Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 355 (Chưa beta)

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

, Chương 355: Sau này ngươi chính là tiểu đệ của ta

Cửa có sĩ quan canh gác, có lẽ là Kha Kha đã sớm nói cho bọn họ, nhìn thấy Nam Kính cũng không có ngăn cản.

Nam Kính gõ cửa một cái, nghe tiếng đáp lại mới đẩy cửa mà vào.

Trong gian phòng này mùi thuốc tràn ngập, chia làm vài gian phòng, có phòng khách có phòng ngủ còn có thư phòng, ngược lại là so với nơi bọn học sinh ở hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Hàn Nguyệt nhìn thấy Nam Kính, liền mỉm cười hỏi thăm một chút: "Chào buổi sáng, lại làm phiền ngươi."

"Không phiền phức."

Trên mặt Nam Kính mang theo nụ cười đem mâm thức ăn để lên bàn, đứng ở một bên nói: "Nếu như tiện, tôi có thể hỏi ngài một chút Lantis đi nơi nào không?"

Kha Kha đang dùng cái muôi quấy cháo thuốc, nghe vậy nói: "Hắn đi khu vực cấp hai tìm người, ngày hôm qua mất hai học sinh."

Mất học sinh chẳng lẽ không phải là các ngươi đi tìm sao?

Nam Kính oán thầm một câu, đối với cái này không hài lòng lắm —— dù là ai sáng sớm vừa tỉnh lại không thấy người yêu của mình đều sẽ khó chịu!

Hơn nữa đừng tưởng rằng cậu không biết khu vực cấp hai có nguy hiểm, dị thú gì gì đó, vạn nhất đụng trúng không phải rất tồi tệ sao?

Hàn Nguyệt ngược lại không như Kha Kha thần kinh thô to như vậy, nhìn ra Nam Kính lo lắng, liền hoãn ngôn nói: "Erton thượng úy và mười hai vị sĩ quan cũng đi cùng điện hạ, sẽ không có nguy hiểm gì. Vốn dĩ ta cũng muốn đi, mà thân thể không cho phép."

Hàn Nguyệt có chút xin lỗi nhìn về phía Nam Kính.

Kha Kha vừa nghe, dùng cái muôi mạnh mẽ đảo đảo đáy bát, nổi giận đùng đùng nói: "Anh còn dám nói?

Anh ngày hôm qua đem mình làm thành cái dáng vẻ kia, lão già anh là muốn sớm một chút đi gặp Thượng Đế báo danh đúng không?"

Nam Kính trợn mắt ngoác mồm, cậu vẫn cho là trong toàn bộ đội ngũ Hàn Nguyệt là lão đại, không nghĩ tới lão đại chân chính lại là Kha Kha thiếu tá.

Này tính khí tạc mao cũng thật là hung tàn a!

Kha Kha nhất kinh nhất sạ, cái muôi đều chỉ kém bị ném ra ngoài ——

"Anh cư nhiên thừa nhận thân phận Lantis điện hạ?!"

Hàn Nguyệt mỉm cười: "Tại sao không thừa nhận?"

Mí mắt Kha Kha kinh hoàng, lén lút liếc mắt Nam Kính còn không hết sững sờ, hạ thấp giọng nôn nóng nói: "Anh như vậy bảo em làm sao tiếp tục bắt nạt cậu ấy a?"

Nam Kính: "..."

Mẹ nó, lão tử bị bắt nạt và ngươi có thừa nhận thân phận Lantis hay không có quan hệ cái lông a?

Cái này nhìn ra được Nam Kính thiếu hụt kiến thức về thế giới thượng lưu.

Tất cả mọi người làm bộ không biết đối phương là ai, đều rất hoan hỉ, nên làm gì thì làm đó, Kha Kha hoàn toàn có thể dùng "Người không biết không có tội" ỷ vào thân phận chính mình ra lệnh Nam Kính hối hả ngược xuôi.

Nhưng nếu là người trong cuộc biết Kha Kha biết thân phận Lantis, vậy thì rất khác nhau.

Kha Kha có thể bắt nạt bạn học Nam Kính, nhưng hắn có thể cam đảm ra lệnh cho thái tử phi tương lai sao?

Hiển nhiên là không thể!

Trừ phi không muốn sống nữa.

Kha Kha buồn rầu, nhất thời ủ rũ bẹp miệng vẻ mặt đau khổ đút một muỗng cơm cho Hàn Nguyệt, trầm tư suy nghĩ nên dùng lý do gì sáng sớm ngày mai kéo Nam Kính làm nô dịch.

Nam Kính tới nơi này một chuyến, ngoại trừ đưa cơm chính là hỏi một chút Lantis đi đâu, cậu không định ở lại ăn cơm, liền lễ phép chào hỏi lùi ra.

