Chương 30: Dạy dỗ lần nữa
Chương 30: Dạy dỗ lần nữa
Làm người sao có thể xui xẻo đến mức này chứ?
Phùng Thanh bước nhanh theo sau Trần Thượng Chu, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Tuần trước cậu vừa thi được hạng 146 toàn khối, lúc nói chuyện với Trần Thượng Chu cũng mạnh miệng hơn hẳn. Vậy mà tuần này Hầu Vũ lại có thể gây ra cái hoạ lớn như vậy cho cậu? Cái mông của Phùng Thanh trong học kỳ này đúng là không yên ổn chút nào, tháng trước xếp hạng 201 thì bị ăn đòn, tháng này khó khăn lắm mới thi được điểm cao, thì chuyện tan học về nhà trễ lại bị lộ tẩy.
Chiều nào tan học cậu cũng gọi điện cho Trần Thượng Chu, luôn miệng nói là đang làm bài tập ở nhà, rõ ràng là nói dối! Phùng Thanh chơi bời la cà đến tận nửa đêm mà chẳng hề để tâm đến việc ngày mai vẫn phải đi học. Lần này thì chắc chắn lại bị Trần Thượng Chu đánh đòn. Chắc chắn anh sẽ phạt cậu nặng hơn cả lần thi không vào được top 200, thậm chí có khi còn nặng hơn cả vụ cậu hút thuốc trước kia.
Cái mông ơi cái mông, sao mà mày đáng thương như vậy chứ? Phùng Thanh âm thầm khóc lóc thảm thiết trong lòng.
Vừa khóc lóc cậu vừa liếc qua siêu thị mà hai người hay ghé mua đồ ăn vặt, ngẩng đầu nhìn siêu thị ngày càng xa dần phía sau, lúc này cậu mới nhớ ra là ban nãy vốn định đi siêu thị với Trần Thượng Chu trước khi về nhà.
Cảnh này sao mà giống hệt lần trước bị bắt quả tang khi cầm điếu thuốc vậy? Phùng Thanh lập tức nghĩ chắc chắn là giống rồi, ngay cả hình phạt cậu phải chịu khi về nhà cũng y chang.
Cái mông Phùng Thanh đã bắt đầu thấy đau từ sớm.
Đi thêm khoảng hai trăm mét nữa, bụng Phùng Thanh réo lên một tiếng. Cậu cảm thấy hơi đói. Phùng Thanh đưa tay sờ bụng, nhìn chằm chằm cái bánh bao xá xíu mà Trần Thượng Chu đang cầm trên tay.
Cậu muốn ăn nhưng không dám nói.
Giá mà bụng cậu có thể réo to hơn chút nữa để Trần Thượng Chu nghe thấy thì tốt biết mấy.
"Oái——"
Phùng Thanh đang chăm chú nhìn bánh bao, không để ý đường đi, đâm thẳng vào Trần Thượng Chu đang đứng lại quay người về phía mình. Cậu loạng choạng ngã nhào vào người anh.
"Sao... sao thế anh?" Phùng Thanh hỏi, cậu muốn ngước lên nhìn Trần Thượng Chu nhưng lại không dám.
Trần Thượng Chu đưa cái bánh bao xá xíu trong tay cho cậu: "Ăn trước đi."
Thấy Trần Thượng Chu vẫn chịu cho mình ăn bánh, Phùng Thanh lập tức cầm lấy bánh, định làm nũng nói vài lời ngon ngọt để dỗ anh nguôi giận, mong anh sẽ nương tay một chút cho cái mông của mình bớt đau, nhưng vừa há miệng định nói thì Trần Thượng Chu đã quay người đi về phía trước, lạnh giọng ngắt lời: "Đừng phí sức. Đưa em ăn là vì bánh để lâu sẽ nguội, ăn không ngon, không phải vì anh hết giận. Lát nữa về nhà sẽ từ từ xử lý em."
Phùng Thanh lập tức xụ mặt, tự nhiên thấy chẳng còn đói nữa, lẽo đẽo đi theo sau: "...Anh bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?"
"Đi chơi tới mười một, mười hai giờ đêm mới về sao không nghĩ sẽ có ngày bị phát hiện? Khi đó em không sợ bị đánh à?" Trần Thượng Chu hỏi ngược lại.
Phùng Thanh lẩm bẩm: "Cũng đâu phải ngày nào cũng mười một, mười hai giờ.."
"Không đến mười một, mười hai giờ thì là mấy giờ?"
