Chương 09: Viên kẹo mosaic
Biên tập: Hắc Tường Vy
Chương 09
Viên kẹo mosaic
—
"...... Cái gì?" Lần đầu tiên trên mặt Tề Thịnh xuất hiện biểu tình không theo kịp.
"Chính là, tôi hình như đã hút một chút tinh khí của anh đó." Đường Thu thẹn thùng, bộ dáng như làm chuyện xấu: "Vừa rồi lúc anh đi ra ngoài, tôi phát hiện mình có điểm không thích hợp lắm..."
Kế tiếp cậu không nói nữa mà trực tiếp nhảy lên giữa không trung, từ vị trí viên kẹo trôi nổi chậm rãi hiện ra gương mặt quen thuộc mà Tề Thịnh ngày đêm thương nhớ. Mặt mày thanh tú, cánh mũi xinh đẹp, đôi môi trơn bóng, kế tiếp là chiếc cổ thon dài, ngực bụng rắn chắc nhưng không quá khoa trương, cùng với nửa người dưới... toàn bộ đều bị mosaic.
*Mosaic là hiệu ứng làm mờ, censor kiểu em chưa 18 thường thấy ở mấy bức hình rate cao =))
Đường Thu liếm liếm viên kẹo vị dâu trong miệng mình, có chút khẩn trương nhìn Tề Thịnh cười meo meo, sau đó mở hai cánh tay bày ra tư thế anh xem, chính là như vậy nè.
Tề Thịnh ngơ ngác quỳ gối bên mép giường, hoàn toàn ngây ngẩn.
"Chờ một chút!"
Giữa lúc Đường Thu nhấc chân lên muốn "bay" về phía mình, Tề Thịnh đột nhiên che mặt lại, vội nói cậu chờ rồi xoay người, đi nhanh vào phòng tắm. Có điều mỗi bước chân của anh so với bước trước đều gấp gáp hơn, cuối cùng đến trước cửa phòng tắm vẫn để lại một vết máu khả nghi rớt xuống.
Tiếng nước đứt quãng truyền đến, Đường Thu cúi đầu nhìn thân thể bán trong suốt của mình, thử tiến lại gần cửa phòng tắm.
Quả nhiên không bị chặn lại, đôi tay giống như không khí vô thanh vô tức xuyên qua cửa. Ngón tay của cậu cũng không cảm nhận được bất kì cảm giác nào.
"Phanh" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra. Mặt Tề Thịnh vừa vặn dừng ở đầu ngón tay Đương Thu, nhìn qua thực sự giống như cậu đang sờ lên mặt anh. Đường Thu chấn định thu hồi lại tay mình, mà gương mặt ướt nước vừa mới khôi phục được bình tĩnh của Tề Thịnh một lần nữa lại ngẩn ra.
"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi." Đường Thu ngượng ngùng cười, bay lùi về sau một bước.
"Ừm." Đôi mắt sáng rực của Tề Thịnh khóa chặt trên mặt Đường Thu, nơi nào không nên xem thì không kiên quyết không nhìn, "Sao lại thế này? Có thể biến thành người rồi?"
Đường Thu lắc đầu, cười khổ trả lời: "Không phải người, hình như có điểm giống... quỷ hơn."
Không thể không khen năng lực tiếp thu của Tề Thịnh tương đối lớn, điểm mấu chốt như vậy mà anh vẫn có thể mặt không đổi sắc đi tới trước mặt Đường Thu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, sau đó cau mày ngầm kết luận, "Có thể chạm vào được."
"Hả?" Đường Thu cũng bắt chước chạm vào khóe miệng anh, quả thực không chỉ truyền đến cảm xúc chân thật, mà còn phá lệ cảm thấy ấm áp. Thế nhưng vừa rồi cậu vẫn đi xuyên được qua bàn, giường, thậm chí còn xuyên qua tường cơ mà.
"Là bởi vì hút dương khí của anh nên chỉ có thể chạm vào anh sao..." Đường Thu chỉ nghĩ ra được một nguyên nhân như vậy.
