Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 366 (Chưa beta)

Edit: Lạc Lạc

Watpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 366: Mắt tím yêu dị

Trong phòng, những người khác run cầm cập, ngay cả nhìn 'Trăng Tròn' nhiều thêm một giây cũng không dám nhìn, không dám thở mạnh.

Căn phòng trống trải dưới lòng đất ngoại trừ tiếng thở của 'Trăng Tròn' đang tức giận, không còn tiếng gì dư thừa khác.

Nửa ngày sau, Mục Hoài An hỏi: "Còn muốn khôi phục hệ thống không?"

Trăng tròn lạnh lùng liếc hắn một cái "Còn nhìn cái rắm, Lantis không thể bại bởi những tên phế vật này."

'Trăng Tròn' gọi lũ dã thú hung tàn là phế vật.

Hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận, 'Trăng Tròn' nói: "Người chặn Lantis trong sương mù đâu?"

Một thủ hạ khác liền vội vàng nói: "Đã trở về."

"Nhiều người như vậy, còn có toàn bộ hoa ăn thịt người phụ trợ công kích, thậm chí ngay cả kéo dài thêm chút thời gian bọn chúng cũng không làm được, ta còn cần bọn chúng làm cái gì?"

'Trăng Tròn' nổi lên sát ý "Đem bọn chúng đi xử lý đi."

Thuộc hạ kinh hồn bạt vía, thủ trưởng thật là lòng dạ độc ác quá rồi!

Thuộc hạ do dự một chút, vì tính mạng của những người kia mà suy nghĩ, còn chút lòng tốt mà nói đỡ một câu.

"Nếu như chỉ có một mình Lantis thì còn có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng bên người hắn còn có vị thiếu tướng kia, hình như vô cùng thành thạo phương pháp phá giải công kích của thực vật biến dị, dễ dàng phá hủy sự vây nhốt của thực vật biến dị."

Tay 'Trăng Tròn' nắm ống tay áo rộng lớn phía dưới.

Người kia gọi là Hàn Nguyệt thiếu tướng phải không?

Ha, chỉ là một tên tàn phế thân thể như cây liễu, còn tưởng rằng hắn ta sẽ vẫn luôn như con rùa đen rút đầu trốn trong phi hành khí không ra ngoài, không ngờ tới... Trong lúc nhất thời còn thật sự quên mất hắn ta.

Bất quá, ngày sau còn dài, nếu đã đến, tuyệt đối không có khả năng để cho con mồi chạy mất!

Đám binh lính nhìn thời gian, đã đến sáu giờ sáng.

Chân trời lộ ra ánh sáng mờ mịt, gió đêm lạnh lẽo cũng dần dần tan đi.

Lúc này, mấy đạo nhân ảnh từ đằng xa vọt tới, tốc độ cực nhanh bay đến trước mặt phi hành khí.

Binh lính còn tưởng rằng là loại công kích nhỏ, thân thể mới vừa căng thẳng cảnh giác chuẩn bị phát ra tín hiệu, lại phát hiện những người kia là Hàn Nguyệt thiếu tướng cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa và Kha Kha thiếu tá.

Binh lính một bên vui mừng không tùy tiện xuất kích, một bên tinh thần phấn chấn chào một cái, hoàn toàn không nhìn ra sự uể oải do một đêm chưa nghỉ ngơi.

Hàn Nguyệt nhìn đám binh lính gật đầu một cái, khuôn mặt thanh lãnh phi thường ủ dột, mà Kha Kha ở phía sau hắn cúi đầu ủ rũ, như là đứa trẻ làm sai chuyện, tràn đầy ảo não.

Binh lính chú ý tới, người dẫn dắt bọn họ đi khu vực cấp hai tìm kiếm học sinh mất tích kia, dung nhan xinh đẹp như kết thành băng, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền không nhịn được muốn lùi về sau, thu nhỏ độ tồn tại.

Về phần thiếu niên anh ôm trong lòng kia, hoàn toàn mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi hoàn toàn không có cảm giác mềm mại, khô ráo lại tái nhợt.

Tâm tình Lantis đã phi thường tồi tệ.

Khi anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhìn thấy Nam Kính bị bầy thú vây công, suýt nữa bị cắn chết.

Ban ngày gặp những dã thú kia, chúng nó tương đối nghe lời, Lantis không muốn dây dưa thêm, liền thả chúng nó một con ngựa.

Không nghĩ tới... Chỉ không nhổ cỏ tận gốc, lại suýt nữa khiến Nam Kính mang họa sát thân.

