Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Nhớ Nhung

Bệnh viện quân khu trực thuộc liên minh là nơi Kỷ Ương Nam ở lâu nhất ngoài nhà.

Căn phòng bệnh anh thường ở hồi nhỏ có hai cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống vừa hay là hàng cây bụi được xếp ngay ngắn, những lúc Phùng Vận Tuyết không thể ở bên cạnh, anh sẽ nhìn chằm chằm vào hàng cây bụi mà ngẩn người.

Bao nhiêu năm trôi qua, hàng cây bụi đã bị dọn đi, trồng lên những cây long não cao lớn rậm rạp.

Rèm cửa phòng bệnh lay động, lá cây bị gió thổi kêu xào xạc, sẽ làm Kỷ Ương Nam ngủ không ngon.

Bả vai trái của anh do súng cướp cò bị thương đến xương, bác sĩ đề nghị anh nghỉ ngơi thêm một thời gian, Phùng Vận Tuyết lo lắng vô cùng, sợ anh sẽ bị tàn tật, sức khỏe của bà bây giờ đã sa sút nhiều, tâm trạng vừa kích động là sẽ lên cơn hen suyễn, Kỷ Ương Nam lại phải giống như hồi nhỏ, đảm bảo với bà không làm bậy nữa bà mới yên tâm.

Anh viết đơn xin tạm nghỉ vì bệnh gửi cho quân đội, đậy nắp bút, vừa hay Du Du đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một phần cơm trưa.

"Thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi ạ."

Ngày đầu tiên Du Du xuất hiện ở bệnh viện, anh không cần hỏi cũng có thể đoán được là ai đã bảo cô đến.

Anh gấp đôi tờ giấy trong tay lại, sau đó nhét vào trong chiếc phong bì đã chuẩn bị sẵn.

"Cô mang cái này gửi đến quân đội liên minh."

Du Du cam tâm tình nguyện làm việc cho anh, lập tức nhận lấy, non nớt nói một câu: "Vâng ạ."

"Thiếu gia, cơm canh ở bệnh viện có phải không ngon không ạ?"

Du Du mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, cúc áo trước ngực cài đến tận cổ, chiếc tạp dề trắng tinh làm nổi bật mái tóc đen nhánh, cô nắm chặt phong bì đứng bên giường bệnh ân cần hỏi Kỷ Ương Nam: "Em thấy lần nào anh cũng ăn không hết, hay là bữa tối hôm nay em về nhà chuẩn bị xong mang qua cho anh nhé."

Kỷ Ương Nam từ chối rất dứt khoát: "Không cần, ra ngoài đi."

Du Du cắn môi, lòng không cam tình không nguyện nói: "Dạ, em biết rồi."

"Đợi một chút."

Du Du trợn to mắt quay mặt lại, "Sao vậy ạ?"

"Ở nhà gần đây thế nào?"

Du Du nói: "Cũng ổn ạ, chỉ là bệnh của phu nhân mãi không khỏi."

Kỷ Ương Nam nghịch cây bút máy trong tay, ngón tay thon dài xoay quanh thân bút một vòng, hỏi: "Bạch Du đâu?"

Vừa nghe đến cái tên này, Du Du liền không vui, nhưng đối mặt với Kỷ Ương Nam không thể giả vờ không nghe thấy, liền nói qua loa: "Cũng tốt."

"Ừ, ra ngoài đi."

Du Du hồi lâu không đi, Kỷ Ương Nam quay mặt về phía cô, ngược với ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khuôn mặt thâm thúy hoàn mỹ càng giống như một pho tượng điêu khắc.

"Cô còn có chuyện gì?"

Du Du mặt đỏ bừng, nén giận, "Không có ạ."

Cô vừa quay người thì vừa hay có người bước vào, cô chỉ liếc mắt một cái liền cúi đầu, "Thưa ông chủ."

Kỷ Đình Vọng có lẽ vừa mới từ chính phủ liên minh đến, quân phục mặc chỉnh tề, ông dặn dò Du Du đóng cửa lại, đợi người đi khỏi mới từng bước tiến lại gần giường bệnh của Kỷ Ương Nam.

"Sao vậy, không hài lòng với việc nó chăm sóc con?"

Kỷ Ương Nam đặt cây bút máy lên tủ đầu giường, cạnh cốc nước của anh, gối được kê sau lưng, anh dựa vào đó, động tác rất nhỏ, không động đến vết thương.

