Chương 8: Mê đắm chốn Tương Tây (8)
Nghĩa trang Tiểu Long
Miêu Phương Phỉ dùng kim bạc chấm một giọt mật đưa vào miệng, cơn đau như thiêu đốt lập tức tan biến, cô không nhịn được thở phào một hơi.
Sống rồi.
Ngay sau đó, cô cung kính dâng bình mật lên trước mặt Bính Cửu. Khoảng cách gần như vậy đối diện với Bính Cửu, cảm giác nguy hiểm khiến cơ thể Miêu Phương Phỉ vô thức căng chặt, cảm nhận rõ ánh mắt dò xét của Bính Cửu lướt qua người mình, Miêu Phương Phỉ càng cúi đầu thấp hơn, dáng vẻ càng cung kính, trong lòng nảy sinh lo lắng bất an.
Không biết Bính Cửu... có hài lòng với cô không.
Miêu Phương Phỉ suy nghĩ miên man, tâm loạn như ma.
Bính Cửu chẳng phải thích đàn ông sao? Sao đột nhiên lại đổi khẩu vị rồi?
Miêu Phương Phỉ hiểu rõ, nếu không phải Bính Cửu coi trọng cô, thì với tính cách điên khùng của cậu ta, chắc chắn sẽ không cứu cô, huống hồ là cho cô mật giải độc vô cùng quý hiếm này.
Tuy rằng ngũ quan của Miêu Phương Phỉ nhìn chung bình thường, nhưng đôi mắt lại to và sáng, mang nét quyến rũ đặc trưng của người Miêu. Người thường xuyên vận động thì vóc dáng vốn chẳng tệ, huống hồ là một du khách kỳ cựu. Trên người Miêu Phương Phỉ tự toát vẻ kiên nghị, lạnh lùng khác thường, rất dễ khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Không chỉ Miêu Phương Phỉ, ngay cả Thạch Đào cũng có cùng ý nghĩ.
Thạch Đào thậm chí còn thầm nghĩ, thảo nào Lâm Hi vô dụng như vậy mà vẫn có thể nghênh ngang sống tùy ý đến tận trung cấp 3 sao.
Tên điên Bính Cửu quả thật mạnh dị thường. Ngay cả quái vật trong Mê đắm chốn Tương Tây cũng không để vào mắt, muốn cứu Miêu Phương Phỉ thì cứu, thậm chí chẳng cần tốn sức.
Có một hướng dẫn viên mạnh như vậy che chở, ngay cả một con heo cũng có thể sống tốt!
Tuy trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào lại chẳng dám nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám bộc lộ chút nào. Bính Cửu vừa mạnh vừa điên, thực sự quá khó nắm bắt, chẳng ai dám chắc có thể đoán được ý nghĩ của cậu ta.
Nghe lời.
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào cúi đầu thấp hơn nữa.
Chỉ có nghe lời và hữu dụng, mới có thể sống sót lâu hơn dưới trướng Bính Cửu.
Thứ này mà giải độc được á?
Dưới lớp mặt nạ đồng, Vệ Tuân nhăn nhó mặt mày, miễn cưỡng nuốt một giọt mật, đắng đến nỗi suýt hóa thành mèo con rơi lệ. Cảm giác chẳng khác nào đám khổ qua bị cậu hồi nhỏ kén ăn lén vứt đi, giờ đồng loạt kéo đến báo thù.
Ọe ọe... sao mà khổ thế?!
Nhưng mật này có hiệu quả ngay lập tức, vết cắn sẫm đen trên cánh tay lập tức khôi phục lại màu da bình thường.
Sau khi Bính Cửu giải độc và thu lại mật, ba người đi về hướng Nghĩa trang Tiểu Long. Trải qua trận chiến này, quan hệ giữa ba người trở nên gắn kết hơn.
"Loại quái vật đó là Cương Thi Cáo Bay, chúng thường thích hành động theo bầy, răng nanh và máu đều có kịch độc."
Ngay khi sắp tới Nghĩa trang Tiểu Long, Miêu Phương Phi đột nhiên mở miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Bính Cửu rơi lên người mình, trong lòng cô bất an, nhưng vẫn cắn răng nói:
"Người càng nhiều, số Cương Thi Cáo Bay tấn công càng đông. Chúng ta chỉ có hai người, cho nên chỉ có hai con."
