Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Editor: Kally, Thỏ Chê Rau.

======

Khương Nhất Nguyên lái chiếc Porsche màu đen dừng lại trước cổng trường A. Một cô nhóc buộc tóc hai bên, đeo kính gọng to đang đứng chờ bên lề đường. Cậu thử bấm còi hai lần.

Thấy chiếc xe quen thuộc, Thẩm Thư Lan lập tức chạy nhanh tới, mở cửa rồi thò đầu vào nhìn một cái: "Chào anh, anh là tài xế của anh trai em phải không? Anh hai nói là bận công việc... A—!"

Khương Nhất Nguyên bị tiếng hét bất ngờ làm giật mình: "Sao vậy?"

"A a a, là anh sao! Cao thủ top server!" Thẩm Thư Lan khích động đến mức không nói nên lời, "Anh là đàn anh đã vẽ bức Khe Hở mà! Em... em là fan hâm mộ của anh ạ! Nghe nói Khe Hở đã được một buyer giấu tên sưu tầm rồi, có đúng không anh?" Thẩm Thư Lan ngồi vào xe, nói chuyện không đầu không đuôi. "Em thực sự rất thích bức tranh đó! Em cũng đã đi triển lãm, nhưng không mua được... À đúng rồi, sao anh lại làm tài xế cho anh trai em vậy?"

Khương Nhất Nguyên nhắc cô cài dây an toàn, chiếc xe hạng sang nhanh chóng quay đầu, lướt qua đám đông trên phố: "Làm thêm kiếm tiền." Cậu cười nhẹ rồi bổ sung: "Cảm ơn cô Thẩm đã thích, bức tranh đó đang ở thành phố A, chắc sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng."

Thực tế, nó đang được treo trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị.

Nghe cậu nói làm thêm kiếm tiền, Thẩm Thư Lan mở to mắt: "Sáng vừa thi xong mà anh đã bắt đầu làm thêm dịp nghỉ đông rồi sao? Vất vả quá... Để em nói với anh trai xem có thể tăng lương không!"

Khương Nhất Nguyên cười: "Không cần đâu, anh Thẩm rất tốt với anh."

Đang giờ cao điểm, đường sá đều tắc nghẽn, xe cứ đi rồi lại dừng. Thẩm Thư Lan lại hỏi cậu có thấy bài thi buổi sáng khó không, rồi hỏi cậu định làm gì cho dự án tốt nghiệp năm cuối. Khương Nhất Nguyên trả lời từng câu một, Thẩm Thư Lan nghe xong thì gật đầu liên tục, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Vượt qua đoạn đường tắc nghẽn, tiếng xe lẫn tiếng người thưa dần, Khương Nhất Nguyên làm bộ vô tình hỏi han: "Anh theo sếp Thẩm một thời gian rồi, thấy hình như anh ấy luôn đi đi về về một mình. Với điều kiện của sếp, sao vẫn chưa kết hôn vậy?"

Nghe vậy, Thẩm Thư Lan cố tỏ ra chững chạc, thở dài: "Hầy, anh em ấy mà... Trước đây có một người bạn trai đã quen 3 năm, tình cảm rất tốt. À... Anh trai em thích đàn ông, đừng để anh ấy biết em nói cho anh, cũng đừng tiết lộ ra ngoài nha." Đây là tật xấu của cô nhóc, hễ ai hỏi gì là kể tuốt. Huống hồ cô đã coi Khương Nhất Nguyên như một người đồng môn đáng tin cậy.

Nghe đến đoạn "tình cảm rất tốt", Khương Nhất Nguyên siết chặt tay lái, lại hỏi: "Sau đó thế nào?"

"Anh trai em vì người đó mà comeout với gia đình, còn cãi nhau với ba một trận, chiến tranh lạnh gần nửa năm." Thẩm Thư Lan lo lắng. "Sau này hình như đối phương đã làm gì có lỗi với anh ấy, thế là chia tay. Ban đầu anh em không hút thuốc nhiều đâu, nhưng sau khi chia tay thì hút dữ lắm."

Khương Nhất Nguyên cau mày: "Trước đó sếp không hút nhiều sao?"

"Mẹ và chị cả không cho anh ấy hút, nhưng sau khi chia tay thì cũng không quản nhiều nữa, có lẽ là biết anh ấy cần giải sầu."

Khương Nhất Nguyên vô thức đạp mạnh chân ga. Hóa ra bây giờ Thẩm Thư Lâm mỗi ngày hút nửa bao thuốc đều là vì tên bạn trai cũ ngu ngốc kia sao?

"A a a! Chậm lại, chậm lại đi!" Thẩm Thư Lan hét lên.

