Chương 12:
Trên đời vốn luôn là nhà này vui, kẻ khác buồn. Chẳng bao lâu sau khi mẹ Kiều qua đời, đến lúc sông Thanh Thủy tan băng, trưởng nam nhà họ Từ —— Từ Trường Thịnh —— cưới vợ.
Bốn món lớn —— đồng hồ đeo tay, xe đạp, máy khâu, đài bán dẫn, gọi là ba xoay một kêu —— đã chuẩn bị đủ làm sính lễ, nghe nói là cha Từ vay mượn mới lo được.
Không lo được à? Con trai lớn đã hai mươi sáu rồi, không cưới thì để người ta cười cho.
Con trai đầu cưới vợ, phải làm cho ra thể diện, bày tiệc rượu, hẳn hoi mười bàn lớn, mời cả trăm miệng ăn trong làng tới dự.
Hôm nay nhà họ Từ thật náo nhiệt vui vẻ, khắp nơi toàn người.
Chữ của Phương Khanh đẹp, được mời tới ghi sổ mừng, bàn nhỏ kê ngay trước cửa nhà họ Từ, xiêu vẹo lồi lõm, chạm vào tay cũng thấy cấn, ghế thấp ngồi không thoải mái, cây bút lông đưa cho cậu cũng đã toe ra, chữ viết ra nét nào nét nấy tản ra như cành lá.
Cậu vặn vặn ngòi bút, ngón tay đen cả mực.
Đúng lúc này chưa có ai tới, cậu đứng dậy đi về phía cái lán tạm dựng sát bếp, định kiếm ít nước rửa tay.
Lúc này cánh cửa bếp bỗng bị ai đó đá tung, tấm gỗ cũ kêu rên rồi rung bần bật trên khung, khói dày cuồn cuộn theo ra, trong màn khói vàng nhạt lẫn trắng ấy lảo đảo bước ra một người, dáng không cao, tóc dài, mắt phượng, mày liễu, môi đỏ thẫm không biết đã quệt mấy lượt son, giờ đã hơi lem, lắc hông đi ra.
Áo mở toang cổ, lộ ra ngực trắng mỏng.
Cậu ta chẳng thèm để ý, còn ưỡn ngón tay kiểu lan hoa, mở miệng đã chanh chua mắng chửi: "Mẹ kiếp cái ống khói này làm sao thế hả? Khói phả ngược, sặc chết ông đây rồi!"
Nhưng lại là đàn ông, nguyên là đầu bếp Trần ở nhà ăn trước kia.
Phương Khanh liếc nhìn một cái.
Đôi mắt phượng kia lập tức trợn lên, sắc như dao: "Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa tao móc mắt mày ra!"
Phương Khanh bị chửi mà ngẩn ra, hồi lâu không kịp phản ứng, cái miệng độc kia còn định nói nữa thì trong nhà lại bước ra một người đàn ông, chỉ khoác ngoài chiếc áo, mặt mũi hiền lành, chỉ là có vết sẹo ngang mặt nên vô cớ thêm vài phần dữ tợn.
Hắn ta tập tễnh chân phải đi ra, giọng lại chẳng hề dữ: "Ôi vợ! Đừng làm ầm lên nữa! Để anh thông lại cái ống khói cho em nhé?"
Nói xong định ôm vai đầu bếp Trần, đầu bếp Trần rụt người, không cho chạm, giọng đột ngột bén như mèo bị giẫm đuôi: "Ai làm ầm! Anh nói rõ ràng cho tôi, tôi làm ầm cái gì?!"
Bộ dạng ấy, Phương Khanh thấy, chẳng khác gì vợ chồng cãi nhau, đàn bà phát cáu.
"Em không làm ầm!" Gã tập tễnh tự vả mình một cái rõ kêu, nhận sai rồi lại ôm người vào lòng: "Tối nay, tối nay tôi dẫn bà đi nghe hát, được không?" Giọng chợt hạ thấp, thì thào.
Cánh tay Phương Khanh bỗng bị ai nắm lấy, quay lại thì ra là Kiều Vạn Sơn.
Từ đêm hôm ấy đến giờ, hai người chưa nói với nhau câu nào, cơm cũng không ăn chung bàn, gặp mặt thì tránh ánh mắt, chủ yếu là Phương Khanh tránh.
Mỗi tối cậu lảng vảng ngoài sân, đợi Phương Tự Thành ngủ rồi mới len lén vào, trời chưa sáng đã dậy, đêm ngủ không yên, ban ngày gật gù buồn ngủ.
