Chương 86: Mai Gặp Lại
"Nhóc tên gì? Những quả cầu tuyết này đều là nhóc lăn à?"
"Đương nhiên." Tiểu Tước ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói: "Chẳng lẽ là cô chắc?"
Du Du càng nhìn cậu bé càng giống Bạch Du hồi nhỏ, nảy sinh chút ý định trêu chọc, lúc cúi người xuống, vạt váy vừa hay kéo lê trên mặt đất, dính một chút tuyết, Tiểu Tước như gặp phải kẻ thù mà lùi lại, "Cô làm gì?"
Du Du có ý xấu mà véo má cậu bé, vừa mềm vừa nóng, cảm giác rất tốt.
"Nhóc con, nhóc thú vị lắm, còn chưa nói cho tôi biết, nhóc tên gì? Mấy tuổi? Thích ba hay thích mẹ?"
Tiểu Tước trợn to mắt, vì hai má bị véo, lúc nói chuyện miệng cũng bĩu ra, "Tôi không nói cho cô biết đâu."
Du Du tự mình nói: "Nhóc chắc chắn là một đứa trẻ bám mẹ như đuôi, phải không?"
"Tôi mới không phải." Nghĩ lại không đúng, vội vàng đổi giọng nói: "Phải thì sao? Cần cô quản chắc."
Du Du cười lên, dùng hai tay xoa mặt cậu bé, Tiểu Tước định đẩy cô ra, nhưng cảm thấy đối phương là con gái, hành động như vậy hình như không tốt cho lắm.
Ai ngờ Du Du lại thu nụ cười, hàng mi rậm đen nhánh không hề cử động, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tước cũng không biết đang nghĩ gì.
"Là một Alpha nhỉ." Cô tự lẩm bẩm, giọng điệu u sầu nhưng nhẹ nhàng: "Tốt quá..."
"Hả?"
Vì mở miệng quá lâu, Tiểu Tước luôn cảm thấy nước bọt hình như sắp chảy xuống.
Hai người ở bên ngoài thổi gió lạnh, Du Du lúc nào cũng thích trêu chọc cậu bé, Tô Diệp ngồi trong nhà, ban ngày cũng đã bật đèn, chiếu lên những món đồ thủ công được bày trên bàn, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, mọi thứ trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, cô xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng nghiêng người sang nhìn về phía An Niên, mắt mờ mịt, như có thứ gì đó đang bay lượn, không biết có phải là nước mắt không, chính An Niên cũng không phân biệt rõ, chỉ là nếp nhăn nơi khóe mắt của Tô Diệp lan vào trong mắt cậu.
"Đừng lo lắng." Tô Diệp nói chuyện có hơi run rẩy, "Du Du không đến mức bắt nạt trẻ con đâu."
An Niên im lặng lắc đầu, nước mắt liền rơi xuống, từng giọt từng giọt nặng trĩu rơi trên mu bàn tay cậu.
"Sau khi rời khỏi liên minh, chị đã đi rất xa rất xa theo Alpha của chị, có những nơi chị còn không gọi được tên." Giọng Tô Diệp nhẹ nhàng, cũng rất dịu dàng, cô nắm lấy tay An Niên, dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt trên đó.
"Nhưng may mà Alpha mà Kỷ Đình Vọng tìm cho chị quả thực là một người tốt, tuy không được tỉ mỉ cho lắm, nhưng cũng coi như là chăm sóc chị." Tô Diệp hít một hơi, mới từ từ nói: "Chị là 2 năm trước vô tình gặp được Du Du, con bé làm công nhân nữ trong nhà máy mà Alpha của chị làm việc, sau đó liền luôn đi theo chị, những ngày không có nhà rất khó chịu, con bé gầy đến không ra hình dạng gì."
Nhớ tới khoảng thời gian đó, tim Tô Diệp vẫn còn đập thình thịch.
"Con bé nói với chị, nhà họ Kỷ tan rã rồi."
Tô Diệp nhất thời nghẹn ngào, tự mình dùng tay lau mặt, sau đó nói: "Con bé đã nhận sai với chị, nói là cố tình đặt sợi dây chuyền vào trong phòng chị, thực ra... lúc mới biết chuyện này, chị có trách con bé, nhưng sau này nghĩ lại, cho dù không có sợi dây chuyền này, chị cũng nhất định sẽ vì lý do khác mà bị đuổi đi."
Cô không có cách nào tiếp tục ở lại nhà họ Kỷ, cô chấp nhận số phận của mình, Du Du không ngừng nhận sai với cô, nói muốn chuộc tội, cứ thế ở bên cạnh cô, cô gái vốn quen lười biếng trở nên rất siêng năng, dậy sớm thức khuya, làm rất nhiều việc.
