Chương 24
24: Phần thịt đầu ngón tay thô ráp chen vào khoang miệng Bùi Lâm, xoa nắn đầu lưỡi đỏ mọng của cậu.
🖤⃝🦋𓍯𓂃𓏧♡🫶🏻
Trong phòng tắm chật hẹp, hơi nước nghi ngút, Bùi Lâm gần như không thở nổi.
Cậu ôm lấy vai Giang Triều, ngón tay cào ra mấy vết móng tay trên tấm lưng trần của anh.
Nóng bỏng hơn cả dòng nước nóng là nụ hôn của người trước mặt, Giang Triều gần như muốn nuốt chửng cậu vào bụng, dùng hết sức ôm chặt lấy eo cậu.
Bùi Lâm sắp không thở nổi nữa rồi, cậu khẽ hừ một tiếng, ngón tay mềm oặt đặt trên vai Giang Triều, phần thịt đầu ngón tay cào nhẹ lên da anh.
Không dùng được chút sức nào, ngay cả sự từ chối cũng giống như đang mời gọi.
Nhưng Giang Triều vẫn cảm nhận được. Anh buông Bùi Lâm ra, đôi môi lưu luyến không rời, rồi lại đuổi theo hôn lên khóe miệng và gò má cậu.
Cuối cùng, anh hôn đi giọt nước rơi trên chóp mũi Bùi Lâm.
Từ cổ họng Bùi Lâm bật ra một tiếng rên như khóc. Đôi mắt cậu khép hờ, mũi khụt khịt hít vào một hơi.
Cậu vẫn bấu chặt vào lưng Giang Triều, hai tay bất giác đã leo lên vai người ấy.
Những ngón tay mềm nhũn không sức lực cứ cào đi cào lại trên vùng da ở đó, như thể phải hạ một quyết tâm rất lớn.
Những ngón tay đó đặt trên vai, chẳng dùng nhiều sức, nhưng Giang Triều lại cứ cảm thấy hành động đó như đang cào vào tim mình. Bùi Lâm chỉ khẽ chạm một cái, cũng đủ khiến anh thấy lòng ngứa ngáy không yên.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay Bùi Lâm, muốn nắm lấy mấy ngón tay thon dài ấy, đặt lên môi mà hôn một cái, nhưng lại bị Bùi Lâm nhanh hơn một bước.
Bùi Lâm bấu vào vai anh, trán khẽ tựa lên đó.
Hơi thở nơi chóp mũi cậu, còn ẩm ướt hơn cả dòng nước nóng đang không ngừng xối xuống từ trên đỉnh đầu.
Giang Triều cúi đầu nhìn cậu.
Góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy vành tai đỏ rực của Bùi Lâm. Giọt nước trong veo lướt qua vành tai, điểm thêm một chút trong suốt quyến rũ trên nền da ửng hồng.
Giang Triều ôm lấy lưng cậu, lòng bàn tay áp chặt vào eo cậu.
Cảm giác tiếp xúc ấy vừa mềm mại lại vừa tinh tế.
Giang Triều ôm chặt người trong lòng, yết hầu trượt lên xuống một cách dữ dội.
Sau đó, anh đưa tay tắt vòi nước nóng, lấy khăn tắm vội vàng quấn lấy người Bùi Lâm, bế cậu ra khỏi phòng tắm!
Chăn nệm ở phòng ngủ phụ đã sớm bị làm cho xộc xệch trong cơn say lúc nãy, bây giờ, giường ở phòng ngủ chính cũng bị lăn lộn thành một mớ hỗn độn.
Giang Triều ngồi ở đầu giường, để Bùi Lâm ngồi trên đùi mình. Anh dùng hai tay giữ eo Bùi Lâm để cậu giữ thăng bằng, miệng không ngừng đuổi theo hôn cậu.
Những nụ hôn mềm mại cứ lần lượt rơi xuống, hôn đến mức Bùi Lâm không mở nổi mắt.
Chút kích thích do thuốc mang lại đã gần như tan biến hoàn toàn, ý thức của Bùi Lâm dần tỉnh táo lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển.
Cậu thích Giang Triều, cậu... thích Giang Triều.
Sự đụng chạm của người trong lòng khiến toàn thân cậu run rẩy, mỗi một lần tiếp xúc đều có thể gây ra cảm giác tê dại và run rẩy không thể nói thành lời.
Có mấy lần, Bùi Lâm gần như không kìm được mà rên rỉ ra tiếng, cậu phải cắn chặt môi, mới có thể miễn cưỡng nuốt những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt ấy trở vào trong.
Chuyện này lại bị Giang Triều phát hiện.
"Em đừng cắn, cắn rách thì làm sao?" Giang Triều trầm giọng nói.
Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Bùi Lâm, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên môi cậu, quyến luyến vuốt ve mãi vết răng hằn nhàn nhạt trên đó.
Sau đó, anh tách đôi môi Bùi Lâm ra.
"Ưm." Tiếng rên rỉ cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, mơ hồ len lỏi ra từ miệng Bùi Lâm.
Những ngón tay thon dài yếu ớt nắm lấy cổ tay Giang Triều, muốn ngăn cản, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng.
Phần thịt đầu ngón tay thô ráp chen vào khoang miệng Bùi Lâm, xoa nắn đầu lưỡi đỏ mọng của cậu.
Đôi mắt trong veo của Bùi Lâm dần ầng ậc nước, cậu cắn lên phần thịt đầu ngón tay Giang Triều, môi và lưỡi thỉnh thoảng lướt qua, để lại từng vệt nước ươn ướt.
Khi đêm nay hoàn toàn kết thúc, đã là hơn ba giờ sáng.
Bùi Lâm mệt đến mức ngay cả sức để mở mắt cũng không có, úp mặt vào gối ngủ say sưa.
Giang Triều đứng dậy mặc quần dài, dùng nước nóng vắt khăn, rồi lại tỉ mỉ lau người cho Bùi Lâm. Sau đó liền quay về phòng ngủ phụ, tắm qua loa bằng nước lạnh.
Lúc quay lại giường, Giang Triều vẫn không hề buồn ngủ. Anh nằm bên cạnh Bùi Lâm, tham lam ngắm nhìn gò má say ngủ của cậu trong bóng tối.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, lại rướn người qua, khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com