Trên bảng điều khiển hiển thị tốc độ đã đạt 120 km/h, Khương Nhất Nguyên giật mình thả chân ga, nhẹ nhàng đạp phanh đưa tốc độ trở về 60 km/h.

"Xin lỗi." Cậu nói.

"Làm em sợ chết đi được!" Thẩm Thư Lan vỗ ngực thở hổn hển, lại nói. "Không sao không sao, xin lỗi gì chứ, có phải vì em kể chuyện làm anh mất tập trung không?"

Khương Nhất Nguyên đáp: "Không, là lỗi của anh. Đúng rồi, cô Thẩm này, nếu rảnh có thể mang tranh đến tìm anh, anh có thể góp ý cho em."

"Thật ạ?!" Thẩm Thư Lan kinh ngạc hỏi lại. Vừa nãy cô nhóc cũng muốn nhờ đàn anh xem tranh của mình nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc làm thêm của đối phương, vội nói: "Cảm ơn anh! Đúng rồi, đừng gọi em là cô Thẩm nữa, tên em là Thẩm Thư Lan, cứ gọi tên em là được. Em tìm anh ở đâu đây?"

Khương Nhất Nguyên cười nhẹ: "Đưa cho anh Thẩm là được."

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự ở ngoại ô, Khương Nhất Nguyên đưa Thẩm Thư Lan vào trong. Phòng khách đã có nhiều người tụ tập, ngoài hai bác còn có một người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng, chắc là chị của Thẩm Thư Lâm và hai đứa trẻ đang chạy quanh nhà.

Ba mẹ Thẩm đã gặp Khương Nhất Nguyên lần trước, biết cậu là sinh viên vừa học vừa làm nên rất có thiện cảm, mời cậu ở lại dùng bữa. Khương Nhất Nguyên từ chối khéo, chỉ nói là còn phải làm việc. Có vẻ Thẩm Thư Lâm đã báo trước nên không ai hỏi tại sao anh không đến.

Khi Khương Nhất Nguyên từ biệt ra về, Thẩm Thư Cầm gọi cậu lại ở sân: "Em trai, có phải Thẩm Thư Lâm bị bệnh không?" Cô hỏi thẳng, "Nó không phải người vì bận công việc mà không đến. Bệnh có nghiêm trọng không?"

Cô rất chắc chắn.

Khương Nhất Nguyên có chút ngạc nhiên. Nhưng đối phương đã tránh mặt người khác để tìm riêng cậu, chắc sẽ không làm lộ chuyện. Thanh niên chỉ do dự một chút rồi đáp: "Dạ phải, anh Thẩm có chút không khỏe, cũng không nghiêm trọng lắm. Mai sẽ ổn thôi ạ, chị đừng lo."

Thẩm Thư Cầm nói: "Em trai, có thể làm phiền cậu một việc không?"

Khương Nhất Nguyên vội đáp: "Xin chị cứ nói ạ."

"Ở phía Tây thành phố có một quán ăn tên Tam Trân Các, Thư Lâm thích ăn cháo ở đó. Phiền cậu mua giúp một phần cháo mặn, nó không thích ăn ngọt." Thẩm Thư Cầm nói rồi lấy điện thoại ra, "Cảm ơn em trai, để tôi gửi lì xì, không thể để cậu chạy không thế này được."

Khương Nhất Nguyên vội xua tay: "Không cần đâu ạ! Không cần! Chị đừng khách sáo như vậy!"

Thẩm Thư Cầm không phải là người dài dòng, nghe vậy liền đáp: "Thế cảm ơn cậu nhé, mau đi đi."

Mùa đông trời nhanh tối, chiếc xe lướt bon bon trên con đường nhựa trống trải ở ngoại ô. Khương Nhất Nguyên bấm số gọi cho Thẩm Thư Lâm. Chuông vừa reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy, giọng trầm thấp truyền qua loa vang dội trong không gian: "Alo?"

"Anh Thẩm, tôi đã đưa em gái chúng mình về an toàn, có phần thưởng gì không?"

Dường như đầu bên kia cười khẽ: "Muốn thưởng gì?"

Thanh âm có chút khác lạ, giống như đang ngậm điếu thuốc. Khương Nhất Nguyên hét lớn: "Không được hút thuốc!"

"Ừm?"

Khương Nhất Nguyên nghiêm giọng nhắc nhở: "Anh nghiện thuốc lá là vì..." Cậu nuốt lại những lời định nói, chỉ bảo: "Sau này chỉ được phép hút thuốc tôi đưa."

"E rằng điều này hơi khó. Tối nay, đường vành đai hai sẽ tắc đường, cậu lái chậm thôi."

Khương Nhất Nguyên ừ một tiếng: "Tôi mua chút cháo cho anh nhé, anh thích ngọt hay mặn?"

"Cảm ơn, loại nào cũng được."