"Gần đây ông rất bận?" Kỷ Ương Nam hỏi: "Không định quay lại quân đội nữa sao?"

Kỷ Đình Vọng người rất cao, gần 1m9, thái dương đã có vài sợi tóc bạc, khiến cả người ông trông rất nghiêm nghị.

"Ba ở trong quân đội đủ lâu rồi, còn không cho ba nghỉ ngơi cho tốt à?" Ông trông như đang cười, nhưng không có chút hơi ấm nào, "Chính phủ liên minh có chính sách mới, ba tự nhiên là phải bận rộn một chút."

Chính sách mới? Kỷ Ương Nam có hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi, có hỏi Kỷ Đình Vọng cũng chưa chắc đã nói.

Kỷ Đình Vọng nhìn đứa con trai quá giống mình trước mắt, nói: "Con không hài lòng với nó, vậy ba đổi một Omega khác chăm sóc con đi, Phàm Ninh thế nào?"

Ngón tay Kỷ Ương Nam khẽ co lại, anh ngẩng mắt lên đối diện với Kỷ Đình Vọng, hai khuôn mặt lạnh nhạt giống nhau đến thế.

"Hôm kia ba đến nhà họ Kiều, gặp nó rồi, nó còn hỏi ba gần đây con thế nào."

"Ý nghĩa của việc ông làm như vậy là gì?"

"Ý nghĩa?" Kỷ Đình Vọng rõ ràng không hài lòng với câu hỏi của anh, nói: "Nó là con trai của chú Kiều của con, con năm nay 20 tuổi, theo lý mà nói, nên tìm một Omega môn đăng hộ đối để sinh con đẻ cái."

Lời này khiến Kỷ Ương Nam cảm thấy nực cười: "Ông tưởng ai cũng là ông, chỉ nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường."

"Con ra ngoài hỏi xem, có Alpha nào không cần con cái, có Omega nào không sinh sản?"

Lời nói trong miệng Kỷ Đình Vọng như con rắn độc lạnh lẽo, không ngừng chui vào bả vai bị thương của Kỷ Ương Nam.

"Hay là nói con có Omega mình thích, là đứa con dâu nuôi từ bé ở nhà?" Kỷ Đình Vọng khép hờ mắt, ngũ quan của ông quá sắc bén, cũng quá vô tình.

"Thực ra nếu con thích thì giữ lại cũng được, nhưng người bạn đời mà con đăng ký ở liên minh không thể nào đến từ khu ổ chuột, có lẽ, ba nên xem xét tìm cho nó một Alpha phù hợp."

Ánh mắt Kỷ Ương Nam u ám không rõ, anh nói: "Ông đang uy hiếp tôi?"

"Uy hiếp thì không dám nói, ba chỉ nhắc nhở con, với tư cách là một Alpha nên đưa ra lựa chọn chính xác và có lợi nhất cho mình."

Ông tự cho rằng sự kiên nhẫn của mình ở nhà cũng coi như là đủ, mới có thể dung túng cho sự phản kháng hết lần này đến lần khác của Phùng Vận Tuyết.

Không cho phép ông cưới thêm vợ, không cho phép mang con về, càng không màng đến sự ngăn cản của ông mà nhất quyết đến khu ổ chuột tìm một Omega về xung hỉ.

Trong một khoảnh khắc, Kỷ Ương Nam cảm thấy có thứ gì đó từ trong tuyến thể trào ra, kích thích thần kinh của anh, anh cố gắng chịu đựng mùi pheromone kinh tởm tỏa ra từ người Kỷ Đình Vọng, cho đến khi người đó đi mới thở dốc.

Anh không cần Kỷ Đình Vọng đến nói cho anh biết, cái gì mới là lựa chọn đúng đắn.

Sau khi Du Du gửi thư đi, cô đến bệnh viện lấy quần áo bẩn về nhà, nắng chiều rất gắt, cổng lớn mở toang, nhưng trước cửa trống không, cô đi tới gần mới phát hiện Bạch Du đang ngồi xổm trong vườn hoa tưới nước.

Bạch Du rất nhanh đã phát hiện ra cô, cậu từ trong bùn đất đứng dậy, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Du Du, cậu về rồi, thiếu gia có đỡ hơn chút nào không?"

Sự mong đợi trong mắt cậu quá nặng nề, Du Du không chịu được điều này, lại nghĩ đến việc ở trong phòng bệnh thiếu gia còn đặc biệt hỏi Bạch Du ở nhà sống thế nào, trong lòng cô nghẹn ngào.

