Ngoại truyện 3 (Kết thúc): Tết Đoan Ngọ sắp đến
Mùng 5/5 (*) sắp đến, ngày dài ra, trời trong xanh.
(*) mùng 5/5 âm lịch còn gọi là Tết Đoan Ngọ
Mấy ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, mà Cố An An cũng sắp tròn ba tuổi.
Trong dịp Tết Đoan Ngọ, Cố gia vô cùng bận rộn, đan bùa ngũ sắc (*), gói bánh ú, treo túi thơm...
(*) bùa ngũ sắc (còn gọi là dây trường mệnh, bùa tua bùa túi) được khâu từ các mảnh lụa hoặc the vụn thành hình các loại quả có ở địa phương và buộc chỉ ngũ sắc kết tua để xua đuổi côn trùng chống gió còn là vật trang sức, cầu may mắn, bình an.
Cả nhà đều vui vẻ, mà người vui nhất là Cố An An. Nếu hỏi bé tại sao, bé chắc chắn sẽ lấy cái tay nhỏ che miệng lại không chịu nói. Nếu lại lắc lắc cánh tay mũm mĩm của bé hỏi tiếp, bé sẽ nghiêng cái đầu tròn vo, nói bằng một giọng sữa: "Là vì cô út của con sắp về rồi!"
Cố Tri Hi và Quý Chu Dã đã thành hôn gần một năm. Dù tam thư lục lễ đã hoàn tất từ sớm, nhưng Cố gia thật sự không nỡ gả con gái đi sớm như thế, nên đã giữ tiểu cô nương lại thêm hai năm nữa.
Vào hôm thành thân, thập lý hồng trang (*) vô cùng náo nhiệt. Quý Chu Dã đích thân cưỡi con ngựa to lớn oai vệ đến cửa, vừa mới đón người vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc sướt mướt vang lên từ trong đám đông.
(*) thập lý hồng trang: "mười dặm kiệu hoa đỏ rực", mô tả đoàn rước dâu kéo dài hàng dặm, rợp sắc đỏ – màu sắc tượng trưng cho hạnh phúc, may mắn và thịnh vượng. Đây là biểu tượng của sự xa hoa, phú quý và tôn nghiêm trong hôn lễ truyền thống.
Cố An An ôm cổ Cố Quân Xuyên khóc như đứt từng khúc ruột, dù Thẩm Liễu có dỗ dành sao cũng không được. Cô út lập gia đình rồi, từ về sau không thể dẫn bé đi bắt bướm, chọc chim, đánh con quay nữa, trái tim bé tan nát rồi!
Tính tình Cố Tri Hi ngay thẳng, vốn không khóc, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của An An, cũng không khỏi nghẹn ngào.
Nàng và Quý Chu Dã thành thân, gia đình đã chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh. Mấy cô gái khác nhiều nhất cũng chỉ có hai tấm chăn cưới thôi, nhưng mẹ đã may tận sáu tấm, nói là để cầu bình an thuận lợi.
Còn về tiền phòng thân, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng ca và ca phu của nàng lại bỏ thêm vào, tổng cộng lên đến mười lượng.
Người ta nói cô nương không được khóc khi lên kiệu hoa, nhưng nàng nghĩ tới thì không nhịn được.
Nghe thấy tiếng khóc của An An bên ngoài, trái tim đong đầy sự ấm áp.
Thời tiết mùa hè hay thay đổi, lúc trưa đã đổ một cơn mưa. Dù trời đã nắng lại, nhưng sân vẫn còn ẩm ướt, những vũng nước nhỏ đọng lại khắp mọi ngóc ngách.
Không thể ngồi trong sân, mọi người tập trung trong phòng mẹ.
Triệu Xuân Mai và Thẩm Liễu đang thêu túi thơm. Cố An An ngồi xổm dưới đất chơi quả cầu gỗ, chơi mệt thì chạy tới trước bàn nhìn một chút.
Vóc dáng bé lùn, dù có kiễng chân cũng không nhìn thấy mặt bàn, thế là ôm chân Thẩm Liễu đòi người bế. Thẩm Liễu đặt kim chỉ xuống, ôm An An lên đùi, đung đưa một cái, chọc cho bé con cười ha ha.
Mặt trời ngả về tây, mắt thấy đã gần tối, Cố Quân Xuyên sắp về, Thẩm Liễu lên tiếng nói: "Mẹ, con ra ngoài đón người nhé."
