Chương 3: Táo Vị Rượu
"Tước?"
Sophia nhìn thấy An Sơn Lam từ xa, cô ra ngoài đổ nước, đến chậu nước cũng không buồn để ý, tiện tay đặt lên bậc thềm, sau đó xách váy chạy về phía y, khóe mắt cô đã có thêm vài nếp nhăn, mảnh nhỏ, ẩn dưới mái tóc xoăn dày màu vàng kim của cô, bị gió thổi mới thấy được, câu nói đầu tiên với An Sơn Lam cũng giống như của Kỷ Tư Du, cô hỏi: "Trời ơi, con lại cao lên nữa à?"
Không còn là đứa trẻ tinh nghịch quấn quanh chiếc váy rộng của cô nữa, mà đã là một Alpha cần cô phải ngẩng đầu lên nhìn.
An Sơn Lam mặc cho cô nghịch ngợm đôi tay mình, sau đó bị cô xoay một vòng như đang săm soi món đồ quý hiếm nào đó.
"Sophia, cháu có mọc thêm tay hay thiếu đi cái chân nào đâu, đừng nhìn nữa."
Sophia vỗ vào vai y, trong con ngươi màu xanh biếc in bóng tuyết trắng xóa, trêu chọc nói: "Không tệ nha, bây giờ không còn là cậu bé nữa."
An Sơn Lam dĩ nhiên đáp lại: "Đó là đương nhiên."
Sophia nói: "Ba mẹ cháu không có ở đây, trưa nay đến nhà cô ăn cơm nhé?"
Họ dĩ nhiên không từ chối, bữa trưa của Sophia chuẩn bị cũng khá thịnh soạn, nhưng thực ra mọi người đều không ăn được nhiều, cô áp chảo một miếng bít tết, là do chú Giản mua về từ tuần trước, Giản cũng đã lâu không gặp An Sơn Lam, đặc biệt từ trong phòng lấy ra một chai rượu vang đỏ, nói y bây giờ đã lớn, đã đến tuổi có thể uống rượu với người khác.
"Chú Giản, cậu ấy vẫn là không uống đâu ạ." Kỷ Tư Du từ chối thay y, nhưng Giản vẫn rót một ít vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, chưa đến nửa ly, chỉ một ngụm là hết, An Sơn Lam không mạnh không nhẹ kéo tay Kỷ Tư Du ra sau, nhận lấy ly rượu vang đỏ đó.
"Uống chứ, toi ở trong quân đội cũng uống rồi."
Kỷ Tư Du nghiêng mặt nhìn sang y, trong mắt có sự kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ở trong quân đội lại phải uống rượu?"
An Sơn Lam ra vẻ cao thâm nhìn cậu một cái, ghé sát vào tai Kỷ Tư Du nói thầm: "Cậu đoán xem."
Một luồng hơi nóng chui vào vành tai Kỷ Tư Du, bất giác tim cậu ngừng đập một giây, sau đó không nói gì mà lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Lúc về nhà, An Sơn Lam ra cửa trước, Sophia gọi Kỷ Tư Du lại.
"Honey." Trong tay cô cầm một túi bánh quy, "Cô mới làm đó, mang về ăn cùng Tước nhé."
Vẫn giống như lúc nhỏ, làm được món gì ngon là lập tức để họ chia nhau ăn.
Kỷ Tư Du hai tay nhận lấy, cười với Sophia: "Vâng ạ, vậy cháu đi trước đây."
"Đi đi."
An Sơn Lam đã sớm nhìn thấy thứ trong tay Kỷ Tư Du, y đã lâu không ăn bánh quy của Sophia, Kỷ Tư Du lấy ra hai cái đưa cho y, hai người vừa đi vừa ăn.
"Ba mẹ đâu, họ đi đâu rồi?"
Kỷ Tư Du lấy ra miếng bánh quy cuối cùng, chủ động đút cho An Sơn Lam, Alpha thuận thế mở miệng cắn lấy, tiếng nhai bánh quy rộp rộp như tiếng giẫm tuyết dưới chân, Kỷ Tư Du nói cho y biết: "Đến đảo thành rồi, Omega của chú Kiều sinh nhật, họ đến tham dự tiệc."
"Tiệc tùng?" An Sơn Lam hỏi: "Sao cậu không đi?"
Gió hơi lớn, Kỷ Tư Du khẽ rụt cổ nói: "Trạm y tế tuy không bận, nhưng cũng không thể đi được."
