Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01 + 02


Chương 01

Đại mỹ nhân là Omega có tuyến thể phát dục bất thường, ôn nhu đẹp đẽ nhưng không biết làm sao lại không có phản ứng với tin tức tố của Alpha mà chỉ có thể ngửi được mùi Omega.

Sống cùng mối tình đầu nhiều năm, anh nhìn đối phương từ nóng bỏng thâm tình ban đầu chậm rãi trở nên lạnh nhạt hờ hững. Đại mỹ nhân trước sau cảm thông săn sóc, mãi cho tới tận khi xảy ra việc quá phận mới đề nghị chia tay. Anh cũng không oán hận mối tình đầu của mình, chỉ là có chút thương tâm không rõ.

Bản thân là một Omega không ngửi được tin tức tố, anh không có cách nào hiểu được cảm giác mà thời điểm tin tức tố Alpha và Omega giao hòa cuối cùng là cảm giác như thế nào. Rất vui vẻ sao? Thực sự muốn ngừng mà không được sao? So với tình cảm đã nhiều năm của bọn họ càng khiến người ta thêm mê muội?

Thực sự nghĩ không ra.

Đại mỹ nhân rời thành phố, quyết định sống một mình. Ở trong ngôi nhà mới tự tay mình trang trí, nhận công việc mới, tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm mới quen, liền cứ như vậy bắt đầu lại một cuộc sống.

Thật yên lặng, yên vui không lo.

Mãi cho tới một lần, đại mỹ nhân nhìn thấy một thiếu niên đến gõ cửa hàng xóm đối diện.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng không sạch sẽ, tóc đen ngổn ngang, trên gáy còn có thể nhìn thấy những vết tích xanh xanh tím tím. Đại mỹ nhân làm bộ xuống lầu vứt rác, đi ngang qua bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy trên mặt cậu cũng sưng một khối nhỏ, còn có vết thương chưa cởi ra.

Lúc trở lên lầu, trung niên nam Beta cửa đối diện cũng đã len lén mở cửa, như sợ phiền phức mà trực tiếp đưa cho cậu một xập tiền, không hề để ý tới những vết thương trên người thiếu niên.

Một tiếng "Cảm ơn ba ba" kia bị tiếng đóng sập cửa bao trùm.

Thiếu niên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lạnh lùng nhét tiền vào trong túi rồi rời đi.

Đại mỹ nhân từ phía sau lưng kéo lấy tay thiếu niên, cậu mặt không đổi sắc quay đầu lại, vết thương trên mặt nhìn thấy mà giật mình.

Thấy được liền không đành lòng bỏ mặc.

"Cậu... chuyện này... đi vào đây một lát." Đại mỹ nhân nhíu mày, "Tôi giúp cậu xử lý vết thương trên mặt."

"Cảm tạ. Không rảnh."

Đại mỹ nhân nhìn túi của thiếu niên, nói: "Vào trong ngồi một chút, tôi cho cậu tiền."

Thiếu niên đưa mắt nhìn anh một lúc, lúc bị anh nắm tay liền thuận theo mà đi vào.

Đại mỹ nhân lấy ra hòm thuốc thoa cho cậu. Từ đầu đến cuối thiếu niên không nói một tiếng, có đau cũng chỉ nhíu nhíu mày. Bôi thuốc xong cậu nhìn đại mỹ nhân, không nói lời nào liền bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình.

Đại mỹ nhân: "Trên người cũng có vết thương sao?"

"..." Cậu nói, "Có."

Cởi áo sơ mi xong rồi lại cởi quần, đại mỹ nhân kinh hồn bạt vía vội ngăn: "Đợi đã đợi đã! Từ từ thôi, trước tiên tôi xử lý tốt phần trên..."

Thiếu niên nói: "Không cần. Muốn làm trực tiếp làm đi, không cần lãng phí thời gian."

Đại mỹ nhân ngơ ngác: "Cái gì?"

"Cho tôi tiền không phải là vì muốn cùng tôi lên giường à." Ánh mắt cậu lạnh lẽo, "Chẳng qua là thích trò vui khởi động nhiều hơn một chút?"

Đại mỹ nhân kinh ngạc nhìn cậu, giờ anh mới hiểu mình bị xem là người có "thú vui" đặc thù.