"Vậy à? Anh thấy đỡ hơn chưa?" Rời khỏi con đường ở ngoại ô, xe bắt đầu tiến vào đường cao tốc, kẹt xe bắt đầu xuất hiện.

"Đỡ nhiều rồi, cảm ơn."

"Quan hệ của chúng ta đã thế này, có cần phải cảm ơn mãi không?" Một chiếc xe chen lên trước mặt Khương Nhất Nguyên, cậu lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục: "Người nhà họ Thẩm các anh cứ mở miệng là cảm ơn. Anh thế, em gái anh thế, cả chị gái anh cũng thế."

Có vẻ người đàn ông đã đoán được tình hình bên này. "Cậu tập trung lái xe đi, tôi cúp máy đây."

Khi xuống khỏi cầu vượt, giao thông trở nên thông thoáng hơn nhiều. Khương Nhất Nguyên đến quán Tam Trân Các mua hai phần cháo rồi lái xe trở lại biệt thự.

Thấy có một chiếc xe lạ đỗ bên vệ đường, Khương Nhất Nguyên lập tức nâng cao cảnh giác. Cậu vội tắt máy, cầm hai hộp cháo phóng như bay, vừa bấm chuông vừa gõ cửa dồn dập.

Cửa nhà rất nhanh được mở ra, gương mặt của Trương Hành hiện ra trước cửa.

Nắm đấm của Khương Nhất Nguyên lập tức siết chặt. Cậu định hắt thẳng hộp cháo nóng hổi vào mặt hắn, nhưng một giọng nói trầm ổn vang lên từ trong nhà: "A Nguyên về rồi à em? Sao lâu thế?"

Khương Nhất Nguyên gạt cơn giận qua một bên, bước vào tiền sảnh rồi đến phòng khách. Thẩm Thư Lâm đang ngồi trên ghế sofa, một cánh tay vắt hờ lên lưng ghế, tay kia vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Qua đây ngồi."

Cậu đi tới ngồi xuống. Trương Hành cũng theo sau, vừa giận dữ vừa có vẻ đã rõ mọi chuyện: "Đây là lý do anh không chịu nghe em giải thích sao? Vì anh có người mới rồi? Mới nửa năm mà anh đã có người mới ư?"

"Đúng thế." Thẩm Thư Lâm thản nhiên đáp, vòng tay qua vai người bên cạnh. "Lần trước quên giới thiệu, đây là bạn trai mới của tôi. Giờ tôi thích mấy cậu trai trẻ người tràn đầy sức sống, biết cách chơi."

Khương Nhất Nguyên sững một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra đối phương đang diễn. Cậu lập tức ghé lại hôn nhẹ lên má người đàn ông, thì thầm vào tai anh: "Anh Thẩm nè, cái này phải tính phí riêng đó nha."

Lập tức đổi lấy cái nhìn không nặng không nhẹ từ Thẩm Thư Lâm.

Trương Hành cao giọng: "Anh đang lừa em sao? Chúng ta đã bên nhau 3 năm, sao anh có thể quên sạch chỉ trong chớp mắt như vậy! Sao anh có thể nhanh chóng tìm người khác mà không chút vướng bận gì chứ?"

"Ê!" Khương Nhất Nguyên cười nhạt. "Nhìn anh héo quắt như đám cải già ở chợ chiều ấy, chẳng biết có thỏa mãn nổi anh Thẩm của tôi trên giường không? Tôi với anh Thẩm ấy à... Ngày nào chúng tôi cũng quấn quýt ân ân ái ái. Hôm qua lỡ mây mưa tới nửa đêm, hại anh yêu tôi hôm nay chẳng còn sức về nhà ăn cơm với gia đình. Thế còn anh, đã từng khiến anh ấy thỏa mãn đến mức đó chưa?"

Vừa nói, cậu vừa gặm nhẹ lên yết hầu của Thẩm Thư Lâm, giọng nói đè nén giữa môi và răng: "Đúng không, ngài Thẩm của em?"

Thẩm Thư Lâm giữ lấy gáy cậu, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm nhưng không lên tiếng phủ nhận. Chính sự im lặng đó đã nói lên tất cả.

Mặt Trương Hành tái mét, chợt nhớ hôm nay là cuối tháng, trước giờ Thẩm Thư Lâm chưa từng vắng mặt trong những bữa cơm gia đình. Hắn yếu ớt nói: "Anh..."

Thẩm Thư Lâm trầm giọng ngắt lời: "Đủ rồi, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Tôi có vài người bạn trong giới luật sư, nếu cậu còn muốn tồn tại trong ngành này thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Trước đây anh luôn muốn có thể chia tay trong êm đẹp, không muốn xé toạc mọi thứ. Nhưng nếu đối phương cứ bám riết quấy rối hết lần này đến lần khác, vậy chẳng cần nể tình nữa.