Nhưng cậu nghĩ, may mà không đi, nếu không Tiểu Tước về chỉ có một mình, vậy thì cô đơn biết bao.
"Đúng rồi, trong nhà còn mấy quả táo." Hai người đi đến cửa, Kỷ Tư Du lấy chìa khóa mở cửa, không quên quay đầu nói: "Lát nữa rửa cho cậu ăn, hai hôm nay lạnh lắm, vẫn chưa kịp trải giường cho phòng của cậu."
An Sơn Lam "ờ" một tiếng nói: "Không sao, ngủ ở chỗ cậu là được."
Bàn tay cầm chìa khóa của Kỷ Tư Du khẽ cứng đờ, lông mi khẽ run, "Ngủ chung sao?"
"Đúng vậy." An Sơn Lam bước vào nhà, xoay một vòng tại chỗ nói: "Trước đây không phải đều ngủ chung sao, tốn thời gian trải giường làm gì."
Hình như cũng đúng, Kỷ Tư Du mím môi đóng cửa lại, cậu đột nhiên để Tiểu Tước ngủ một mình đúng là có hơi khó hiểu, từ nhỏ đến lớn xác suất họ ngủ riêng giường rất thấp, thường xuyên là đang chơi đùa xong liền lăn ra ngủ trên cùng một chiếc giường, lúc mở mắt ra thì hai người đang ôm nhau, nhiều lúc Kỷ Tư Du cũng không quen ngủ một mình, đặc biệt là mùa đông, cậu rất sợ lạnh, tay chân mà lạnh buốt thì không tài nào ngủ ngon được.
Cậu không thích mùa đông, càng không thích mùa đông chỉ có sự lạnh lẽo.
Kỷ Tư Du về nhà có thói quen thay quần áo trước, một thói quen có được từ lúc làm ở trạm y tế, nơi có nhiều bệnh nhân sẽ mang theo nhiều thứ bẩn, nên việc đầu tiên khi về đến nhà là thay áo khoác, cậu để quần áo ở phòng ngủ trên lầu, thay một chiếc áo bông dày, mấy quả táo còn lại trong bếp cậu chỉ gọt một quả, cắt thành miếng bỏ vào đĩa, lúc bưng lên lầu, bên ngoài vừa hay có tuyết rơi, trên ô cửa sổ nhỏ ở đầu cầu thang rơi xuống mấy bông tuyết, tâm trạng Kỷ Tư Du rất tốt, quay người chạy vào phòng.
An Sơn Lam quay lưng về phía cậu đứng bên bàn học không biết đang làm gì, đợi cậu đến gần Alpha mới quay người lại, trên mặt mang theo vẻ không có ý tốt.
"Tiểu Tước..."
"Hay lắm Kỷ Tư Du, cậu dám lén mua rượu uống."
Trong tay y cầm bình rượu mà Kỷ Tư Du hôm nay vừa mới rót về, lưng dưới tựa vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn Omega vẫn đang ngơ ngác trước mặt.
"Tôi đã nói sao lại chạy đến quán rượu, sao cậu lại như thế này? Nhân viên y tế mà lén lút uống rượu, hành vi này rất nghiêm trọng, cần phải nghiêm trị."
Y nói rất nghiêm túc, Kỷ Tư Du sốt ruột, giải thích: "Tôi không có, tôi không có ý định uống, chỉ nghĩ là nấu ăn có thể sẽ dùng đến, nên mới đi mua."
"Thật?"
"Ừm." Kỷ Tư Du đặt đĩa táo lên bàn, muốn lấy lại bình rượu, An Sơn Lam giơ tay lên cao, cậu nhón chân cũng không với tới.
"Tiểu Tước, cậu đừng quậy nữa, tôi thật sự không có ý định uống." Gương mặt xinh đẹp của cậu nhăn tít, còn có hơi chột dạ, tuy đúng là không có ý định uống trực tiếp, nhưng cũng là tự cậu chủ động muốn dựa vào rượu để sưởi ấm, vành tai cũng nóng lên.
Nhìn bộ dạng sốt ruột như lửa đốt của Omega, An Sơn Lam thầm cười trong lòng, bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, y đặt bình rượu lại chỗ cũ, sau đó tiện tay cầm một miếng táo đã cắt sẵn nhét vào miệng.
