Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Trong giây lát tôi biến thành kẻ háo sắc.

Đời này chưa từng mê mệt như thế.

Chàng trai to cao trên đỉnh đầu tôi vừa mới mất nét rắn rỏi tuổi thanh xuân, chiếc cằm cùng sống mũi thẳng, khi anh hơi cúi xuống nhìn tôi, hàng mi dài mảnh khẽ nâng lên trước, đôi mắt phượng u ám thâm thúy lại xinh đẹp, uy nghiêm nhưng không kém phần gợi cảm, giống như thiên thần giáng thế.

Đúng rồi, bờ môi của anh cũng đẹp, đẹp kiểu mà dày mỏng vừa phải, có viền môi sắc nét, khóe môi cũng có độ cong-

Ặc, quỷ quái!!!

Tôi cảm giác hô hấp nối nhịp tim đang đập nhanh, càng ngày càng thêm nặng nề, cái bí mật nhỏ không kìm được mà co rút lại từng hồi.

"Cháu gái kia," tôi còn chưa kịp cọ miếng nào trong lồng ngực anh đẹp trai, bác gái kia đã chạy vội tới: "Chạy nhanh khỏi trả à, tôi còn phải làm buôn bán đấy!"

"Cháu..." nước mắt tôi liền trào ra, nhỏ giọng chíp chíp: "Cháu thực sự không có tiền."

"Không có tiền mà còn ăn à, gọi điện thoại cho người nhà mày ra đây, bố mẹ mày đâu."

"Cháu..." Tôi cứng đờ người, giọng tắc nghẹn không thể nói thành lời.

"Sao vậy," Anh đẹp trai đột nhiên ôm chặt eo tôi, hơi thở sát gần vào tai tôi: "Bạn tôi ăn gì thế? Hết bao nhiêu tiền?"

"Tiêu Hàm"

Cô gái vừa trừng mắt với tôi kêu lên, anh trai này lại chẳng để ý đến, tiếp tục nhìn bác gái hỏi: "Hử?"

"Bạn...của cậu?" Mắt bác gái đảo xuống cánh tay của anh giai đang ôm tôi, như thể đang trông hoàng tử bảo ăn mày là anh em với mình, vẻ mặt bác kinh ngạc: "Cô bé ăn hai miếng macaron, tổng cộng 24 tệ."

Tiêu Hàm bình tĩnh nói: "Không phải hàng nhà bác viết ăn thử miễn phí à?"

"Không sai." Bác gái nói xong còn đằng hắng: "Cô này ăn đến lần thứ ba, thuở đời ai như thế..."

Tiêu Hàm lạnh lùng ngắt lời bà: "Cô ấy có xếp hàng không?"

Tôi vội nói: "Tôi...có" Chíp chíp~

"Ngoan quá." Tiêu Hàm cười cười với tôi, bàn tay đặt ở eo vỗ nhẹ, mặt tôi biến ngay thành màu đỏ thẫm, lần này là xấu hổ.

Tiêu Hàm an ủi tôi xong, nhướn cao mày nhìn bác gái: "Sao lại không được, bác viết "Muốn ăn thử mau mau xếp hàng", cũng không nói "mỗi người chỉ được ăn một lần", nếu cô ấy đã xếp hàng thì chính là khách ăn thử, cớ sao lại đòi tiền."

Khí thế của bác gái rốt cuộc đã yếu đi đôi chút: "Nhưng...chính cô bé này ăn cả hai miếng."

"Bác có viết chỉ ăn một miếng thôi à?" Tiêu Hàm ôm eo tôi, bước gần thêm một bước, ngữ khí rất chi là hùng hổ dọa người: "Macaron vốn nhiều vị, nếu đã ăn thử thì ăn nhiều hơn một vị đâu có gì là lạ."

"Nhưng hàng chúng tôi để ăn thử là cắt theo miếng, cô này ăn cả..."

"Thế sao bác lại đưa cho cô ấy hết," Tiêu Hàm nhếch môi cười lạnh: "Đây là ép mua ép bán đúng không?"

"Nói chung là cô này vứt hết mặt mũi đi rồi" bác gái đột ngột to tiếng: "Nào có ai chỉ trực xếp hàng ăn thử thế."

"Vứt mặt mũi?" Tiêu Hàm cười lạnh một tiếng, quay người nhéo lên cằm tôi, cười dịu dàng, "Bạn gái tôi trông như này, mặt mũi phải xinh đẹp nhất ấy chứ"

"Ôi..." Bác gái ngẩn người, phồng mồm trợn mắt tức giận không nói được câu nào.

Không, đây không phải bác gái nữa, là bà già ấy*, hừ!

*Tác giả dùng Obaasan, tiếng Nhật, hay dùng để gọi các bà lão lớn tuổi.

Còn chưa kịp hừ thành tiếng, đột nhiên não tôi chết máy giữa đường, bạn, bạn, bạn, bạn...bạn gái!!!

Tôi ngẩng phắt đầu, đối mặt với Tiêu Hàm đang cúi đầu nhìn tôi thật kĩ, ánh mắt anh càng ngày càng thâm sâu, khiến tôi có cảm giác một giây sau thôi sẽ được hôn.