Lúc này Phùng Thanh mới ngoan ngoãn thành thật đáp: "...Mười giờ rưỡi."
"Ừ, còn khá sớm."
Phùng Thanh: "..."
Sau đó Trần Thượng Chu không nói gì nữa, Phùng Thanh cũng không dám mở miệng.
Cậu vừa đi theo Trần Thượng Chu, vừa nhấm nháp cái bánh bao xá xíu đã trở nên vô vị vừa âm thầm mặc niệm trong lòng cho cái mông của mình.
Trần Thượng Chu đi rất nhanh, mà khi anh tức giận thì càng đi nhanh hơn.
Phùng Thanh còn chưa ăn hết một nửa cái bánh thì hai người đã về đến cửa nhà. Cậu trơ mắt nhìn Trần Thượng Chu đưa tay vào túi đồng phục lấy chìa khóa ra mở cửa, kéo vali vào nhà. Phùng Thanh tự giác cất phần bánh bao đang ăn dở vào túi. Tâm trạng như chịu án tử, bước vào theo sau anh.
Trần Thượng Chu đặt vali và cặp ở phòng khách, rồi tiện tay đặt luôn cặp của Phùng Thanh lên ghế sofa.
Anh lấy thắt lưng từ tủ ra, Phùng Thanh cũng đặt bánh bao lên tủ giày, sau đó giương mắt nhìn Trần Thượng Chu đang nhìn mình chằm chằm.
Phùng Thanh nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: "Trần Thượng Chu, lần này anh định đánh em mấy cái?"
"Bốn." Nói xong, Trần Thượng Chu nắm lấy cổ áo Phùng Thanh, kéo cậu về phòng.
Nghe thấy con số đó, hai mắt Phùng Thanh đã rưng rưng: "Nhiều thế sao anh? Sao còn gấp đôi lần em cầm điếu thuốc vậy?"
"Bây giờ em có thể thử cầm điếu thuốc thêm lần nữa, xem anh sẽ đánh em gấp mấy lần." Trần Thượng Chu ấn Phùng Thanh lên giường như lần trước, không chút nương tay nói: "Từ đầu học kỳ đến giờ, tròn hai tháng. Phùng Thanh, suốt hai tháng em đều chơi tới khuya mới về nhà, còn nói dối anh, mỗi ngày gọi điện đều bảo mình đang ở nhà làm bài. Em thấy chuyện đó không nghiêm trọng à?"
Phùng Thanh cảm thấy mình thực sự làm sai nên im thin thít.
"Em đúng là phải bị dạy dỗ thì mới học được bài học." Trần Thượng Chu lạnh lùng tuyên bố.
Tiếp đó, Phùng Thanh lập tức cảm nhận được cảm giác trống rỗng quen thuộc, quần cậu lại bị kéo xuống.
Chiếc thắt lưng xé gió vụt xuống, đau đến mức nước mắt Phùng Thanh trào ra ngay lập tức.
Giờ thì cậu đã tin tháng trước bị đánh sau kỳ thi là Trần Thượng Chu đã nương tay thật. Vì lần đó không đau đến mức cậu chảy nước mắt thế này.
Đánh xong bốn roi, Phùng Thanh đau đến mức nước mắt đã thấm ướt một góc gối.
Trong lúc Trần Thượng Chu ra ngoài cất thắt lưng, cậu tranh thủ thì thầm nguyền rủa Hầu Vũ cả trăm lần. Khi anh quay lại, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, lau nước mắt.
"Từ thứ hai tuần sau."
Trần Thượng Chu cất giọng đầy nghiêm khắc: "Mỗi lần gọi điện, anh sẽ bảo em chụp một thứ trong nhà. Cúp máy xong phải chụp ngay theo đúng lời anh nói. Thứ sáu anh sẽ kiểm tra. Đừng có giở trò ghi lại rồi đợi đến thứ năm chụp một lần cho xong, anh sẽ xem thời gian chụp trong album. Nếu em còn dám sau giờ học không về nhà mà đi chơi tới mười một, mười hai giờ đêm nữa thì cứ thử xem."
"Em biết rồi." Phùng Thanh rầu rĩ đáp.
Nói xong, Trần Thượng Chu quay người đi vào bếp, Phùng Thanh cũng kéo quần lên, đi theo anh.
Cậu đứng ở cửa bếp nhìn Trần Thượng Chu bận rộn nấu bữa tối, không nói chuyện cũng không nhìn mình lấy một cái.