Trương Hành không dám tin, lùi lại mấy bước: " Anh sẽ không đối xử với em như vậy đâu, đúng không?"

Thẩm Thư Lâm hờ hững đáp: "Cậu có thể thử xem."

Người kia vừa đi, Khương Nhất Nguyên lập tức đè Thẩm Thư Lâm xuống hôn, vừa hôn vừa la lên: "Người ta mới đi có 2 tiếng mà anh đã ong bướm rồi!"

Thẩm Thư Lâm đẩy người ra, chỉnh lại quần áo rồi ôn tồn đáp: "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu. Cuối tuần tôi mời cậu ăn cơm."

Khương Nhất Nguyên đảo mắt: "Anh khách sáo với bạn trai mình thế à?"

"Vừa rồi là bất đắc dĩ thôi." Thẩm Thư Lâm nói. "Coi như cậu giúp tôi một lần, cứ ghi nợ trước đi."

Khương Nhất Nguyên khịt mũi hừ lạnh, mở hộp đồ ăn lấy ra hai phần cháo. Cậu đưa cho Thẩm Thư Lâm phần cháo nhạt với sườn và kỷ tử, còn mình tự ăn cháo táo đỏ đường phèn.

Thấy Thẩm Thư Lâm ăn nhiều hơn bữa trưa một chút, ai kia bèn tò mò: "Anh thấy cháo này ngon hay cháo trưa tôi nấu ngon hơn?"

"Tương đương."

Khương Nhất Nguyên suýt bật cười, nhưng rồi nhận ra đối phương có vẻ thích món cháo mặn hơn.

Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Thư Lâm liếc đồng hồ treo tường. "Cũng muộn rồi, cậu lái xe của tôi về đi, nhớ đi đứng cẩn thận."

Khương Nhất Nguyên làm sao dễ bị đuổi như vậy, lập tức bức xúc: "Anh đối xử với bạn trai thế này à? Dùng xong vứt luôn?"

Thấy ánh mắt đối phương bất đắc dĩ nhìn mình, thanh niên tiếp tục đòi hỏi. "Tôi đã đưa em gái chúng ta về an toàn, vậy mà không có thưởng gì sao? Vừa nãy tôi còn giúp anh che giấu chuyện, đáng lẽ phải được hẳn hai phần thưởng."

Thẩm Thư Lâm với lấy bao thuốc trên bàn, rồi lại đặt xuống: "Cậu muốn thưởng gì?"

"Tối nay người ta muốn ngủ cùng anh."

Thẩm Thư Lâm từ chối thẳng thừng: "Không được."

"Chỉ nằm ngủ thôi mà." Khương Nhất Nguyên kiên trì. "Chẳng làm gì cả, anh sợ gì chứ?! Chẳng lẽ tôi sẽ ép buộc anh sao?"

Thẩm Thư Lâm: "..."

Khương Nhất Nguyên hết năn nỉ lại thuyết phục: "Anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Tôi phải ở lại chăm sóc anh. Ba tôi cũng nói rồi, bình thường làm phiền nhiều nên phải chăm sóc anh nhiều hơn. Hơn nữa... cũng gần 10 giờ rồi, nếu trên đường có cướp thì sao? Xe của anh nổi bật như vậy, bị cướp thì uổng lắm."

Cướp cái gì mà cướp.

Khương Nhất Nguyên tiếp tục bịa thêm 7749 lý do khác, lải nhải không ngừng như cái máy phiền Thẩm Thư Lâm đến mức không chịu nổi.

Một tiếng sau, cả hai cùng nằm trên một chiếc giường, đèn đã tắt.

Trong bóng tối, Khương Nhất Nguyên lên tiếng: "Còn chưa có nụ hôn chúc ngủ ngon mà."

Cậu nhích lại gần, kiếm tìm đôi môi của Thẩm Thư Lâm rồi cả hai hôn nhau. Họ dùng cùng một loại kem đánh răng, hương nhài quen thuộc lan tỏa giữa hai đôi môi.

Nụ hôn kéo dài hơi lâu. Khi tách ra, đôi bên đều thở dốc.

Khương Nhất Nguyên nằm xuống lại, định đưa tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng chạm phải một bàn tay khác.

"Dạ dày còn đau à?" Cậu hỏi khẽ, đoạn gạt tay Thẩm Thư Lâm sang một bên. "Để tôi xoa cho anh nhé."

Lúc bàn tay nóng hổi của chàng trai trẻ đặt lên, Thẩm Thư Lâm thoáng khựng lại rồi dần thả lỏng, đặt tay mình lên mu bàn tay đối phương, nói: "Đỡ nhiều rồi. Ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com