Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 157: Lôi Hoàng Kim • Một

Tam Thiên Thế Giới (Ba Ngàn Thế Giới)

Chuyện đầu tiên tồn tại trong ký ức của Tào Bân là vào một buổi chiều tà ánh sáng lờ mờ, có một người mặt mũi mơ hồ, đưa anh đến một thư phòng nào đó.

Năm ấy anh chỉ mới ba tuổi. Thiên Tân đang giữa hè, thời tiết oi bức khiến anh toàn thân đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng kéo cổ áo, nhìn vào chiếc gương toàn thân trong thư phòng, thấy vẻ mặt sắp khóc của mình.

Bên ngoài cửa sổ là những kiến trúc phong cách Tô Giới thời kỳ khác nhau. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhưng bốn phía lại tối tăm. Ở chỗ bóng tối, một ông lão gần đất xa trời ngồi trên xe lăn, da khô khốc, hốc mắt trũng sâu, bàn tay giống như chân gà, giữa những ngón tay gầy guộc cầm một chuỗi tràng hạt gỗ lê.

“Đây là Thành Đức.” Người lạ mặt dẫn anh vào nói.

Ông lão chỉ nâng tay, nhẹ nhàng vẫy một ngón tay, người kia liền thức thời rời đi, chỉ còn lại Tào Bân và ông lão một mình một phòng.

“Tào Thành Đức.” Ông lão nửa híp mắt, đã gần đến cảnh dầu hết đèn tắt, chậm rãi nói: “Con lại đây.”

Tào Bân ba tuổi vô cùng sợ hãi, vì trên người ông lão này có một luồng hơi thở của cái chết. Cái chết không chỗ nào không có, quanh quẩn trong thư phòng, khiến anh bản năng muốn kháng cự.

Nhưng anh vẫn chậm rãi đi qua. Ông lão đưa chuỗi tràng hạt gỗ lê trên tay cho anh, nói: “Cầm lấy, ta là gia gia của con.”

“Gia gia.” Tào Bân gọi khẽ một tiếng.

Đôi mắt vẩn đục của ông lão liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như muốn nói với anh vài câu, nhưng một đứa trẻ ba tuổi thì biết gì được chứ? Một già một trẻ, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Rất lâu sau, ông lão lại rung chuông, gọi một người khác vào. Đó là một thanh niên tuấn tú.

“Phi Văn.” Ông lão nói: “Giao cho cậu.”

Người thanh niên tên Phi Văn đó liền đưa Tào Bân ba tuổi đi.

Người lạ mặt đã dẫn anh đến đây không biết đi đâu, như thể những kẻ buôn người đã “bán” anh cho một gia đình khác. Nơi đây người ra người vào, tất cả đều là đàn ông, lại còn đều là thanh niên. Họ không biết cách chăm sóc một cậu bé ba tuổi, chỉ có thể đặt anh vào một chiếc ghế cao, cho anh ăn cơm.

Ngày thường, đồ chơi của Tào Bân ba tuổi là một đống viên đạn súng lục đã được tháo ra, cùng với một con dao quân đội Thụy Sĩ. Đôi khi thuộc hạ của gia đình họ Tào sẽ biểu diễn trò chơi dao năm ngón tay cho anh xem, anh liền không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của họ.

Tổ phụ anh, Tào Hưng Khôn, nghiêm cấm anh rời khỏi phạm vi căn nhà lớn này, nhưng cho phép anh thỉnh thoảng chơi đùa trên bãi cỏ trong vườn. Mỗi buổi sáng và buổi chiều, đều có người đưa Tào Bân đi gặp ông ấy. Tào Hưng Khôn sẽ truyền thụ cho anh một số phương pháp tu hành bằng cách truyền miệng, rồi để người kèm anh đọc đưa đi luyện tập.

Mỗi ngày bên cạnh anh có hai nam thanh niên bầu bạn, đó là một cặp anh em song sinh. Anh trai là người đã đưa anh rời khỏi chỗ ông nội, tên là Hứa Phi Văn. Người em còn lại tên là Hứa Phi Tinh. Người anh chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của Tào Bân, còn người em thì dạy anh làm quen với bản đồ kinh mạch và luyện tập thể thuật. Hai anh em tuy là song sinh nhưng tính cách khác nhau — người anh như một bảo mẫu lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tính tình ôn hòa khoan dung; người em ít nói, luôn có vẻ cà lơ phất phơ, một tay quen thói cắm vào túi quần tây, áo sơ mi mở vài cúc, cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ, nhìn Tào Bân với ánh mắt có chút lười nhác và bất đắc dĩ.