Hướng dẫn viên Bính Cửu thì không tính là người.
"Thì ra là thế!"
Thạch Đào bừng tỉnh, vụng về nịnh hót: "Bảo sao anh Cửu kêu bọn họ đi trước."
Nhóc ngốc này, chỉ còn lại hai người thì dễ đối phó hơn thôi.
Vệ Tuân chẳng buồn nói, đành qua loa vỗ đầu Thạch Đào.
Thực ra cậu không chắc mình có thể đối phó với quái vật hay không. Nếu bị những du khách khác vây xem rồi phát hiện điểm yếu, vậy thì rắc rối to.
Chỉ mỗi Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ là dễ xử lý hơn. Nếu Miêu Phương Phỉ không cứu thì chắc chắn sẽ chết, còn Thạch Đào cụt tay nên nếu nảy sinh ý đồ xấu, thì Vệ Tuân cũng dễ đối phó.
Nhưng Miêu Phương Phỉ thì...
Vệ Tuân đã nhận thấy Miêu Phương Phỉ có vẻ thất thần. Cô là người mạnh nhất trong đoàn du khách, nếu cô ta có ý định gì, thì cũng không dễ giải quyết như tên ngốc Thạch Đào.
Vệ Tuân trên đường đi chưa từng rời mắt khỏi cô, nhưng cậu lại không biết ánh mắt ấy khiến Miêu Phương Phi áp lực.
"Cô nhìn thấy rồi?"
Vệ Tuân giả vờ hỏi. Thông tin mà cậu biết về du khách quá ít, nên không rõ thông tin về bộ sưu tập là chỉ mình cậu biết, hay toàn bộ du khách đều biết.
Miêu Phương Phỉ đột ngột nói vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói cho cậu trước khi đến Nghĩa trang Tiểu Long.
"Đúng vậy, tôi thấy được."
Miêu Phương Phỉ đánh cược tất cả, nhưng lại rất bình tĩnh. Sau đó, cô quyết định tiết lộ danh hiệu của mình cho Vệ Tuân.
Trong lòng Vệ Tuân không khỏi kinh ngạc, bởi vì danh hiệu này cậu chưa từng thấy trong danh sách du khách!
Trong danh sách du khách, Miêu Phương Phỉ có hai danh hiệu. Một là danh hiệu màu xanh lam【Khách quen Tương Tây】, tương tự với gã mập. Danh hiệu khác màu xanh lục【Yêu thích bò sát: Bạn rất am hiểu chăn nuôi loài bò sát, loài bò sát khi đối mặt bạn luôn ngoan hơn, cũng dễ được bạn thuần dưỡng hơn.】
Nhưng danh hiệu Miêu Phương Phỉ hiện ra trước mắt Vệ Tuân lại là một danh hiệu màu xanh lam không có trong danh sách du khách:
【Cổ bà* tập sự (Danh hiệu màu xanh lam đậm): Là người mới trong lĩnh vực cổ bà, bạn có thể phân biệt các loại độc vật và chế tạo một vài loại độc cổ. Tuy nhiên, bạn hiện tại không đủ sức khống chế độc cổ trong cơ thể, nên mỗi tháng đều có vài ngày bụng đau dữ dội, không nhiều lắm đâu! Chỉ khoảng 25 ngày thôi.】
*Cổ bà: người biết dùng cổ thuật, độc trùng, bùa chú..
Chẳng trách Miêu Phương Phỉ tụt xuống cuối đoàn.
Thạch Đào chợt bừng tỉnh, Miêu Phương Phỉ không hề tránh mặt hắn khi công khai danh hiệu. Trước kia, tuy Thạch Đào dù biết danh hiệu của Miêu Phương Phỉ có liên quan đến cổ thuật, nhưng lại không biết chi tiết cụ thể.
Đặc biệt là chuyện đau bụng là nhược điểm của cô! Nếu có kẻ thù biết được, cố tình tấn công vào lúc Miêu Phương Phỉ đau bụng, khả năng thành công rất cao.
Việc Miêu Phương Phỉ công khai toàn bộ danh hiệu của mình trước Bính Cửu, ngay khi chưa gặp lại những người khác trong đoàn, chính là hành động thể hiện lòng trung thành tuyệt đối.
Thạch Đào mơ hồ đoán được lý do Miêu Phương Phỉ làm vậy, nhưng hắn cũng không mấy để tâm.