Triệu Xuân Mai cười đứng dậy: "Đi cùng đi, đúng lúc mẹ cũng đi nấu cơm."
"Đón người xong con sẽ qua giúp ạ."
"Không sao đâu, mẹ tự xử lý được mà."
Cổng nhà họ Cố mở toang, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng chuông đồng leng keng, xe bò chậm rãi quay về.
Cố Quân Xuyên và Trịnh Hổ ngồi trên thùng xe, thấy người đến, nhóc Hổ nở nụ cười: "Tiểu Liễu ca, An An!"
Khi đến cửa, xe bò dừng lại. Trịnh Hổ nhảy xuống, vội vàng ôm An An vào lòng: "Tiểu An An, có nhớ đại ca không?"
"Nhớ ạ!" Bàn tay mũm mĩm của Cố An An nắm lấy áo Trịnh Hổ, "Khi nào huynh đánh con quay với đệ vậy?"
Thẩm Liễu đỡ Cố Quân Xuyên xuống: "Có phải nắng lắm không? Làm một cái lều che chút cũng có sao đâu, thế mà huynh cứ nói không cần."
Cố Quân Xuyên ôm chặt lấy người, tựa cằm lên bả vai Thẩm Liễu: "Để tướng công ôm một lát nào, mệt cả ngày rồi."
Cố Quân Xuyên dạy học đã ba năm, dạy dỗ không ít học sinh. Trong khóa đầu tiên, tất cả mười bốn học sinh đều thi đậu Đồng sinh, trong đó còn có năm người đỗ Tú tài.
Trong phút chốc y cứ như diều gặp gió, không ai sánh bằng (*). Nhiều phú thương ở trên trấn đã đưa con cháu vào tư thục Sùng Nguyên, chỉ mặt gọi tên muốn Cố Quân Xuyên làm thầy. Ngay cả những bức thư pháp vốn không mấy nổi tiếng cũng trở nên rất được ưa chuộng.
(*) phong đầu vô song (風頭無兩): nghĩa là vô cùng nổi tiếng, không có đối thủ, hoặc có ảnh hưởng vượt trội trong một lĩnh vực nào đó. Nó thường dùng để mô tả sự thành công rực rỡ, vị thế không ai sánh bằng, và sự chú ý áp đảo mà một người, một sự vật hay một sự kiện đạt được.
Trước mắt đang vào lúc viện thí (*) giám định tú tài, học trò của Cố Quân Xuyên nhiều, mệt đến mức cổ họng sắp khản đặc.
(*) viện thí (院试) là cấp thi đầu tiên của kỳ thi quốc gia được tổ chức tại phủ thành hoặc châu trực thuộc tỉnh, bao gồm 2 loại đó là Tuế thí (岁试) và Khoa thí (科试), thứ nhất để chọn ra Tú tài từ Đồng sinh; thứ hai là để giám định năng lực với những thí sinh đã là Tú tài, dựa vào thành tích ưu hoặc liệt để thưởng hoặc phạt.
Thẩm Liễu đau lòng khôn xiết, tay vỗ về sau lưng y: "Mau về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa hầm canh cho huynh uống."
Hai người cứ tình cảm như vậy, Trịnh Hổ đã quen từ lâu, chỉ cười ôm An An đung qua đưa lại, nhóc con dang tay ra, cực kỳ thích thú.
Chơi giỡn một hồi, Trịnh Hổ phải về đọc sách. Sau mấy năm đi học, thằng nhóc này càng ngày càng điềm tĩnh.
Cố Quân Xuyên bế An An về vòng tay mình. Bé con biết chân của phụ thân không tốt, khi được y bế thì chưa bao giờ quậy, cánh tay mũm mĩm vòng lên ôm chặt, vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Liễu đỡ lưng An An, dịu giọng nói: "Dạo này An An vui vẻ lắm."
Cố Quân Xuyên buồn cười. Thật ra y biết rõ tại sao bé con này vui, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc, y lên tiếng hỏi: "Sao An An của chúng ta lại vui vẻ thế?"
Quả nhiên, bé con vội vùi đầu vào cổ Cố Quân Xuyên, nở nụ cười.
Thẩm Liễu vỗ cái mông nhỏ của bé: "Nói cho cha biết đi mà, sao lại vui đến thế?"
An An cong cả mắt: "Là vì cô út sắp đến thăm con."