Đây tuyệt đối là điều anh không thể tha thứ!

Mà mặc dù lửa giận trong lòng ngập trời, Lantis cũng đè nén xuống ý muốn giết chết đám dã thú, cùng Hàn Nguyệt liên thủ dùng uy thế áp áp chế thú hoang công kích xong, anh lập tức đi thăm dò xem trạng thái của Nam Kính.

Trên đùi có một vết thương biến thành màu đen, đã bắt đầu phân hủy.

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, Lantis vừa định dùng ý thức căn nguyên kiểm tra tình hình Nam Kính, liền bị một đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm.

Nguyên bản Nam Kính đang hôn mê bất tỉnh, thì ngay lúc anh đụng vào cậu cũng đã mở hai mắt ra.

Chỉ có điều, cặp mắt màu đen thường ngày tràn ngập linh khí, cư nhiên biến thành màu tím đậm cực kỳ yêu dị.

Môi đỏ mắt tím, nốt ruồi nơi khóe mắt Nam Kính càng lộ vẻ quyến rũ.

Như vậy thì cũng thôi đi, nhưng trong cặp mắt kia, Lantis không nhìn thấy mảy may thần sắc thuộc về Nam Kính, giống như chính mình ở trong mắt cậu chỉ là người xa lạ.

Tuyệt đối không bình thường!

Chỉ là, ngay lúc Lantis muốn giúp Nam Kính tỉnh táo lại, Nam Kính đã thoát lực mà hôn mê bất tỉnh.

Giấc ngủ này, chính là ngủ cả ngày.

Nam Kính mơ một giấc mơ.

Trong mộng cậu một mình đi trong màn đêm vô biên vô hạn đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Cậu khi thì như ở trong đất trời ngập tràn băng tuyết lạnh lẽo, khi thì như bị đặt ở trong lửa lớn thiêu đốt nóng rực, máu nóng đang không ngừng chịu dày vò.

Cậu muốn kêu to, nhưng không cách nào phát ra.

Đây là đâu?

Không biết qua bao lâu, trong bóng tối bắn ra hai tia sáng màu tím.

Theo ánh sáng đi tới, mới phát hiện hai tia sáng kia là từ trên xuống dưới bắn ra.

Nam Kính mang theo mê man, từ từ ngẩng đầu nhìn ánh sáng, lúc này mới giật nảy cả mình —— vật phát ra hai tia sáng kia lại là một đôi mắt dài nhỏ yêu dị!

Mà chủ nhân đôi mắt đó, hoàn toàn ẩn ở trong bóng tối, ánh sáng trong con ngươi cũng không cách nào rọi sáng những bộ phận khác.

Tràn ngập khí tức sát phạt tầm mắt cùng Nam Kính nhìn nhau, làm cho cậu không rét mà run cầm cập.

Như mang theo bản năng trời sinh, khiến Nam Kính sinh ra sợ hãi cực độ.

Cậu không biết vật này là cái gì, nhưng trong lòng cậu có một thanh âm đang kêu gào, chạy mau, chạy mau!

Nam Kính ngừng thở, từng bước từng bước chậm rãi lui về phía sau.

Tầm mắt tà ác kia như hình với bóng, như cái bóng không thể cắt đuôi được, dính vào trên người Nam Kính.

Cậu liều mạng chạy về phía trước, thở hồng hộc.

Không biết chạy bao lâu, Nam Kính thực sự không cất bước nổi nữa, liền dừng lại.

Đột nhiên, cậu cảm thấy sau lưng có loại cảm giác khủng bố sởn cả tóc gáy, loại cảm giác đó làm cho cậu không nói ra được, mà làm cho cậu tràn ngập tuyệt vọng.

Chậm rãi, Nam Kính tựa đầu từng chút từng chút xoay về phía sau.

Bỗng nhiên, một đôi đồng mâu màu tím to lớn liền xuất hiện ở trước mắt cậu, gần trong gang tấc không tới ba tấc, hàn ý kéo tới, xung kích cực lớn, khiến Nam Kính sợ đến mức chỉ kém nguýt một cái hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, tiếng ca như tiếng trời cao vang lên, khởi đầu chỉ là tiếng vang lúc ẩn lúc hiện mịt mờ nhàn nhạt, không lâu lắm liền giống như vang vọng bên tai nhiều lần.

Chủ nhân đôi mắt mê hoặc kia cũng nghe được điều này tiếng ca đại biểu ánh sáng và hi vọng, tầm mắt bỗng nhiên trở nên tràn ngập lệ khí, âm u mà hướng phía sau Nam Kính liếc mắt nhìn, liền biến mất ở trong bóng tối.