Mới vừa đi hai bước, liền bị Kha Kha từ phía sau gọi lại.

Kha Kha có chút quẫn bách, đem Nam Kính kéo qua một bên, cúi đầu hỏi: "Ngươi, ngươi ngày mai có thể giúp ta làm điểm tâm sao?"

Chỉ là việc này?

Ngày hôm qua không phải đã nói xong sao?

Nam Kính không hiểu vì sao mà gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, làm sao vậy?"

Kha Kha vừa nghe liền ngốc sửng sốt một chút, tâm nhãn xoay một cái liền phản ứng lại, đứa nhỏ này căn bản không đem thân phận cậu coi là chuyện to tát a!

Nhất thời có loại cảm giác áy náy mãnh liệt phả vào mặt, mẹ nó, tuy rằng thích bắt nạt người lại không thích bắt nạt người tốt a!

Đứa trẻ ngu ngốc này thật là làm cho hắn không đành lòng.

"Cậu biết a, dựa theo thân phận mà nói, cậu là thái tử phi... Khụ, tuy rằng còn chưa có chính thức, nhưng thái tử điện hạ nếu đã thừa nhận cậu, vậy chúng ta cũng đều là thuộc hạ của cậu."

Kha Kha âm thanh có điểm hơi nhỏ, "Nếu như cậu không nguyện ý, có thể không đến."

Nguyên lai là như vậy.

Nam Kính tuy rằng không hiểu lắm, cũng rất thông minh, một chút liền rõ ràng.

Cậu nhịn không được cười cười, nói: "Tôi nói những câu nói kia là nghiêm túc, nếu trước đó đã đáp ứng ngài, tôi sẽ không đổi ý, không liên quan đến thân phận của tôi."

Cậu chỉ vào mũi của mình, tính trẻ con mười phần "Đừng nói tôi bây giờ còn chưa phải là thái tử phi, cho dù ngày nào đó thân phận của tôi thật sự có cao như vậy, còn không phải là hai con mắt một cái lỗ mũi một cái miệng sao, có gì khác biệt?"

Kha Kha bị cậu chọc cười, đặt tay lên vai Nam Kính, trong mắt mang theo ý cười chân thành mà nói: "Vì mấy câu nói này của cậu, ta liền đóng cậu thành người bạn, sau đó cậu chính là tiểu đệ của ta, ai bắt nạt cậu liền nói cho ta, ta giúp cậu đánh hắn tới răng rơi đầy đất."

Nam Kính chỉ kém bị Kha Kha vỗ đến phun máu, dở khóc dở cười nói: "Tôi cảm ơn ngài."

Cậu tuyệt đối tin tưởng Kha Kha có khuynh hướng bạo lực!

Hàn Nguyệt đem cuộc đối thoại bên ngoài nghe rõ rõ ràng ràng, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu cười cười.

Đứa nhỏ này so với quỷ tinh quái Kha Kha, cũng thật là quá ngây thơ quá đơn thuần rồi.

Hoặc là nói... Quá nhẹ dạ.

Giữa răng môi còn có mùi vị cháo thuốc, gạo thơm mềm ngon miệng, để vào rất nhiều quả nát tan và quả có vỏ cứng, hòa tan mùi thảo dược, mang theo mùi thơm ngọt ngào nồng nặc, cùng mùi vị ngày đó tuyệt nhiên bất đồng, cũng rất là mỹ vị.

Từ một bát cháo đơn giản này có thể nhìn ra, Nam Kính nghiêm túc.

Cậu chẳng hề qua loa cho xong, mà là thật sự kiên trì.

Càng như vậy, Hàn Nguyệt càng cảm thấy tiếc hận.

Một người thiện lương mềm mại như vậy, thiếu niên làm đau lòng người, lại phải đối mặt với tương lai cực kỳ tàn ác.

Trên mặt Kha Kha mang theo nụ cười mà chạy vào, ngồi ở bên người Hàn Nguyệt tiếp tục lấy cái muống đút cơm.

"Ân, đem thái tử phi thu thành tiểu đệ?" Hàn Nguyệt tự tiếu phi tiếu nhìn Kha Kha.

Kha Kha tay run một cái, con ngươi đảo một vòng cười nói: "Tiểu đệ của em thật tốt, nếu như Lantis điện hạ bắt nạt cậu ấy, em còn có thể miễn cưỡng xem là nhà mẹ đẻ của cậu ấy mà ra mặt a!"

Nhà mẹ đẻ...

Hàn Nguyệt cười híp mắt hỏi: "Em có phải là rất yêu thích cậu ấy?"

"Em yêu thích anh."

Hàn Nguyệt: "..."