“Thằng bé còn rất nhỏ.” Anh trai Hứa Phi Văn luôn nói.

“Thời gian không còn nhiều.” Hứa Phi Tinh đáp.

Những bài luyện tập này khô khan và vô vị. Phần lớn thời gian Tào Bân nhìn những hình vẽ người nhỏ xíu trên bản đồ kinh mạch mà ngẩn ngơ. Từ khi được đưa đến đây, anh chỉ chứng kiến những người nam giới và phần lớn là thanh niên, khiến anh đơn thuần cho rằng trên đời chỉ có giống loài nam giới. May mà Hứa Phi Văn rất kiên nhẫn, bù đắp sự cô độc của anh.

Mỗi ngày sau khi được dạy thể thuật, Hứa Phi Văn sẽ kể chuyện cho anh nghe, bầu bạn cùng anh cho đến khi đêm tối buông xuống để anh đi vào giấc mộng đẹp.

“Đây là gì?” Tào Bân bốn tuổi. Anh tràn đầy tò mò về thế giới, dù không thể rời khỏi căn nhà lớn này nhưng rất muốn khám phá khắp nơi trong nhà. Khi đi ngang qua thư phòng, anh thỉnh thoảng sẽ hỏi Hứa Phi Văn đang đi theo sau.

“Sách.” Anh trai Hứa Phi Văn tiện tay cầm một quyển, lật lật, kiên nhẫn nói: “Trên đó viết chữ. Em muốn biết chữ không?”

Người em đi ngang qua, nhìn chằm chằm hai người họ, trong mắt mang theo trách cứ. Người anh liền đặt sách trở lại giá, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trong giấc ngủ, thân thể gầy nhỏ của Tào Bân cuộn tròn trong chăn. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, anh sẽ nghe thấy hai anh em tranh cãi khe khẽ.

“Anh không được tùy tiện dạy nó cái gì hết.” Người em trách cứ nói: “Ông chủ nghiêm cấm rồi.”

“Biết vài chữ thì có sao?” Người anh đáp: “Mạch luân của thằng bé bẩm sinh không thích hợp tu hành, có lẽ không chờ được mấy năm…”

“Suỵt.”

Tào Bân nghiêng người, hai anh em liền không nói chuyện nữa. Mọi người trong căn nhà lớn này thường cho rằng Tào Bân không hiểu gì cả, đối xử với anh như một đứa trẻ bốn tuổi. Tào Bân lại không thầy dạy cũng hiểu rất nhiều chuyện, bao gồm xem mặt đoán ý, suy đoán và nghe lén.

Đây là những kỹ năng thiết yếu để một đứa trẻ mồ côi cha mẹ sinh tồn trong thế gian hiểm ác, là thiên phú giúp con người có thể tiếp tục sống sót. Tào Bân cẩn thận sử dụng những kỹ năng trên, coi nó như một bí mật. Bí mật này chỉ có hai người biết — chính anh và Hứa Phi Văn.

Hứa Phi Văn dường như cũng biết mọi thứ, nhưng lại không nói gì.

Khi Tào Bân năm tuổi, anh đã lén lút biết không ít chữ. Lợi dụng lúc không có ai, anh liền đi đọc sách trong phòng. Thỉnh thoảng còn lén lút vào thư phòng của ông nội, tò mò ngắm nhìn mọi thứ ở đó.

Ngoài ra, anh còn thích ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh trưởng thành sớm hơn và thông minh hơn những đứa trẻ năm tuổi bình thường. Anh muốn rời khỏi lồng giam này, đi xem thế giới bên ngoài.

Nhưng Hứa Phi Văn gần như một tấc cũng không rời mà đi theo anh. Anh ấy tuy rất dịu dàng, nhưng Tào Bân không chút nào nghi ngờ, một khi mình lén lút đi ra ngoài, sẽ rất nhanh bị anh ta bắt trở về.

“Ngày mai ông nội em muốn kiểm tra bài vở, còn không đi luyện công?” Hứa Phi Văn ngồi trên một chiếc ghế trước cửa sổ. Bên ngoài là ánh nắng chiếu đầy cửa sổ xanh biếc. Vào mùa xuân, chim chóc ríu rít hót, ánh sáng mờ ảo, chiếu lên gương mặt nghiêng của anh.

