Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Viên kẹo muốn làm loạn


Biên tập: Hắc Tường Vy

Chương 12
Viên kẹo muốn làm loạn

Đến thời gian thăm hỏi này Tề Thịnh mới biết được nhân duyên của Đường Thu rất tốt, trừ bỏ một tiếng bị ảnh đế độc chiếm, sau đó lục tục đều có vài người nữa đến thăm. Một vài gương mặt thường nhìn thấy trên TV, cũng có cả một ít đạo diễn, biên kịch, có lẽ vì vội nên phần lớn đều chỉ nói chuyện phiếm vài phút rồi rời đi. Trong lúc đó Tề Thịnh vẫn luôn mắt nhìn thẳng, coi mình như trong suốt. Nhưng đến người cuối cùng tiến vào, anh không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Kiểu Dĩ An coi như là một minh tinh thần tượng, vô cùng nổi tiếng với fan ở độ tuổi thiếu nam thiếu nữ, mấy bộ phim cậu ta đóng dù cẩu huyết đến mức độ nào cũng đều có thể bán chạy. Tuy rằng kĩ năng diễn xuất luôn bị bình chọn là không nỡ nhìn thẳng, nhưng nói chung cũng không ai chê được gương mặt lớn lên đẹp đẽ của cậu ta.

Tề Thịnh nhận ra Kiều Dĩ An bởi người này hồi lâu trước kia đã từng diễn vai em trai mắc bệnh tự kỉ của Đường Thu. Đây hẳn là bộ phim đóng được tốt nhất của Kiểu Dĩ An, bởi vì cả bộ phim hai tiếng đồng hồ cậu ta chỉ cần diễn hai loại biểu tình: Một là mặt đơ, hai là thỉnh thoảng ôm an ủi trong lòng Đường Thu, nhắm mắt mỉm cười. Chính biểu tình đó lúc bấy giờ mê sát chúng sinh một thời, poster hai anh em ôm nhau có thể nói là duy mỹ, bán được sạch bách, lượng download trên internet cũng rất cao.

Tề Thịnh đương nhiên cũng ngầm lưu về, nhưng khi đó vừa vặn có thời gian rảnh, thuận tay photoshop Kiều Dĩ An thành đầu chow chow. (tên một giống chó =)))

Sau khi tiến vào Kiều Dĩ An liền bổ nhào đến bên giường Đường Thu, chôn mặt vào chăn, không quá vài phút Tề Thịnh liền nghe được cậu ta oa oa khóc.

........ Tuy rằng không thường xuyên xem tin tức giải trí nhưng anh cũng nghe nói Kiều Dĩ An là minh tinh đam mê khóc lóc. Nhưng trực tiếp đối mặt với tình huống này thật đúng là làm người khác đau đầu. Bất quá Đường Thu trong túi làm như không thấy, Tề Thịnh cũng đành coi như không nhìn được cái gì.

"Đường Thu, Đường Thu." Hốc mắt Kiều Dĩ An hồng hồng, vừa khóc vừa gọi tên Đường Thu. Âm thanh quá lớn khiến người đại diện phải ghé đầu vào nhìn thoáng qua.

"Hu hu, trang bị của cậu trên game đều bị người ta cướp hết rồi..."

Người đại diện trượt chân một cái, ngay sau đó liền mặt vô biểu tình nhún vai với Tề Thịnh, tỏ vẻ tập mãi cũng quen ý mà rồi xoay người rời đi.

Kiều Dĩ An vẫn còn khóc, "Đường Thu, cậu mau tỉnh lại đi... Lên diệt sạch đám tôn tử kia... Bọn chúng giờ dám kiêu ngạo lắm... Mụ nội nó...."

"........."

Tề Thịnh cúi đầu, thấy Đường Thu ló ra ngoài túi cho anh một ánh mắt "Kiên nhẫn đi", vì thế gật gật đầu, yên lặng mở văn kiện trên tay ra.

Kiều Dĩ An vẫn khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, lên án Dung Tấn bắt cậu ta chơi mạt chược cả đêm hại trên mặt mọc mấy cục mụn, bạn diễn trong bộ phim mới chê cậu ta diễn xuất kém vân vân... sau đó rốt cuộc mới lưu luyến rời đi.