"Khụ." Hai từ này làm thân thể Tề Thịnh hơi cứng lại, "Cậu nói dương khí là..."
Đường Thu có điểm buồn rầu trả lời anh, "Thật ra tôi cũng không biết là cái gì. Đêm qua sau khi bị anh ăn tôi liền ngất đi rồi." Bên tai hồng hồng, tuy một nửa vẫn trong trạng thái bán trong suốt nhưng nghĩ tới mộng xuân vẫn làm bộ vị kia của cậu tự nhiên nảy lên một cái, "Chờ đến lúc tôi có lại nhận thức thì giống như... nơi đó của anh có thứ gì đi vào trong thân thể tôi, đâm tôi rất đau, nhưng cũng rất thoải mái, lại còn nóng nóng, trướng trướng. Sau đó tôi nóng quá ngủ mất, đến khi tỉnh lại phát hiện mình không bị biến trở về mà thành như thế này."
"............"
Nghe Đường Thu không hề có tạp niệm nói những lời này, thiệt tình Tề Thịnh cảm thấy bản thân mình... đỡ không được = =
"Từ từ đã." Tề Thịnh vuốt sống mũi bắt đầu nóng lên của mình, tự nhiên dời đi đề tài, "Chúng ta trước không cần vội vã kết luận. Có thể là vì cậu vừa mới ăn nhiều đường quá không?"
"Không phải đâu, anh xem." Vừa dứt lời, chỉ thấy "Bang" một tiếng, Đường Thu nguyên bản đang đứng rất xa Tề Thịnh liền chớp mắt dính lên người anh. Tề Thịnh cả người căng thẳng cúi đầu, tay vô thức vòng qua ôm, bao lấy eo mông đối phương.
Đường Thu bất đắc dĩ ngửa đầu nói, "Từ lúc tôi biến thành thế này, anh đối với tôi như một khối nam châm vậy. Tôi phải mất rất nhiều sức mới khống chế được mình, nếu thả lỏng không chú ý một chút thôi liền sẽ giống như bây giờ, ngay lập tức dán lên người anh không nhiều lời."
"Phải không?" Tề Thịnh thất thần trả lời.
"Có điều anh cũng đừng quá lo lắng, tôi sẽ chú ý không để loại sự tình này phát sinh." Một tay Đường Thu chống trước ngực anh, muốn mượn lực để tách ra. Tuy thực tham luyến nhiệt độ đối phương và cảm xúc thân thể thuộc về con người, nhưng loại tư thế này thực sự quá xấu hổ.
"Không sao." Tề Thịnh bình tĩnh buông lỏng tay mình ra, "Tôi không ngại."
Tuy lời nói như vậy nhưng thực tế nội tâm của anh sóng gió đã sắp sửa tràn bờ đê —– anh X, tình huống này cũng quá là kích thích rồi!!!
Đường Thu không có cách mặc quần áo vì thế bầu không khí làm con người ta huyết mạch sục sôi không có giảm xuống được. Tề Thịnh đặc biệt xin nghỉ một ngày, "tinh" mệt lực kiệt cùng Đường Thu thảo luận nửa ngày cuối cùng mới phân tích được rõ ràng tình huống trước mắt.
Bởi vì tiếp xúc với nước bọt của Tề Thịnh, hoặc có thể nói là dịch-thể, Đường Thu tạm thời có thể biến thành bộ dáng con người. Nhưng chỉ là bộ dáng chứ không phải người thật. Đồ vật duy nhất cậu có thể sờ vào chỉ có Tề Thịnh mà thôi, đồng thời anh cũng có thể chạm vào cậu. Chỉ là loại cảm xúc này giống như sờ qua một lớp vải, hơn nữa không có nhiệt độ cơ thể.
Đường Thu nhớ lại lần đầu tiên mình bị anh ăn sau đó cũng cảm thấy sức của mình đột nhiên lớn hơn, có lẽ lần đấy cũng có liên hệ với "dương khí" của Tề Thịnh.
Nói chuyện xong, Đường Thu lưu luyến nhìn chân dài tay dài, sau đó chậm rãi biến về viên kẹo tròn ung ủng.