Tào Bân im lặng rời khỏi cửa sổ, nhìn Hứa Phi Văn một cái, hai người trao đổi ánh mắt. Hứa Phi Văn đã ở bên anh hai năm, họ đã có sự ăn ý kỳ diệu — ánh mắt đó là ám chỉ Tào Bân không nên tùy tiện nảy sinh ý định bỏ nhà đi.

“Em lén lút biết chữ?” Em trai Hứa Phi Tinh ngồi trên một chiếc sofa lớn, uống rượu tây, trên dưới đánh giá Tào Bân năm tuổi.

“Ừm.” Tào Bân khi còn nhỏ cũng là một người cứng đầu. Anh và phần lớn nam thanh niên trong căn nhà lớn này đều mặt vô biểu cảm, thân thể thẳng tắp. Anh cho rằng Hứa Phi Tinh sẽ trách phạt anh, nhưng không có.

Anh ta chỉ liếc Tào Bân một lát, cuối cùng ngồi thẳng người, nói: “Tiếp tục tu hành thể thuật của em, chu thiên* đầu tiên, bắt đầu đi.”

(*Ý chỉ một vòng tuần hoàn năng lượng)

“Tại sao không cho em biết chữ?” Tào Bân đột nhiên hỏi.

“Không có tại sao, em không cần thiết.” Hứa Phi Tinh đáp.

Tào Bân: “Em có thể đọc sách.”

Hứa Phi Tinh: “Em không cần thiết.”

Đêm đó, hai anh em song sinh nổ ra một trận cãi vã. Nửa đêm Tào Bân nhẹ nhàng chân tay từ trên giường xuống, đi ra hành lang, ghé vào khe cửa một phòng nghỉ khác nhìn vào. Hứa Phi Tinh vẫn còn đầy mùi rượu, ngược lại anh trai Hứa Phi Văn thì có vẻ rất kích động — anh ta thì thầm và dồn dập nói với Hứa Phi Tinh: “Thằng bé chỉ muốn mạng sống, anh có thể chuyền mệnh cho nó, thằng bé muốn bao nhiêu năm? Sống lâu như vậy, có ý nghĩa gì?”

Hứa Phi Tinh lạnh nhạt không đáp.

“Nó chỉ mới năm tuổi, cuộc đời thằng bé còn chưa bắt đầu!” Hứa Phi Văn lại nói.

“Vậy thì sao? Anh muốn làm gì?” Hứa Phi Tinh hỏi ngược lại: “Anh còn muốn làm phản? Đầu óc anh có phải bị úng nước không?”

Tào Bân nghi hoặc nhìn hai người họ, nhưng rất nhanh, Hứa Phi Văn dường như phát hiện ra điều gì, đi đến cửa phòng nghỉ. Tào Bân liền chân trần nhanh chóng chạy về phòng ngủ, nằm lại trên giường, kéo chăn lên giả vờ ngủ.

Hứa Phi Văn đẩy cửa vào phòng, kiểm tra chăn của Tào Bân, đắp lại cẩn thận cho anh, rồi im lặng ngồi trên ghế sofa cạnh giường, ngồi suốt một đêm.

Sau ngày đó, không ai nói về cuộc đối thoại nửa đêm đó nữa. Nhưng Tào Bân ẩn ẩn phát hiện ra điều bất thường. Đối với một đứa trẻ năm tuổi bình thường, việc vô tình nghe thấy những lời nói đó có lẽ sẽ không để tâm. Nhưng anh không giống vậy, anh trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi và có nhiều nghi hoặc hơn.

Ai muốn mạng sống? Chuyển mệnh cho ai? Chỉ mới năm tuổi, có phải đang nói đến mình không?

Một ngày nọ, khi Tào Bân đến thỉnh an ông nội, Tào Hưng Khôn vẫn chưa đến. Tào Bân liền nhẹ nhàng chân tay đến bàn làm việc, đánh bạo lật xem tài liệu trên bàn.

Phần lớn là bản đồ kinh mạch, có của chính Tào Bân và của một người đàn ông khác. Tào Bân nhìn một lúc lâu, đoán là ông nội.