"Đương nhiên, bớt hỏi những chuyện vô nghĩa này đi."

Cô định đi, lại bị Bạch Du gọi lại, Omega trong tay vẫn còn cầm bình tưới, cậu nói rất cẩn thận, như dòng nước róc rách chảy ra từ miệng bình tưới của cậu, "Tối nay tôi làm chút đồ ăn, cậu mang đi nhé, không biết đồ ăn ở bệnh viện có tốt không."

Du Du ôm quần áo trong lòng, càng nghĩ càng tức: "Thiếu gia nói không cần, anh ấy không ăn đồ ở nhà."

Tim Bạch Du ngừng đập, ngây người đứng dưới nắng, cuối cùng im lặng ngồi xổm xuống xới đất tưới nước cho cây hoa hồng của mình.

"Là không muốn ăn cơm tôi nấu sao?" Lòng Bạch Du trống rỗng, "Vẫn còn giận tôi ư?"

Du Du mang quần áo thay giặt của Kỷ Ương Nam đến bệnh viện quân khu, cô biết trước khi mình đi, Bạch Du lại tha thiết nhìn mình, nhưng cô hoàn toàn không để ý, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác khoái trá muộn màng.

Cô đặt quần áo mang đến vào phòng bệnh của Kỷ Ương Nam trước, Alpha đã ngủ, cô liền xách ấm nước đi lấy nước, lúc đóng cửa ngửi thấy một mùi pheromone của Alpha.

Khịt khịt mũi ngửi, vội vàng đóng cửa lại, lấy nước xong, dùng hộp cơm sạch sẽ để đựng cơm, món ăn đơn giản chỉ đủ no, không có hương vị gì đáng nói.

Trời dần tối, cô lại đẩy cửa phòng bệnh ra, Kỷ Ương Nam vẫn chưa tỉnh, nhưng pheromone trong phòng nồng hơn lúc mới đến mấy lần, cô chống vào tường, có hơi đứng không vững.

"Ra ngoài."

Giọng Kỷ Ương Nam khàn khàn như bị thứ gì đó mài qua, phòng bệnh không bật đèn, anh nửa ngồi trên giường, tay phải che lấy gáy, vẻ mặt vô cùng đau đớn, Du Du không nhìn rõ mặt anh, bản năng mách bảo cô nên rời đi ngay lập tức.

Nhưng cô lại lo lắng, "Thiếu gia, anh..."

"Không hiểu ?" Kỷ Ương Nam như đang nhẫn nhịn điều gì đó, "Ra ngoài, đừng vào đây."

Hộp cơm rơi xuống đất, tay Du Du run rẩy, cô loạng choạng chạy ra ngoài, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, tuyến thể đang ngứa, cô dùng bím tóc quấn quanh cổ mình, liều mạng chạy về nhà.

Cô nhớ lúc mình rời nhà là gần 5 giờ, lúc này trời sắp tối, pheromone của cô không che giấu được nữa.

Trong nhà có thuốc ức chế, cô về nhà tiêm thuốc ức chế là được.

Cô chạy đến mức chân mềm nhũn cũng không dừng lại, vườn hoa trước cửa nhà ngày càng gần, nước mắt trong mắt cô cũng không kìm được.

Tô Diệp ở cửa nhìn cô chạy như điên về phía này.

"Em sao vậy?" Cô đỡ lấy Du Du, sau khi đến gần mới ngửi thấy mùi pheromone tỏa ra từ người cô, còn có cả pheromone của Alpha lẫn vào.

Là mùi của Kỷ Ương Nam.

"Du Du?"

"Chị Tô Diệp, em, em phải về phòng, chị lấy... giúp em lấy thuốc ức chế, tháng này chắc đã lĩnh thuốc ức chế phải không." Cô đang khóc, mồ hôi làm ướt cả tóc, "Thiếu gia hình như đến kỳ mẫn cảm rồi, em... em không ngửi được mùi của anh ấy, em khó chịu chết mất."

Tô Diệp nắm lấy cánh tay cô bé, vội vàng nói: "Mau vào đi."

Cô mang thuốc ức chế đến phòng của Du Du, sau đó khóa cửa lại.

"Chị Tô Diệp."

Bạch Du xuất hiện sau lưng cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Thiếu gia sao vậy ạ? Anh ấy có chuyện gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com