Lúc này cũng vậy, cậu theo bản năng muốn rụt tay lại, ai ngờ tay lại bị siết chặt như kìm, không rút ra được.
Kiều Vạn Sơn lặng lẽ siết lấy cánh tay cậu, qua lớp vải mỏng, bóp bóp xương cốt mảnh mai kia —— lại gầy đi rồi.
Hắn trừng mắt nhìn đầu bếp Trần, mắt như sắp phun lửa.
Cả buổi sáng mắt hắn cứ tìm kiếm Phương Khanh, theo cậu đến tận chỗ bếp, nghe thấy tiếng hét dọa móc mắt kia, giận sôi, người hắn muốn cưng chiều còn chưa kịp cưng chiều, lại bị kẻ khác mắng? Mất mặt hắn quá!
Đầu bếp Trần rốt cuộc là kẻ bắt nạt kẻ yếu, gặp phải người như Kiều Vạn Sơn, lập tức rụt cổ, chui tọt vào lòng gã tập tễnh.
Vẫn là gã đàn ông kia ra mặt giảng hòa, ấn đầu đầu bếp Trần vào ngực, vừa vuốt mái tóc dài vừa tranh thủ sàm sỡ, miệng thì nói: "Xin lỗi, xin lỗi nhé! Tôi thay mặt em ấy xin lỗi!" Nghe chẳng có mấy thành ý.
Kiều Vạn Sơn còn định nói nữa, nhưng bị tay kia của Phương Khanh nhẹ kéo một cái, hắn mới thôi.
Phương Khanh nhìn ra rồi —— hai người đàn ông đó, không phải quan hệ bình thường, nhưng đàn ông với đàn ông...
Cậu nhớ lại những lời người ta từng bông đùa về Lý Thư Hoa và Từ Lục, giọng nói như xuyên qua kẽ tay mà vọng lại:
"Đàn ông với đàn ông thì tốt đẹp gì?"
"..."
"Thì thế đấy, như chó ấy..."
Kiều Vạn Sơn khó khăn lắm mới chặn được cậu lại, còn đang nhìn ngắm thì thấy mặt Phương Khanh bỗng đỏ bừng, quay đầu chạy mất.
Lại không giữ được. Kiều Vạn Sơn thở dài.
***
Cưới vợ thì phải đón dâu.
Từ Trường Thịnh dẫn người đi đón dâu, Từ Lục cũng theo.
Đón người, như vượt ải chém tướng, mời thuốc mừng, đưa lì xì, gõ cửa.
Khó khăn lắm mới vào được, quỳ một gối, mang đôi giày vải đỏ đã cầm suốt đường đi xỏ cho cô dâu.
Đám đàn ông xung quanh không biết ai hô: "Hôn đi!" Rồi cả đám hùa theo.
Cô dâu ngại ngùng đỏ bừng, phấn má còn in dấu, trông cũng xinh xắn.
Từ Trường Thịnh không chịu nổi bị réo, ôm người, ghé môi hôn một cái.
"Ôi~" lại một trận cười trêu chọc.
Từ Lục đi sau anh cả, hôm nay ai nấy đều vui, không ai trừng mắt với nó, nó cũng cười khờ khạo suốt.
Chỉ lúc anh cả hôn chị dâu, nó trợn mắt, có phần không hiểu.
Có người kéo tay cậu trêu: "Thèm rồi hả? Sau này cậu cưới vợ cũng như anh cậu thôi!"
Từ Trường Thịnh bế cô dâu đặt lên yên sau xe đạp, đạp xe chở vợ, cả đám người chạy theo sau, Từ Lục cũng chạy theo, chạy đến nhà thì mười bàn tiệc đã dọn, đám thanh niên trí thức ngồi riêng một bàn, Từ Lục vừa nhìn đã thấy, đứng khựng lại, vò vò vạt áo, muốn tiến tới.
Nó lâu lắm không gặp Lý Thư Hoa, thấy nhớ, nhưng vừa nhìn thấy người kia, ống chân đã thấy nhức nhức —— lần trước còn làm vỡ bình tương, bị cha Từ mắng té tát.
Chần chừ hồi lâu, sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, từng bước nhỏ nhỏ tiến về phía Lý Thư Hoa.
Cả bàn đã thấy Từ Lục, đứng đó như cô gái nhỏ, cúi đầu, lấy mũi giày cào đất, thỉnh thoảng liếc sang.
Cuối cùng thấy nó đi tới, ai nấy cố nhịn cười, len lén nháy mắt ra hiệu với Lý Thư Hoa.
Lý Thư Hoa vốn không định đến ăn, sợ chạm mặt tên ngốc này, lỡ rơi vào tình cảnh khó xử.