Anh từ chỗ Hứa Phi Tinh biết được tình trạng “mạch luân” của mình bị đứt gãy khá nghiêm trọng. Trước 16 tuổi chỉ có thể tu tập thể thuật, dựa vào bí thuật Tào gia để trùng kiến mạch luân, từ từ nối liền những chỗ đứt gãy.

“‘Khí’ lưu chuyển khắp cơ thể, hòa hợp với thiên địa mạch…” Tào Bân đã biết một vài chữ. Anh từ bản vẽ kinh mạch mà ông nội đặt trên bàn làm việc, khẽ đọc ra quy tắc chung. Anh cũng hiểu rằng sự lưu chuyển của thiên địa mạch tạo thành bánh xe khổng lồ của vạn vật, còn sự lưu chuyển của chân khí trong cơ thể mình thì tạo thành mạch luân bên trong cơ thể con người.

Khi tiểu mạch luân và thế giới mạch luân đồng bộ xoay tròn sẽ hình thành sự cộng hưởng, tức là “tương hợp”, hỗ trợ người tu luyện trùng kiến mạch luân của chính mình.

Sau khi đọc xong tài liệu trên bàn, Tào Bân lại cẩn thận bắt đầu đọc những cuốn sách trên giá sách, đồng thời phân tâm chú ý xem bên ngoài cửa có ai sắp vào không.

Hôm nay rất yên tĩnh, ông nội anh đến muộn. Theo thời gian trôi qua, khả năng ông nội đột nhiên xuất hiện càng trở nên xa vời, Tào Bân nghi ngờ có lẽ ông sẽ không đến. Thế là anh trèo lên giá sách. Tầng cao nhất của giá sách là một loạt sách đóng bìa cổ xưa không có bìa ngoài. Anh rút ra một quyển, chữ trên đó thật sự quá khó phân biệt, liền lung tung nhét trở lại, lại rút quyển thứ hai, quyển thứ ba. Trên đó phần lớn có những bản vẽ hỗn loạn, có con là yêu quái dữ tợn, có con lại là hình người trần truồng…

Tào Bân nhất thời quên mất tình cảnh của mình, tò mò đọc những cuốn sách đóng bìa đó. Các cuốn sách đều là những quyển mỏng, vài cái liền đọc xong. Nhưng đột nhiên, anh phát hiện một quyển sách, xuất hiện hai chữ “Quá Mệnh”.(Chuyển mệnh)

Hai chữ này ẩn trong một đống chữ nhỏ li ti dày đặc. Tào Bân liền giấu nó vào lưng quần và áo sơ mi, mang ra ngoài. Tình hình hôm nay quả nhiên nhất trí với dự đoán của anh – ông nội anh không đến, nghe nói là bị bệnh.

Mấy ngày tiếp theo, Tào Bân không cần phải bị kiểm tra bài vở nữa. Nhưng kỳ lạ là Hứa Phi Văn ngày hôm sau cũng không biết tung tích. Thay vào đó là người em trai Hứa Phi Tinh chăm sóc anh. Hứa Phi Tinh là người lười nhác, phần lớn thời gian đều uống rượu, buổi tối cũng để Tào Bân ngủ một mình. Vì thế, Tào Bân ban đêm dựa vào ánh trăng, ngắt quãng đọc xong cuốn sách đó.

“Quá Mệnh” là một loại tà thuật dùng để chuyển dịch tuổi thọ của một người sang người khác. Loại pháp thuật này vô cùng hung hiểm và tà ác.

Hứa Phi Văn muốn chuyển tuổi thọ của mình cho ai? Anh ấy có gặp nguy hiểm không? Tào Bân không khỏi lo lắng. Anh không muốn người ngày đêm chăm sóc mình phải chết oan chết uổng vì loại tà thuật này — năm ấy năm tuổi, anh đã sớm hiểu được thế nào là tồn tại, thế nào là chết, thế nào là tuổi thọ. Con người có thể sống bảy, tám, chín mươi năm, sau đó sẽ đón nhận cái chết. Chết rồi, phải nhập luân hồi, kiếp sau có lẽ sẽ đầu thai làm người, có lẽ sẽ đầu thai thành động vật, mất đi tất cả những gì có được ở kiếp này…

Tào Bân lo lắng bất an. Đây là lần đầu tiên anh và Hứa Phi Văn xa nhau. Anh hỏi Hứa Phi Tinh anh trai mình đi đâu, Hứa Phi Tinh chỉ nói với anh: “Ra ngoài làm việc rồi.”

