Chương 360 (Chưa beta)
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
☆, Chương 360: Kết thúc quan hệ hôn nhân
Đem này đó nghĩ rõ ràng chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, tiếng nói Phong Trường Mạch rơi xuống không tới vài giây, liền nghe Hàn Nguyệt dùng giọng điệu kiên định nói: "Chuyện này, tôi phụ trách toàn bộ trách nhiệm."
Phong Trường Mạch không có bất luận cảm tình gì mà nói: "Một khi ngươi bây giờ bại lộ, tất cả những an bài của chúng ta trước đây liền không có chút ý nghĩa nào."
Hàn Nguyệt hai con mắt thanh lãnh không chút nháy mắt nhìn thẳng Phong Trường Mạch, nói: "Đạo lý tôi hiểu, mà tôi không thể ở vào thời điểm này đem Kha Kha đẩy ra ngoài."
"Hàn Nguyệt, đây là mệnh lệnh."
"Nguyên soái, nếu như lần này tôi có thể trở lại, đem tất cả đẩy lên trên người tôi liền sẽ không lại có bất kỳ người nào truy cứu cái gì."
Phong Trường Mạch nói: "Nếu như ngươi hy sinh, Kha Kha chính là góa phụ anh hùng liệt sĩ, chuyện này ý nghĩa là hắn sẽ không bị truy cứu bất cứ trách nhiệm nào."
Hàn Nguyệt biến sắc, đôi môi tím tái run lên.
Buông xuống đôi mắt, Hàn Nguyệt nói: "Kha Kha trên pháp luật cùng ta không có bất cứ quan hệ gì, ta cùng với hắn không có bất kỳ quan hệ hôn nhân nào."
Trong con ngươi đen nhiều năm vắng lặng của Phong Trường Mạch có một tia tâm tình chợt lóe, thoáng qua liền mất.
Ngồi ở trước bàn rót ly nước uống Lantis cũng nhíu lên lông mày.
Mấy người quan hệ gần vô cùng với Hàn Nguyệt đều biết, Kha Kha và Hàn Nguyệt, nhiều năm trước Hàn Nguyệt trong lúc làm nhiệm vụ thì bị thương trở lại đế tinh, liền đến bộ ngành quân bộ chuyên môn đăng ký kết hôn.
Mà bây giờ, Hàn Nguyệt lại nói giữa bọn họ không có quan hệ hôn ước?
Đối mặt với nghi vấn của Phong Trường Mạch, Hàn Nguyệt rất hờ hững.
"Năm trước ta kiểm tra ra bộ phận suy yếu, liền đã có dự định cùng em ấy kết thúc quan hệ hôn nhân. Mà phê duyệt cần thời gian, mãi đến tận ngày hôm qua ta mới nhận được phản hồi của bộ ngành, chấp thuận cho ta đơn phương ly hôn. Nói cách khác, từ hôm qua, ta và em ấy đã triệt để kết thúc. Dĩ nhiên, chuyện này ta vẫn không có nói cho Kha Kha, bộ ngành bên kia ta cũng dùng quyền hạn, không có thông báo cho Kha Kha. Ta hi vọng trước khi ta tìm thời gian thích hợp giải thích với em ấy chuyện này, không có bất kỳ người nào để lộ cho em ấy biết."
Phong Trường Mạch nhìn chăm chú Hàn Nguyệt bình tĩnh tự nhiên một phút chốc, không có trả lời ngay, mà là treo thiết bị đầu cuối.
Ông cần một lần nữa suy tính một chút.
Trong phòng chỉ còn dư lại Hàn Nguyệt và Lantis.
Lantis chuyển động ly sứ trong tay, đứng lên nói: "Ngài có nghĩ tới hay không, nếu như ngày nào đó ngài không còn ở đây, Kha Kha có thể dùng thân phận gì tham gia tang lễ của ngài? Di vật của ngài, lẽ nào ngay cả cơ hội để hắn lưu lại tưởng niệm cũng không cho sao?"
"Ta cũng sớm đã viết di chúc, tất cả mọi thứ trả về em ấy." Hàn Nguyệt nói.
Lantis trào phúng mà nhấc lên khóe miệng, nói: "Hắn sẽ nghĩ như thế nào, các ngươi chỉ có chút tình cảm này? Ta tin tưởng ngài để cho hắn hết thảy tài sản cũng không bằng cho hắn một cái thân phận, hắn sẽ cho rằng ngài đối với hắn tốt, chẳng qua là thương hại hắn mà bố thí cho hắn."
Bố thí?
Hàn Nguyệt khe khẽ thở dài.
Từ khi thân thể hắn càng ngày càng tệ, hắn cũng đã bình thản tiếp nhận cái sự thực này.
