Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Editor: Kally, Thỏ Chê Rau.

======

Trời vừa tờ mờ sáng, cuối cùng Khương Nhất Nguyên cũng chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo. Cậu chưa ngủ sâu, nhắm mắt ôm lấy người bên cạnh lẩm bẩm: "Đi đâu vậy anh?"

"Về nhà ba mẹ." Thẩm Thư Lâm xoa nhẹ tóc cậu. "Ngủ tiếp đi."

Ai kia buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, mơ màng đáp một tiếng rồi dặn dò: "Anh uống ít thôi nhé, tối qua đã uống nhiều lắm rồi, uống nữa thì dạ dày không chịu nổi."

Thẩm Thư Lâm cười nhẹ: "Ai lại uống rượu giữa ban ngày chứ?"

Khương Nhất Nguyên mở mắt nhìn đối phương. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa, người đàn ông ngồi bên mép giường hơi cúi đầu. Nửa bên mặt sáng và nửa bên mặt tối, từng đường nét đều rõ ràng, nom đẹp trai vô cùng. Cậu không kìm được suy nghĩ vẩn vơ, ngồi dậy ôm chặt lấy anh, ngón tay lướt qua yết hầu hơi chuyển động.

Thẩm Thư Lâm rên khẽ một tiếng, bắt lấy tay ai kia. Mới sáng sớm, cơ thể vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào khiến người ta không khỏi rùng mình.

"Anh này..." Khương Nhất Nguyên thì thầm. "Ai sẽ là người đầu tiên thân mật với anh trong năm nay?"

Thẩm Thư Lâm nhìn cậu, từ từ thả tay ra.

...

Hai người đã làm vài lần, rồi cùng nhau đi tắm. Khương Nhất Nguyên quấn áo choàng tắm nằm lại trên giường, nhìn người đang mặc quần áo. "Anh, em biết gấp chăn đấy." Từ tối qua đến giờ, ai kia ngoan ngoãn một cách khác thường.

Thẩm Thư Lâm đang chỉnh lại dây đồng hồ cài nút áo khoác, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn cậu một cái.

Khương Nhất Nguyên không phục, tiếp tục kể lể: "Sao vậy, có gì đáng ngạc nhiên chứ! Em cũng rất thích gọn gàng đấy nhé!"

Trước đây, vào lần đầu ở lại nhà Thẩm Thư Lâm, ai kia ngủ đến tận trưa hôm sau rồi xách đít đi, đến chăn cũng không thèm gấp. Khi tan làm về, người đàn ông đã gọi điện mắng vốn cậu suốt nửa tiếng, lúc đó Khương Nhất Nguyên cảm thấy vô cùng không phục.

Nghe vậy, đối phương cười một tiếng: "Được."

Khi Thẩm Thư Lâm chỉnh trang xong đi ra ngoài. Khương Nhất Nguyên lại gọi: "Anh ơi."

"...Cảm ơn anh."

Bước chân Thẩm Thư Lâm hơi khựng lại. Cả hai đều biết rõ câu cảm ơn này là vì gì. Người đàn ông ngừng lại vài giây, rồi chỉ nói: "Không phải em định làm avatar cho tôi sao? Có thể dùng máy tính trong phòng làm việc."

Khi về đến biệt thự ngoại ô, trời vẫn còn sớm. Đêm qua anh ngủ muộn, hiện trong nhà chỉ có mẹ và chị là đã dậy, cả hai đang bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn.

Vừa thấy con trai, bà Thẩm khá ngạc nhiên: "Ôi, con ra ngoài từ khi nào vậy? Mẹ còn tưởng con chưa dậy cơ."

Thẩm Thư Lâm xách theo cá tươi và thịt, cười nói: "Con đi mua chút đồ."

Mẹ anh nhận lấy túi đựng cá, bên trong có hai con cá trắm mập mạp đang giãy đành đạch, đôi khi còn vẫy đuôi. Bà vui vẻ khen: "Cá này chọn tốt đấy, bé Hào và bé Kiện thích ăn canh đầu cá nhất. Hai đứa nó lại không thích ăn rau, trưa nay mẹ sẽ làm thêm sườn xào chua ngọt."