May mắn là ba ngày sau, Hứa Phi Văn đã trở lại.

“Anh đi đâu?” Tào Bân hỏi.

Hứa Phi Văn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cái này cho em.”

Tào Bân: “?”

Hứa Phi Văn đưa cho anh một cái hộp, bên trong là chiếc đồng hồ điện tử hoạt hình màu vàng chạy bằng pin. Đồng hồ có thể hiển thị thời gian và cũng có thể nuôi một con vật cưng điện tử. Vật cưng sẽ muốn ăn muốn uống, Tào Bân chỉ cần ấn vài nút trên đồng hồ là có thể cho nó ăn. Vật cưng chán, còn sẽ yêu cầu chủ nhân chơi oẳn tù tì với nó.

Tào Bân rất thích chiếc đồng hồ này, đi đâu cũng đeo nó trên tay.

“Anh dạy em một pháp thuật.” Hứa Phi Văn đột nhiên bí ẩn nháy mắt với Tào Bân, nói: “Em muốn học không?”

“Được.” Tào Bân nói.

Ba tuổi bị đưa đến đây, giờ Tào Bân đã sáu tuổi. Anh đã cùng Hứa Phi Văn trải qua ba năm, đây là ba năm vô cùng quan trọng trong đời. Anh em Hứa Phi Văn và Hứa Phi Tinh tựa như người thân thật sự của anh.

“Nhưng em phải hứa với anh, không được nói với ai hết.” Hứa Phi Văn dặn dò: “Em làm được không?”

“Được.” Tào Bân nghịch chiếc đồng hồ điện tử, không ngẩng đầu nói: “Nhất định.”

“Lại đây.” Hứa Phi Văn ra hiệu Tào Bân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh. Tào Bân đứng dậy. Hứa Phi Văn ngồi ở mép giường, lặp lại một lần: “Em hứa với anh, không được nói với ai hết, bao gồm cả em trai anh.”

“Em hứa với anh.” Tào Bân nghiêm túc nói: “Anh muốn dạy em cái gì?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Phi Văn chủ động đề nghị dạy anh pháp thuật. Trên thực tế, từ ngày họ quen nhau, mối quan hệ của hai người dường như đã không giống với những người khác: Hứa Phi Văn dù là trong giao tiếp hay hành vi đều như đối xử với Tào Bân như người lớn.

“Được.” Hứa Phi Văn khẽ nói: “Vậy mỗi ngày, ngoài việc tu tập thể thuật, em còn phải tu tập pháp thuật này…”

Hứa Phi Văn dạy anh một bộ khẩu quyết, Tào Bân cố gắng ghi nhớ.

“Đây là ‘Hồn Thuật’ sao?” Tào Bân đột nhiên hỏi.

Hứa Phi Văn nghe Tào Bân nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chợt lóe rồi khôi phục như thường.

“Đúng vậy.” Hứa Phi Văn nhíu mày nói: “Em biết từ đâu?”

Tào Bân không đáp, không nói cho Hứa Phi Văn rằng mình đã đọc thấy trong tàng thư của ông nội.

“Anh tu luyện Hồn Thuật, Phi Tinh tu luyện thể thuật.” Hứa Phi Văn lại nói.

“Ai dạy anh?” Tào Bân lại hỏi.

Hứa Phi Văn không nói tiếp, hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Tào Bân gật đầu. Hứa Phi Văn nói: “Không nhớ kỹ cũng không quan trọng, anh sẽ mỗi ngày dạy em một lần.”

Mấy ngày sau, ông nội lại xuất hiện. So với vẻ sắp chết trước kia, lần này dường như tinh thần khá hơn, trên mặt cũng khôi phục một chút sinh khí.

“Năm sau con liền bảy tuổi.” Bàn tay khô cằn của Tào Hưng Khôn vuốt ve đầu Tào Bân. Tào Bân đã cao hơn không ít, cao một mét hai. Khi đứng trước xe lăn, đã ngang bằng với ông nội.

“Ba tuổi nhìn lớn…”

Tào Bân tiếp lời ông nội: “Bảy tuổi nhìn già.”

“Ai nói cho con?” Ông nội cười hỏi.

“Ông nói qua một lần.” Tào Bân giải thích.