Cố Quân Xuyên hôn lên khuôn mặt nhỏ tròn trịa của bé: "Sao thích cô út quá vậy?"
An An nói bằng giọng sữa: "Cô út dẫn con đi bắt chim, đánh con quay!"
Thẩm Liễu không nhịn được cười, thì thầm với Cố Quân Xuyên: "Chỉ biết nghĩ đến chuyện đi chơi thôi."
*
Hôm Tết Đoan Ngọ, thời tiết nắng ráo sáng bừng, trường tư thục cho nghỉ.
Vì biết Cố Tri Hi và rể sắp về, Cố gia đã dậy từ sớm.
Thẩm Liễu đặc biệt đi họp chợ sớm, mua một con gà tươi, nửa cân thịt heo, một con cá béo, và hai vò Hoàng tửu rồi mới quay về nhà.
Cậu và mẹ bận bịu trong nhà bếp. Bánh ú đã được cho vào nồi, hương thơm gạo nếp hòa cùng mùi lá gói bánh thoang thoảng lượn lờ.
Thẩm Liễu vừa nghĩ tới Cố Tri Hi sắp về, trên mặt cứ tủm tỉm: "Hôm qua đã phơi chăn nệm cho hai người Bảo muội rồi. Lúc trải, An An cũng muốn giúp, vểnh cái mông nhỏ vỗ trái vỗ phải, vui lắm ạ."
Triệu Xuân Mai nghe vậy cũng buồn cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân.
Cố An An thức dậy rửa mặt xong xuôi thì kéo cái ghế đẩu nhỏ ra, ngồi ngoài cổng chờ.
Cố Quân Xuyên thường ngày hiếm khi ở cạnh giờ cũng ngồi cùng với bé.
Không bao lâu sau, tiếng bánh xe vang lên ngoài cổng. Sau vài tiếng ngựa hí vang, Cố An An đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ.
Bé không vội chạy ra bên ngoài, mà rất hiểu chuyện đỡ Cố Quân Xuyên đứng dậy.
Sau một chuỗi tiếng bước chân, giọng nói của Cố Tri Hi vang lên: "Mẹ, ca, ca phu, An An!"
Cố An An không nhịn được nữa, nghe thấy phụ thân bên cạnh cười nói: "Đi mau đi."
Đôi chân múp míp của bé chạy ra ngoài: "Cô út!"
"Ái chà bé cưng của chúng ta!"
Ôm bé con vào lòng, Cố Tri Hi nói: "Có nhớ cô út không? Ngày nào cô út cũng nhớ con hết!"
Cái tay tròn vòng lấy cổ tiểu cô nương, Cố An An cứ dụi vào lòng nàng: "Nhớ ạ, nhớ lắm luôn!"
......
Nghe thấy tiếng động, Triệu Xuân Mai và Thẩm Liễu dừng công việc trong tay lại, bước ra đón, thấy Quý Chu Dã bê mấy sọt đồ vào sân.
"Về nhà thì cứ về thôi, còn mang theo đồ chi nữa!"
Cố Tri Hi hôn lên gò má tròn của An An, rồi ôm lấy: "Mẹ, con thèm đồ mẹ nấu lâu lắm rồi."
"Biết hai đứa về, ca phu của con đã ra ngoài mua thức ăn từ sớm rồi, đảm bảo đủ."
"Cảm ơn ca phu!"
"Có gì đâu chứ. Trên đường chắc mệt lắm rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đi, có nấu chè trái cây cho muội rồi."
Cố An An ôm lấy cổ Cố Tri Hi: "Con rửa trái cây đó!"
"Vâng, vâng." Thẩm Liễu cười, "Vừa nghe nói muội về, chuyện gì cũng muốn làm."
Tiểu cô nương cười tít cả mắt: "Bé cưng đối xử với ta tốt quá đi thôi!"
"Thích cô út nhất."
......
Gia đình sum họp, ngập tràn niềm vui và tiếng cười.
Đó là khung cảnh tuyệt đẹp nhất.
— HẾT —
Editor có lời muốn nói:
Bùa ngũ sắc
Bánh ú (粽子, bánh bá trạng)
Thế là phải tạm biệt anh Xuyên và bé Liễu rồi. Ban đầu mình định cỡ tuần nữa mới lên chương, nhưng vì hôm nay mò được cách cài QT nên mình làm luôn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này nha. Chúc mọi người một ngày vui vẻ nè ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com