sau khi vặn chặt nắp liền tiện tay lau vào vạt áo bên hông, sau đó trả lại cho Kỷ Tư Du.
"Không cần đưa tiền, có một chút thôi mà."
Kỷ Tư Du không chịu, vẫn đặt mấy đồng xu lên bàn, "Phải lấy chứ ạ, chú cứ nhận đi, cháu đi trước đây."
Bình rượu được cậu đặt vào trong túi áo khoác, sắc trời vẫn xám xịt, gió cũng lớn, xem chừng không bao lâu nữa lại có tuyết rơi, Kỷ Tư Du không đi nhanh được, cậu còn muốn nhặt mấy cành cây về nhà đắp người tuyết.
Chân tường bỏ hoang ở chéo đối diện quán rượu đã bị dỡ từ lâu, 2 năm trước người ta đã xây một ngôi nhà nhỏ, không có ai ở, chuyên dùng để chứa rượu, ngày thường vẫn chỉ có trẻ con chơi ở đây, hôm nay cũng không ngoại lệ, chúng đang chơi ném tuyết, ríu ra ríu rít rất ồn ào, chạy vòng quanh ngôi nhà, Kỷ Tư Du thuận thế nhìn mấy lần, cũng cảm thấy vui vẻ, khóe mắt liếc thấy mấy người lớn, túm năm tụm ba đi về phía cậu, cậu định rời đi ngay, thì nghe có người gọi tên mình.
"Kỷ Tư Du."
Kỷ Tư Du hai chân lún trong hố tuyết, nhìn về phía người nọ.
Là một Alpha, trời lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo khoác màu nâu, tóc cắt ngắn, trông như không sợ lạnh, lúc nói chuyện miệng phả ra hơi trắng.
"Lâu rồi không gặp, cậu định về nhà à?"
Kỷ Tư Du ngẩn người, sau đó phản ứng lại nói: "Đồng Nghiêu, cậu về rồi sao?"
Phía sau Alpha tên Đồng Nghiêu còn có mấy người nữa, họ không nói gì, tụ tập lại một chỗ, chỉ đợi Đồng Nghiêu nói xong mới hùa theo vài câu.
"Ừ, về hôm kia." Đồng Nghiêu nói.
Đầu óc Kỷ Tư Du trống rỗng vài giây, sau đó như đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhấc chân định bỏ đi.
"Ê đợi đã." Đồng Nghiêu vội vàng kéo cậu lại, chậc một tiếng: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu mà."
Kỷ Tư Du rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu ta, lùi về sau hai bước, "Sao vậy?"
"À, cũng không có gì." Đồng Nghiêu ho hai tiếng, gãi đầu có hơi mất tự nhiên, khuôn mặt Kỷ Tư Du dưới ánh sáng mờ ảo vẫn xinh đẹp không thể che giấu, cậu ta hơi ngại ngùng không dám nhìn, từ trong túi áo khoác lấy ra một thứ đưa cho cậu.
Kỷ Tư Du cụp mắt nhìn, là mấy viên kẹo được gói tinh xảo, nằm trong lòng bàn tay thô ráp chai sạn của Đồng Nghiêu.
Cậu có hơi khó xử nói: "Tôi lâu rồi không ăn, cậu cứ giữ đi."
"Tôi giữ làm gì." Đồng Nghiêu khó khăn lắm mới về gặp cậu một lần, bị từ chối chắc chắn không vui, đi thẳng đến trước mặt Kỷ Tư Du nhét kẹo trong tay vào túi của Omega, "Mang từ liên minh về, nhiều người mua lắm, chắc chắn ngon."
"Tôi..." Kỷ Tư Du muốn lấy ra trả lại cậu ta, Đồng Nghiêu liền ấn tay cậu lại không cho cử động, nói tiếp: "Nhà tôi mới mua một chiếc xe hơi, không phải xe tải, cậu có thời gian không, đưa cậu đi hóng gió, hoặc chúng ta có thể đi thẳng đến đảo thành, tôi mời cậu ăn một bữa."
Trong con ngươi trong veo sáng ngời của Kỷ Tư Du không có gì cả, cậu chớp chớp mắt sau đó vẫn từ chối: "Xin lỗi nhé, ngày mai tôi phải đến trạm y tế, chắc là không có thời gian."
"Gần đây trạm y tế bận lắm à?"
Kỷ Tư Du mím môi, "Cũng tàm tạm."
"Vậy cũng không sao, dù sao lần này tôi từ quân đội về sẽ ở lại rất lâu, tôi đợi cậu."
"Ôi dào, Kỷ Tư Du, anh Nghiêu muốn hẹn cậu mà khó thế à." Bạn bè bên cạnh Đồng Nghiêu bắt đầu xen vào: "Hôm nay cậu không đến trạm y tế, không cần khám bệnh, vậy tối nay có thể cùng đi ăn một bữa mà."