Hoặc sớm hoặc muộn, cuối cùng cũng có một ngày, hắn sẽ biến mất ở trên thế giới này.
Từ đám mây bỗng nhiên rơi xuống vũng bùn, tư vị này làm cho hắn trong một quãng thời gian rất dài cũng giống như là người bị tắt tiếng, cái gì cũng không muốn nói.
Kha Kha.
Nếu như không có đứa bé này, trên thế giới này, sợ là sớm đã không có hắn.
"Lantis điện hạ, ta đã từng tính qua một cái xác suất, nếu như có một ngày ta ly khai, Kha Kha theo ta cùng đi xác suất là 1. Mà nếu như em ấy đối với ta có chút căm hận cùng chán ghét, như vậy em ấy còn sống xác suất cũng đồng dạng là 1."
Như tháo xuống trọng trách, Hàn Nguyệt hơi mỉm cười nói: "Ngài nói xem, giữa em ấy sống hoặc là cùng chết đi, ta nên lựa chọn như thế nào a?"
Lantis trong lúc nhất thời không nói ra được quyết định.
Anh nhàn nhạt nhìn khuôn mặt nam nhân thanh lãnh trước mắt này, mơ hồ còn có thể nhớ tới dáng dấp hắn hăng hái chỉ huy thiên quân vạn mã.
Trên thế giới này, vốn là nhiều bi kịch, thiếuh ài kịch.
Hàn Nguyệt tình nguyện để Kha Kha thống khổ sống sót, cũng không muốn để hắn bồi chính mình đi chết.
"Ta thật không biết ngài là ích kỷ hay là vô tư." Lantis ngữ khí phi thường phức tạp.
Hàn Nguyệt giả vờ nhẹ nhàng nói: "E rằng, ta chỉ là hi vọng có người yêu ta sâu đậm sống trên cõi đời này, không ngừng nhớ đến ta, chứng minh ta đã từng tồn tại."
"Vậy ngài cũng quá ích kỷ."
"Đó chính là ích kỷ đi." Hàn Nguyệt không phủ nhận, nói: "Ta vốn là người ích kỷ."
Lantis không có gì để nói.
"Điện hạ, kỳ thực không cần phải nói ta, ngài bây giờ đối mặt với lựa chọn so với ta càng khó khăn —— nếu như Nam Kính bị gien dị thú hoàn toàn nuốt chửng lý trí một ngày kia hoàn toàn biến mất, ngài sẽ chọn đưa cậu ấy đến tòa án quân bộ, hay là tự tay giết cậu ấy, cũng hoặc là thả cậu ấy? Nam Kính biến mất, kia điện hạ nên làm gì?"
Đây là một cây gai trong lòng Lantis, mỗi khi đụng vào đều máu me đầm đìa.
Anh đã tận lực tránh khỏi hồi tưởng đến chuyện này, nhưng cũng biết, tránh né vĩnh viễn không có biện pháp giải quyết.
Trầm mặc một lúc lâu, Lantis đem ly trà trong tay để lên bàn, cụp mắt nhìn chất lỏng trong suốt kia, nói: "Nếu có một ngày như vậy, ta sẽ đem tự tay chấm dứt mạng sống cả em ấy."
"Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Lantis không rõ vì sao lại nhấc lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm không mang theo chút ấm áp nào.
"Ta sẽ để những người kia chôn cùng em ấy."
Không giữ lại ai.
Hàn Nguyệt nhìn anh không nói gì.
Làm thái tử đế quốc, e rằng Lantis so với ai khác đều rõ ràng, anh tồn tại, đối với đế quốc có lãnh thổ quốc gia bao la này, trọng yếu bậc nào.
Ái tình đương nhiên đáng quý, nhưng đối với gia tộc có quyền thế nhất đế quốc mà nói, căn bản cũng không tính là gì.
Hoàng hôn trên tinh cầu thứ ba mươi ba, vẫn là một mảnh thảm đạm, gió thổi xen lẫn tro bụi bé nhỏ, cho người ta một loại cảm giác bị đè nén.
Lantis xuyên thấu qua pha lê nhìn ra phía ngoài, trong con ngươi băng lam, ánh vào chỗ trống bầu trời.
"Trong khu vực cấp ba đã có vết tích dị thú thức tỉnh, khu vực cấp hai cũng không có bất kỳ chứng cứ tồn tại nào của nhóm người ẩn núp, hiện tại có hai loại khả năng — Một loại là bọn họ đích xác trốn trong khu vực cấp hai, nhưng ở sơn động bí ẩn hoặc là dưới lòng đất."
"Một loại khác —— bọn họ đã tiến nhập khu vực cấp ba."