Chứng tỏ anh vẫn còn tức giận.
Giống vụ hút thuốc lần trước, nhưng lại khác với vụ điểm kém tháng trước. Phùng Thanh vừa xoa mông vừa thở dài.
Lại bị giận rồi, đến bao giờ anh mới hết giận đây?
Trong suốt bữa ăn, Trần Thượng Chu không nói gì với cậu.
Ăn xong rồi đi rửa chén, Trần Thượng Chu vẫn không nói gì.
"...Trần Thượng Chu." Phùng Thanh đứng ở cửa bếp, rụt rè gọi.
Đúng lúc đó Trần Thượng Chu vừa rửa xong bát, treo tạp dề lên móc: "Nói đi."
"Anh đừng tức giận, em hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa." Phùng Thanh nói.
Trần Thượng Chu không trả lời.
Phùng Thanh lại thở dài, lẽo đẽo theo anh trở về phòng, thấy anh lấy bài ra làm, cậu cũng lấy bài tập ra. Nhưng sau khi làm được hai bài thì cậu không tập trung nổi nữa, lại nằm bò ra bàn nhìn Trần Thượng Chu, lặp lại: "Trần Thượng Chu, đừng tức giận nữa, em hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa."
Trần Thượng Chu vẫn im lặng.
Phùng Thanh chỉ còn cách thở dài thườn thượt.
Cho tới khi tận lúc đi tắm, Trần Thượng Chu vẫn còn tức giận.
Phùng Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng tới con át chủ bài mà cậu đã từng thỏa thuận với Trần Thượng Chu. Cậu chạy về nhà tắm trước anh, tắm xong lại sang phòng ngồi chờ anh đi tắm, sau đó ôm gối ngồi ở mép giường.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước ngừng chảy trong phòng tắm, Phùng Thanh ôm gối bước xuống giường.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở, Phùng Thanh lập tức chạy đến trước mặt Trần Thượng Chu, dừng chân hét lớn: "Em muốn về nhà ngủ một mình!"
Nói xong, Phùng Thanh nhìn Trần Thượng Chu, chờ anh phản ứng lại mình.
Thấy anh im lặng mãi không động đậy, Phùng Thanh giơ chân định bước ra ngoài thì Trần Thượng Chu vươn tay nắm lấy cánh tay của cậu, thoả hiệp nói: "Được rồi, ngủ ở đây đi. Anh lười sang đó, giường anh rộng hơn."
Phùng Thanh vui vẻ rút chân lại, hai mắt sáng rỡ: "Vậy là anh hết giận thật rồi đúng không?"
Trần Thượng Chu liếc mắt nhìn cậu, miễn cưỡng nói: "Ừ."
"Vậy không được giận em nữa đó?" Phùng Thanh lại hỏi.
Trần Thượng Chu đáp lại một lần nữa với giọng điệu cứng ngắc: "Ừ."
Phùng Thanh mãn nguyện leo lên giường, nằm xuống. Ngay lúc Trần Thượng Chu chuẩn bị tắt đèn, cậu lại được đà lấn tới: "Trần Thượng Chu, lâu lắm rồi anh chưa đọc truyện cho em nghe, có thể đọc cho em nghe một chút trước khi ngủ không?"
"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Trần Thượng Chu không đồng ý cũng không từ chối.
Phùng Thanh nghiêm túc đáp: "Mười ba tuổi, vẫn còn rất nhỏ."
Trần Thượng Chu im lặng.
"Đọc đi mà, đọc rồi em mới tin là anh đã hết giận." Phùng Thanh nói.
Trần Thượng Chu thu tay khỏi công tắc đèn, đi tới giá sách, rút một quyển bài tập Vật Lý cấp ba rồi leo lên giường.
"Đây là truyện sao?" Phùng Thanh cau mày bất mãn.
Trần Thượng Chu: "Hiệu quả ru ngủ rất tốt, em chỉ cần nghe thôi. Tiện thể giúp em chuẩn bị cho chương trình Vật Lý cấp ba."
Phùng Thanh: "Em không muốn! Đổi cái khác đi!"
"Vậy thì đi ngủ."
Phùng Thanh dùng sự im lặng phản đối, nhưng chưa đến nửa phút sau đã chịu thua. Cậu ngoan ngoãn nằm lại lên giường, ôm eo Trần Thượng Chu, thỏa hiệp: "Thôi được rồi, cứ vậy đi. Anh đọc đi."
Hết chương 30.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com