Cũng may thời gian vào thăm đã kết thúc, mỗi tuần cũng chỉ có một lần, Tề Thịnh nhẹ nhàng thở ra một cái.

Kế tiếp có hộ sĩ muốn vào vệ sinh thân thể cho Đường Thu. Tề Thịnh lễ phép mở cửa cho cô vào, đang chuẩn bị tránh đi liền nhìn thấy đi theo sau cô là nam nhân cao lớn, anh mơ hồ nhíu mày lại.

Cái tên Thạch Lỗi này gần đây rất hay được nhắc tới, bởi vì hắn chính là kẻ cơ bắp ngày đó đã một đao chặt bỏ dây cáp của Đường Thu. Tuy rằng cuối cùng trách nhiệm thuộc về bên sản xuất ăn xén nguyên liệu, vật liệu lại quá thấp kém nhưng fan hâm mộ vẫn rất oán hận người này. Ngẫm lại hai người đều cùng bị nguy hại như vậy, nhưng người to con như Thạch Lỗi đều không bị vấn đề gì. Nếu không phải sức hắn quá ngang ngược, một đao kia chém quá mạnh thì Đường Thu có thể bị ngã sao?

Cho nên cả ngay hôm nay vẫn luôn bất động thanh sắc Tề Thịnh không chút khách khí chắn trước mặt Thạch Lỗi, "Xin lỗi, đã hết thời gian tiếp khách rồi."

Thạch Lỗi co rúm người, cười nói, "Tôi biết."

Nói như vậy nhưng hắn cũng không ý tứ rời đi. Danh tiếng của hắn so với Đường Thu cũng không kém, tự nhiên sẽ không bởi vì một người không quen biết mà phải nói gì nghe nấy, lúc này không nổi giận với Tề Thịnh là đã quá nhượng bộ mặt mũi Đường Thu rồi.

Hộ sĩ tưởng Tề Thịnh là trợ lý mới của Đường Thu, đỏ mặt giải thích, "Ngại quá, Thạch tiên sinh đến giúp Đường tiên sinh vệ sinh thân thể. Hiện tại trời quá nóng, nếu không vệ sinh cá nhân tốt rất dễ cảm nhiễm nguy hiểm."

Tề Thịnh sau khi nghe thấy bốn từ "vệ sinh thân thể" này càng thêm nhăn mày, "Việc này có thể để người không chuyên nghiệp đến làm sao?"

"Có thể. Thật ra chỉ cần lau khổ toàn thân là được, bình thường đều là các dì hộ công làm. Nhưng thân phận Đường tiên sinh đặc biệt, có một số việc chúng tôi làm không tiện." Hộ sĩ nói mặt càng đỏ hơn, "Thạch tiên sinh tự mình đề nghị hỗ trợ, người đại diện của Đường tiên sinh cũng đã đồng ý rồi."

Tề Thịnh thoáng do dự, Thạch Lỗi đi vòng qua anh, lấy ra khăn lông sạch sẽ và chậu nước đi vào phòng tắm, một bộ dáng cực kì thuần thục.

Hộ sĩ làm một chút việc cần chú ý rồi tránh ra. Tề Thịnh nghe thấy tiếng nước ào ạt trong phòng tắm, cảm giác Đường Thu ở trong túi nhẹ nhàng túm túm mình. Tề Thịnh cúi đầu, nhìn ánh mắt cậu lập lòe giãy giụa hồi lâu, ngượng ngùng thấp giọng nói, "Cái kia, tôi với hắn ta không quen nhau lắm... cho nên..."

Lúc này Thạch Lỗi bưng chậu nước ấm ra, Tề Thịnh đành dùng tay nhanh chóng che Đường Thu lại, nửa câu còn lại cậu cũng không có cơ hội nói. Thế nhưng chờ đến khi Thạch Lỗi cởi bỏ quần áo bệnh nhân của Đường Thu, lộ ra lồng ngực tái nhợt gầy yếu, Tề Thịnh không cần thầy dạy cũng hiểu đi tới đè tay Thạch Lỗi lại, nói ra nốt nửa câu kia của Đường Thu.

"Ngại quá, không cần cậu lau."

Thạch Lỗi không chút đề ý nào, nói, "Đây là việc tôi nên làm."

Tề Thịnh nhìn ra được hắn rất áy náy và tự trách với việc phát sinh ngoài ý muốn của Đường Thu, đôi mắt nhìn anh cũng hết sức chân thành. Nhưng chân thành thì chân thành, còn lâu Tề Thịnh mới buông tay ra.

