Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đêm Tuyết

Đêm đông lạnh lẽo và cô tịch.

Phòng của An Sơn Lam vẫn trống không, ngay cả đèn cũng không bật, cả ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ ở tầng 2 là sáng đèn, rèm cửa kéo một nửa, tuyết trên bệ cửa sổ đã đóng một lớp rất dày, Kỷ Tư Du trước khi đi ngủ đã kéo hẳn rèm lại.

"Cuốn sách này của cậu sao tôi đọc không hiểu gì cả vậy, còn có cả cơ thể người nữa, trên này là cơ bắp à?" An Sơn Lam đã thay đồ ngủ, y nằm sấp ở đầu giường cậu, đèn bàn cũng đang bật, bộ đồ ngủ này là mùa xuân năm ngoái An Niên đặc biệt làm cho hai người họ, mỗi người một bộ, nhưng chất vải hơi mỏng, nên mùa đông Kỷ Tư Du không mấy khi mặc.

"Cậu không lạnh sao?" Kỷ Tư Du vẫn đang mặc áo khoác, ngồi xuống mép giường.

An Sơn Lam ngẩng đầu lên không hiểu tại sao, đồng thời đưa tay về phía cậu, "Lạnh gì chứ, cậu sờ xem."

Y nói rất thẳng thắn, trực tiếp nắm lấy tay Kỷ Tư Du, quả nhiên nóng hổi.

Không biết có phải Alpha nào cũng như vậy không, dường như không sợ lạnh, Kỷ Tư Du có phần ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, nhưng nơi đầu ngón tay chạm vào có hơi thô ráp, cậu nhíu mày lật lòng bàn tay của An Sơn Lam ra, trong ký ức của cậu, tay của Tiểu Tước trước giờ không có chai sần, mọc từ lúc nào?

"Cái này của cậu ở đâu ra vậy?" Kỷ Tư Du sờ vào hổ khẩu của y, vết chai ở đó dày hơn những chỗ khác một chút, còn mang theo lớp da thịt mới mọc sau khi vảy bong ra, màu sắc khác biệt rõ rệt.

An Sơn Lam rõ ràng không để tâm, y nằm trên giường, nhưng Kỷ Tư Du không chịu buông tay, y cứ thế giơ tay lên.

"Cầm súng thì sẽ bị thôi."

Kỷ Tư Du đột nhiên nhớ ra, trong lòng bàn tay của Đồng Nghiêu hình như cũng có chai sần.

Trong lòng cậu không thoải mái cho lắm, bàn tay của Tiểu Tước vốn rất xinh đẹp, ngón tay thon dài, da cũng trắng, nhưng bây giờ so với tay của chính mình, màu da dường như đã sậm hơn một tông.

"Có đau không?" Cậu dùng hai tay nâng niu, cẩn thận sờ vào chỗ đóng vảy.

An Sơn Lam vốn không cảm thấy gì, nhưng Kỷ Tư Du cứ sờ, đầu ngón tay của Omega vừa trắng vừa mềm, cảm giác là lạ, y có hơi mất tự nhiên mà rụt tay về.

"Dĩ nhiên không đau, bình thường mà."

Bóng người dưới gầm giường bị kéo rất dài, bất động, một lúc lâu sau Kỷ Tư Du mới lặng lẽ nói: "Được rồi."

An Sơn Lam cũng không phải kẻ ngốc, Kỷ Tư Du rõ ràng là tâm trạng không tốt, y từ trên giường ngồi dậy, giống như hồi nhỏ nằm lên đùi Kỷ Tư Du, cả người đều ngửa ra, thân thể Kỷ Tư Du ngược sáng, chỉ có ánh đèn bàn ở đầu giường chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

"Cậu sao thế?" An Sơn Lam cố ý trêu cậu: "Kỷ Tư Du, hay là cậu khám bệnh cho tôi đi, bác sĩ ơi bác sĩ ơi, tay tôi bị chai nè, cậu xem chữa thế nào thì tốt hơn."

Kỷ Tư Du cúi đầu, chóp mũi xinh xắn, hàng mi đen dày chậm rãi chớp hai cái, sau đó nhìn An Sơn Lam cố tình làm ra vẻ sốt ruột không chờ được mà nói:

"Nhanh lên đi, không thì vết thương lành mất, ôi chao, muộn quá, mọc xong rồi." Y đưa tay đến dưới mắt Kỷ Tư Du, gần như muốn che cả mặt Omega, cười nói một câu: "Cậu mau nhìn đi."

Kỷ Tư Du không nhịn được, cũng cười theo y, Alpha cứ cựa quậy trên đùi cậu, cậu thấy rất nhột, liền ấn đầu y xuống không cho cử động lung tung.

"Tôi sợ cậu bị thương mà." Kỷ Tư Du nói, trong giọng nói không biết tại sao lại mang theo chút tủi thân.

Lý do này An Sơn Lam cũng có thể hiểu được, nhưng đi lính làm sao có thể không xảy ra chút sự cố nào, hơn nữa đây cũng chỉ là vết chai do huấn luyện lâu ngày mà thôi.

"Đừng lo lắng nữa, ngược lại là cậu đó."