Đồng Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta đầy bất mãn: "Tôi cho cậu nói à?"
Người nọ run rẩy ngậm miệng lại, Kỷ Tư Du định nói với cậu ta rằng mình không có ý định ra ngoài ăn cơm, vừa mở miệng thì không biết ai từ phía sau ném một quả cầu tuyết dưới chân, nhưng không trúng cậu, vừa hay rơi ngay chân Đồng Nghiêu.
Đồng Nghiêu nhíu mày bực bội nhìn về phía kẻ đầu sỏ, Kỷ Tư Du cũng quay đầu lại.
Tiếng gió rít bên tai, trong một khoảnh khắc tim như ngừng đập.
Giữa một vùng tuyết trắng mênh mông có một người đang đứng, cách cậu không xa, khoác một chiếc áo dạ dài màu đen, mỗi một chiếc cúc đều được cài cẩn thận, trong tay còn nắm một quả cầu tuyết, nhếch khóe môi ném về phía Đồng Nghiêu.
"Cậu ấy nói cậu ấy không đi, tai cậu điếc chưa?"
Đồng Nghiêu nghiến răng, tức giận nói: "An Sơn Lam cậu có bệnh à?"
"Tôi không có bệnh gì cả." Y vừa nói vừa đi về phía này, ánh mắt dừng trên hàng mi ướt át của Kỷ Tư Du, sau đó lại nhìn sang Đồng Nghiêu.
"Đã nói là không đi, cậu muốn làm gì? Đã được tôi đồng ý chưa?"
Đồng Nghiêu căng mặt nói: "Tôi hỏi Kỷ Tư Du, tại sao phải được cậu đồng ý? Cho dù cậu ấy là anh trai cậu, cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay cậu ấy?"
"Thì sao nào, tôi quyết định thay cậu ấy rồi, tất cả lời mời sau này của cậu đều bị từ chối."
Giọng điệu bất cần của An Sơn Lam khiến Đồng Nghiêu tức không nhẹ, nhưng khổ nỗi bây giờ không còn là lúc nhỏ, không thể nói đánh là đánh, cậu ta hít một hơi thật sâu định lờ An Sơn Lam đi để nói chuyện với Kỷ Tư Du, kết quả Omega đã bị người ta kéo đi ngay trước mặt.
Dấu chân hai người để lại trên nền tuyết trước sau xen kẽ, Đồng Nghiêu một bụng tức không có chỗ xả, liền giẫm nát quả cầu tuyết mà An Sơn Lam vừa ném.
Cổ tay được nắm của Kỷ Tư Du nóng rát, nhưng không thấy đau, rời khỏi quán rượu được một đoạn, An Sơn Lam mới buông cậu ra.
"Cậu nói chuyện với nó làm gì, không phải là không biết nó là người thế nào."
Kỷ Tư Du nhìn bộ dạng tức giận phồng má của Alpha trước mắt, từ mày mắt đến chóp mũi, đường nét sâu sắc rõ ràng không khác gì trong ký ức, nhưng cậu lại cảm thấy có vài phần xa lạ.
"Cậu về lúc nào vậy?" Kỷ Tư Du ngửa mặt nhìn y, lồng ngực mềm mại, như có dòng nước chảy qua, mắt không chớp nói: "Tiểu Tước, có phải cậu lại cao lên rồi không?"
"Chắc vậy, đây không phải trọng điểm, tôi vừa đến không lâu, ở nhà không thấy cậu, men theo dấu chân tìm đến quán rượu thì thấy cậu nói chuyện với Đồng Nghiêu." Y vẫn cảm thấy khó chịu.
Kỷ Tư Du chủ động nắm lấy tay y, mắt sáng long lanh, "Tôi cũng không biết cậu ta ở đó, về nhà thôi."
An Sơn Lam cũng không giận dỗi với cậu mãi, để cậu dắt đi về phía trước, sau đó nhớ ra một chuyện, kéo Kỷ Tư Du lại.
"Sao cậu lại quên nữa rồi." Y nhíu mày nói.
Kỷ Tư Du ngơ ngác, "Gì cơ?"
"Đừng gọi tên ở nhà của tôi nữa."
Đúng là có chuyện này, Kỷ Tư Du nhớ ra, không biết từ mấy tuổi, Tiểu Tước đã không đồng ý để người khác gọi tên ở nhà của y ở bên ngoài, y nói y đã lớn, đặc biệt là bây giờ, một Alpha đã trưởng thành mà bị gọi tên ở nhà là một chuyện đáng xấu hổ, y không chấp nhận.
"Được rồi." Kỷ Tư Du có hơi khó xử, cậu nhất thời chưa sửa được, bèn nói với Alpha đã lâu không gặp: "Vậy cho tôi thêm chút thời gian nhé."
_____________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Để anh trai gọi tên ở nhà thì có sao chứ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com