"Con bé đã đưa hết số tiền kiếm được từ việc làm công nhân nữ cho chị, thật là, cho chị làm gì chứ." Tô Diệp bất đắc dĩ cười cười, thời gian không thể quay trở về, phu nhân cũng đã qua đời, tất cả quá khứ đều dừng lại ở 5 năm trước, tất cả mọi người đều đã tiến về phía trước.
"Có rất nhiều lần, con bé nhắc đến em với chị." Tô Diệp dừng lại một chút, bàn tay đang nắm lấy tay của An Niên đều bắt đầu trở nên cứng đờ, dường như những lời tiếp theo khiến cô không thể kìm nén được mà sinh ra một nỗi đau to lớn nào đó, cô khàn giọng hỏi: "Tiểu Du, những năm nay có phải đã sống rất khổ không?"
Cô muốn hỏi quá nhiều, nhưng cảm thấy trả lời những câu hỏi này đối với một Omega đã nhiều năm không gặp là một sự lăng trì.
Nhịp tim của An Niên đập rất chậm, giống như cơn mưa rào mà mảnh đất khô cằn khó khăn lắm mới đợi được, cậu được nước mưa tưới tắm, cả lồng ngực đều căng phồng, cuối cùng chỉ lắc đầu nói: "Không có."
Không phải là nói dối, bây giờ cậu có tự do, có Tiểu Tước, một chút cũng không khổ.
Tô Diệp đau lòng ôm mặt cậu, cẩn thận hỏi cậu: "Vậy chị có thể ôm em một cái được không?"
An Niên nhanh chóng chớp mắt mấy lần, trước khi nước mắt trào ra đã ôm lấy Tô Diệp.
Hồi nhỏ cũng đã từng ôm nhau như thế này, sau này không biết từ mấy tuổi, ngoài việc thỉnh thoảng Kỷ Ương Nam về nhà vào ban đêm có được ôm vài lần ngắn ngủi, liền không có ai ôm cậu nữa.
"Chị Tô Diệp." An Niên mang theo tiếng khóc nói: "Em đã, rất lâu không tên Bạch Du rồi."
Tô Diệp vuốt ve tấm lưng gầy gò của cậu, nói: "Thiếu gia đã nói với chị, em tên An Niên, là... tên thật của em, phải không?"
"Vâng ạ."
"Tốt quá." Tô Diệp thật lòng mừng cho cậu, "Tốt quá."
Tiểu Tước đang chơi ném tuyết với Du Du, Du Du một chút cũng không nhường cậu bé, Tiểu Tước cũng không chịu thua, trên người hai người đều là những quả cầu tuyết vỡ vụn, Du Du ôm bụng "ai da ai da" mà hét lên, Tiểu Tước lo lắng chạy qua xem cô, tưởng mình ném mạnh tay, kết quả là Du Du lại lấy quả cầu tuyết trong tay "bộp" một tiếng dán lên cổ Tiểu Tước.
"Cô cái đồ đàn bà xấu xa này!"
An Niên từ cánh cửa lớn đang mở nhìn thấy Du Du cười ngặt nghẽo, còn nói Tiểu Tước là đồ ngu, Tiểu Tước tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó không nói hai lời nắm lấy tuyết trên mặt đất định báo thù.
"Cậu bé rất hoạt bát." Tô Diệp buông cậu ra, nước mắt trong mắt đã biến mất, cười với An Niên: "Trong nhà chắc rất náo nhiệt."
Cô dùng đầu ngón tay hơi thô ráp phác họa đường nét khuôn mặt của An Niên từng chút một, không ngừng hồi tưởng dáng vẻ của Omega năm đó trong đầu.
"Thay đổi rất nhiều." Tô Diệp mắt ướt nói: "Tiểu Du 18 tuổi đã lớn, biến thành An Niên, chị sắp không nhận ra nữa rồi."
An Niên cụp mắt xuống, dùng má áp vào lòng bàn tay cô.
"Chị Tô Diệp, chị sẽ ở đây mấy ngày?"
"Sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa." Tô Diệp nói: "Lúc thiếu gia tìm được chị, chị cũng rất bất ngờ, nhưng không thấy em bên cạnh cậu ấy, chị liền đoán ra hai người chắc là đã chia tay."
Trong giọng điệu của cô không thiếu sự tiếc nuối, "Người ta nên nhìn về phía trước, như vậy rất tốt."
"Chị Tô Diệp."
"Hửm?"