Lần trước để nó chạy mất, không biết chân cẳng thế nào rồi, nhà họ Từ có thay nó bộ quần áo tử tế không...
Mình chỉ đến ăn bữa ngon thôi, không phải để nhìn hắn. Lý Thư Hoa tự nhủ.
Thật ra anh đã thấy tên ngốc ấy từ sớm, hôm nay nhà họ Từ vui, tên ngốc ấy cuối cùng cũng không mặc cái áo rách kia nữa. Áo trắng sạch sẽ, quần vải lao động đen xanh, hơi dài, chồng lên giày vải đen, trông tinh tươm hơn hẳn, tươi non như cây bạch dương non mùa xuân.
Cũng... khá đẹp, Lý Thư Hoa nghĩ.
Anh muốn bước tới nói chuyện với tên ngốc này, chưa nghĩ ra nói gì, có lẽ chỉ muốn khen bộ đồ hôm nay đẹp, nhưng người ta nháy mắt một cái, anh lại không đứng lên nổi.
Trong tiếng cười khe khẽ xung quanh, anh cứ cảm thấy tâm tư mình bị nhìn thấu, thấy mất mặt, không chịu cúi đầu.
Để giữ chút thể diện, anh đành bày bộ mặt khó coi, giận dỗi hằm hằm, bát đũa ném cạch, trừng mắt nhìn.
Thật ra chẳng ai biết trong lòng anh nghĩ gì.
Từ Lục đã lết tới trước mặt, Lý Thư Hoa không thèm liếc, cứ trừng đĩa cơm như muốn khoét ra lỗ.
Lý Thư Hoa ngồi mép ghế dài, chừa khoảng trống cho người ta bưng đồ, ai ngờ lại tiện cho Từ Lục chui vào.
Một bàn toàn người có văn hóa nhìn thấy, tên ngốc rụt rè đưa tay run run đặt lên vai Lý Thư Hoa, cúi đầu, đầy vẻ lấy lòng.
Lý Thư Hoa nén không hất tay ấy ra, trong lòng bỗng đâu dâng lên chút vui sướng mơ hồ, rồi lại lập tức phủ nhận.
Anh kiêu hãnh nghĩ: Xem tên ngốc này còn muốn bày trò gì, để xem hắn làm mình mất mặt đến mức nào.
Một hồi.
"Chụt~"
Cả bàn chết lặng.
Lý Thư Hoa không dám tin quay phắt lại, trừng mắt nhìn tên ngốc.
Nó... nó dám hôn anh ?! Lại là đàn ông?! Danh tiếng của anh! Xong rồi!
Từ Lục vốn định như anh cả, hôn môi, ai ngờ Lý Thư Hoa ngồi thẳng quá, cúi xuống chỉ chạm vào khóe môi.
Thấy anh quay sang, nó lại cúi hơn, ôm vai, ghé môi áp hẳn lên.
Nhưng không toại nguyện.
Lý Thư Hoa vùng dậy, đẩy nó loạng choạng, mặt đỏ bừng, run run chỉ nó: "Cậu... cậu... thật là vô liêm sỉ!"
Tên ngốc vẫn trông vô tội, mắt tròn xoe nhìn anh, Lý Thư Hoa tức đến không nói nên lời, đầu ong ong, đành giận dữ bỏ đi.
Anh biết ngay! Biết ngay không nên ôm hy vọng gì về nó! Tự anh rước lấy!
Trên đường về va phải người quen, họ hỏi: "Ôi, Thư Hoa à, tiệc mới bắt đầu mà? Sao đã về?"
Anh ấp úng nói có việc gấp, rồi chuồn thẳng.
Về nhà, Lý Thư Hoa rửa mặt đi rửa lại, lấy khăn chà đến nỗi môi sắp rách, mà cảm giác mềm mềm dính dính kia vẫn như còn vương.
Gương nhỏ trên giá chậu loang lổ vết nước khô.
Ngẩng lên, anh thấy chính mình trong đó, vẻ giận dỗi nhè nhẹ, khóe môi đỏ lên.
Không hiểu sao lại nhớ ra đôi môi nhỏ hồng hồng vừa ghé sát kia, hình như còn hơi ngọt.
Anh không tự chủ lè lưỡi liếm nơi vừa bị hôn, trong gương cũng phản chiếu động tác đó, giật mình thấy, tức giận quăng khăn vào chậu.
Nước bắn tung, ướt cả ngực áo.
____________________________________________
Note của tác giả:
CP phụ lộ diện rồi đây~
-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com