Hàn Nguyệt nghe Lantis phân tích xong, suy tư vài giây nói: "Cho dù thật sự là nhóm người của liên minh Thần Vực, bọn họ cũng chỉ có thể điều khiển dị thú mình sáng tạo. Lồng phòng hộ đem dị thú vây ở bên trong khu vực cấp ba, chắc chắn không người nào nguyện ý tìm phiền toái cho mình. Cho nên nói, bọn họ vẫn ở chỗ cũ khu vực cấp hai, ta biết mấy nơi ẩn thân ở nơi, tối hôm nay liền qua xem một chút."
Lantis đối với phân tích của Hàn Nguyệt tương đối tán thành, nhưng anh đối với ý nghĩ đặt mình vào nguy hiểm của Hàn Nguyệt ôm thái độ phủ định.
"Ngài cảm thấy Kha Kha sẽ đáp ứng?"
Hàn Nguyệt nhún nhún vai: "Đây là mệnh lệnh, hơn nữa từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ, ta đều chưa từng thấy Kha Kha."
"Há, ngài làm cái gì?"
"Làm chút chuyện khiến em ấy thương tâm."
Lantis liếc mắt nam nhân thoạt nhìn cũng không tâm tình chập trùng gì kia, anh đích xác không quá có thể hiểu được cách là của Hàn Nguyệt.
Thế nhưng, bây giờ anh ngay cả bảo vệ Nam Kính đều không làm được, chớ nói chi là có tâm sự đi quản chuyện của người khác.
Lantis đột nhiên nói: "Chờ giúp ngài tìm về hai học sinh kia, ta muốn sớm kết thúc thực tiễn dã ngoại sinh tồn."
Hàn Nguyệt hô hấp một trận lớn, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị ngăn lại.
"Ta biết ngài muốn nói cái gì, đơn giản chính là ta nhận nhiệm vụ phi thường nặng nề, trên người ta gánh vác sứ mệnh cực kỳ trọng yếu, ta phải triệt để phá huỷ một căn cứ địa của liên minh Thần Vực..."
Dựa vào mép bàn thanh niên câu lên môi đỏ toàn bộ đều là trào phúng, tựa cười mà không phải cười.
"Nhiệm vụ kia tính là gì? Ta hiện tại, căn bản không có tâm đi quản cái gì chó má liên minh Thần Vực, ta chỉ muốn mang em ấy rời đi, tìm một chỗ không người, cùng em ấy sinh hoạt."
Cho dù có một ngày như vậy, anh muốn tận mắt nhìn người mình yêu nhất chết, cũng không muốn để bất luận người nào bất cứ chuyện gì vào thời điểm này quấy rối bọn họ.
Hàn Nguyệt không thể làm gì khác hơn nhìn Lantis rời đi.
Trong sách ghi chép nhiệm vụ, tỷ lệ Lantis thành công là trăm phần trăm hoàn mỹ, anh cũng từng nói phải giữ vững cái ghi chép vinh dự này.
Mà hiện tại...
Dưới lớp mặt ngoài bình tĩnh, luôn sẽ có vòng xoáy nuốt chửng tất cả, ẩn núp sâu bên trong.
Lantis mạnh mẽ đến đâu, cũng là người có thất tình lục dục mà thôi.
Đều sẽ không chịu đựng nổi một ngày kia.
Tâm tình Lantis cực kỳ tồi tệ trở lại phòng của anh và Nam Kính, đẩy cửa chính là phả vào mặt mùi rượu gay mũi, đem anh sặc suýt nữa lui về sau một bước.
Lại nhìn thử, một đầu nhuộm vàng sứt mẻ trên bàn, trong miệng còn sùng sục sùng sục không biết đang nhắc tới cái gì.
Nam Kính trong trạng thái chân luống cuống, nhìn thấy Lantis lập tức đứng lên, như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng.
"Lantis anh rốt cuộc cũng trở về rồi!"
Quân đội không cho uống rượu, đặc biệt là trong khi chấp hành nhiệm vụ.
Kha Kha cư nhiên uống say mèm, nếu như để những người khác nhìn thấy, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu cho quân bộ.
Lantis trầm mặt, bọn họ ở bên ngoài vào sinh ra tử tắm nắng từ nhỏ, này vốn nên tên phụ trách khốn nạn lại còn ở đây sống mơ mơ màng màng?
Quan trọng nhất là, lại còn chạy đến phòng phu nhân nhà ang uống rượu, truyền đi thì tính là cái gì?
Nam Kính khó khăn nuốt nước miếng một cái, bước nhỏ bước nhỏ cọ đến bên người Lantis, kéo kéo áo anh, dáng dấp cô vợ nhỏ.
"Cái kia, thân ái anh có khát không, có đói bụng hay không, có mệt hay không, có muốn ăn ít đồ ăn hay đi tắm hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com