Ông nội không hỏi lại, rung chuông, ra hiệu Hứa Phi Văn đi vào, đưa anh đi. Cuối cùng, ông lại ý vị thâm trường nhìn chiếc đồng hồ điện tử của Tào Bân, trước khi rời đi hỏi: “Phi Văn, cậu mua cho thằng bé sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Phi Văn bình tĩnh đáp.

Lại một năm nữa trôi qua. Đây là năm thứ tư Tào Bân trải qua ở Đại Trạch Tào gia. Thu đi xuân đến, khi toàn bộ lá cây ngô đồng trước cửa sổ biến thành màu xanh đậm, Tào Bân sắp tròn bảy tuổi.

Anh tu luyện thể thuật đã thành thạo, ra vẻ ra dáng, chiều cao cũng mãnh nhảy không ít trong năm đó, đã gần 1 mét 4. Sinh nhật của anh vào tháng sáu âm lịch. Năm tròn bảy tuổi này, ông nội sẽ tổ chức một nghi thức đặc biệt cho anh, gọi là “bảy tuổi nhìn già”. Ông sẽ chúc phúc cháu trai, để anh cả đời bình an suôn sẻ.

“Em là chòm Cự Giải.” Hứa Phi Văn nói: “Đứa trẻ sinh vào mùa hạ.”

“Ò.” Tào Bân đáp, đang sửa sang lại chiếc đồng hồ hoạt hình trên tay.

“Hôm nay muốn đeo nó không?” Hứa Phi Văn hỏi.

Tào Bân đáp: “Không được hả?”

“Nếu thích thì cứ đeo đi.” Hứa Phi Văn lại nói: “Em giống như một tiểu đại nhân vậy, sau này muốn làm gì?”

“Ừm?” Tào Bân nghi hoặc nói: “Làm gì? Em không biết, chưa từng nghĩ tới.”

Hứa Phi Văn sửa sang áo sơ mi, quần tây cho anh, rồi cầm đôi giày da mới đến, quỳ một gối xuống đất, đi giày cho anh.

“Sau hôm nay, em có thể suy nghĩ một chút.” Hứa Phi Văn dịu dàng nói, rồi hỏi: “Còn nhớ pháp thuật anh dạy em không?”

“Đương nhiên nhớ.” Tào Bân không hiểu nổi nói: “Chiều hôm qua không phải vẫn luyện sao?”

“Nếu em cảm thấy sợ hãi bất cứ lúc nào.” Hứa Phi Văn nói: “Thì hãy thử dùng pháp thuật này. Nó tên là ‘Minh Lôi’ là sức mạnh đến từ thần thú thượng cổ ‘Quỳ’. Trên người em mang thuật Tái Sinh Vạn Mộc của Tào gia, còn Minh Lôi thuộc kim. Kim khắc mộc, đôi khi có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.”

“Ồ.” Tào Bân không hiểu vì sao, chỉ gật đầu đáp.

“Đi thôi.” Hứa Phi Văn hiếm khi chủ động nắm tay Tào Bân. Bàn tay anh ấy ấm áp và to rộng, khi nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tào Bân, đột nhiên khiến anh cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền đến.

Anh ấy đã dạy Tào Bân phương hướng vận chuyển mạch luân, tạo thành sự cộng hưởng thần bí giữa hai người, giống như một yêu thú đang ẩn ẩn phát ra tiếng sấm trong cơ thể anh, rồi thông qua bàn tay nắm chặt vào nhau, truyền sức mạnh này cho Tào Bân.

Hứa Phi Văn đẩy cửa thư phòng ra, buông tay Tào Bân. Ông nội hôm nay hiếm hoi mặc chính trang, chống gậy ba toong, trông vô cùng tinh thần. Trong thư phòng, tất cả bài trí đều được dịch chuyển đi, trên mặt đất vẽ hai cái pháp trận.

Tào Hưng Khôn đứng ở trung tâm một pháp trận, chỉ vào một pháp trận khác, nói với Tào Bân: “Con đến đó đi, đứng yên đừng cử động.”

Tào Bân biết đây là nghi thức chúc phúc. Anh thuận theo đi đến mắt trận trung tâm của pháp trận kia. Pháp trận sáng lên ánh sáng nhạt. Giữa hai pháp trận một chiếc chuông đồng nhỏ treo lơ lửng.

Năm đó, Tào Hưng Khôn 112 tuổi, cháu nội ông ta, Tào Bân, bảy tuổi.

Pháp trận Đoạt Hồn được kích hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com