Kha Kha đem Hàn Nguyệt đẩy lên ghế dựa, hai chân tách ra khóa ngồi ở trên bắp đùi của Hàn Nguyệt, cúi đầu nằm lên cổ Hàn Nguyệt, như là mở ra máy hát lặp lại nói: "Em thích anh, em thích anh, em thích anh nhất..."

Hàn Nguyệt mặc cho Kha Kha hôn môi mình, trong tròng mắt thanh lãnh có nhẫn nại chợt lóe lên.

Chỉ là, Kha Kha thân cận, luôn sẽ biến thành nhắc nhở hắn... Thân thể có khuyết điểm.

Đến khi không có được bất kỳ lời đáp lại nào, Kha Kha cũng dần dần tỉnh táo lại.

Kha Kha cúi đầu ủ rũ, ảo não gắt gao cắn môi dưới, lại chấp nhất quật cường không muốn từ trên người Hàn Nguyệt xuống.

Hàn Nguyệt thở dài, duỗi ra tay trái vô lực nắm eo Kha Kha, đem Kha Kha đặt ở ngực mình.

"Thân thể này của anh cũng không biết còn có thể chịu bao lâu, không riêng gì cái gì cũng không cho em được, còn là trói buộc, em còn trẻ như vậy đẹp đẽ như vậy, cần gì phải chấp nhất với anh?"

Hắn từ lâu trước kia cũng đã đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng Kha Kha mỗi lần đều đẩy cửa mà đi.

"Anh dựa vào cái gì nói câu nói như thế này? Lão tử nguyện ý cùng anh hao tổn, anh cho rằng em mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh anh chính là vì muốn lên giường với anh? Lão tử thích ai không thích ai không cần anh quản!"

Kha Kha oan ức một mạch xông lên trán, mắt hạnh trừng sóng lớn không sợ như là đang nói chuyện người khác không tha Hàn Nguyệt.

Giai điệu và con mắt Hàn Nguyệt thanh lãnh vô tình, "Em thích chính là anh, như thế nào anh lại không thể quản?"

"Anh —— anh thật đáng ghét!"

Nhanh mồm nhanh miệng Kha Kha cũng bị tức giận đến không nói thành lời.

Hàn Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng lúc tỉnh lại nhận được một tin tức đến từ bộ ngành chính, trong lòng không nhịn được than thở.

Cũng có lẽ bây giờ, là thời cơ kết thúc tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Hàn Nguyệt từ tốn nói: "Thời gian em ở bên cạnh anh cũng không ngắn, làm sao lại xem không hiểu, em tốt với anh, anh nguyện ý cưng chìu, nhưng em tóm lại đi không tới trong lòng anh."

Hắn nói đến đây, nhìn cặp mắt đẹp đẽ kia của Kha Kha nhiễm phải một tầng hơi nước, tâm lý khó chịu mà muốn cho chính mình một cái tát.

Kha Kha gắt gao nắm vai Hàn Nguyệt, giống như là muốn đem xương của hắn bóp nát, lạnh như băng cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy anh yêu thích ai? Phượng Tê Đồng?"

Phượng Tê Đồng!

Hàn Nguyệt chấn động, con ngươi màu đen bỗng nhiên co rụt lại, kinh ngạc nhìn Kha Kha, rồi lập tức trầm mặt.

"Ai nói cho em danh tự này?"

Khụ khụ nhìn Hàn Nguyệt phản ứng liền biết không kém gì, tức đến nổ phổi cắn môi dưới, oán hận nói: "Bất quá là người đã sớm chết rồi, xương cốt đều hóa thành nước, anh cho dù tưởng niệm anh ta cũng là chuyện vô bổ a ——!"

Rầm một tiếng, bị lực lớn đẩy Kha Kha đụng vào bàn ăn phía sau, bàn bị xô về sau mấy chục centimet, sau đó té xuống đất.

Hàn Nguyệt dù cho hai tay phế bỏ, năng lực tự vệ cùng năng lực công kích như trước phi thường tốt, dưới tình huống không hề phòng bị, đủ để đem Kha Kha đẩy ra.

Kha Kha dùng ánh mắt không thể tin nhìn Hàn Nguyệt, Kha Kha đến bây giờ cũng không thể tin được, Hàn Nguyệt sẽ không chút lưu tình đẩy hắn xuống.

Này vẫn là lần đầu tiên.

Hắn bị ánh mắt đối phương giống như hóa thành mũi tên nhọn băng lãnh đâm nhói hai mắt, môi run run hai lần.

Hàn Nguyệt đứng lên, một đôi mắt thanh lãnh nhìn Kha Kha từ trên xuống dưới nói: "Cút ra ngoài!"

Mặt Kha Kha trắng bệch.

Hai tay của Kha Kha gắt gao nắm thành quả đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com