An Niên dụi dụi mắt, chóp mũi đỏ hoe, "Tối nay ở lại ăn một bữa cơm được không ạ?"
"Được chứ."
Buổi chiều, Sophia từ bên ngoài đẩy cửa vào, An Niên đang cùng Tô Diệp ngồi làm đồ thủ công, Tiểu Tước và Du Du không biết đã đi đâu chơi, Sophia kinh ngạc nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà.
"Cô là?"
An Niên đặt đồ vật trong tay xuống, Sophia chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, "Là khách?"
Tô Diệp là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, lịch sự gật đầu chào cô: "Chào cô."
"Chào cô." Sophia nói giọng rất vang, còn không quên đặt những viên kẹo mang về lên bàn.
"Nhà bên kia sông có người sắp kết hôn, hôm nay phát kẹo đấy." Sophia chia sẻ: "Cậu giữ lại cho Tước ăn đi."
"Hôm nay kết hôn?" An Niên hỏi, thảo nào cô không có ở nhà.
"Không, là ngày mai, là vì Giản và nhà họ khá thân, nên đã cho tôi một ít trước."
"Vậy à, cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Sophia nói: "Nếu cậu có khách ở đây, tôi không làm phiền cậu nữa, lát nữa sẽ tìm cậu."
"Ừm."
Sophia đi rất nhanh, vội vã, mang theo một cơn gió, Tô Diệp quay đầu nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, hỏi: "Là hàng xóm à?"
"Vâng, cậu ấy tên Sophia, là người nước ngoài."
Tô Diệp vẫn cười rạng rỡ, "Tiếng Trung nói rất tốt, trông có vẻ là một người rất nhiệt tình, chị đã nói mà, em đến đâu cũng sẽ kết bạn được."
An Niên đỏ mặt không nói gì, "Chị Tô Diệp, chị muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, Niên Niên làm gì, chị ăn nấy."
Cách gọi này từ miệng của Tô Diệp nói ra khiến tim An Niên cũng ngừng lại, bỗng muốn rơi lệ, bị cậu lén lau đi lúc nấu cơm.
Tiểu Tước và Du Du canh giờ cơm về, lúc Du Du rửa tay, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.
"Con trai của cậu sao giống cậu hồi nhỏ vậy, dễ lừa quá."
An Niên phản bác: "Đâu có?"
"Chính là có."
Du Du dùng tạp dề trên người lau khô tay, sau đó chủ động giúp An Niên bưng bát đũa, bữa cơm hôm nay phong phú hơn mọi khi, An Niên thậm chí còn làm món thịt heo xông khói mà Kỷ Ương Nam đã để lại, Tiểu Tước ăn đến bụng cũng phồng lên, không bao lâu đã nói buồn ngủ muốn đi ngủ, An Niên không đồng ý, nói bảo cậu bé đi rửa mặt trước, Tô Diệp khuyên một câu: "Không sao, có thể chợp mắt một lát, bây giờ cũng không muộn, ngủ nửa tiếng gọi nó dậy rửa mặt sau, cũng vậy thôi."
An Niên cắn môi, chậm rãi nói: "Thôi được."
Tiểu Tước vừa ngáp dài vừa về phòng, Tô Diệp giúp cậu dọn dẹp những đồ thủ công còn lại, Du Du liền cùng cậu ở trong bếp rửa bát.
"Để tôi làm là được."
Du Du đâu có rảnh rỗi, thành thạo đổ nước nóng vào trong chậu, hơi nóng bốc lên làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Tôi chỉ giúp cậu rửa lần này thôi, sau này chưa chắc đã có cơ hội đâu."
Du Du trước giờ không thích làm việc, nhưng đôi tay bị nước thấm ướt bây giờ đã mọc đầy vết chai, An Niên vẻ mặt mờ mịt và phức tạp nhìn về phía Du Du.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Du Du liếc nhìn cậu, bím tóc trước ngực khẽ lắc lư, "Bạch Du."
"Sao vậy?"
An Niên không sửa cách gọi của Du Du đối với cậu, vì Du Du trông có vẻ có chuyện khác muốn nói.
Ánh đèn vàng mờ ảo trong nhà kéo dài bóng của hai người, trên vai Du Du phủ một lớp ánh vàng ấm áp, có phần giống với ánh nắng mùa xuân.
"Sau này cậu có về xem không?" Du Du khẽ hỏi cậu: "Ngôi nhà ban đầu của cậu."
Ngón tay An Niên cứng đờ, hồi lâu mới nói: "Không có, tôi không về được nữa."
"Ồ."