Táo rất mọng nước, cũng đủ ngọt, ăn rất giòn, y cầm thêm một miếng nữa lên cắn một miếng, Kỷ Tư Du đứng trước mặt y, vùng từ dưới mắt đến gò má ửng lên một màu hồng, không biết là buồn hay là tức giận, y khẽ thở dài, đút miếng táo mình ăn dở cho Kỷ Tư Du ăn.
"Đùa thôi mà, cậu còn tưởng thật à."
Miếng táo dính một chút hương rượu vang, mí mắt Kỷ Tư Du bắt đầu giật giật, đầu ngón tay lành lạnh của An Sơn Lam đang kề ngay bên môi cậu, cậu tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn ăn miếng táo vị rượu vào miệng.
"Không có giận." Kỷ Tư Du cụp mắt xuống, hai má phồng lên vì miếng táo.
Không biết có phải là ảo giác không, cồn rượu dường như đã ngấm vào đầu lưỡi cậu, cậu cảm thấy hơi tê tê.
Hai người chia nhau ăn hết một quả táo, An Sơn Lam kêu buồn ngủ, cởi áo khoác ra nằm ườn lên giường cậu, nói là muốn ngủ một giấc trưa, Kỷ Tư Du vốn không muốn ngủ, bị y cứng rắn kéo lên giường.
An Sơn Lam ngủ không yên phận, tay chân luôn cử động lung tung, còn thích quấn lấy người khác, Kỷ Tư Du cảm thấy rất nóng, đầu cũng hơi đổ mồ hôi.
"Tiểu Tước, cậu nới lỏng một chút." Cậu bị Alpha phía sau ôm vào lòng, như một món đồ chơi, lưng áp vào lồng ngực người ta, có thể cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội.
"Chậc."
An Sơn Lam không hài lòng với cách xưng hô của cậu, cố ý ôm cậu chặt hơn, "Cậu vừa mới nói sẽ sửa mà, đã nói là không gọi tên ở nhà."
Kỷ Tư Du "a" một tiếng, cậu muốn nói không phải đã đồng ý cho cậu một chút thời gian sao, đâu có nói bắt sửa ngay lập tức, sao yêu cầu lại trở nên nghiêm khắc vậy.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, trong một khoảng thời gian dài chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hai người, Omega trong lòng gầy hơn An Sơn Lam tưởng tượng, chiếc cổ lộ ra ngoài vừa trắng nõn vừa thon dài, nhưng góc này áp sát quá y không nhìn thấy tuyến thể, ngược lại ngửi thấy một mùi pheromone.
"Tiểu Tước." Kỷ Tư Du lại động đậy.
An Sơn Lam ghé đầu qua, miệng áp sát vào vành tai cậu, giọng rất nhỏ, nhưng ngữ khí có chút xấu xa, y cố ý học theo Sophia gọi một tiếng: "Honey."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Kỷ Tư Du như bị thứ gì đó châm lửa, vẻ mặt hoảng loạn, từ trong lòng y xoay người lại, mặt đã đỏ bừng, mắt như sắp rơm rớm nước.
"Cậu không được gọi như vậy." Cậu gần như chưa bao giờ ra lệnh cho An Sơn Lam làm bất cứ điều gì, đây là lần đầu tiên.
An Sơn Lam nhướng mày, uy hiếp cậu: "Cậu gọi tôi một lần Tiểu Tước, tôi sẽ gọi cậu một lần honey, rất công bằng mà, phải không."
Kỷ Tư Du á khẩu không nói được gì, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng nhịp tim đập quá nhanh khiến cậu không thể suy nghĩ thấu đáo, đến nỗi có một khoảnh khắc cậu cho rằng lời An Sơn Lam nói cũng khá có lý.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Kỷ Tư Du thỏa hiệp, cậu dựa vào lòng An Sơn Lam nói:
"Tôi không quen gọi tên của cậu, không phải từ nhỏ đã gọi tên ở nhà sao, hay là, ở nhà gọi Tiểu Tước, ở bên ngoài..."
"Từ chối." An Sơn Lam nói không chút lưu tình.
Kỷ Tư Du nhắm mắt lại, chân mi cũng đang run rẩy, "Được, tôi sẽ cố gắng."
Nhiệt độ trong chăn rất cao, máu trong người không ngừng lưu thông nhanh chóng, Kỷ Tư Du đã trải qua một buổi chiều có nhiệt độ cao nhất trong mùa đông này.
______________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Dùng một cái tên ở nhà đổi lấy một lần gọi honey, giao dịch này rất hời nha, nhóc con nhà mi học ở đâu ra vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com