Lẽ nào đứa trẻ này thường làm chuyện như vậy?

"Cậu là con của Trần tiên sinh phía đối diện đúng không? Tôi chỉ là không nhìn nổi vết thương trên người cậu..." Đại mỹ nhân vội vã giải thích.

Mà vẻ mặt thiếu niên hiển nhiên là không thể tin được.

Đại mỹ nhân khổ não sờ đầu một cái, từ trong túi móc ra hai mươi nguyên tiền: "Huống hồ cũng tính cho cậu một ít tiền như thế này thôi."

---

Chương 02

Thiếu niên nhìn tiền anh cầm trên tay, cũng buông tay mình xuống.

Đại mỹ nhân lúc này mới thở phào một hơi, tiến lên đem hai mươi nguyên đặt vào trong tay cậu. "Cậu cứ coi như tôi quản việc không đâu đi." Đại mỹ nhân ôn thanh nói, "Tôi chẳng qua cảm thấy vết thương trên người cậu quá nghiêm trọng, không bôi thuốc thì không được... Có thể nói cho tôi biết đây là ai đánh không?"

Kì thực trong lòng đại mỹ nhân cũng đoán ra được, mà thiếu niên không nói một lời, cũng không có ý muốn đáp lại.

Đại mỹ nhân không thể làm gì khác đành kéo người ngồi xuống, sờ sờ tóc thiếu niên, cởi chiếc áo sơ mi đã mở rộng của cậu ra để qua một bên rồi xem xét vết thương trên người cậu.

Phía sau lưng đều là vết bầm xanh tím, diện tích quá lớn, đại mỹ nhân trái lại không biết nên làm như thế nào. "Những vết bầm này bị bao lâu rồi?" Anh đành nhẹ giọng hỏi.

Thiếu niên đáp: "Ngày hôm trước."

Thực sự ra tay quá độc ác. Vết bầm đến tận bây giờ vẫn sậm như vậy.

Những vết này cũng không phải chỉ một ngày liền khỏi, nhưng anh cùng thiếu niên bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ có thể xử lý đơn giản cho cậu.

Tay anh mềm nhẹ chầm chậm, thiếu niên nằm úp sấp trên ghế salon, tại nơi anh không nhìn thấy mà ánh mắt quét loạn xung quanh. Chườm nóng xong, đại mỹ nhân dặn cậu về trước khi ngủ lại tự chườm thêm một lần. Thiếu niên không lên tiếng, anh xem như là ngầm đồng ý.

Cuối cùng chỉ còn lại vết thương ở bên dưới, đại mỹ nhân ôn hòa nhìn thiếu niên, đối phương lại né tránh, ngay lúc ngón tay anh đặt trên quần lót liền đẩy ra.

Cậu mặc chiếc áo sơ mi bẩn thỉu vào, nói: "Không cần, cũng không nghiêm trọng."

Đại mỹ nhân liền đưa cậu ra cửa, trước khi thiếu niên rời đi lại hỏi tên của cậu.

Không nhận được câu trả lời.

Thiếu niên xuống lầu liền đeo khẩu trang lên, mang theo tiền sinh hoạt và hai mươi nguyên kia, cúi đầu lên xe bus. Về đến nhà, vừa mở cửa liền ăn một cái tát, từng cái từng cái đánh trên mặt cậu. Nữ nhân lớn tiếng khóc kêu: "Mày sao muộn như vậy mới về?"

Nơi được bôi thuốc lại ẩn ẩn thấy đau.

Xem như là tốn công rồi.

Thiếu niên vừa nghĩ vừa từ dưới đất bò dậy, đưa tiền cho nàng, thờ ơ nói: "Ba không muốn mở cửa. Tôi chờ hơn một giờ."

Mẹ cậu cấp tốc nín khóc mỉm cười, "Khổ cực con" rồi cầm tiền bỏ đi.

Ngày thứ hai, tiếng cửa nhà đại mỹ nhân vang lên.

Thiếu niên đứng trước mặt anh, má trái đã tiêu sưng, má phải lại u lên một cục nhỏ. Một đôi mắt đen thui nhìn anh.

"Hai mươi nguyên." Thiếu niên lấy ra tiền, đưa ra cho anh, "Giúp tôi bôi thuốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com