Được Bính Cửu coi trọng là một vinh dự lớn, là vận may hiếm có, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Trong hành trình, muốn sống sót thì phải dốc toàn lực.
Sự im lặng của Bính Cửu càng khiến lòng Miêu Phương Phỉ thêm hoang mang lo sợ, thế nhưng—
Miêu Phương Phỉ cắn răng, ánh mắt hung tàn của Bính Cửu, như muốn xé nát mọi thứ khiến Miêu Phương Phỉ không dám làm cậu phật ý. Nhưng khi sắp tụ họp với các du khách khác, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô vốn rất bảo thủ trong chuyện nam nữ, không muốn bị Bính Cửu đùa bỡn. Nhưng cô lại muốn báo đáp ân tình cứu mạng! Vì vậy, cô chỉ có thể gắng sức bộc lộ năng lực ở những mặt khác, hy vọng Bính Cửu có thể nhìn trúng cô theo một phương diện khác.
"Khi quan sát Cáo Bay, tôi có thể biết được một số thông tin về nó."
Miêu Phương Phỉ cẩn trọng lên tiếng, vừa dứt lời liền nghe tiếng "Xì xì——" vang lên, một con rắn đốm hoa lớn đã quấn quanh tay, được cô âu yếm vuốt ve nó.
"Ban Ban chính là cổ thú* do tôi luyện ra."
*Cổ thú (蛊兽): quái thú được luyện chế bằng cổ thuật.
Dù vừa bị Cương Thi Cáo Bay cắn suýt chết, nhưng giờ đây con rắn hoa đốm này chỉ quấn quanh tay cô một vòng, lại nhảy nhót vui vẻ, rõ ràng không phải là loài rắn bình thường.
Lần này hành trình là Mê đắm chốn Tương Tây, nơi có nhiều loài độc trùng trong các dãy núi lớn, danh hiệu "cổ bà" của cô Miêu Phương Phỉ thực sự rất hữu ích.
Dù vậy, khi đối diện với Bính Cửu, trong lòng Miêu Phương Phỉ vẫn cực kỳ bất an.
Cơn đau bụng dữ dội mỗi tháng 25 ngày thật sự khiến cô cảm thấy như muốn chết, trong khi danh hiệu "cổ bà" cũng không phải là điều giúp cô đánh nhau với người khác. Như Bính Cửu, một cú đâm đã có thể tiêu diệt một Cương Thi Cáo Bay, còn cô thì không làm được như vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy bản thân dường như cũng chẳng hữu dụng mấy.
Miêu Phương Phỉ rơi vào lo âu, cùng Thạch Đào thấp thỏm chờ đáp lời của Bính Cửu.
Vệ Tuân thì đang suy nghĩ về danh hiệu của Miêu Phương Phỉ.
Danh hiệu Cổ bà tập sự không xuất hiện trong danh sách của du khách, liệu có phải do cấp bậc cao, hay bởi vì trong danh sách tối đa chỉ hiển thị được hai danh hiệu?
Nếu là vế sau, vậy thì những du khách có hai danh hiệu đều phải được Vệ Tuân đặc biệt chú ý, bởi bọn họ cũng có thể che giấu thêm một năng lực giống như Miêu Phương Phỉ.
Vệ Tuân im lặng suy nghĩ, khiến Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ càng thêm thấp thỏm, ngay lúc ấy, một trận gió lạnh thổi qua.
"Shh —"
Vệ Tuân đột nhiên hít sâu một hơi, làm cho Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ ngay lập tức căng thẳng, vô thức nín thở.
Bính Cửu sẽ nói gì?
"Ắtttt..."
Nguy hiểm ghê, suýt không nhịn được mà hắt xì rồi.
Vệ Tuân thở phào một hơi, không biết là do cơ thể bị thương hay là do tác dụng phụ của danh hiệu Kẻ Máu Lạnh, mà cậu run lên một cái, cảm thấy có dấu hiệu sắp sốt.
"Đi nghĩa trang."
Toang rồi, cậu cần phải đi trước để làm ấm người.
Đi, đúng rồi, phải đi. Điểm tham quan đầu tiên còn chưa tới mà.
Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ ngơ ngác gật đầu, thói quen phục tùng Bính Cửu khiến họ lập tức chạy theo. Chẳng bao lâu sau, Nghĩa trang Tiểu Long đã hiện ra trước mắt họ. trước mặt họ.