Tề Thịnh ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Biến thành người sẽ mệt sao?"
"Cũng không phải." Đường Thu không quá thích ứng với thân hình béo lăn của mình, vẫn là quen nhìn cơ thể con người hơn, nhưng mà... "Tôi không thích bị lộ người như vậy, anh chắc cũng không được tự nhiên đi? Nếu có thể mặc quần áo vào thì tốt rồi."
"Tôi nói rồi, tôi không ngại. Không cần miễn cưỡng mình, thế nào thoải mái thì cậu cứ làm." Tề Thịnh dừng một lát, lại bâng quơ nói, "Nếu cậu cảm thấy xấu hổ, tôi có thể làm giống như cậu."
Tề Thịnh tuyệt đối là người nói được làm được, vì thế lúc chạng vạng sau khi tắm xong, Đường Thu nhìn nam nhân cao lớn chỉ quấn khăn tắm đi ra... trợn tròn mắt.
Mà người kia giống như không có việc gì to tát, bình tĩnh trần trụi ngồi trên ghế sopha, xử lý văn kiện tồn đọng của một ngày.
Đường Thu ở trong góc sopha trộm ngắm cơ bắp của đối phương, vai cùng cánh tay rắn chắc, bụng có đến tám khối cơ chắc nịch, cuối cùng vẫn yên lặng biến thành quả cầu, lăn trở về phòng ngủ. Nói cái gì bây giờ... đều là nam nhân nha, cậu tự ti lắm = =
Nhưng đến lúc sắp đi ngủ Đường Thu vẫn không nhịn được tò mò mà biến về bộ dáng con người, cảm thụ được Đường Cầu dần khuếch tán đi, bản thân được rong chơi trong thân thể và tứ chi thuộc về "Đường Thu". Tuy rằng không biết có thể duy trì trạng thái này bao lâu nhưng cảm giác này thực sự quá tốt.
"Nếu thích như vậy thì chúc cậu ngủ ngon." Sau khi Tề Thịnh tiến vào, anh liền ngay lập tức đi về phía nửa bên kia giường thuộc về mình, nhìn cậu cũng không liếc một cái.
Hành động săn sóc cùng tôn trọng này làm Đường Thu thập phần hưởng thụ, vì thế cậu cũng phóng túng chính mình, thuận theo tự nhiên "bay" ở trên giường. Tâm tình thoải mái làm cậu rất nhanh buồn ngủ. Đường Thu cảm thấy hình như cậu đã mang máng nắm được bí quyết để biến trở về làm "Đường Thu" rồi.
Trước khi đi ngủ Đường Thu còn cho rằng, chắc mình cũng giống cô bé lọ lem sau mười hai giờ sẽ không còn là công chúa nữa, chờ tới sáng hôm sau hẳn là sẽ bị biến lại thành viên kẹo tròn.
Cả ngày phải hao tâm tốn sức tự chủ hơi nhiều nên cuối ngày Tề Thịnh cũng là mệt mỏi đi vào giấc ngủ, tư duy không giữ được cẩn thận như mọi ngày.
Vì thế sáng sớm hôm sau, ai cũng không ngờ được một màn xấu hổ như vậy lại xuất hiện.
Đường Thu trơn bóng gắt gao ghé vào bên cạnh Tề Thịnh trơn bóng, khăn tắm bên hông anh không biết đã bị kéo rớt khi nào. Mà bất hạnh nhất chính là thanh niên Tề Thịnh sáng sớm dễ dàng hứng khởi, bộ vị nào đó chọc thẳng chỉ trời chuẩn xác khảm vào thân thể Đường Thu. Bởi vì chỉ là hồn phách nửa trong suốt nên thật sự không hề gặp trở ngại, chuyện này quá mức dễ làm.
Hai người nào đó đồng thời mở to hai mắt.
Một người trực tiếp bị dọa biến thành tròn xoe, người còn lại thiếu chút nữa dưới tình huống không phù trợ liền trực tiếp bắn, bắn......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com