Trong lòng Nam Kính căng thẳng màn đêm đột nhiên đứt đoạn, hắc ám xung quanh cũng bị ánh sáng thay thế.

Trước mắt là một khung cảnh vặn vẹo, thế giới tan rã.

Có ánh sáng xuyên thấu qua mí mắt truyền tới trong mắt, Nam Kính nhíu nhíu mặt, đem đôi mắt mở ra một khe nhỏ.

"Kính Kính!"

Gấp gáp la lên, khiến Nam Kính từ mơ mơ màng màng bên trong đám mây rớt xuống.

Feara ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, nhìn Lantis kia không dấu biểu tình lo lắng chút nào, thầm nghĩ lần này anh cũng thật là bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.

"Này không phải là đã tỉnh lại rồi sao, bình tĩnh đi tiểu đường đệ."

Lantis căn bản không phản ứng hắn.

Feara: "..."

Nam Kính chuyển động con ngươi, thích ứng ánh sáng mới mở mắt ra, liếc mắt liền thấy gương mặt Lantis sắp nằm úp sấp đến trên mặt cậu.

"Này."

Yếu yếu hỏi thăm một chút, phát hiện cổ họng có thể so với vịt đực.

Thế nhưng, tất cả những thứ này không phải trọng điểm!

Nam Kính đã nhanh chóng nhớ lại nguyên nhân xém mất cái mạng nhỏ, cậu còn không quên Lantis trong thiết bị đầu cuối muốn đem cậu giải quyết lửa giận ngay tại chỗ.

Nói thật ra, Lantis luôn sủng nịch cậu, thậm chí có thể coi là bất chấp mà sủng ái, mà loại sủng ái này cũng không phải là không hề có nguyên tắc.

Ranh giới của Lantis, từ lúc vừa mới bắt đầu liền rõ rõ ràng ràng bày ở ngoài sáng —— anh muốn Nam Kính bảo đảm an toàn của mình.

"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Lantis cứng rắn hỏi.

"Đau đầu."

"Ừm, em ngủ quá lâu, đã hai ngày."

Xác định Nam Kính không có gì đáng ngại, Lantis ngồi thẳng lên đứng ở bên giường, một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng mà liếc cậu một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Kính Kính nhà ta thật đúng là có bản lĩnh, nửa đêm xông pha trong bầy thú, anh dũng vô cùng."

Xong đời, Nam Kính căn cứ theo kinh nghiệm thuở xưa mà phán đoán, Lantis lúc này có giá trị tức giận là +MAX, tuyệt đối là hống đều hống không được a!

Mẹ, rõ ràng là hơn nửa đêm bị Kha Kha kéo đi, hơn nữa nếu không phải anh mất tích khiến người lo lắng, về phần chính mình sẽ có hứng thú đi tìm đường chết sao?

Thế nhưng, lúc này Nam Kính vẫn rất có ánh mắt, cậu tuyệt đối sẽ không vào lúc này khiêu chiến tính khí của Lantis.

"Lantis..."

Nam Kính yếu yếu trầm thấp lẩm bẩm, duỗi ra cánh tay không có khí lực gì kéo kéo góc áo Lantis, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.

Giả bộ đáng thương cũng không được, Lantis nghĩ tới cảnh tượng Nam Kính bị vây công, tâm liền thắt thắt không thở nổi.

Huống chi, Nam Kính cuối cùng với cặp mắt tím quỷ dị kia, khiến lòng Lantis vẫn còn sợ hãi.

Bất quá, Lantis vẫn là mềm lòng, vừa định duỗi tay nắm chặt tay Nam Kính, liền nghe cậu nhỏ giọng hỏi: "Kha Kha có khỏe không?"

Mới vừa nhấc lên một chút chút tay cứng lại rồi.

Tốt, rất tốt! (Giỏi, rất giỏi!)

Vừa tỉnh lại đã quan tâm đến nam nhân khác, còn là nam nhân vừa ly hôn đang mờ mịt giữa chốn nhân sinh cần an ủi!

Lantis rất có thâm ý mà nhìn mặt Nam Kính, không nói hai lời đẩy cánh tay ra đùng đùng kéo góc áo, xoay người rời đi.

"Này a ——!"

Nam Kính tâm lý tiểu nhân gào khóc, rõ ràng nhìn đã bình tĩnh lại rồi mà, sao tự nhiên lại tức giận?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com