_________
"Trở lại rồi! Bọn họ trở lại rồi!"
Những du khách đang nóng lòng chờ bên ngoài nghĩa trang đồng loạt nhìn sang, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo thì đều sững sờ, mắt trợn tròn.
"Ba... ba người?"
Họ không nhìn nhầm chứ, tại sao... tại sao lại có ba người quay về?!
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào còn sống sao? Không thể tin nổi!!!
Mọi người còn đang ngơ ngác thì Lâm Hi đã sốt ruột, vội vã chạy đến đón Bính Cửu, mới khiến đám người kia lưỡng lự, rồi cũng từ từ tiến đến gần.
Vừa đi vừa cảnh giác — chẳng lẽ ba người này là ảo ảnh do quái vật tạo ra sao?
Nhưng khi các du khách đã tập hợp đầy đủ, âm thanh nhắc nhở vang bên tai khiến tất cả hiểu ra.
【Tít tít, tất cả du khách đã đến Nghĩa trang Tiểu Long, tiếp theo xin mời hướng dẫn viên Bính Cửu làm thủ tục nhận phòng.】
Không phải ảo giác, mà là thật! Bính Cửu đã mang Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào trở về.
Một lúc sau, vô số ánh mắt lén lút nhìn sang Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, đồng thời cũng có người vụng trộm quan sát sắc mặt của Lâm Hi.
Suy nghĩ của các du khách lúc này lại giống hệt như khi trước Miêu Phương Phi và Thạch Đào suy đoán.
Bính Cửu chắc chắn đã để ý đến Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, còn Lâm Hi thì xui xẻo thất sủng.. cũng không hẳn.
Chơi ba cùng lúc cũng được mà.
Thận của hướng dẫn viên Bính khỏe thật.
Tên tra nam Bính Cửu..
Ngay cả như vậy thì đám đàn ông cũng nảy sinh lòng hâm mộ.
Cũng có người chú ý đến điểm khác thường: Miêu Phương Phỉ toàn thân đẫm máu, xương quai xanh và bả vai chi chít vết thương rách toạc da thịt trông kinh khủng, còn Bính Cửu thì chỉ bị thương nhẹ ở cổ tay! Ngay cả Thạch Đào đi theo bên cạnh cũng chẳng bị thương nhiều!
Bính Cửu lợi hại thật.
Đúng lúc mọi người còn đang hoặc e ngại, hoặc đoán già đoán non, bỗng nhiên tất cả du khách đều cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo rợn người.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ lung lay, tựa như bị mưa gió thổi bật mở.
Kẽo kẹt...
Trước mắt họ là một tòa nhà cũ nát, tường đá nứt toác, mái ngói đen xám chồng chéo, từng giọt mưa từ đó rơi xuống lách tách. Tòa nhà hình chữ nhật ba tầng, trông như chiếc quan tài xếp chồng tấm biển gỗ khắc chữ Nghĩa trang Tiểu Long đã chẳng còn rõ ràng.
Sau cánh cửa mục nát, một khuôn mặt sưng phù, thối rữa, tái nhợt lặng lẽ thò ra.
Lớp da thịt sưng phù ép đôi mắt chỉ còn hở thành một khe nhỏ, thoạt nhìn như đang cười. Còn nửa mặt bên phải thì lại như bị dã thú cắn xé, lộ ra cả mảng xương trắng hếu.
Thạch Đào căng thẳng tột độ, các du khách lập tức lấy vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Nhưng khi cánh cửa gỗ mở ra hoàn toàn, mọi người đều cảm giác da đầu tê dại, đồng tử co rút dữ dội.
Ngay tại khoảng trống sau cánh cửa Nghĩa trang Tiểu Long, vậy mà lại chen chúc vô số xác chết thối rửa sưng phồng, tái nhợt!
【Nghĩa trang Tiểu Long, khách sạn âm phủ năm sao VIP PRO được chỉ định cho chuyến du lịch Mê đắm chốn Tương Tây, miễn phí nâng cấp phòng ngắm cảnh ban công 180 độ, mang đến cho bạn trải nghiệm ngắm xác chết tuyệt vời nhất!】
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Bính Cửu nhìn hung tợn, ánh mắt như muốn xé nát mọi thứ —
Vệ Tuân [mèo nhỏ rơi lệ]: Khổ quá à!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com