"Vậy nên." Tiêu Hàm mau chóng rời mắt, dịu dàng trong mắt bị thay bằng đá tảng lạnh lẽo: "mong bác xin lỗi"

"Nó..." bà già nãy còn hùng hổ giờ xẹp lép, ngoài miệng vẫn không tha người ta: "Nó chính là loại tới ăn ké uống ké, không oan đâu."

"Tôi, tôi..." đúng là không biết xấu hổ, tôi ý thức được mình đang bị sỉ nhục trước mặt anh đẹp trai, nhưng tôi lại kẹp tay cọ hai đùi, mặt nóng đến độ có thể làm lò sưởi, quyết định già mồm cứng miệng cãi: "Tôi muốn thử vài loại vị rồi mới quyết định xem mua loại nào..."

Cùng lắm thì bỏ hai mươi tệ mua một miếng, á á á, xấu hổ chết.

Anh đẹp trai nhìn kìa.

~~~~(>_

Bà già ấy vẫn cứ hằm hè: "Thế mà nãy mày nói không có tiền!"

"Người của tôi, em ấy không có, tôi có là được" Tiêu Hàm cười khẩy một cái, sau đó kéo tôi ra trước, khom lưng cúi đầu nhìn tôi: "Bé cưng, em thích ăn vị nào?"

"Tôi..." Tôi ngước mắt nhìn Tiêu Hàm, tim đập nhanh đến mức gần như nghẹt thở, sự gần gũi của anh ấy mang lại cho tôi một loại ma thuật an ủi mạnh mẽ, tôi vội chớp mi, cúi đầu xấu hổ nói: "Không, không, không, không phải tôi..."

"Đã lưỡng lự thế," Tiêu Hàm ân cần nói: "mỗi loại mua một hộp."

Tiêu Hàm nói xong, lại đổi sắc mặt, bực mình nhìn bà già kia: "Nhưng mà trước đấy, bác hãy xin lỗi đi."

Cuối cùng, bà già nói xin lỗi tôi, cúi đầu nhận ba trăm sáu mươi tệ của Tiêu Hàm, rồi lấy giấy bọc sáu hộp macaron lại.

Cho đến khi được Tiêu Hàm ôm ra khỏi chỗ thử đồ ăn, tôi vẫn còn ngơ ngác.

"Cảm, cảm ơn"

"Không cần phải ngại." Tiêu Hàm nói xong lại chẳng buông eo tôi ra.

"Ờm thì, tôi..." tôi còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lại bị Tiêu Hàm ôm mạnh ra trước mặt, đỏ mặt tức thì.

"Em chắc chắn," Tiêu Hàm đột ngột chen chân vào giữa hai đùi tôi, sau đó trong khoảnh khắc áp sát vào bên tai tôi, ôm mông tôi cọ xát vào đùi đang giơ lên của anh: "em là con gái?"

"Tôi..." bé gà bé thế mà anh cũng cảm nhận được?

Cũng đúng, mùa hè áo quần mỏng manh mà...

"Ha ha!" Tai tôi chợt bị đôi môi nóng bỏng của Tiêu Hàm chạm vào, tôi không nghĩ anh ấy cố ý nhưng anh ấy lại nói: "Anh muốn em sinh con cho anh quá."

Nói xong, Tiêu Hàm nắm lấy cổ tay tôi, dùng ngón tay cái hơi chai sạn nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên cổ tay tôi rồi buông tôi ra.

"Ơ?!" Tôi còn chưa ơ xong lại bị Tiêu Hàm buông ra, chân nhũn suýt nữa ngã quỵ ra rồi.

360 tệ đã muốn tôi đẻ con cho anh rồi, sinh nở thế này, lời quá rồi đấy.

Mà, tôi cũng, có khi, thật sự sinh con được. ><

"Tặng em cái này," Tiêu Hàm nhét túi macaron vào tay tôi, vai phải của tôi tự dưng trĩu xuống: "hẹn gặp lại, BOY xinh đẹp"

Tôi:.....

Thẳng đến khi anh siêu đẹp trai biến mất trong biển người, tôi vẫn cứ đứng ngu người trước khu thử đồ, trong đầu cứ replay câu nói của Tiêu Hàm: "Tặng em cái này, hẹn gặp lại, BOY xinh đẹp"

Rõ ràng đối phương đã biết tôi là con trai từ lâu, vừa nãy còn ôm mình, lấy chân chà chà ấy ấy mình, mình hẳn là tức, rất tức giận!

Ấy mà...tức giận xong lại nghĩ đến Tiêu Hàm vừa rồi ôm mình chọc ghẹo, anh ấy nói với mình: Anh muốn em sinh con cho anh quá.

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút rung động.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Hàm, tôi vô cùng ấn tượng trước phong thái anh hùng và thần thái lưu manh của anh ấy.

Tuy tiền sính lễ hơi ít nhưng tôi vẫn rất muốn sinh cho anh ấy một đứa con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #txvt#đam