Giẻ lau trong tay Du Du không ngừng nhỏ nước, tí tách tí tách, cào vào màng nhĩ của An Niên.
"Du Du, cậu biết lúc nào?"
Du Du trước giờ vẫn luôn rất thông minh, cho dù An Niên hỏi không rõ ràng, cô cũng có thể hiểu được ý trong lời nói của Omega, cô úp bát xuống để ráo nước, sau đó vắt khô giẻ lau, nói: "Cũng không lâu, lúc phu nhân còn sống, đã nghe lén được, tôi chỉ cảm thấy... cậu rất đáng thương, nên mới nói cho cậu biết."
Cô luôn hối hận vì đã làm rất nhiều chuyện, cũng không biết mình làm đúng hay sai, hôm nay chơi với Tiểu Tước cả một buổi chiều, cô cảm thấy Tiểu Tước là một đứa trẻ rất đáng yêu, không giống như thiếu gia, cũng không giống như Bạch Du, rất giống một chú chim tự do tự tại, nhưng cậu bé không có ba, cô liền hối hận, có phải vì mình đã nói những lời không nên nói, cho nên Bạch Du mới phải rời khỏi nhà họ Kỷ, một mình nuôi con.
Những ngày không có người thân quá đau khổ, cô biết rõ nỗi đau này, trong lòng khó tránh khỏi tự trách.
An Niên như một khúc gỗ đứng bên cạnh cô, ngây người nhìn cái bóng kéo lê trên mặt đất.
"Vậy..."
Cậu dừng lại quá lâu, lâu đến mức Du Du cũng không biết cậu sẽ nói gì.
Gần 8 giờ tối, Tô Diệp chuẩn bị rời đi, bên ngoài gió rất lớn, Tiểu Tước còn chưa tỉnh, Du Du đến phòng vệ sinh, An Niên có hơi không nỡ nắm lấy tay Tô Diệp.
"Hàng xóm của em hôm nay nói, ngày mai có người kết hôn, chị sẽ đến chung vui."
An Niên đáp: "Vâng ạ."
Khoảnh khắc cửa mở ra, gió thổi rối tung mái tóc búi của Tô Diệp, An Niên giúp cô chỉnh lại, hốc mắt vẫn còn đỏ, Tô Diệp biết sự nhạy cảm của cậu, vuốt ve mu bàn tay cậu, hỏi: "Có chuyện gì muốn nói sao?"
An Niên bất an liếm liếm môi, ánh mắt khẽ lơ đãng, cũng không biết mở lời thế nào, Tô Diệp kiên nhẫn đợi cậu.
"Mẹ em, và em trai, đã mất từ lâu, phải không?"
Vẻ mặt Tô Diệp kinh ngạc, nắm chặt lấy tay An Niên, "Chuyện này..."
"Tại sao không nói cho em biết?"
Tô Diệp im lặng hồi lâu, mới nói: "Là ý của phu nhân, họ vào tháng đầu tiên sau khi được đưa đến bệnh viện đã bị bệnh rất nặng, bác sĩ không cứu được, lúc đó chị định nên nói cho em biết, nhưng lúc đó bệnh tình của thiếu gia không ổn định, bà ấy có lòng riêng, cứ thế mà giấu giếm, bà ấy nói, nếu có thể giấu em cả đời, cũng không coi như là nói dối."
An Niên không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt như những viên bi thủy tinh rơi xuống, Tô Diệp áy náy không chịu nổi, xin lỗi cậu: "Xin lỗi."
"Mọi người đều biết, người đó cũng biết." An Niên cảm thấy tủi thân, tim sắp ngạt thở.
"Ai?" Tô Diệp hỏi: "Em nói đến thiếu gia?"
Du Du từ bên trong đi ra, Tô Diệp dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên má An Niên, nhẹ giọng nói: "Em có trách thì cứ trách chị, chị không bênh vực cậu ấy, chỉ là thiếu gia lúc đó còn nằm trong bệnh viện, có sống được hay không đều là vấn đề, chuyện này chỉ có chị và phu nhân biết thôi."
An Niên hai mắt mờ mịt, vì đeo kính lau nước mắt không tiện, mũi đều nghẹt.
Trước khi đi, Tô Diệp lại ôm cậu, hai tay An Niên ôm chặt lấy eo cô, như hồi nhỏ tìm kiếm sự an ủi vậy, cậu thực ra chưa bao giờ trách chị Tô Diệp, cậu chỉ cảm thấy rất tủi thân, không phải định lừa dối cậu cả đời sao, tại sao lại để cho cậu biết.
"Ngủ ngon."
Tô Diệp nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nói: "Mai gặp lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com