Thẩm Thư Cầm tỏ vẻ không đồng tình: "Mẹ à, mẹ chiều cháu quá rồi. Kén ăn là thói xấu, không thể chiều trẻ con được."

Thẩm Thư Lâm cười, khuyên nhủ: "Đang Tết mà chị. Bọn trẻ còn nhỏ, đừng nghiêm khắc quá."

Thẩm Thư Cầm nhìn em trai một cái, nhưng không nói gì thêm. Người đàn ông nhận ra có chút khác lạ, cảm thấy ánh mắt đó còn chứa đựng điều gì khác.

Tối qua mọi người đã ăn nhiều thịt cá nên bữa trưa hôm nay đều là những món thanh đạm dễ ăn. Ba Thẩm thức khuya, đến trưa tinh thần vẫn chưa tỉnh táo lắm, cũng không kéo con trai và con rể uống rượu.

Hai đứa cháu ngồi hai bên trái phải của Thẩm Thư Lâm. Được anh gỡ xương cá cho, hai đứa nhỏ ngọt ngào nói: "Cậu thật tốt!"

Thấy cậu Thẩm gắp thêm rau bí, mặt hai đứa nhỏ lập tức xụ xuống, trông khổ sở hẳn.

Thẩm Thư Lâm nghiêm túc nói: " Ăn rau bí trước rồi ăn sườn thì sườn sẽ ngon hơn. Tin cậu không?"

Hai nhóc nhìn nhau, gật đầu đồng tình vì cậu từ trước đến nay chưa từng lừa chúng. Thấy hai đứa trẻ chịu ăn rau, mẹ Thẩm cười tươi không khép miệng lại được. Thẩm Thư Cầm cũng thoáng nở nụ cười.

Sau bữa trưa, anh rể kéo Thẩm Thư Lâm chơi cầu lông. Hai người đều mướt mồ hôi, cảm thấy rất thoải mái.

Người đàn ông ngồi hút thuốc trên ghế mây trong vườn, nhìn hai đứa cháu nhỏ chơi ô tô điều khiển. Khi chơi mệt, chúng lại chạy đến nhờ anh giới thiệu những loài hoa trong vườn. Đêm qua vừa có tuyết rơi, đến trưa nắng lên, những bông sơn trà đỏ rực còn đẫm sương trông càng thêm lộng lẫy.

"Đây là hoa trà." Thẩm Thư Lâm nói, "Hoa nở đẹp nhất vào mùa đông, ưa ẩm, và đẹp nhất là khi có mưa trong mùa đông giá lạnh." Đoạn lại chỉ một bông hoa thanh mảnh tao nhã khác. "Đây là hoa hàn lan."

Hào Tử nhanh nhảu. "Con biết, con biết! Hàn lan là hoa lan nở trong thời tiết lạnh, đúng không cậu?"

Thẩm Thư Lâm mỉm cười: "Thông minh lắm."

Lúc này, Thẩm Thư Cầm bước đến, nói với hai con trai: " Mấy đứa vào nhà chơi đi."

Nghe thấy câu này, Thẩm Thư Lâm biết ngay chị muốn nói chuyện nghiêm túc với mình. Nhớ lại ánh mắt của đối phương sáng nay, trong lòng anh đã đoán được đôi phần.

Những người khác đều ở trong nhà, chỉ có hai chị em trong vườn. Thẩm Thư Cầm ngồi xuống ghế mây bên cạnh. "Chị thấy dạo này ba có vẻ không được khỏe." Gương mặt chị thoáng hiện vẻ lo lắng.

Thẩm Thư Lâm trấn an: "Tối qua ba thức khuya, cứ để ông nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi. SauTết, em sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi kê thêm chút thuốc bổ."

Thẩm Thư Cầm khẽ ừm một tiếng, lại nói: "Giữa đêm chị thức giấc, thấy xe em không có ở nhà."

Quả nhiên là chuyện này, Thẩm Thư Lâm mặt không đổi sắc nghĩ thầm.

Thẩm Thư Cầm liếc em trai một cái: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com