"Loại chuyện này để tôi làm là được. Tôi nghĩ ngày thường công việc của cậu hẳn là rất bận, không có khả năng mỗi ngày đều phải vào đây đi? Có người cố định ở đây sẽ tốt hơn. Tôi là do người đại diện cố ý tìm tới để chiếu cố Đường Thu, đây là công việc của tôi, mong cậu đừng làm tôi khó xử."

Tề Thịnh mặt không đổi sắc bóp méo thân phận của mình, nhìn biểu tình trên mặt Thạch Lỗi có phần buông lỏng, lại bổ sung thêm một cậu, "Nếu tôi làm sai phần nào cậu chỉ là lỗi là được."

Thạch Lỗi do dự một lát rồi gật đầu. Bởi vì lời nói, ánh mắt và khí thế của đối phương đều không chê vào đâu được.

Thử qua nước đủ ấm, Tề Thịnh liền bắt đầu cẩn thận lau chà thân thể Đường Thu, ngay cả nơi tư mật cũng không buông tha, thậm chí còn tinh tế nghiêm túc hơn. Chỉ là lúc đó anh đều lơ đãng điều chỉnh tư thế một chút, tự nhiên căn trở tầm mắt của người khác trong phòng.

Lúc chạm vào Đường Thu, động tác anh cực kì ôn nhu, ánh mắt trong suốt, cùng gương mặt cường ngạnh và khí chất mạnh mẽ bên ngoài không giống nhau, thế nhưng lại mang đến cảm giác cân bằng thực vi diệu.

Đường Thu ở trong túi nên không nhìn thấy, Tề Thịnh lúc lau người cho cậu ánh mắt lại toát ra một loại cảm xúc nghiêm túc, ái mộ mà nâng niu đến vậy.

Sau khi tiễn Thạch Lỗi vẫn còn suy tư gì đó đi xong, một ngày này xem như mới chính thức kết thúc. Tề Thịnh không ngoài ý muốn thông qua khảo nghiệm của người đại diện, có điều không thông qua thì cũng chẳng sao, bởi vì anh đã sớm chặt chẽ chiếm cứ lấy cái sopha rồi.

Tuy rằng có Tề Thịnh ở đây nhưng người đại diện vẫn không yên tâm, như cũ ngủ ngoài phòng khác. Liên tục hai ngày sau không thấy phát sinh việc gì mà Tề Thịnh vẫn luôn chiếu cố Đường Thu thỏa đáng, lúc này người đại diện mới dám trộm một buổi tối về nhà để trấn an bà xã luôn oán giận lâu lắm rồi không nhìn thấy y.

Trong phòng bệnh chỉ còn Tề Thịnh và Đường Thu, rốt cuộc cậu mới có thể chui ra khỏi túi của anh, nhảy nhót trên sàn để giãn gân giãn cốt.

Chiếu cố người bệnh cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì, liên tục mấy ngày sắc mặt Tề Thịnh đã có dấu hiệu xấu đi, quầng thâm mắt cũng rõ ràng. Đường Thu ngửa đầu nhìn anh, trong lòng nổi lên một cỗ xúc động cùng cảm xúc không rõ. Câu "cảm ơn" đến bên cửa miệng cũng không có cách nào nói được, cuối cùng vẫn làm ra vẻ thoải mái nói một câu, "Vất vả rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được." Tề Thịnh nghe lời ngã lên ghế sopha, nhắm mắt muốn nghỉ. Không bao lâu sau, phòng bệnh vang lên tiếng hít thở bình tĩnh mà có quy luật.

Đường Thu thật cẩn thận nhảy lên giường bệnh, thỉnh thoảng thăm dò nhìn về phía Tề Thịnh đã ngủ say, sợ mình đánh thức anh. Cậu chuyển tầm mắt về gương mặt có chút xa lạ của mình, cắn môi hồi lâu, lúc này mới hạ quyết tâm tới gần, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi khô khốc, sau đó cạy mở khớp hàm "Đường Thu".

"Đang làm gì?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng trầm thấp làm cậu khiếp sợ. Quay đầu lại, chỉ thấy Tề Thịnh trên ghế sopha chậm rãi ngồi dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com