Kỷ Tư Du ngẩn ra, "Tôi làm sao?"

"Đồng Nghiêu về sớm hơn tôi 2 ngày, cậu ta hẹn cậu đi ăn cơm, không phải là muốn theo đuổi cậu đấy chứ?"

Tay của Kỷ Tư Du vừa hay luồn qua mái tóc của An Sơn Lam, cậu chậm rãi cử động, không trả lời trực tiếp.

Cậu không phải là Omega không hiểu chuyện, dĩ nhiên biết tâm tư của Đồng Nghiêu, loại Alpha này cậu thường xuyên gặp ở trạm y tế, họ sẽ mượn cớ khám bệnh để nói chuyện với cậu, hoặc là tặng quà cho cậu, nhưng cậu không hề có ý định tiếp xúc sâu hơn với bất kỳ Alpha nào.

"Tôi không thích cậu ta." Kỷ Tư Du lắc đầu nói.

An Sơn Lam nghe vậy rất hài lòng, nhắm mắt tìm một tư thế thoải mái trên đùi Kỷ Tư Du, nói: "Vậy là tốt nhất, cậu tìm ai cũng được nhưng không thể là Đồng Nghiêu."

Câu nói này thì không có vấn đề gì, Kỷ Tư Du cũng biết, Tiểu Tước không thích Đồng Nghiêu, thực ra bản thân cậu cũng vậy, hoàn toàn không có suy nghĩ gì về phương diện đó với Đồng Nghiêu.

Nhưng có chỗ nào đó không đúng, cũng không nói ra được, trong lòng chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ.

"Biết rồi." Cậu nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của An Sơn Lam, "Ngủ đi."

Kỷ Tư Du tưởng An Sơn Lam đã ngủ, kết quả mấy giây sau Alpha trên đùi cậu đột nhiên mở mắt, trong con ngươi sâu thẳm phảng phất như chứa đựng biển cả cuộn trào, sắp sửa kéo cậu chìm xuống.

"S-sao vậy?" Cậu hơi hồi hộp.

An Sơn Lam ra vẻ suy tư nói: "Kỷ Tư Du, không phải cậu có người mình thích rồi đấy chứ?"

Trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, hôm nay đã mấy lần như vậy, cậu cũng không phân biệt được nguyên do, hai má dần dần nóng lên, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không có, tự dưng cậu hỏi cái này làm gì."

"Hỏi chút thôi mà." Y lại nhắm mắt, ngáp một cái, "Nếu cậu có người mình thích thì sẽ nói cho tôi biết không?"

Kỷ Tư Du dường như thật sự bị câu hỏi này của y làm cho khó xử, mím môi buồn bã nói: "Không có người thích..."

"Biết rồi, ngủ thôi."

Sau khi đèn trong phòng tắt đi, không gian trở nên rất yên tĩnh, nhưng gió bên ngoài rất lớn, như muốn đập tung cửa sổ, theo lẽ thường vào giờ này, Kỷ Tư Du chắc chắn sẽ bị lạnh đến không ngủ được, hôm nay trong chăn ấm áp, An Sơn Lam nằm ngay sau lưng, tiếng hít thở nghe rõ mồn một, không biết đã ngủ hay chưa, còn cậu bây giờ thì rất tỉnh táo.

Khẽ trở mình một cái, chân liền chạm vào cẳng chân của người phía sau, giây tiếp theo liền bị An Sơn Lam ôm trọn lấy, giọng nói có phần mệt mỏi của Alpha chui vào tai cậu.

"Cậu không ngủ mà làm gì thế?"

Kỷ Tư Du ngại ngùng xin lỗi, "Tôi không ngủ được."

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là không buồn ngủ."

An Sơn Lam nói giọng ồm ồm: "Tôi làm ồn đến cậu à?"

"Không có." Kỷ Tư Du vỗ về lên bàn tay đang ôm eo mình của y.

Trong phòng có một mùi hương thoang thoảng, không biết từ đâu tới, Kỷ Tư Du còn tưởng mình bị ảo giác, sau đó càng ngửi càng thấy quen, khoảnh khắc phát hiện ra đó là pheromone của chính mình, cả người cậu cứng đờ, không dám nhúc nhích, không chắc An Sơn Lam rốt cuộc đã ngủ hay chưa, cứ thế được ôm, hơi thở trầm ổn của Alpha phả lên tuyến thể mềm mại sau gáy cậu, như thể bị kích hoạt công tắc nào đó, cả người Kỷ Tư Du khẽ mềm nhũn ra.

"Tiểu Tước..."

Cậu muốn gọi người ta buông ra, nhưng An Sơn Lam không có phản ứng gì, cậu liền trực tiếp đổi thành tư thế mặt đối mặt trong lòng Alpha, không chạm vào tuyến thể chắc sẽ không khó chịu như trước, nhưng An Sơn Lam ngủ quá gần cậu, lúc quay người qua vừa hay chạm vào chóp mũi y, giây tiếp theo khi hơi thở quấn quýt lấy nhau, Kỷ Tư Du ngửi thấy mùi của đối phương.

Là mùi hương của lá cam đắng.

Pheromone của An Sơn Lam.

_____________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Tình yêu đang nảy mầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com